"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

[Review] Thế thân tình nhân đích hoàn mỹ nghịch tập - Bạch Dạ Vị Minh



[Review]Thế thân tình nhân 
đích hoàn mỹ nghịch tập. 

BẠCH DẠ VỊ MINH

---

Thế thân tình nhân đích hoàn mỹ nghịch tập - Bạch Dạ Vị Minh

---

Chu Cảnh - giáo viên nghèo tại một ngôi làng vùng núi hẻo lánh, tuy có dung mạo dễ nhìn, học thức uyên bác, nhưng anh lại có một điểm không toàn vẹn, đó chính là ... chân bị què.

Chu Cảnh tính tình rất lạnh nhạt, không mở rộng lòng mình với bất kỳ ai. Dù cuộc sống ở ngôi làng này có kham khổ, cơ cực, đói khát, tuy nhiên chưa bao giờ anh có suy nghĩ sẽ rời khỏi nơi đây. Bởi, ... anh cần sự thanh tĩnh của nó, để làm chết lặng đi trái tim mình.

Cho đến một ngày, Chu Cảnh bắt gặp một người đàn ông bị tai nạn, nằm trên vũng máu. Sự thanh tĩnh ấy, không còn nữa.

Trước đây, Chu Cảnh là con riêng của gia tộc họ Chu giàu có, bất quá vì thân phận nhạy cảm, thuở nhỏ phải chịu đói rét, cho đến khi mẹ chết, được vợ lớn gia tộc họ Chu nhận nuôi, cuộc sống mới khá khẩm hơn về kinh tế. Bất quá, tình cảm vẫn mãi là một thứ xa xỉ.

Vì một chiếc bánh ngọt, Chu Cảnh đã thầm thương trộm nhớ Ân Hướng Bắc từ lúc còn bé xíu. Thường len lén quan sát y, mỗi khi y đến nhà chơi với Chu Nghi. 

Tình cảm ấy ấp ủ suốt một thời gian dài, cho đến khi trưởng thành, Chu Cảnh mới dùng hết sự can đảm, thổ lộ cùng Ân Hướng Bắc. Và xin được làm người tình thế thân, không mong được yêu, không mong được quan tâm săn sóc, chỉ mong được lặng lẽ đứng phía sau anh mà thôi.

Tất nhiên, mỡ dâng đến miệng, Ân Hướng Bắc sẽ chẳng dại mà từ chối. Thế là Chu Cảnh được cái quyền ở cạnh y trong một thời gian dài. Sợ y chán ngán mình, lúc nào Chu Cảnh cũng nơm nớp lo sợ, làm việc gì cũng suy nghĩ đến cảm nhận của y đầu tiên, dù bản thân có khó chịu hay đau đớn thế nào, anh vẫn không hề hó hé nữa lời.

Và kết quả là một trời đông nọ, vì Chu Nghi đến chơi, Ân Hướng Bắc để Chu Cảnh đứng nấp ngoài ban công giá rét. Bên trong hai người trò truyện ấm áp, bên ngoài có một kẻ lạnh lẽo đến thấu tim, đợi đến khi Ân Hướng Bắc nhớ ra anh, cõi lòng anh cũng đã lụi tắt. Có lẽ, Chu Cảnh không nên lún sâu vào cái người tên Ân Hướng Bắc này. Bởi, y rất chung tình, nhưng cũng rất bạc tình.

Chân vì giá rét nên bị liệt, không thể đi đứng bình thường như xưa. Cộng thêm tổn thương về tinh thần quá lớn, Chu Cảnh không muốn tiếp tục con đường một chiều đầy gai nhọn này nữa. Anh nói lời từ biệt với Ân Hướng Bắc. Và dĩ nhiên, y chẳng giữ lại. Một thế thân thôi mà, mất người này sẽ lại có người khác.

Nhờ vào một người bạn, Chu Cảnh rời bỏ thành phố xa hoa rực rỡ, tìm về thôn làng hẻo lánh, làm một người giáo viên nghèo, rau cháo sớm hôm.

Nhưng định mệnh như sắp đặt sẵn, buộc Ân Hướng Bắc và anh dây dưa mãi không thôi. Bởi người đàn ông nằm trên vũng máu kia, chính là Ân Hướng Bắc.

Dù tự nhủ với lòng hàng trăm lần hàng ngàn lần là đừng gieo thêm bất kỳ tình cảm gì với y nữa. Tuy nhiên trái tim lại không nghe lời. Chu Cảnh cứu Ân Hướng Bắc về. Chạy chữa thuốc men.

Chẳng biết nên gọi là may hay là xui, mà khi Ân Hướng Bắc tỉnh, y lại mất trí nhớ, thậm chí trở thành một tên ngốc có suy nghĩ cứ như một đứa trẻ lên mười.

Y được mọi người trong thôn gọi là Lăng Tử. Lăng Tử tuy ngốc, nhưng chẳng hề gần gũi bất kỳ ai, trừ một người, đó là Thầy Chu.

Tựa hồ sau khi y tỉnh lại, người đầu tiên y trông thấy là Chu Cảnh, cho nên y xem Chu Cảnh như người thân, là nơi bám víu cuối cùng.

Mặc cho Chu Cảnh xua đuổi, chán ghét, lạnh nhạt. Lăng Tử vẫn lẽo đeo theo sau Chu Cảnh, dầm nắng dầm mưa, không ngại gian khó, chỉ mong Chu Cảnh chịu nói chuyện với mình.

Thậm chí, khi Lăng Tử biết chân Chu Cảnh là do mình làm hại, y đã cầm cây gậy gỗ mà đập liên tiếp vào chân mình, hòng đánh gãy nó để xem như tạ lỗi với Chu Cảnh. Nếu Chu Cảnh không khuyên can, sợ rằng y đã đánh nó nát vụn.

Mọi thứ bắt đầu vượt ra ngoài sự kiểm soát của Chu Cảnh. Tim người là máu thịt, chứ không phải gỗ đá. Dưới sự tấn công mãnh liệt từ Lăng Tử, cuối cùng Chu Cảnh cũng xiêu lòng. Nhưng Chu Cảnh biết, người yêu anh mà cũng là người anh yêu, chỉ có một, đó chính là Lăng Tử - hay Hướng Nam (Tên do Chu Cảnh đặt). Hướng Nam không phải là Ân Hướng Bắc, và ngược lại, Âm Hướng Bắc cũng không phải là Hướng Nam. Tuy cùng chung một thân xác, nhưng tấm lòng và tình cảm của bọn họ lại khác hoàn toàn.

Ở bên Hướng Nam, Chu Cảnh được che chở, được yêu thương, được cưng chiều, được Hướng Nam ngoan ngoãn nghe lời. Bọn họ sống trong nghèo khó, nhưng lúc nào cũng hạnh phúc, đầy ắp kỷ niệm.

Mà ở bên Ân Hướng Bắc, dù được chu cấp kinh tế xa xỉ, tuy nhiên mãi mãi Chu Cảnh vẫn chỉ là cái bóng của Chu Nghi. Thường xuyên bị chính người mình yêu thương kia, nhục nhã, khinh khi, xem thường.

Quá rõ ràng, Chu Cảnh chọn Hướng Nam. Và một khi Hướng Nam trở lại là Ân Hướng Bắc. Chu Cảnh sẽ không đặt y trong lòng nữa.

Niềm vui giả tạo sẽ không bao giờ kéo dài mãi được, một tháng sau khi xảy ra tai nạn, Hướng Nam có dấu hiệu chuyển nặng, buộc Chu Cảnh phải liên lạc với gia đình y, để có kinh phí và điều kiện cơ sở vật chất chạy chữa.

Cũng vì lẽ đó, Hướng Nam của anh, biến mất.

Ngay khi biết tin Ân Hướng Bắc nhớ lại, anh đã hiểu, Hướng Nam không còn.

Chu Cảnh tiếp tục trở về làm giáo viên nghèo của ngôi làng heo hút nọ. Ân Hướng Bắc tiếp tục trở về làm tổng tài cho tập đoàn nhà y. Mọi thứ, lại rẽ đôi.

Nhưng không dừng lại ở đó. Với sự thông minh và nhạy bén của bản thân. Ân Hướng Bắc phát hiện ra rằng, y đã bị mất khi quãng trí nhớ của một tháng sau khi xảy ra tai nạn. Do đó, y không ngừng điều tra và tìm tòi. Hòng hiểu cho được những chuyện khi ấy.

Và y lại gặp Chu Cảnh.

Người nọ không còn là Chu Cảnh vẫn luôn thầm lặng yêu y nữa. Ánh mắt khi anh nhìn y, đã trở nên hờ hững và dửng dưng. Những tỉnh cảm trước đó, hoàn toàn biến mất.

Dùng những lời lẽ khinh bỉ, Ân Hướng Bắc nhục nhã Chu Cảnh, nhắc nhở cho anh hiểu, anh chỉ là một thế thân, một kẻ tự đưa mình lên giường người khác để rước về cuộc sống giàu sang sung sướng.

Không gì đau đớn hơn, khi chính khuôn mặt ấy, mới cách đây không lâu vừa ngọt ngào nói yêu thương mình, nay lại quay sang nhục nhã mình. Chu Cảnh đau, đau lắm chứ! Nhưng Chu Cảnh hiểu, y không là Hướng Nam. Và anh không nên mong đợi y sẽ dành những điều tốt đẹp giành cho mình. Bởi trong mắt y, anh chỉ là một loài ti tiện, chẳng thể nào so sánh được với Chu Nghi sinh ra trong nhung gấm ngọc ngà, được bố mẹ yêu thương che chở nọ.

Khi biết lúc mình bị mất trí nhớ, đã được Chu Cảnh cưu mang. Ân Hướng Bắc chẳng những không cảm ơn, mà còn răn đe ngược lại Chu Cảnh. Nếu để y biết anh có liên quan tới kẻ chủ mưu, y sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.

Rồi chợt nhận ra chân bị què của Chu Cảnh, nhỏ chút lòng thương xót, Ân Hướng Bắc kí cho anh tấm séc, xem như trả ơn cưu mang. Y nghĩ với cuộc sống nghèo khó hiện giờ của Chu Cảnh, chắc tấm séc này sẽ khiến anh mừng rơi nước mắt.

Và thật, Chu Cảnh muốn rơi nước mắt, nhưng đó là đau, đau lòng vô tận. Đã nói với mày rồi, trông chờ gì ở một người như y chứ, một khi Hướng Nam mất đi, Ân Hướng Bắc sẽ không còn là chỗ dựa ấm áp của anh nữa.

Sau một vụ giải thoát cô dâu bị buôn về làng, Chu Cảnh bị thôn dân bắt, có nguy cơ bị giết chết. Cùng đường, người đồng nghiệp Tô Ngôn mới điện cho Ân Hướng Bắc, hy vọng y cứu Chu Cảnh ra. 

Trước đây Chu Cảnh đã từng nói với Tô Ngôn rồi, đừng nhờ tới Ân Hướng Bắc, chỉ vô ích mà thôi. Bởi anh đã từng nhờ y giúp mình thoát khỏi kềm kẹp của mẹ Chu Nghi, được quyền tự do thi Nghiên cứu sinh. Nhưng y dửng dưng hỏi anh một câu rằng:"Có liên quan tới tôi sao?"

Từ đó về sau anh hiểu rõ một sự thật là, thế thân thì chẳng bao giờ có quyền lên tiếng đòi hỏi bất cứ thứ gì cả.

Bất quá lần này, không ngờ Ân Hướng Bắc lại xuất hiện, giải cứu cho Chu Cảnh.

Ừm, tất nhiên Chu Cảnh sẽ không cho là Ân Hướng Bắc rũ lòng thương giúp đỡ mình. Chắc chắn y có điều kiện, và anh, chẳng còn gì có thể cho y, ngoại trừ cái thân xác này.

Quả nhiên, với một người mắc bệnh ưa sạch sẽ quá đáng như Ân Hướng Bắc, y sẽ không tùy tiện đi tìm một ai đó qua đêm. Cho nên y muốn Chu Cảnh ngủ với mình.

Ok thôi, để tránh dây dưa với con người khiến mình buồn nôn này. Chu Cảnh chấp nhận trả công cho Ân Hướng Bắc.

Sau cuộc làm tình đầy thõa mãn, khi nhìn lại Chu Cảnh, Ân Hướng Bắc mới chợt phát hiện ra rằng, anh chẳng hề kêu rên một tiếng nào cả, và phía dưới của anh, cũng ủ rũ chẳng chút hưng phấn. Điều này là không thể, thời gian ở cạnh nhau quá dài, đủ để y hiểu rất rõ về Chu Cảnh. Chu Cảnh rất thích thú khi được y chạm vào, chỉ mới sờ mó đã thích thú không thôi. Việc trước mắt, thật khó mà tin nổi.

Đối với Ân Hướng Bắc, y tin chắc chắn rằng với sự si mê mà Chu Cảnh dành cho mình, anh sẽ không bao giờ rời xa mình nổi. Lúc Chu Cảnh đề nghị rời đi vào nửa năm trước, y chỉ nghĩ là anh giận dỗi định bỏ đi một vài hôm mà thôi. Không ngờ đi một lần biền biệt. Và cho đến khi mất trí nhớ xong gặp lại, y cũng vẫn còn tự tin cho rằng Chu Cảnh là đang dối lòng. Mãi tới hiện tại, Ân Hướng Bắc mới chợt hiểu ra, Chu Cảnh là có người khác.

Chu Cảnh cũng nói thẳng với Ân Hướng Bắc là mình đã yêu người khác, mà người kia đã chết, cho nên mãi mãi, người đó cũng không xóa nhòa được trong trái tim anh.

Ân Hướng Bắc tự tin và kiêu ngạo, không bao giờ chấp nhận một tình nhân không sạch sẽ như vậy. Cho nên y quyết định chấm dứt, cả hai xem như không quen biết.

Ấy thế mà, kẻ chủ mưu trong vụ hãm hại tai nạn lần trước chẳng chịu buông tha, tưởng Chu Cảnh có sức ảnh hưởng với Ân Hướng Bắc, cho nên bắt anh để đòi tiền chuộc, hòng chạy trốn sang nước ngoài.

Dù Chu Cảnh đã nói với gã là vô ích, nhưng gã vẫn không tin và gọi cho Ân Hướng Bắc, đổi lấy là hai chữ:"Có bệnh".

Khi Ân Hướng Bắc suy nghĩ lại, chạy ra khỏi cuộc họp, đi tìm Chu Cảnh, anh đã trúng 7 nhát dao, và nằm trên vũng máu.

Thời điểm này, Chu Cảnh chỉ mong mình chết, như thế sẽ được giải thoát, được nhẹ nhõm tâm hồn. Không còn vật vã trong đau khổ, trong giằng xé nữa.

Rất tiếc, vết thương chỉ là tổn thương da thịt. Anh vẫn được sống.

Mà Ân Hướng Bắc, cũng hối hận. Y không hiểu tại sao mình lại hối hận. Từ trước đến nay y chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Nhưng khi y nhìn thấy Chu Cảnh nằm trên vũng máu, y mới biết nó là như thế nào.

Anh ước gì trước đó anh không vội đáp lời, để gã kia chẳng điên cuồng mà hành hạ lên Chu Cảnh. Bất quá dù y có tiền, cũng không thay đổi được quá khứ.

Từ lạnh lùng nhưng vẫn tiếp lời, giờ Chu Cảnh trực tiếp xem Ân Hướng Bắc là không khí. Mặc y xoay quanh mình. Chu Cảnh cũng xem như chẳng tồn tại.

Ân Hướng Bắc trông giữ bên cạnh anh ngày ngày đêm đêm, chờ mong anh tỉnh lại, sẽ tràn đầy sức sống, sẽ vẫn nói cười như xưa. Tuy nhiên đổi lại đó là sự hờ hững phớt lờ.

Ân Hướng Bắc không biết tình cảm mà mình dành cho Chu Cảnh là gì. Nhưng y biết y không muốn mất Chu Cảnh. Y tin rồi cũng có lúc Chu Cảnh sẽ quay lại nhìn y. 

Chu Nghi biết chuyện, dù không gọi là yêu thương em trai tha thiết, nhưng đó cũng là máu thịt ruột rà. Cho nên Chu Nghi đề nghị Chu Cảnh nghe theo sự dàn xếp của mình, dùng quan hệ của gia tộc họ Chu, che mắt không cho Ân Hướng Bắc tìm ra Chu Cảnh.

Và Chu Cảnh đồng ý. Anh quá mệt mỏi với mọi thứ xung quanh rồi.

Ngay khi biết tin Chu Cảnh mất tích, Ân Hướng Bắc đã tung người ra tìm, những chẳng thấy, điều đó có nghĩa là có người đứng ra che chắn.

Không ai khác, ngoại trừ Chu Nghi. 

Thế là Ân Hướng Bắc chẳng ngại ngần, công khai đối đầu với gia tộc họ Chu, chèn ép Chu Nghi trên mọi mặt trận, hòng lòi ra Chu Cảnh đang ở nơi nào.

Câu hỏi đặt ra lúc này là, là cớ gì Ân Hướng Bắc lại vì một thế thân mà sẵn sàng chèn ép chính chủ? 

Là trong khoảng thời gian này, đầu y thường lóe lên những ký ức về một vùng thôn quê hẻo lánh. Ở đó có Chu Cảnh, với nụ cười hiền lành và ngọt ngào. Y rất khó hiểu, cho nên đích thân tìm tới đó, trước khung cảnh ấy, ký ức của Hướng Nam chợt à lên trong y.

Y nhớ lại, y có thêm một Hướng Nam trong người.

Y muốn có Chu Cảnh bên cạnh, dù hiện Chu Cảnh chán ghét y, nhưng không sao cả, y sẽ khóa anh lại, dần dần mài mòn vẻ lạnh lùng xa cách kia.

Y gọi cho mẹ của Chu Nghi, với lời hứa sẽ không chèn ép gia tộc họ Chu nếu cho y biết Chu Cảnh đang ở đâu. Và cuối cùng, người cũng được y đón trở về.

Nhưng, dù Ân Hướng Bắc có cố gắng đến như thế nào đi chăng nữa. Chu Cảnh và y, cũng mãi nằm ở hai bờ biển rộng.

Y cố gắng thay đổi bản thân, học làm bếp, học cách biết thế nào là săn sóc một người, học cách quan tâm đến cảm nhận của đối phương, học rất nhiều thứ mà trước nay y chớ hề suy nghĩ tới. Y quan sát Chu Cảnh nhiều hơn, để ý đến những thói quen và sở thích của anh. Rồi theo đó mà thực hiện, hòng khiến anh vui vẻ.

Tuy nhiên, vĩnh viễn y cũng không thể nào thay thế được Hướng Nam trong lòng Chu Cảnh.

Chỉ khi y tỏ ra trẻ con như Hướng Nam, Chu Cảnh mới nhìn y cười. Và đó là nhìn xuyên qua y để nhớ đến một người khác. Chứ không phải cười vì chính y.

Được Chu Nghi cởi bỏ chèn ép, dần dà Chu Cảnh càng thành công trong con đường học vấn, anh càng được nhiều người ngưỡng mộ và kính trọng hơn.

Nếu cứ như vậy, sớm hay muộn Chu Cảnh cũng sẽ vuột khỏi tầm tay của Ân Hướng Bắc.

Do đó, Ân Hướng Bắc đưa ra một quyết định táo bạo.

Số phận, một lần nữa lặp lại.

Chu Cảnh từng là thế thân cho Chu Nghi, để được bên cạnh Ân Hướng Bắc. Và giờ, Ân Hướng Bắc muốn giả làm Hướng Nam, để được ở bên cạnh Chu Cảnh.

Từ bỏ chức vị chủ tịch tập đoàn, Ân Hướng Bắc vờ như bị tai nạn và mất trí nhớ, lẽo đẽo nũng nịu theo sau Chu Cảnh.

Sau vài ván khổ nhục kế, từ nhịn đói nhịn khát, dầm mưa dãi nắng, cuối cùng Ân Hướng Bắc cũng được Chu Cảnh đón về nhà săn sóc.

Thế là cuộc sống giả tạo ấy bắt đầu.

Ân Hướng Bắc phải rũ bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, giả thành một tên ngốc chả biết gì ngoài đeo bám Chu Cảnh và ăn quà vặt. Phải chịu trận những cái nhìn dè bỉu của thiên hạ, khi y trưng ra bộ dáng lớ ngớ kia.

Nhưng giấy, mãi mãi không gói được lửa. Chu Cảnh quá quen thuộc với y và cả Hướng Nam, cho nên dù chỉ một chi tiết cực nhỏ, anh cũng nhận ra được manh mối.

Chu Cảnh nói, anh hà tất phải làm như thế. 

Ân Hướng Bắc nói: Nó xứng đáng, vì anh yêu em, nên anh muốn làm tất cả mọi thứ, để được ở bên cạnh em.

Giờ y mới hiểu, sở dĩ trước giờ y mãi mà không tìm đường đến được con tim của Chu Cảnh, cũng do y chẳng nói rõ cho Chu Cảnh hiểu là mình yêu anh, khiến Chu Cảnh hiểu lầm, anh mãi vẫn chỉ là thế thân.

Tiếng yêu, nói ra rất dễ. Y sẽ dùng thời gian nửa cuộc đời còn lại, nói cho Chu Cảnh hiểu tình yêu mà y dành cho anh, đủ để y sẵn sàng từ bỏ địa vị xã hội, kiêu ngạo bản thân, trở thành một tên khờ ăn bám.

Đơn giản, là anh yêu em.
10 Bình Luận "[Review] Thế thân tình nhân đích hoàn mỹ nghịch tập - Bạch Dạ Vị Minh"

Ta tình nguyện tr dừng ở đoạn b cảnh bị đâm , r anh công nhớ ra

Truyện này HE tới đoạn bạn thụ bị đâm chết

Bạn review truyện hay quá >.< Đọc xong là mình muốn tránh xa truyện này liền. Truyện ngược quá, dù cuối cùng kết HE nhưng quá trình cũng đủ để người đọc chết đi sống lại mấy lần...

Tự dưng khen viu hay cái muốn tránh xa =)) Mâu thuẫn vại

Một sự thật là khi xem xong mình rất muốn hét câu :" bỏ thằng tra công ấy đi! Kiếm người khác".😡 Nói thiệt đối với mình cái giá anh công trả khúc cuối vẫn còn thiếu, đó là chưa kể ảnh muốn tình yêu của em thụ thì phải dùng chính tình yêu cũng như sự cố gắng của cái tên Ân Hướng Bắc chứ không phải dùng thân phân Hướng Nam chỉ biết ái không biết trá.😐
Cái ni là do tính mình thôi nhưng mình nghĩ ảnh bỏ hết mọi thứ để bám em thụ như thế chẳng qua là do sự ích kỉ thôi, bám em như thế bản thán vừa ngốc vừa tay trắng mình thấy chỉ mang thêm "gồng cổ" lên vai cho ẻm thôi.😡 Một cách làm vừa làm khổ người mình yêu vừa làm mất tự trọng của bản thân. Một sự trả giá ngu ngốc.😧
Em thụ thì mình không nói được gì, yêu quá sâu, lanh không đúng lúc, ngốc đúng nơi.(>) Haizz!!! Chữ yêu không phải tất cả, mà tất cả chính là cách thể hiện tình yêu mà thôi.(-_-)|||
Mặc khác thì nội dung bộ này coi như cũng rất hợp lý.
Cảm ơn review của chủ nhà lắm 0(^_^)0

Máu chó thật, nhưng, tôi thích <3

Cảm ơn chủ nhà nhe ^^, biết là máu chó nma sau khi đọc review xong tôi nhảy liền, lâu lắm ko đọc tra công vs ngược như này r

Đọc cái review xong mà hết muốn đọc. Dù là team ngược thụ kết Hệ, nhưng vẫn rất chi là
rén

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info