Diến biến này không hợp lý! - Chương 49.
Chương 49: Chạm nhẹ cũng bùng cháy.
Thân thể cùng dính vào nhau, chạm nhẹ cũng bùng cháy. Lục Nhiên chỉ thoáng do dự một chút, rồi chẳng thèm giãy dụa.
Mặc dù người nọ tương đối bảo thủ, đến tuổi này rồi mà mới chỉ hôn lần đầu, bất quá đối phương cho cậu thấy được thành ý rõ ràng, do đó cậu tin tưởng hai người rồi sẽ có một kết thúc đẹp.
Áo sơ mi bị xốc lên, đầu ngón tay vừa ẩm ướt vừa mát lạnh của đối phương tùy ý chạm vào da thịt, những chỗ bị y lướt qua không khỏi run rẩy từng hồi. Lục Nhiên vôi vội vàng vàng, tìm đường tháo thắt lưng của Hoắc Nghị Thần.
Thân người đều nóng hừng hực, bởi thế cả miếng kim loại trên thắt lưng cũng làm Lục Nhiên cảm thấy mát mẻ. Tiếng mở khóa lách cách qua đi, tức khắc Lục Nhiên liền cảm nhận được một con mãnh thú to lớn đang xổng ra ngoài, mà lần này chính tay cậu thả nó ra.
Tiếng nước chảy nay thành bối cảnh, vốn tính tiết kiệm đó giờ nhưng hiện Lục Nhiên thật không có khe hở để tắt nó, ngay cả tâm tình tự trách mình cậu cũng không có.
Bị ghìm tại nền gạch lạnh lẽo bóng loáng, phần lưng cạ lên tường gây nên cảm giác đau đớn nay lại trở thành chất dẫn cháy.
Động tác hai người càng lúc càng nhanh, dùng tay để an ủi dục vọng bức thiết của nhau. Tiếng thở dốc che đi tiếng nước chảy, phòng tắm nay vừa có phần ồn ào mà cũng có phần yên tĩnh.
Lục Nhiên chưa từng được trải nghiệm như vầy. Lần đầu tiên bị người khác nắm lấy nơi riêng tư nhất, bị bàn tay lành lạnh kia vuốt ve, toàn bộ cơ thể cậu tựa hồ muốn nổ tung, mỗi tế bào trên người đều kêu gào muốn dính sát vào đối phương, muốn hoàn toàn thuộc về y, muốn thuần phục cùng hiến tế.
Đây là một loại tâm tình cực kỳ xa lạ, khiến cậu vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi.
Mà thứ khô cứng nóng bỏng cậu nắm trên tay kia cũng không chịu an phận, dường như muốn thoát ly kềm chế để đi vào nơi khác.
Cả quá trình xảy ra chuyện gì, Lục Nhiên cũng không nhớ rõ lắm. Đến lúc cậu tỉnh táo lại, đã thấy mình đang quỳ trên giường, hai chân mở ra đặt giữa thân dưới của Hoắc Nghị Thần. Người cậu rõ ràng đang báo hiệu cảm giác lười nhác sau khi lên đỉnh, từng tế bào trên cơ thể đều sảng khoái đến kỳ cục, mà trên bụng người kia lại dính lốm đốm một bãi chất lỏng màu trắng, không cần nói cũng biết là thứ gì. Đối phương thấy cậu dừng lại, liền bắt lấy tay cậu đặt lên thân dưới, ánh mắt tối sẫm như muốn hút cậu vào trong ấy, khàn khàn nói: "Tiếp tục."
Lục Nhiên: "…"
Do thời gian sinh lý khác nhau bởi vậy tạo thành sự trả giá bất bình đẳng, đối với chuyện này Lục Nhiên thật cảm thấy rất oán giận, ôm cánh tay chua xót bi thương nhìn tên đàn ông đang nằm trên giường hưởng thụ như đại gia kia.
Bắt được ánh mắt của cậu, đối phương không nhịn được vui vẻ nói:
"Anh bảo em nghỉ ngơi đi, để anh, mà tại em không chịu."
Phải rồi, nếu cậu mà để Hoắc Nghị Thần làm, có khi đau không chỉ là cánh tay thôi đâu. Lục Nhiên đành chấp nhận thương đau tiếp tục phục vụ y.
Đành chịu thua số phận phục vụ đối phương thêm mấy phút, mới khiến đối phương toại nguyện mà sảng khoái. Sau đó y vươn mình một cái, đè Lục Nhiên xuống dưới người. Lục Nhiên sợ hết hồn, nhưng đối phương chẳng làm gì cả, chỉ vuốt ve tóc cậu, say sưa hôn hít Lục Nhiên.
Không ngờ Hoắc Nghị Thần lại thích cậu một cách chân thành như vậy, mỗi lần Lục Nhiên nghĩ tới việc này, cậu đều cảm thấy không tin nổi, cậu đã làm gì để đối phương rung động? Cậu thật sự đáng giá được đối xử dịu dàng đến thế sao?
Bầu không khí sau đó rất ấm áp, Lục Nhiên hưởng thụ 'bồi thường' của Hoắc Nghị Thần, hai người cứ vậy mà dính nhau ở trên giường.
Vừa mới khai trai* xong thân thể mẫn cảm hơn hẳn, vuốt ve vài cái đã rục rịch ngóc đầu dậy. Hai tay Hoắc Nghị Thần lại bắt đầu lộn xộn không thành thật. Vốn Lục Nhiên cũng mơ màng ỡm ờ, thế nhưng chợt nhớ tới bản thảo của tòa soạn cậu vẫn chưa làm xong, liền vụt trợn mắt lên. Người kia cũng ngớ ra, sau đó trợn mắt nhìn lại cậu, ý hỏi chuyện gì.
Lục Nhiên lúng túng ngồi dậy, xoa xoa cánh tay nói: "Tôi phải hiệu chỉnh lại bản thảo, hôm nay… ừm… hôm nay cứ như thế đi đã, anh nghỉ sớm chút."
(*khai trai :tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay)
Nếu không phải hôm nay cậu có công việc nhất định phải làm xong, nói không chừng hai người lại chà xát ra lửa nữa mất. Lục Nhiên gần như tiên đoán được cuộc sống 'dâm mỹ' về sau giữa cậu và ông chủ Hoắc trong căn phòng nhỏ này.
Hoắc Nghị Thần nằm nghiêng trên giường, đưa mắt nhìn bóng lưng của cậu đi khuất. Lúc Lục Nhiên rời khỏi, thật cậu không dám quay người lại, bằng không nhất định cậu sẽ đụng phải ánh mắt như muốn ăn thịt người kia mất.
Ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, Lục Nhiên dựa vào trên cửa hít thở sâu một hồi. Thân thể còn chút mệt mỏi, chân mềm nhũn, tim lại nảy lên thình thịch.
Cậu vào nơi vừa mới xảy ra rắc rối – phòng vệ sinh. Phát hiện vòi nước đã khóa lại từ lúc nào. Không cần nghĩ cũng biết là ai làm, ban nãy bận thoải mái lâng lâng, khẳng định chính mình sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà đi quan tâm tới nó.
Lục Nhiên dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn vào gương thấy nó vẫn còn ửng đỏ sau cuồng nhiệt.
Nghĩ đến những hình ảnh ban nãy, cậu thật chẳng biết bản thân có thể gạt bỏ được đống cảm xúc mãnh liệt trong lòng để hoàn thành xong công việc không nữa.
Lục Nhiên bật máy tính, mở hòm thư của mình, nhận bài viết mà Trần Cáp gửi sang. Tuy đứa trẻ này nói chuyện có chút lớn lối, thế nhưng thật khiến cậu không ngờ tới là cậu ta lại làm việc rất có tâm. Chỉ cần cậu dặn dò một vài điểm cần chú ý, Trần Cáp sẽ ít khi phạm phải. Càng khiến Lục Nhiên hài lòng hơn là bài mà Trần Cáp giao cho cậu, dù có một ít lỗi lớn nhỏ, nhưng chưa bao giờ bị sai chính tả.
Tất cả những lỗi chủ quan đều được tránh khỏi, chỉ từ điểm này thôi cũng nhận ra được, người viết rất có tâm. Thực sự không ngờ Trần Cáp sẽ làm việc nghiêm túc đến vậy, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong. Từ giờ cậu cần phải thay đổi cái nhìn về nhóc con ấy.
Lục Nhiên lấy điện thoại gọi cho Trần Cáp. "Trần Cáp à? Chưa ngủ sao?"
Nghe giọng đối phương vẫn trong trẻo, tỉnh táo, biết mình không quấy rầy người ta, Lục Nhiên mới bắt đầu nói những điểm cần thay đổi trong cách hành văn của Trần Cáp.
"Cậu viết không tồi chút nào." Sau khi chỉnh sửa xong, Lục Nhiên chẳng chút keo kiệt mà khen ngợi "Tôi không ngờ cậu lại có rất thiên phú trong lĩnh vực này. Tôi còn tưởng cậu chỉ có mỗi cái mặt tiền thôi chứ."
Bị vừa đánh vừa xoa, Trần Cáp có chút tức giận:
"Tôi vốn là người xuất sắc mà! Anh cứ chờ đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ diệt được anh!"
"Chém gió quá rồi đấy." Lục Nhiên cười nói "Xong, vậy tuần này cậu có thể nghỉ ngơi, tuần sau chúng ta lại tiếp tục làm đặc san nữa."
Thấy Lục Nhiên định cúp điện thoại, Trần Cáp vội gọi Lục Nhiên: "Này! Hoắc ca của tôi giờ thế nào rồi?"
"Y vẫn thế! Cậu đừng có quan tâm tới y kiểu vầy được không, y chẳng phải là thú cưng cậu gửi nuôi chỗ tôi!"
"Tôi sợ anh chăm sóc anh ấy không tốt!"
"Yên tâm đi! Béo hơn trước kia một size, màu lông sáng sủa, da dẻ bóng loáng! Đã được chưa?"
Đang trêu chọc Trần Cáp, chợt phía trên đầu tối sầm lại, Lục Nhiên ngước mắt nhìn, phát hiện cái kẻ 'màu lông sáng sủa' đang đứng ngay phía sau mình, khom người khóa cậu lại trước ngực. Lục Nhiên giật mình nói: "Em chỉ đùa…"
Cậu còn chưa dứt câu, di động đã bị cướp mất, vứt vào sopha.
"Anh vẫn còn đang đói đây, không chịu cho anh ăn no, nửa đêm nửa hôm lại đi tán gẫu với người đàn ông khác".
"Chờ đã! Điện thoại còn chưa tắt! Ông chủ… Hoắc Nghị Thần… Này‼!" Ông chủ Hoắc học ở đâu ra cái câu này vậy? Lục Nhiên bị ôm lấy lôi vào phòng ngủ, rất nhanh âm thanh bên trong đã thay đổi sắc vị.
Trần Cáp cầm điện thoại trên tay, tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên đàn ông không biết xấu hổ." Sau đó tức giận cúp máy.
Cuối cùng vẫn không thể nào kềm nén, trước khi đi ngủ hai người còn giúp nhau thêm một lần nữa.
Lục Nhiên phát hiện cậu đã đánh giá quá cao sức nhẫn nại của ông chủ. Không phải người kia quan tâm săn sóc mà chỉ làm một lần, hóa ra đối phương thả cậu ra ngoài cho làm xong công việc, rồi mới tiếp tục để cậu không phân tâm thôi.
Thế nhưng sau đó, Hoắc Nghị Thần nói một câu, khiến Lục Nhiên cảm thấy cũng có lý, ý của ông chủ đại khái là tuốt nhiều nên đau da. Chỉ có điều đối phương biểu đạt rất là uyển chuyển, rất là tao nhã, tuyệt đối không thô tục như trên kia.
Cho nên Lục Nhiên hiểu được, đại khái đây chính là lần cuối cùng cho cậu chẩn bị, lần sau sẽ chiến đấu thật sự. Đường đường một ông chủ lớn, làm gì có chuyện có bạn trai mà còn phải tuốt đến đau da, đây không phải là trò hề sao.
**************
Rất nhanh tới cuối tuần.
Thời điểm Thôi Khanh Kiệt gặp lại con trai, bà lo lắng hỏi:
"Con trai, sao mới hai ngày không gặp mà mắt con đã có quầng thâm rồi? Công việc bận rộn quá sao?"
Lục Nhiên ho khan nói: "Vâng… hai hôm nay con ngủ hơi trễ."
Hồi sáng, trước khi ra khỏi nhà ông chủ đã dùng thân thể để 'nhắc nhở' cậu không được phép tiếp xúc quá mức gần gũi với Trần Thi Như. Hỏi sao mà nghỉ ngơi cho tốt được, giờ hai tay vẫn còn đau nhức đây.
Nhân lúc Trần Thi Như chưa tới, Thôi Khánh Kiệt giáo dục con mình:
"Con trai, mẹ biết hai đứa vẫn còn trẻ. Con không ở cạnh mẹ, mẹ cũng không thể quản được con. Nhưng mẹ phải nhắc con một điều, tuyệt đối không được phụ lòng con gái nhà người ta, đừng có làm chuyện tổn thương đến con gái nhà người ta."
Tuy Thôi Khánh Kiệt không nói thẳng ra, thế nhưng Lục Nhiên nhìn ánh mắt bà mà lớn, đương nhiên cậu hiểu hàm ý từ 'tổn thương' có nghĩa gì. Ý của mẹ cậu là 'đừng có làm con người ta to bụng'.
Nghĩ đến cái cảnh đó, dạ dày Lục Nhiên chợt thấy không thoải mái lắm. Mẹ yên tâm, bụng cô ta lớn cũng chẳng dính dáng gì tới con.
"Mẹ yên tâm, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."
Lục Nhiên khẳng định. Thôi Khánh Kiệt cũng không nói thêm gì nữa, quay sang hỏi chuyện công việc của Lục Nhiên. Thấy con nói lãnh đạo công ty rất coi trọng mình, toàn bộ lực chú ý của bà liền bị kéo đi.
"Mẹ chờ ngày con thăng tiến! Con trai của mẹ, ngay từ nhỏ đã thông minh nhất xóm, dù thế nào cũng không được để thua sút người ta, biết chưa?"
"Dạ." Lục Nhiên trước sau như một, nghe tai phải ra tai trái.
Vị thế của mẹ cậu cao, mà mấy ông bà giáo trong trường đều hay lấy con ra so sánh với nhau, cho nên bà cũng không hy vọng con trai mình quá tệ lậu.
Lục Nhiên có thể hiểu được tâm tình của bà, trước đây cậu còn cảm thấy áp lực với lời của mẹ, nhưng từ từ cậu cũng nghiệm ra được, mong con hóa rồng, không ông bố bà mẹ nào không có. Nếu cậu ưu tú như Hoắc Nghị Thần, chắc mẹ sẽ vui mừng lắm. Bất quá, nếu cậu dắt về cho mẹ ông con rể ưu tú kia, không biết mẹ có chấp nhận không.
Suy nghĩ của Lục Nhiên đã bay đến tận Thái Bình Dương, mãi đến khi Trần Thi Như tới, cậu mới hoàn hồn. Lần này cậu chủ động đặt Thôi Khánh Kiệt ở giữa cậu và Trần Thi Như, thực hiện cam kết sáng nay 'không đụng chạm chút nào tới Trần Thi Như'.
Trần Thi Như trông thấy hành động của Lục Nhiên, lông mày hơi nhướng lên, rồi tựa hồ hiểu ra gì đó, nở nụ cười hả hê.
Lục Nhiên bất đắc dĩ không nhìn cô nữa, hai người lại tiếp tục đi dạo phố với Thôi Khánh Kiệt. Thành phố D cũng không phải rất phồn hoa, chẳng thể so sánh được với thành phố nhà cậu, chỉ có điều Lục Nhiên rất thích nhịp điệu cuộc sống chậm rãi ở đây.
Tuy trong Trung tâm thương mại có rất nhiều người, thế nhưng cũng không đến nỗi đụng phải nhau.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện.
Lục Nhiên rất ít mở miệng, chỉ là mỗi khi Trần Thi Như nói gì, cậu sẽ phụ họa vài câu. Trần Thi Như phát biểu gì, cậu cũng tán thành. Trần Thi Như quyết định thế nào, cậu cũng vâng theo.
Cứ như một thê nô*.
Toàn bộ quá trình Thôi Khánh Kiệt đều xem vào trong mắt, vốn ban đầu tươi cười nhưng đi bộ đến buổi trưa mặt bà đã đen sầm lại.
(*Nô lệ của vợ)
1 Bình Luận "Diến biến này không hợp lý! - Chương 49."
Nửa đêm nửa hôm mà nóng quá đuê~~~~
Chờ ngày boss bóc tem anh Nhiên =)))))