Chương 40: Bạn trai scandal.
Lần thứ hai nghe thấy cái tên này, Lục Nhiên nhận ra mình chẳng bình tĩnh được như lần đầu. Giờ cậu đang rất muốn biết người mà anh bạn nhỏ Trần Cáp lẫn mẹ ông chủ đều không ngừng nhắc tới kia chính là ai? Nhưng cậu không thể để Tần Dĩnh phát hiện cậu thậm chí còn chưa thấy mặt người ấy lần nào. Mà nói cho đối phương là mình không biết cũng không được, nhất định bà sẽ dùng chiêu "người mà Hoắc Nghị Thần muốn giấu cậu", để khiến cậu lùi bước.
Tự dưng cậu thầm cảm ơn Trần Cáp, bởi vì tất cả những thông tin về Dung Thanh Huyền mà cậu biết, đều là từ miệng Trần Cáp mà ra. Tuy rằng những vụn vặt đó gộp lại cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Lục Nhiên lên tinh thần, nói:
"Con biết anh ấy, anh ấy chỉ là một người bạn của Hoắc ca mà thôi. Chắc dì đã hiểu lầm gì về mối quan hệ của bọn họ rồi."
"Ồ? Là hiểu nhầm sao?" Tần Dĩnh nở nụ cười không nói, lại dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cậu.
Lục Nhiên thầm nghĩ không xong, chẳng nhẽ ông chủ lừa cậu? Có khi nào bọn họ đã từng yêu nhau? Hay là đến bây giờ vẫn đang…
Lục Nhiên chợt nhớ lại, có một lần ông chủ tốt tính nhà cậu nhận điện thoại, xong bỗng trở nên mất bình tĩnh, còn đẩy cậu ra.
Tuy rằng hiện tại Lục Nhiên có chút bồn chồn, thế nhưng bản lĩnh trong ngoài không đồng nhất của cậu chẳng phải là hàng giỡn chơi, lúc này nó càng phát huy đến cực hạn.
Lục Nhiên tỏ ra rất nghiêm túc và kiên quyết, giọng nói cũng chất đầy sự tin tưởng đối với Hoắc Nghị Thần:
"Hoắc ca chưa bao giờ gạt con, nếu anh ấy nói chỉ là bạn bình thường, vậy nhất định đó chỉ là bạn bình thường. Chắc là dì nghe ai đồn bậy, có khi người trong cuộc họ lại không phải như thế."
Như được gãi đúng chỗ ngứa, Tần Dĩnh sờ sờ sợi dây chuyền kim cương đeo trên cổ, nhẹ giọng cười nói:
"Tất nhiên dì sẽ không tin lời đồn bậy bên ngoài. Nhưng nếu là chính người trong cuộc nói thì sao?"
Tim Lục Nhiên đập thịch một cái. Người trong cuộc nói?
Chắc chắn không thể là ông chủ.
Vậy chẳng lẽ…
Tần Dĩnh lại chêm thêm: "Cho nên dì có chút nghi ngờ, liệu tình cảm của hai đứa con có phải là thật lòng. Hoặc cho dù là thật lòng, vậy có khi nào giống như chuyện thằng nhóc họ Dung kia, do xa cách địa lý mà tình cảm trở nên phai nhạt?"
Tức khắc, sắc mặt của Lục Nhiên trở nên tái nhợt. Thế nhưng rất nhanh cậu đã tự trấn định lại: "Mặc kệ người khác có nói như thế nào, con cũng chỉ tin lời Hoắc ca mà thôi."
Tần Dĩnh đặt hai cùi chỏ lên bàn, ngón tay đan xen vào nhau, kê dưới cằm, móng tay lóe lên ánh sáng nhu hòa, giương mắt nhìn Lục Nhiên nói: "Nhưng nom xem con không tự tin như lời con nói."
"Đúng vậy."
Lục Nhiên thở ra một hơi, vừa nãy không kịp che giấu suy nghĩ của mình. Tuy chỉ trong nháy mắt, mà vẫn bị Tần Dĩnh bắt gặp rành rành. Buộc cậu không thể không thay đổi đường lối nghênh địch.
Lục Nhiên tỏ thái độ lùi bước, không đối chọi với Tần Dĩnh nữa:
"Nếu Hoắc ca muốn gạt con, vậy con tình nguyện cho anh ấy gạt. Bởi anh ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình."
Lục Nhiên nói xong, lại thấy tình thế hôm nay không được tốt lắm. Giờ trong mắt Tần Dĩnh, tình cảm của mình và ông chủ bỗng trở nên dễ vỡ như thủy tinh. Thế nhưng ngược với dự tính của cậu, người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc kia không có bức ép gì thêm, mà chỉ nghiêng đầu nói:
"Cậu nói đúng, cho dù giữa hai người bọn họ có thực sự xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì người mà Thần Thần chính thức dẫn về ra mắt tôi cũng chỉ là cậu. Đủ để thấy được là, cậu khác biệt."
Lục Nhiên chẳng hề cảm thấy thoải mái hơn chút nào với cái lời 'khen ngợi' cuối cùng của Tần Dĩnh. Cậu biết, sau lần nói chuyện này, mục đích của Tần Dĩnh đã đạt được. Bà chôn vào trong lòng cậu một hạt giống, về người bạn trai scandal cũ của ông chủ.
Ngay hôm qua, cậu còn chưa xem đây là chuyện lớn. Cậu tự an ủi mình đó là việc riêng của ông chủ, cậu chỉ cần dồn sức đối phó cha mẹ y là được. Nhưng xem tình hình hôm nay, Tần Dĩnh đã hoàn toàn thắng lợi, bởi vì cậu thực sự rất để bụng chuyện giữa ông chủ và người kia. Vấn đề ở chỗ, bây giờ cậu không thể ngây thơ như trước, trực tiếp hỏi thẳng Hoắc Nghị Thần về mối quan hệ giữa y và Dung Thanh Huyền. Mà cho dù có hỏi, ông chủ cũng sẽ giống như lần trước trả lời qua loa, khiến cho cậu thất vọng. Thà không hỏi còn hơn.
Dọc theo đường đi từ tầng 17 xuống, Lục Nhiên cảm thấy phiền muộn không thôi. Cho dù phản ứng cuối cùng của Tần Dĩnh cũng khá vui mừng, bởi ít nhất biểu hiện ngoài mặt, cậu tỏ vẻ rất tin tưởng vào Hoắc Nghị Thần. Trong mắt một người mẹ, đây là chuyện tốt. Nhưng những gì xoay vần trong lòng cậu, cũng chỉ có cậu mới hiểu rõ.
Tin tốt là, Lục Nhiên có thể khẳng định, Tần Dĩnh đã tiếp nhận tính hướng* của ông chủ, bằng không bà sẽ chẳng đem một người đàn ông khác ra để thăm dò cậu.
[Xu hướng giới tính]
Buổi trưa về đến nhà, Lục Nhiên liền chui vào bếp, nhanh chóng làm xong hai món mặn một món canh. Lúc ăn cơm, cơ bản là y hỏi một câu cậu trả lời một câu. Đối với việc giải thích cái chuyện xem mắt, cậu đã quên béng.
Cậu đã từng vì chuyện tình cũ của bạn trai mà ăn mệt một lần, cho nên đối với đàn ông đã từng yêu, cậu cảm thấy rất là không thích. Trên thế giới có nhiều đàn ông như vậy, huống hồ cậu cũng chẳng phải loại người thiếu hơi trai sống không nổi. Hà tất rước thêm cái ngược?
Bất quá, suy nghĩ kia đang đứng trước một thử thách cực kỳ lớn.
Nếu như, cậu chỉ là nếu như…
Cậu thích một người trước, sau đó mới biết người kia có bạn trai cũ, vậy chuyện này tính sao?
"Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên?"
Mơ hồ nghe thấy tiếng gọi, Lục Nhiên mới hoàn hồn.
"Cậu làm sao thế? Nghĩ gì vậy?"
Hoắc Nghị Thần vừa nói vừa đưa tay sờ lên trán Lục Nhiên, xem xem cậu có bị ốm không.
Lục Nhiên chưa kịp suy nghĩ, cả người đã lập tức giật lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách giữ trán mình và tay ông chủ. Lúc này, cậu mới sửng sốt nhận ra mình phản ứng có hơi mạnh, nhất định sẽ khiến ông chủ nghi ngờ, nếu y hỏi cậu biết nên giải thích thể nào đây? Đột nhiên tỏ thái độ không muốn quá thân mật với đối phương?
Quả nhiên, người đàn ông bị cự tuyệt kia liền nhíu mày, lạnh lẽo nói: "Có chuyện gì vậy?"
Lục Nhiên biết, nếu mình không nói, y sẽ chẳng dễ gì im lặng cho qua. Cậu ngẩng đầu lên dự định bịa chút chuyện, nhưng đụng phải đôi mắt thâm thúy của ông chủ, tâm lý Lục Nhiên bỗng trở nên thông suốt.
Vì sao cậu lại phải giấu?
Có cái gì khó mở miệng chứ? Cậu đâu có làm chuyện gì xấu đâu, cậu chỉ muốn biết sự thật thôi mà. Những chuyện quấy nhiễu tâm tình của cậu từ lúc ở chỗ Tần Dĩnh về đến đây, đều bị ánh mắt của ông chủ xóa sạch.
"Ông chủ, tôi muốn hỏi anh chuyện liên quan tới Dung Thanh Huyền. Lần trước anh cũng đã nói rồi, thế nhưng tôi muốn biết nhiều hơn nữa."
Lục Nhiên nói xong, nín thở chờ đáp án.
Cậu trông thấy người đàn ông trước mặt chăm chú ngắm nhìn mình, giống như muốn tìm ra thứ gì đó từ trong ánh mắt của cậu.
"Nếu vẫn là đáp án lần trước, vậy anh không cần nói nữa."
Lục Nhiên không né tránh mà nhìn thẳng vào đối phương.
Một lát sau, ngoài ý muốn của cậu, người đang nhìn cậu chằm chằm kia đột nhiên cười nhẹ.
Lục Nhiên nhíu mày.
Cái nhíu mày của cậu bị người nọ gom vào mắt, đối phương vội vàng chỉnh lại biểu cảm của bản thân, không cười nữa mà giải thích: "Đừng hiểu nhầm, tôi không có ý cười nhạo cậu đâu."
Lục Nhiên lườm y một cái, lời hôm bữa ông chủ nói vẫn còn rành rành kia kìa. Lục Nhiên nói: "Không có cười nhạo tôi, chỉ là chê tôi EQ thấp thôi chứ gì?"
"Không phải!" Khóe mắt của Hoắc Nghị Thần vẫn còn nhếch lên, "EQ của cậu có gia tăng."
"Cảm ơn sự đánh giá của anh, cho nên anh định lấy câu này để đánh trống lảng sao?"
"Đương nhiên là không!" Hoắc Nghị Thần dùng ánh mắt 'sao cậu lại có thể nghĩ về tôi như thế' nhìn Lục Nhiên "Nếu cậu đã thành tâm muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Ý của anh là lần trước tôi không thành tâm ư?"
"Em thấy sao?" Đối phương nhíu mày, hỏi ngược lại.
"…"
Cậu cảm thấy ông chủ nói cũng có lý. Quả thật lần trước cậu cũng chẳng để bụng lắm, chẳng qua xem như là chuyện phiếm mà hỏi ra thôi. Ông chủ thật là gian xảo, lẽ nào đợi cậu thành tâm muốn biết mới chịu nói hay sao? Hoắc Nghị Thần nói là làm, không quanh co lòng vòng nữa mà kể luôn về chuyện Dung Thanh Huyền.
Đại khái hai con người phi thường có tài có năng lực, xem thường những 'người trần mắt thịt' xung quanh mình, cho nên thường hẹn nhau ra trò chuyện.
Từ vẻ mặt ánh mắt của Hoắc Nghị Thần đều có thể thấy y rất thẳng thắn, hoàn toàn vô tội. Lục Nhiên kết luận là ông chủ và Dung Thanh Huyền quả thực đúng y những gì mà y đã nói, chỉ đơn giản là bạn. Mà bọn họ bị hiểu lầm, chắc cũng là vì cả hai đều quá kiêu ngạo, không muốn tiếp xúc nhiều với bất kỳ ai, cho nên khiến người ta cảm thấy 'mối quan hệ của hai người tốt như vậy chắc chắn là có vấn đề, có khi là yêu nhau?'.
Lục Nhiên nghĩ rõ ràng mọi chuyện, chợt có thêm nghi vấn.
Tần Dĩnh nói rằng chính miệng Dung Thanh Huyền lên tiếng thừa nhận mối quan hệ của hai người. Tần Dĩnh sẽ không lừa cậu, bởi chuyện này, chỉ cần đối chất một câu là lòi ra ngay. Cho nên là Dung Huyền Thanh nói dối ư? Vì sao? Lẽ nào người kia cho là mình không dám hỏi ông chủ?
Hay là…
"Ông chủ, anh có cảm thấy mối quan hệ của bọn anh rất mập mờ không?"
Chẳng lẽ ông chủ thật sự không sợ sẽ có người hiểu lầm? Hoắc Nghị Thần suy nghĩ một lúc rồi lập tức lắc đầu: "Hôm nay cậu đã gặp ai vậy?"
Ánh mắt của y rất sắc, từ lúc Lục Nhiên về nhà đến giờ, không nhìn y lấy một lần, không cần nghĩ y cũng biết trưa nay đã xảy ra chuyện gì đó. Cho nên y vẫn chờ, chờ Lục Nhiên chủ động nói ra. Không ngờ cuối cùng mình lại chịu đựng hết nổi mà mở miệng trước.
"Cũng không có gì, trưa nay tôi có gặp dì Tần. Dì nói là chính miệng Dung Thanh Huyền thừa nhận rằng bọn anh từng yêu nhau. Vì vậy dì nghi ngờ rằng nếu hai người chúng ta xa cách về mặt địa lý, chắc cũng sẽ sớm kết thúc thôi."
Lục Nhiên thẳng thắn nói ra hết, để xem ông chủ giải thích như thế nào. Hoắc Nghị Thần sờ cằm, tựa như cũng rất buồn bực nói: "Tiểu Dung nói như vậy à? Thế cậu trả lời mẹ tôi như thế nào?"
"Tôi nói, mặc kệ mối quan hệ của hai người ra sao, cho dù anh có gạt tôi, tôi vẫn nguyện tin anh."
Ông chủ được câu kia lấy lòng, liền tặng cho Lục Nhiên một ngón cái, y chớp chớp mắt thoải mái nói: "Tôi đánh giá rất cao về cậu."
"…" Lục Nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ừm ờ "Rất vinh hạnh."
Đại khái là có thể làm rõ được chuyện Dung Thanh Huyền, cho nên Lục Nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ăn cơm xong còn ngồi xem tin tức buổi trưa một hồi rồi mới đi ngủ.
Lục Nhiên vừa mới nằm trên giường, người đàn ông kia cũng tắm xong bước ra.
"Anh cũng định ngủ trưa sao?"
Cậu cứ tưởng đâu ông chủ mình đồng da sắt, không cần nghỉ ngơi chứ. Nhưng trên thực tế, cậu thường chiếm lấy phòng ngủ vào buổi trưa, còn ông chủ phụ trách việc đánh thức cậu.
"Đúng thế."
Hoắc Nghị Thần đơn giản trả lời Lục Nhiên xong liền thay áo ngủ đi về phía giường.
"Sao bỗng dưng hôm nay lại muốn ngủ trưa vậy?" Lục Nhiên nửa nạc nửa mỡ hỏi.
"Bởi vì trưa nay tôi cảm thấy nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên tới thử vận may."
----
*Anh nói vậy em bị hối chương chết cho xem T.T
4 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 40."
"Bởi vì trưa nay tôi cảm thấy nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên tới thử vận may."
Hi hi mờ ám nha:)))
*lăn lộn* hóng hóng hóng~ing
theo ý nguyện của chủ nhà nha
MAU RA CHƯƠNG MỚI
mài dao xoẹt xoẹt
ahihi
*Túm quần chip**giựt mạnh* mau tung hàng không ta sẽ nghiêm trị