Chương 48: Mùi chua bay tứ tung.
Lần này Thôi Khách Kiệt tới Thành phố D chủ yếu là vì trường gửi bà sang đây học tập nửa tháng, cũng thuận tiện thăm non xem con trai giờ như thế nào. Lúc xuống xe lửa, bà không theo chân các giáo viên khác, mà đi đến một cổng ra khác chờ. Vừa tới nơi, bà đã thấy con trai vẫy vẫy tay, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.
Thôi Khánh Kiệt vừa nhìn thấy cô gái kia, mắt tức khắc sáng lên, bước chân cũng nhanh hơn không ít. Con trai dẫn theo một cô gái tới để gặp bà, e rằng đó chính là con dâu tương lai. Cô gái kia rất xinh đẹp, lại rất biết ăn mặc, còn buộc một cái đuôi ngựa nhìn rất trẻ trung. Ấn tượng đầu tiên của Thôi Khánh Kiệt với đối phương khá tốt.
"Cháu chào bác, cháu là Trần Thi Như, sau này bác cứ gọi cháu là Tiểu Như đi ạ."
Trần Thi Như nở nụ cười ngọt ngào, giúp Thôi Khánh Kiệt cầm hành lý. Lục Nhiên làm bộ như không thấy nụ cười chói lóa của Trần Thi Như, ánh mắt đảo về phía không xa chỗ cửa vào.
Tuy là cửa vào trạm xe lửa, người đến người đi, thế nhưng cậu vẫn có thể bắt gặp trong đám người đó một bóng dáng cao cao. Bảo không có chuyện gì làm nên theo nhìn xem sao, bất quá Lục Nhiên lại cảm thấy y theo để giám sát Trần Thi Như thì có.
Trần Thi Như cười lại càng chói lóa hơn, một tay kéo Lục Nhiên, chìa đầu ra, cách Lục Nhiên mà nói chuyện với Thôi Khánh Kiệt. Lúc rụt đầu lại, cô còn liếc về phía Lục Nhiên vừa nhìn, vứt ánh mắt đầy khiêu khích, nom vẻ rất thoải mái.
Bị một cô gái lôi kéo, Lục Nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, toàn thân từ đầu tới chân đều khó chịu vô cùng. Đặc biệt, áp lực từ ánh mắt ở phía xa xa kia đem lại, thật khiến cậu không có cách nào tập trung tinh thần nói chuyện với mẹ.
"Sao im lặng miết vậy?" Thôi Khánh Kiệt hỏi.
"Mẹ, sao trường mẹ lại bắt nhân viên văn thư phải đi học nữa ạ?" Lục Nhiên cũng tùy ý nói.
"Văn thư thì học quản lý văn thư, ai quy định văn thư không được học nào? Ôi Nhiên Nhiên, con né ra đi, để mẹ với Tiểu Như nói chuyện."
Nói xong, Lục Nhiên bị Thôi Khánh Kiệt đẩy qua một bên, nhìn hai người phụ nữ lải nhải. Trần Thi Như tùy tiện bịa ra một câu chuyện tình yêu về cô và Lục Nhiên. Lúc Thôi Khánh Kiệt hỏi, cô còn giả bộ cứ như thật.
Lục Nhiên nhìn, lại cảm thấy buồn cười. Chắc Trần Thi Như cảm thấy khả năng diễn xuất của cô rất tốt, nhưng đáng tiếc cô không biết rằng, chỉ trước đó hai ngày, cậu và Hoắc Nghị Thần vẫn còn sống chung với diễn xuất. Kiểu biểu hiện này của cô, hoàn toàn là một trò trẻ con.
"Hiện giờ cháu đang làm gì?" Lên xe, Thôi Khánh Kiệt hỏi Trần Thi Như.
"Công việc ấy ạ?" Trần Thi Như suy nghĩ một lát nói "Ha ha, bây giờ con vẫn chưa đi làm".
"Chưa đi làm? Thế tiêu dùng hàng ngày…" Thôi Khanh Kiệt tỏ ra khó hiểu, chẳng lẽ cô gái này ăn bám bố mẹ?
"Ha ha."
Trần Thi Như thẹn thùng nở nụ cười, không hề trả lời câu hỏi của bà mà liếc mắt nhìn Lục Nhiên, còn nháy nháy một cái. Trong lòng Thôi Khanh Kiệt đập thịch một cái, chẳng nhẽ không phải ăn bám mà là muốn làm nội trợ?
Lục Nhiên dẫn Thôi Khanh Kiệt về căn phòng thuê của mình, Trần Thi Như cũng đi theo. Thôi Khánh Kiệt nói là bà đã được nhà trường hỗ trợ khách sạn, cho nên chỉ muốn qua đây xem cái ổ của con trai nhà mình ra sao mà thôi. Nhân lúc Trần Thi Như vào phòng vệ sinh, Thôi Khánh Kiệt hỏi:
"Nhà con bé làm cái gì? Sau này nó có định đi làm không?"
"Nhà cô ấy làm kinh doanh." Có điều kinh doanh khá lớn "Còn sau này chưa biết nữa", Lục Nhiên đáp.
"Chưa biết nữa?", Thôi Khánh Kiệt nghĩ "Không được đâu Nhiên Nhiên, con gái không chỉ xinh đẹp là được, vẫn cần có một công việc ổn định. Con hãy khuyên bảo nó, mẹ thấy con bé cũng khá lanh lợi, chắc là dễ tìm việc. Nếu không sau này con nuôi gia đình một mình, áp lực sẽ rất lớn, dễ nảy sinh mâu thuẫn lắm."
"Giờ cô ấy vẫn chưa tính toán gì, không có ý định tìm việc. Đợi một khoảng thời gian nữa đi ạ."
Nghe đến đó, Thôi Khánh Kiệt nhíu chặt đôi mày, nhưng thấy Trần Thi Như ra đến, nên không nói nữa. Buổi tối Lục Nhiên nấu cơm, còn Trần Thi Như ngồi tiếp chuyện Thôi Khánh Kiệt.
"Không cần phải tiếp chuyện với bác, bác ngồi đây xem tv là được rồi. Cháu vào xem xem phụ Nhiên Nhiên một tay đi."
"Phụ gì bây giờ ạ." Trần Thi Như bâng quơ đáp "Bình thường vẫn là anh ấy nấu cơm, chẳng cần phải giúp gì đâu. Khéo lại làm phiền anh ấy thêm."
Thôi Khánh Kiệt nghe xong, lập tức ngồi bật dậy, ngó vào nhà bếp một chút, rồi lại nhìn Trần Thi Như nói:
"Ơ vậy cháu phụ trách công việc nhà à, con gái mà làm việc nhà ... cũng hơi cực nhỉ?".
"Không đâu, cháu chẳng cần phải làm gì hết, Nhiên Nhiên bảo cháu chỉ cần…" Nói đến đây, Trần Thi Như tựa hồ chợt nhớ ra điều gì, liền sửa miệng "A… đúng thế, cháu làm việc nhà."
Thôi Khánh Kiệt nghe vậy liền biết Trần Thi Như nói dối, hai đứa ở chung với nhau, con bé này chẳng làm cái gì cả. Nghĩ thế, niềm vui mừng khi thấy người yêu của con trai cũng bị vơi bớt đi không ít.
Đưa Thôi Khánh Kiệt về đến khách sạn, ba người hẹn cuối tuần sẽ lại gặp nhau tâm sự, sau đó Lục Nhiên liền dẫn Trần Thi Như rời khỏi. Ở trên xe, Trần Thi Như liền lộ nguyên hình, khoanh tay giễu cợt nói:
"Cái nhà bé tẻo teo của anh, Hoắc tổng cũng ở được?"
Hôm nay cũng là lần đầu tiên cô tới nhà Lục Nhiên, cái nơi bé xíu kia không cần thiết phải tới xem trước để quen thuộc hoàn cảnh.
"Nhà nhỏ nhưng được cái ấm áp." Lục Nhiên vừa lái xe, vừa trả lời cô.
"Thế sao? Thật không hiểu được, cậu có chỗ nào hấp dẫn đến nỗi Hoắc Nghị Thần lại chấp nhận vì cậu mà bỏ nhà ra đi."
Bị người ta moi móc đánh giá, nhưng Lục Nhiên không ngại: "Nếu cô nhất định phải thấy điểm có lợi của một người nào đó mới chịu kết bạn với họ, chứng tỏ tâm tư cô không tốt chút nào."
"Khỏi cần hoa văn, tôi biết cậu viết văn rồi." Trần Thi Như nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hoắc Nghị Thàn ở chỗ nào?"
"Tới nè."
Lục Nhiên vừa nói, hai người liền trông thấy ven đường phía trước có một bóng người.
Tuy đối phương chỉ đơn giản đứng ở ven đường, nhưng lại nổi bật hơn hẳn so với xung quanh, ai đi qua cũng đều không tự chủ được phải đánh giá y một chút. Chẳng riêng vẻ ngoài xuất chúng, mà do bọn họ rất ít khi trông thấy trên đường phố ồn ào náo nhiệt, có một người với khí chất bức bách như vậy.
Lục Nhiên dừng xe ven đường, mở cửa sổ cười với người đứng bên ngoài:
"Hoắc ca, lên đi."
Nói rồi mở khóa cửa xe. Thế nhưng cậu không mở cửa sau mà lại mở cửa phó lái, nơi Trần Thi Như ngồi. Trần Thi Như nhìn Hoắc Nghị Thần, y hất đầu nói: "Xuống phía sau."
"Trở mặt nhanh vậy? Cuối tuần tôi với Nhiên Nhiên còn hẹn gặp bác Thôi đấy!" Trần Thi Như tỏ vẻ tức giận
"Xuống phía sau!" Hoắc Nghị Thần chẳng thèm để ý mà lặp lại một lần.
Trần Thi Như lườm y một cái rồi cởi đai an toàn, đi xuống ghế sau. Cô sẽ không thừa nhận, là bị khí lạnh từ Hoắc Nghị Thần tỏa ra làm cho giật thót!
Ngồi phía sau, nhìn ra đằng trước với ánh mắt xem kịch vui. Thầm nghĩ, thật không ngờ ánh mắt của Hoắc Nghị Thần lại nhỏ mọn như vậy, cô còn tưởng đâu đàn ông càng hoàn mỹ trong lòng càng lạnh lùng chớ.
Hôm nay cô vừa choàng tay vừa ăn tối cùng với Lục Nhiên, khéo tối nay sẽ có người khó chịu lắm đây.
Lục Nhiên cũng không cảm thấy gì, sau khi đưa Trần Thi Như về nhà, cậu mới nhận ra Hoắc Nghị Thần nói hơi ít. Tuy rằng bình thường bình thường người kia tích chữ như vàng, thế nhưng với cậu lại tôi một câu anh một câu, rất dễ tán gẫu. Bất quá, nếu Hoắc Nghị Thần không nói thì cậu chủ động nói vậy.
Cậu báo cáo tiến độ hôm nay với y, đương nhiên, hiện tại tất cả đều nằm trong gia đoạn chuẩn bị, bão tố thật sự còn chưa tới.
"Tôi thật không ngờ là Trần Thi Như có thể giả ngây giả ngô giỏi như vậy, không đi làm diễn viên thật đáng tiếc." Vừa mở cửa cậu vừa nói.
Thấy Hoắc Nghị Thần không đáp lại, Lục Nhiên mới phát hiện có chút kỳ lạ, cậu mở đèn phòng khách hỏi: "Sao thế? Anh không thoải mái chỗ nào sao?"
"Không có gì." Cuối cùng Hoắc Nghị Thần mới chịu nói chuyện "Đi theo anh."
Thấy Hoắc Nghị Thần không im lặng nữa, Lục Nhiên mới thoáng yên lòng, cho là hôm nay đã xảy ra chuyện gì đó khiến ông chủ nhà cậu không vui. Lục Nhiên bị Hoắc nghị Thần kéo đi đến cửa phòng vệ sinh.
"Anh vào trước đi." Lục Nhiên rút tay lại, "Bên trong nhỏ lắm".
Đừng nói rửa tay cũng muốn rủ nha?
Nhưng người kia lại chẳng để cậu rút tay về mà siết chặt lấy, kéo cậu vào phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh nhỏ xíu chỉ có vài mét vuông, hai người đàn ông chen vào bỗng chốc chật chội ngay.
"Anh sao thế?" Bây giờ Lục Nhiên mới nhận ra có gì đó bất bình thường, chứ không sao lại dắt vào phòng vệ sinh?
Hoắc Nghị Thần vặn vòi nước, sau khi nước ấm chảy ra, y liền kéo tay Lục Nhiên tới rửa.
"Này! Anh làm gì tay tôi đấy?!"
Sức của Hoắc Nghị Thần rất lớn, Lục Nhiên không rút lại được, mà động tác đó không khiến cậu khó chịu cho lắm nên cậu để mặc y tiếp tục.
"Anh tẩy độc cho em, trên người Trần Thi Như bôi rất nhiều chất hóa học, sẽ gây hại cho da!"
Hoắc Nghị Thần bịa như thật. Lục Nhiên nghe xong, liền hiểu là chuyện gì rồi. Nhất định hôm nay Trần Thi Như nắm tay cậu, khiến đối phương không vui. Ôi, vậy mà cậu không nghĩ ra, người đàn ông sắt thép này cũng biết ghen sao?
Ghen…
Nghĩ đến chữ ấy, Lục Nhiên liền cảm thấy têu tếu, cho nên bật cười thành tiếng.
"Chỉ có anh mới dám nói mỹ phẩm dưỡng da là chất hóa học." Lục Nhiên cười đến không thấy mặt trời đâu nữa "Nên… ông chủ Hoắc, anh ghen à?"
Người đàn ông kia nghe đến chữ ghen thì hơi khựng lại, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười đầy xấu xa: "Em trả thù lần trước anh nói em ghen sao?"
"Không có!" Lục Nhiên vô tội "Em chỉ tùy tiện nói thôi. Anh không nhận cũng chẳng sao."
"Ý em là anh dám làm không dám chịu?"
"Ý em là, trí tưởng tượng bay xa quá là bệnh nên chữa trị đó."
Sau khi hai cánh tay được 'tẩy độc' sạch sẽ, cuối cùng Lục Nhiên cũng được tự do. Cậu rút tay về, vung vẩy, mấy giọt nước dính trên ấy văng tung tóe, bắn lên mặt Hoắc Nghị Thần.
Hoắc Nghị Thần cũng rửa tay, cũng vẩy vẩy bắn hết nước lên mặt Lục Nhiên. Lục Nhiên lau lau, thì thào:
"Người gì tâm lý trả thù mạnh quá trời."
Lần đầu bị Lục Nhiên nói như vậy, Hoắc Nghị Thần cảm thấy ngồ ngộ. Vì vậy lại hứng nước, vẫy trực tiếp lên mặt Lục Nhiên. Lục Nhiên nghẹo cổ né, nhưng vẫn bị ướt mẹp, lúc cậu ngẩng đầu lên, nước cứ thế mà trượt xuống, dính ướt cả lông mi.
"Ở cái nơi nhỏ xíu xiu vầy, anh còn có hứng nghịch nước."
Nói xong cậu liền trông thấy ánh mắt Hoắc Nghị Thần thay đổi. Tầm nhìn của đối phương đang đặt vào trước ngực cậu, Lục Nhiên cúi đầu, liền bắt gặp cái áo sơ mi trắng của cậu do ướt nước mà dán sát vào da thịt, theo ngực phập phồng lên xuống sẽ trông thấy mười mươi. Phía bên trái bị ướt nhiều nhất, cái điểm đỏ nổi lên rõ rệt, sưng lên thể hiện sự tồn tại của mình. Đến đây, Lục Nhiên liền biết mọi chuyện mất khống chế rồi.
Từ khi hai người ngửa bài đến nay đã quá nửa tháng, hầu như mỗi ngày không cẩn thận đều sẽ có đụng chạm tóe ra lửa. Đối với cặp nam nữ ở với nhau nửa tháng không có quan hệ là chuyện bình thường, nhưng đôi nam nam, lại có tình cảm với nhau thì khá hiếm thấy, nhất là còn ngủ cùng giường. Bởi đàn ông rất dễ bị tình dục điều khiển, hai con thú ở với nhau, một con không khống chế được thôi là đã quần nhau rồi, cho nên…
Cậu không khỏi bội phục người đàn ông này, y đã hứa 'em không đồng ý, tôi sẽ không ép buộc em' và rất tuân thủ nó, chỉ có điều ánh mắt lại ai oán không nguôi. Lục Nhiên cũng thấy lo lắng thay cho y, nhỡ nghẹn lâu thành tật thì sao?
Lục Nhiên nghĩ, súng đã lên nòng rồi, giờ cho dù cậu có muốn hay không, đều phải cho đôi bên có chút phúc lợi.
Nhưng có vẻ người kia không rõ ý của cậu lắm, người dính sát lại, kéo cậu vào phòng ngủ, không cho Lục Nhiên lấy một giây chần chừ, liền nắm lấy cằm cậu hôn tới. Một tay khác trượt xuống áo sơ mi ướt đẫm.
3 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 48."
Aaaaaaaa cho chút thịt vụn đuê Ọ_Ọ cả tháng nay tui đi đâu cũng toàn húp nước TT.TT
Boss Thần vãi thiệt, mỹ phẩm của con ngta lại đi kêu là chất độc hóa học, dấm chua qtqđ xD ~
Công dụng của đá Thạch Anh Tím bạn đã biết chưa?
Nhấp vào xem chi tiết: Công dụng của đá Thạch Anh Tím bạn đã biết chưa?
Hoặc
Click xem chi tiết: Cong dung cua da thach anh tim
JM Sportsbook & Casino - Henderson, NV Jobs - JtmHub
JCM Sportsbook & 남원 출장마사지 Casino is the 안성 출장마사지 premier entertainment and 의정부 출장안마 gaming 춘천 출장샵 experience 부천 출장마사지 in Henderson, Nevada. It is the closest casino in the country to the Golden