Chương 47: Vở diễn thứ hai.
Đến độ tuổi này, tâm tính hai người đã trưởng thành hơn hẳn. Ở cùng với nhau chẳng phải theo kiểu nồng nhiệt tán tỉnh mà lại có vẻ bình thản nhưng ấm áp. Đây cũng là điểm khiến hai người vừa ý lẫn nhau, không gồng mình giả bộ và chẳng cần tốn quá nhiều sức lực để thăm dò nhau.
Tối hôm đó, sau khi về nhà, Lục Nhiên chủ động nói đại khái tình huống gia đình mình cho Hoắc Nghị Thần nghe. Ngay cả cô gái mà cậu đã nhắn tin vài câu để đối phó với mẹ mình kia, cũng kể ra nốt.
"Tôi và cô ấy chỉ tượng trưng hỏi thăm nhau mấy lần, cũng chẳng nói gì nhiều. Còn gia đình tôi ... Tư tưởng của bố mẹ tôi hơi bị bảo thủ, sẽ không dễ dàng chấp nhận như nhà anh vậy đâu. Mà phương pháp trước đó anh nói với tôi, nghe có vẻ được, nhưng chưa chắc thành công."
Ngồi cạnh nhau trên ghế salon, Lục Nhiên nói.
Hoắc Nghị Thần liếc mắt nhìn "người yêu tương lai" đang đầy vẻ mệt mỏi kia, tay trái y khẽ máy động. Tựa hồ không nhịn nổi nữa, duỗi ra đặt lên đầu Lục Nhiên. Tóc của cậu vừa mềm mại vừa mượt mà, đây chẳng phải là lần đầu tiên y sờ vào, nhưng chưa bao giờ y được sờ một cách quang minh chính đại như vậy. Y thõa mãn với xúc cảm trong lòng bàn tay, học động tác lần trước của Lục Nhiên, nhẹ nhàng giữ lấy đầu cậu, thấy người kia khép mắt lại, nghẹo đầu dựa vào mình gần hơn, mùi dầu gội thơm mát chui vào trong khoang mũi y.
Hoắc Nghị Thần cảm nhận được mùi vị của người nọ, không yên lòng đáp lại lời của Lục Nhiên:
"Không sao, anh thích những thứ có tính khiêu chiến."
Lục Nhiên liếc mắt một cái:
"Cho nên vừa comeout lại vừa tính kế cấp dưới trong công ty? Có tính khiêu chiến quá ha!" Nói tới đây, Lục Nhiên trở nên tỉnh táo hơn, cậu xoay người ngồi thẳng dậy: "Mặc dù tới giờ mới hỏi thì hơi bị trễ, thế nhưng tôi vẫn muốn biết, từ khi nào mà anh quyết định phim giả tình thật?"
Rốt cuộc có chủ ý giăng bẫy cậu từ khi nào?
Hoắc Nghị Thần nghe xong hơi nhướn mày.
Chuyện y biết Lục Nhiên từ rất lâu trước đó, đến giờ y vẫn chưa nói ra, mà hiện cũng không có ý định ấy. Giống như lời Phan Trì, đàn ông nên nắm quyền chủ động, một khi Lục Nhiên biết được y đã chú ý cậu từ rất lâu rồi, vậy vô hình trung, địa vị trong nhà của y sẽ bị hạ thấp xuống.
Y hơi ngập ngừng, rồi nói: "Khi vừa bắt đầu."
"Lúc hợp đồng vừa bắt đầu?" Lục Nhiên không thể tin mà lặp lại một lần.
Cậu nhớ cái buổi trưa bị Hoắc Nghị Thần gọi lên tầng trên, rồi ký cái hợp đồng gì đó, rồi 1800 điều trước trước sau sau gì đó. Cuối cùng cảm thấy không có khả năng:
"Cứ coi như chúng ta là "tri kỷ lâu năm", nhưng cũng chẳng hiểu rõ về nhau lắm. Và anh cũng không giống tuýp người tùy tiện xác định đối tượng theo đuổi như vậy?"
Sao em biết được có thật sự hiểu rõ hay không chứ?
Hoắc Nghị Thần híp híp mắt, bất quá câu kia y nghĩ chứ không nói ra: "Tôi độc thân, hơn nữa còn là doanh nhân. Em cảm thấy tôi sẽ lãng phí nửa năm vì một chuyện không đáng?"
Cái 'không đáng' mà y nói, chính là 'giả làm người yêu, cha mẹ đồng ý rồi sẽ chia tay'.
Lục Nhiên nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý. Với đầu óc của Hoắc Nghị Thần, nếu thật sự làm như vậy, ngoại trừ việc comeout với bố mẹ thì chẳng còn ích lợi nào nữa. Vừa tốn tiền vừa lãng phí nửa năm thời gian tươi đẹp. Chuyện dễ hiểu như thế, sao trước đó cậu không nghĩ tới nhỉ?
Nói như vậy, chẳng phải cậu đã đánh giá thấp sự khôn khéo của Hoắc Nghị Thần và đánh giá cao trí thông minh của bản thân sao?
Không đúng, cái mà cậu khó hiểu chính là Hoắc Nghị Thần sẽ không tùy tiện xác định một nửa của mình mà không qua thăm dò các kiểu.
"Tôi định hỏi…"
Lục Nhiên tỉnh táo lại, chuẩn bị bẻ đối phương về đúng hướng của câu chuyện. Thế nhưng bàn tay trên đầu cậu bỗng trượt xuống, nhanh như chớp chuyển ra phía trước cổ, ấn cậu tựa vào ghế sopha.
Lực tay của y cũng không lớn nhưng đủ để kềm chế cậu, khiến cậu chẳng thể nào nhúc nhích được.
Trước mắt tối sầm, tức khắc Lục Nhiên cảm nhận được trên môi có một lực đè xuống. Lục Nhiên thở dài, rõ ràng là người ta không muốn trả lời. Cậu cũng không định hỏi nữa, mà cũng không quan trọng lắm. Coi như, thời điểm cậu vừa bước vào văn phòng, đã bị thợ săn theo dõi đi. Chẳng trách, lúc đó cậu cứ có cảm giác trên người y có một vẻ như nắm chắc được phần thắng mười mươi ấy.
Đôi môi bị người kia từng đợt từng đợt liếm láp nhẹ nhàng, tựa như đang cầu khẩn. Lục Nhiên thỏa hiệp, hé miệng, nghênh đón sự xâm lấn của y, đồng thời cánh tay cũng vòng ra sau ôm lấy cổ đối phương.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hôn sâu, nhưng Lục Nhiên chẳng cách nào quen được với cảm giác xâm lược mà đối phuơng tạo thành. Cũng không biết có phải là do cậu tưởng tượng ra hay không, mà tựa hồ kỹ thuật hôn của y có tiền bộ rất nhiều. Quả thực là tăng tốc như gió, tiến triển cực nhanh.
Cậu nhớ rõ, tuy trước đó đã từng hôn môi, nhưng khi ấy cậu vẫn có thể tự chủ được. Vậy mà hôm nay cậu phát hiện ra, nếu không phải cậu kịp tỉnh táo thì có khi quần áo đã bị lột sạch.
Lúc hai người thở hồng hộc tách ra, rốt cục Hoắc Nghị Thần không nhịn được hỏi: "Lúc nào?"
Mặc dù rất chật vật, nhưng có thể nhìn bộ dạng càng chật vật hơn của đối phương, Lục Nhiên bỗng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Còn cái vấn đề mà kia, rất dễ hiểu thôi, đương nhiên ý của y là hỏi khi nào make love rồi.
"Cái… Cái kia… anh từng có kinh nghiệm sao?"
"Không có!" Hoắc Nghị Thần tỏ vẻ trong trắng.
"Không có?" Lục Nhiên vẫn còn thở dốc: "Ơ ... Hai người đều là lần đầu sẽ rất thê thảm đó. Tốt nhất khi rãnh chúng ta nên xem qua trước!"
"Không cần!" Hoắc Nghị Thần cầm điều khiển của máy điều hòa, hạ nhiệt độ xuống: "Tin ở tôi."
"…Được rồi!" Lục Nhiên thở đều đặn hơn, thấy mắt người kia sáng lên, cậu lập tức đưa tay ngăn lại "Anh không cần nhưng tôi cần, chờ tôi học!"
Ánh mắt của y liền rũ xuống, Lục Nhiên dường như còn cảm nhận được không khí đáng thương tỏa ra từ đối phương. Thế nhưng, chuyện này kỳ cục chết đi được! Cậu cần phải chuẩn bị tâm lý và thể chất nữa đã!
Ban đầu cậu còn dự tính độc thân hơi bị lâu, mới hôm qua cậu vừa phát hiện ra mình có cơ hội thoát kiếp FA, chưa gì hôm nay đã tính chuyện make love rồi? Nhanh hơn cả tên lửa! Phải từ từ ...
Ngày hôm sau, cậu và y đi gặp một người phụ nữ________ Trần Thi Như.
Trước đó Trần Thi Như bị người ta gây khó dễ, Hoắc Nghị Thần đúng lúc xuất hiện giải vây, yêu cầu Trần Thi Như phải đồng ý giúp một việc. Hôm nay chính là ngày thực hiện lời hứa.
Nhìn thấy bọn họ mặc bộ đồ thể thao màu xanh lam giống nhau, Trần Thi Như hừ mũi một cái, liếc mắt đi chẳng buồn ngó hai kẻ đang show tình cảm.
"Nói đi! Muốn tôi làm gì?" Trần Thi Như tức giận hỏi thẳng.
Chẳng phải Lục Nhiên cố ý mặc đồ có màu sắc giống với Hoắc Nghị Thần, chỉ là hai người buổi sáng không hẹn mà cùng nhau dậy sớm, anh nhìn em em nhìn anh suýt chút là nẹt ra lửa. Bởi vậy quyết định nhanh chóng ra ngoài tiêu hao chút tinh lực.
Đồ thể thao của cậu không nhiều, chỉ có hai bộ, đành vớ bừa. Không ngờ quay lại nhìn thì thấy y cũng chọn một bộ có màu từa tựa như bộ của cậu. Hai người nhìn nhau, cùng cảm thấy nhiệt độ trong phòng không khống chế tăng lên, vì thế chẳng nghĩ gì nhiều mà lập tức ra khỏi cửa.
Sau đó, hai người có gặp một cô gái bị ngã xe đạp ở công viên, bèn đưa người ta tới bệnh viện, xong xuôi nhìn lại cũng đã tới giờ, không kịp về nhà đành lộ liễu như vầy mà đến quán trà.
Lục Nhiên và Trần Thi Như chẳng quen biết gì, mà nói đúng ra còn có mối quan hệ xấu. Lần trước mới nẹt nhau xong, cho nên bây giờ muốn Trần Thi Như giúp, cậu thật không thể mở miệng thành lời. Vì vậy, liền giao hết cho Hoắc Nghị Thần. Người nọ có vẻ như đã tính toán sẵn cả, sau khi ngồi xuống liền nói:
"Giúp một chuyện, đó là làm bạn gái em ấy."
Trần Thi Như không uống nước, nhưng vẫn bị sặc một cái.
"Hai người đùa tôi đấy à?"
Trần Thi Như dùng khăn giấy lau miệng, liếc mắt ngó Lục Nhiên. Lục Nhiên nhìn cô cười nhưng cô nàng lại trừng cậu, sau đó quay sang Hoắc Nghị Thần:
"Tuy chuyện hai người chúng ta không thành, thế nhưng gặp mặt cũng còn chào hỏi được. Đùa giỡn không thể đùa kiểu này, anh hiểu chứ?"
Hoắc Nghị Thần nhấp ngụm trà chờ Trần Thi Như nói xong, liền kể ra dự tính của mình.
Cha mẹ của Lục Nhiên như vậy, nói thẳng toẹt ra chắc chắn họ sẽ không bao giờ đồng ý. Làm không khéo có khi chuyện bé xé ra to, lúc ấy có muốn giải quyết cũng rất khó. Chỉ còn cách lùi một bước tiến hai bước. Cho nên Hoắc Nghị Thần nghĩ ra một kế...
Sau khi y nói kế sách của mình cho Lục Nhiên nghe xong, cậu cũng cảm thấy khá là khả thi, hơn nữa cách thức độc đáo, đáng để thử một lần. Chỉ có điều, điểm khó nhất là muốn cậu lừa bố mẹ mình một vố lớn.
Chuyện này, ban đầu Lục Nhiên còn không đành lòng lắm. Nhưng nghĩ tới nỗi đau khổ khi mình che giấu tính hướng mà bị ép hôn, đành cắn răng đồng ý.
Trận đấu ác liệt này, dù thế nào cậu cũng phải đánh. Với lòng can đảm ít ỏi của cậu, có khi chỉ có mỗi cơ hội mà Hoắc Nghị Thần mở ra thôi. Cho nên cậu nhất định phải nắm chắc.
Trần Thi Như nghe Hoắc Nghị Thần nói, mãi vẫn không trả lời, đôi lông mày xinh đẹp nhướng lên.
Thật ra, cô chẳng muốn dính vào mớ rắc rối này. Thế nhưng cô lại có chút hiểu Hoắc Nghị Thần.
Với thủ đoạn làm việc của y, một khi mình đã chấp nhận điều kiện từ đối phương, nếu cô dám lật lọng, chắc chắn người kia sẽ không để cho cô sống yên. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không cam tâm bị lợi dụng, nói: "Chuyện này ảnh hưởng tới danh dự và hình tượng của tôi."
"Chuyện này tôi sẽ kềm chế nó trong phạm vi nhỏ nhất có thể, không quá nhiều người biết đến. Cho nên không ảnh hướng tới hình tượng của cô đâu. Đương nhiên cô không cần thiết nói cho bố mẹ mình biết làm gì. Cứ coi như là yêu đương chơi bời thôi." Hoắc Nghị Thần lơ đãng nói "Cái này cũng là sở trường của cô, giống như lần ở Trung tâm thương mại hôm nọ…"
"Dừng! Dừng ngay! Đừng có khiến tôi buồn nôn…" Trần Thi Như nhìn về phía Lục Nhiên, ánh mắt mang theo vẻ đánh giá, thật giống như khi đang chọn món ăn. "Tuy vẻ ngoài của cậu không đạt tới mức yêu cầu của tôi, nhưng xem cũng dễ chịu… vậy…"
Hoắc Nghị Thần ngồi bên cạnh đen mặt, che Lục Nhiên lại, chặn ánh nhìn của Trần Thi Như "Cô không có quyền lựa chọn đâu!"
Nhìn y che chở như vậy, Trần Thi Như chợt nghĩ đến trò gì đó, đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện mà Hoắc Nghị Thần nói ban nãy.
"Được rồi! Tôi đồng ý, chẳng phải muốn tôi làm bạn gái của cậu sao? Tôi rất nguyện ý!!!"
Trần Thi Như nhấn mạnh câu nguyện ý khiến Hoặc Nghị Thần rất không thoải mái, nhưng ông chủ Hoắc nhà chúng ta vẫn còn biết nặng nhẹ, dặn dò Trần Thi Như vài vấn đề cần lưu ý liền kéo Lục Nhiên rời khỏi.
Vừa đi về, Lục Nhiên vừa cảm thán không thôi.
Cái câu "Cuộc đời tựa như một vở kịch" quả không sai, sống là phải diễn.
Vừa diễn với Hoắc Nghị Thần một vở xong, lời ra một người theo đuổi.
Bây giờ diễn tiếp với một người phụ nữ nữa, cuộc sống và tâm tình vừa mới bình lặng, nay chắc sắp nổi lên sóng dữ rồi.
Trông ngóng, trông ngóng, tình cảm càng lúc càng đậm dần. Tháng năm vừa hết, qua tết thiếu nhi, mẹ của Lục Nhiên tới Thành phố D.
---
---
1 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 47."
Quên gần hết nội dung ch trước =)))))))))