Chương 331: Thần Hồn Thú.
“Không phải!”
Âm Tế Thiên chẳng muốn nhiều lời với Thanh Liên, nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa.
Bên tai, truyền đến câu hỏi mang theo vẻ rầu rĩ của Thanh Liên: “Nếu ta không cứu được Âm đạo hữu. Thế, Âm đạo hữu có biện pháp nào khác để chạy khỏi đây không?”
Thanh Liên nhìn thiếu niên đang nhắm mắt nằm trên giường, khóe miệng treo lên một nụ cười chua sót.
Xem ra, việc hắn nói dối đã khiến Âm đạo hữu phi thường tức giận, giờ không biết phải làm như thế nào, mới có thể khiến Âm đạo hữu tha thứ cho mình.
Như đã nói, bọn họ bất quá cũng chỉ ở chung mấy lần, thật không biết tại sao mình lại để ý suy nghĩ của Âm đạo hữu như vậy.
Cũng có lẽ là bởi vì lần đầu tiên khi nhìn thấy Âm đạo hữu, đã bị Âm đạo hữu hấp dẫn.
Cũng có thể là như cha nói, hắn cùng với Âm đạo hữu rất là có duyên.
Thanh Liên lấy lại tinh thần, trông thấy Âm Tế Thiên dùng đôi mắt tỏa sáng nhìn mình.
Hắn mừng rỡ, vội hỏi: “Có phải Âm đạo hữu muốn nhờ ta đi làm việc gì không?”
Âm Tế Thiên há há mồm: “Phía bắc Vạn Thú Cung có một tế đàn, nơi đó thờ phụng Yêu đan của các đời Yêu Vương cùng với Yêu Vương của các tộc khác, nếu ngươi có thể trộm toàn bộ số Yêu đan đó cho ta, thì ta có thể chạy khỏi nơi này.”
Hắn thân là Vạn Yêu Chi Tổ, tất nhiên là có thể hấp thu hết tu vi của Yêu thú chuyển thành tu vi của mình, tựa như lúc ở Tu Chân giới, vú Liễu đưa cho hắn viên Yêu đan cấp tám kia. Nếu Yêu đan đã có linh trí, cũng chính là cấp ba trở lên, liền sẽ tự đưa tu vi vào trong cơ thể hắn.
Hắn chỉ cần hút hết tu vi trong Yêu đan đặt ở Tế đàn, đột phá đến Thần Cảnh, thì Đế Duật cũng không thể làm gì được hắn!
Tuy Thanh Liên chẳng hiểu tại sao Âm Tế Thiên lại rõ ràng chuyện của Yêu giới như vậy, nhưng có thể giúp được Âm Tế Thiên, đã khiến hắn cảm thấy thật cao hứng.
“Bất quá, nơi đó có Thần Hồn Thú canh giữ, năng lực còn mạnh hơn cả Yêu Vương. Một khi ngươi chạm vào Yêu đan, Thần Hồn Thú canh giữ Yêu đan sẽ ngay lập tức xuất hiện. Mà ngươi, một tu sĩ Tu Chân giới nho nhỏ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Kết quả như thế, ngươi còn muốn đi sao?”
Thanh Liên không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Ta đi!”
Âm Tế Thiên theo dõi khuôn mặt kiên định của Thanh Liên, khóe miệng khẽ cong, nở nụ cười: “Ngươi lại đây!”
Thanh Liên liếc nhìn bốn phía, xác định bọn cung nữ đều đang bận rộn bố trí căn phòng, không có chú ý tới hành động của hắn, cho nên nhanh chóng đi tới trước giường.
“Nắm tay ta!”
Thanh Liên ngẩn người!
“Nhanh lên!”
Thanh Liên lấy lại tinh thần, nhìn về phía bàn tay trắng như bạch ngọc rất thích hợp để đàn cổ cầm kia, thật cẩn thận mà duỗi tay về phía nó, sau đó, cầm chặt lấy nó.
Tay của thiếu niên có chút lạnh lẽo, bất quá lại trơn nhẵn mềm mại, làm hắn luyến tiếc buông ra.
Âm Tế Thiên nhỏ giọng nói: “Được rồi!”
Cái gì được?
Thanh Liên ngẩn người lấy lại tinh thần.
Đột nhiên, có một tiếng quát truyền tới: “Ngươi đang làm gì đó?”
Thanh Liên giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh không nhanh không chậm buông tay Âm Tế Thiên, giả vờ như không có việc gì xảy ra, vuốt vuốt đệm giường, tiếp theo đó xoay người đối mặt với cung nữ đứng đầu, nhàn nhạt nói: “Ta nhìn thấy giường có chút lộn xộn, nên tới đây sửa sang lại!”
Cung nữ đứng đầu không hoài nghi lời nói của hắn, nhắc nhở: “Thái tử đã phân phó, chúng ta không được tới gần giường trong vòng ba thước. Nếu không muốn bị phạt, thì nhanh rời đi đi!”
“Dạ!”
Cung nữ đứng đầu thấy hắn nhu thuận nghe lời như thế, có chút hài lòng hơn, tiếp tục chỉ đạo các cung nữ khác bố trí căn phòng.
Thanh Liên nhìn về phía Âm Tế Thiên, truyền âm nói: “Là Tế đàn ở phía Bắc Vạn Thú Cung à?”
Âm Tế Thiên chớp chớp mắt.
“Hiện tại ta liền đi qua, hãy chờ ta trở lại!”
Âm Tế Thiên nhìn Thanh Liên lặng lẽ lui khỏi gian phòng, thầm thở phào một hơi.
Thần giới chiếm lĩnh Yêu giới hơn vạn năm, cũng không biết Tế đàn có bị phá hủy hay không!
Bất quá, dù sao đó cũng là nơi cung phụng Yêu đan của các triều đại Vương tộc, chỉ cần Quang Thần Vương không sai người cải tạo hết thảy Vạn Thú Cung, tin chắc sẽ không ai dám phá hư thứ gì trong Vạn Thú Cung.
Cũng không biết Thanh Liên có thể thuận lợi mang Yêu đan ra hay không.
---
Sau khi Thanh Liên rời khỏi cung điện, vẫn luôn đi về phía bắc. Bởi vì hắn không quen thuộc bố cục trong Vạn Thú Cung, lại không dám ngự khí phi hành, chỉ có thể giống như ruồi bọ không đầu mà tùy ý đi loạn trên đường.
May mắn chính là cung nữ và thị vệ ở đây đều vội vội vàng vàng chuẩn bị cho Đại điển thành hôn của Đế Duật và Âm Tế Thiên, thế nên không ai để ý đến vị tu sĩ trẻ tuổi đi lạc này.
Thanh Liên vòng vòng chuyển chuyển trong Vạn Thú Cung gần hai canh giờ, mới tìm được Tế đàn mà Âm Tế Thiên nói.
Thêm nữa, vì Tế đàn là nơi dùng để hiến tế, nên trong ngày thường Tế đàn vô cùng vắng vẻ, chỉ có thị đồng xử lý Tế đàn ở đó trông giữ thôi.
Tuy nhiên, vạn năm trước, sau cuộc đại chiến kia, Yêu giới bị Thần giới chiếm lĩnh, thị đồng xử lý Tế đàn bị Thần nhân đuổi đi. Cũng bởi vậy, Thanh Liên tiến thẳng một mạch thông suốt vào tới tận quảng trường của Tế đàn mà không hề bị ai ngăn cản.
Trên mặt đất của quảng trường đều là lá rụng cùng tro bụi, thoạt nhìn thập phần hoang vắng. Bất quá, Đại điện lại rất sạch sẽ, mỗi góc đều được quét tước kỹ càng, như là quanh năm đều có người coi sóc.
Thanh Liên cẩn thận nhìn vào bên trong, xác định không thấy người nào, mới cất bước đi vào.
Giữa Đại điện, có đặt một cái đài tam giác màu đỏ cao khoảng một người trưởng thành, mặt trên đặt đầy Yêu đan của các đời Vương tộc. Mà mỗi viên Yêu đan đều phát ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, biểu thị chủ nhân của bọn nó phải có tu vi vực cao.
Thanh Liên dời mắt khỏi đám Yêu đan, đánh giá quanh bốn phía. Sau khi xác định trong Đại điện chỉ có một mình hắn, mới an tâm thở phào một hơi.
Hắn tiến đến gần lư hương trước đài tam giác, hai tay tạo thành hình chữ thập, cung kính nói: “Các vị Yêu tổ, tiểu nhân là một tu sĩ nho nhỏ ở Tu Chân giới, tên là Hoa Thanh Liên. Tiểu nhân vì muốn cứu Âm đạo hữu, cho nên cần phải sử dụng Yêu đan của các vị gấp. Mong các vị đừng trách!”
Nói xong, hắn dập đầu xuống đất ba cái với đám Yêu đan trên đài tam giác.
Thanh Liên đứng lên, tiến đến trước đài.
Người mới vừa đưa tay đụng tới Yêu đan bên trên, đột nhiên, mặt đất rung chuyển.
Thanh Liên vội vung tay áo, một loạt Yêu đan trên đài bị hắn thu hết vào trong Nhẫn không gian.
“Tiểu tặc lớn mật, dám cả gan ăn cắp Yêu đan của các đời Vương tộc ở Yêu giới. Thật là không biết sống chết!” Giọng nói thâm hậu nghiêm khắc, bỗng vang lên trong Đại điện.
Thanh Liên cả kinh, vội chạy nhanh về phía cửa.
Không ngờ, người còn chưa kịp vượt qua cánh cửa, đã bị một cỗ lực lượng hung hăng bắn ngược trở về, đụng mạnh vào cái lư hương phía sau.
Nhất thời, một tràng thanh âm ‘loảng xảng’ vang lên.
Thanh Liên bị đau nên nhíu mày, nhưng rất nhanh đã bò dậy, định lao ra ngoài đại điện lần nữa, liền thấy ngay cửa đột nhiên xuất hiện hai cái bóng thật lớn.
Hắn há to mồm, giật mình nhìn đối phương.
Phần dưới cơ thể của hai cái bóng như bị chém đứt, chỉ có nửa người trên trôi nổi.
Bọn họ hé ra khuôn mặt xanh chành hết sức hung tàn, đôi mắt đỏ ngoan lệ gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Liên, nó hung ác giống như hai cái đinh sắc bén, đánh vào người Thanh Liên.
Thanh Liên nuốt nước miếng, đổi giọng sang kiểu đàm phán, nói: “Hai vị Yêu tổ, ta chỉ tới mượn Yêu đan dùng một chút!”
Tuy mượn rồi sẽ không trả trở về, nhưng đó cũng xem như là một loại hình mượn.
Hai Thần Hồn Thú mặc kệ lời hắn nó, Thần Hồn Thú bên tay phải nâng tay phải lên, hút toàn bộ Yêu đan mà Thanh Liên đã thu vào trong Nhẫn không gian ra, thả lại chỗ cũ.
Thần Hồn Thú bên trái thì vung tay trái lên, liền dễ dàng đánh bay Thanh Liên, tiếp tục hung hăng đụng vào vách tường của Đại điện. ‘Phốc’ một tiếng, miệng Thanh Liên hộc ra một ngụm máu tươi.
“Kẻ dám cả gan ăn cắp Yêu đan của Vương tộc, chết!”
Thần Hồn Thú bên trái giơ cái ba chĩa lớn màu đen trong tay lên, hướng trên người Thanh Liên xiên qua.
Thanh Liên chịu đựng đau đớn, cuống quýt chạy trốn sang bên cạnh, chật vật ngã nhào ra đất.
Xương cốt toàn thân hắn cơ hồ đều đã gãy, căn bản không có khả năng tránh thoát lần đánh tiếp theo, mắt thấy Thần Hồn Thú bên trái lại nâng cái ba chĩa lớn màu đen đánh tới, Thần Hồn Thú bên phải bỗng nhiên lên tiếng ngăn lại: “Khoan đã!”
Thần Hồn Thú bên trái nghi hoặc nhìn Thần Hồn Thú bên phải.
Thần Hồn Thú bên phải giải thích: “Trên người hắn có một cỗ khí vị quen thuộc.”
Thần Hồn Thú bên trái ngửi ngửi, vội thu hồi cái ba chĩa lớn màu đen: “Là khí vị của Vạn Yêu Chi Tổ! Hơn nữa, còn hết sức nồng đậm! Chắc là Vạn Yêu Chi Tổ cố ý để lại khí tức trên người hắn. Nếu không, nó sẽ không có khả năng nồng đậm đến vậy”
“Tiểu tử, tại sao trên người của ngươi lại có khí vị của Vạn Yêu Chi Tổ!” Thần Hồn Thú hỏi.
Thanh Liên cố hết sức chống người ngồi dậy, dựa vào vách tường: “Vạn… Vạn Yêu Chi Tổ cái gì!?”
Hắn chưa từng nghe qua Vạn Yêu Chi Tổ, chẳng lẽ là Yêu vương của Yêu giới?’
Hai Thần Hồn Thú liếc nhìn nhau, Thần Hồn Thú bên phải hỏi: “Nếu ngươi không biết Vạn Yêu Chi Tổ, vậy là ai bảo ngươi đến trộm Yêu đan của các đời Vương tộc?”
Thanh Liên không chút nghĩ ngợi liền nói: “Là ta tự mình muốn trộm!”
Thần Hồn Thú bên phái khẽ híp mắt, lạnh lùng theo dõi hắn: “Ngươi trộm Yêu đan để làm gì!?”
“Ta muốn cứu bằng hữu của ta!”
“Ngươi là muốn hấp thụ tu vi trong Yêu đan để tăng cường công lực bản thân, sau đó đi cứu bằng hữu của ngươi?”
Thanh Liên suy yếu nói: “Không phải!”
Thần Hồn Thú bên trái không có kiên nhẫn như Thần Hồn Thú bên phải: “Tốt nhất ngươi nên nói thật mọi chuyện đi, nếu không hôm nay, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này!”
1 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 331."
Đang dầu sôi lửa bỏng còn kêu lại ôn chuyện xưa nữa ... gấp gấp mấy em ơi !!