"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 41.



Edit: Bori.

Beta: Đ&Bo.


Chương 41: Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm.

Lục Nhiên nghe xong những lời nói hoang đường của Hoắc Nghị Thần, trong lòng không khỏi phỉ nhổ một phen. Ông chủ à, anh đã bắt đầu công khai chơi trò lưu manh luôn rồi sao? Do lúc trước cậu quá khờ, tin tưởng ông chủ là người đứng đắn. Còn bây giờ...

Lúc này, Lục Nhiên chủ động đem hai chiếc đệm tròn đặt ở chính giữa hai người.

“Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi cảm thấy cũng là buổi tối, chứ chẳng phải buổi trưa.” Lục Nhiên bình tĩnh nói.

“Ai biết được?” Hoắc Nghị Thần nhìn đệm tròn.

Lục Nhiên suy đoán, có khi nào Hoắc Nghị Thần cảm thấy hối hận với hành vi đặt chúng nó vào giữa giường trước đây hay không.

Bất quá, người kia cũng không có quá nhiều biểu hiện, chỉ nhìn thoáng qua một cái, liền xoay người, leo lên giường, khẽ nhún vai, tiếp tục đề tài trước đó: “Cơ hội luôn dành cho những người có sự chuẩn bị.”

Mặc dù đề tài này khá nguy hiểm, nhưng mà dù sao nhân phẩm của ông chủ vẫn rất đáng tin tưởng. Sau vài phút thấp thỏm, Lục Nhiên cũng yên tâm rơi vào giấc ngủ.

Hoắc Nghị Thần nhìn Lục Nhiên chẳng chút phòng bị mà hít thở đều đặn, thở dài, trở mình quay lưng về phía đối phương. Bằng không, cứ đối mặt với người kia, y cũng chẳng thể nào đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì.

Hơn nữa, dường như bây giờ bọn họ còn chưa tới cái bước kia.

Tuy nhiên, sự tín nhiệm mà Lục Nhiên dành cho y lại mù quáng quá mức…

Người hô hấp đều đặn kia, lặng lẽ mở một con mắt ra, khóe miệng bất giác cong lên, nhưng mới vừa khẽ động thì người đàn ông nằm bên cạnh liền nhúc nhích, Lục Nhiên lập tức nhắm mắt giả bộ đang ngủ.

Khi Lục Nhiên thức dậy, chẳng biết người bên cạnh đã rời đi từ lúc nào, cậu xem xem thời gian, phát hiện sớm hơn bình thường một chút.

Cậu ngồi dậy ở trên giường, ngơ ngác hết hai giây, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.

Ông chủ đứng trước cửa sổ phòng khách nói chuyện điện thoại, tiếng rất nhỏ, Lục Nhiên nghe loáng thoáng gì mà ‘Đừng nói đùa nữa’, ‘Tôi không cho là như vậy….”

Khi cảm nhận được có người ở sau lưng, y tức tốc cúp điện thoại, xoay lại nói: “Hôm nay cậu dậy sớm.”

“Đúng vậy, tối hôm qua ngủ ngon.” Lục Nhiên ngáp một cái, nói.

Hoắc Nghị Thần nhớ tới cái đêm đầy buồn bực kia, khóe miệng giật giật, “Phải không.”

Lục Nhiên mau chóng chỉnh trang lại bản thân rồi ra cửa.

Lúc mới đầu, trưa nào cũng đều chạy qua chạy lại như vầy, Lục Nhiên có chút ăn không tiêu, tuy nhiên giờ đã tập mãi thành thói quen.

Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn kịp, Lục Nhiên cũng khá thong thả. Ai ngờ trên đường lại kẹt xe.

Tuy thường buổi trưa dòng xe cộ khá đông, nhưng rất ít khi kẹt xe, tình huống tệ như vầy, lại chưa từng gặp phải.

Lục Nhiên lo lắng đợi hơn mười mấy phút, đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì. Chỉ e trong khoảng thời gian ngắn không thể hết tắt đường được. Không thể không gọi điện cho Ngô Mẫn nhờ cô ấy xin đến trễ gì. Tiếc là toàn bộ điểm chuyên cần tháng này xem như không còn. 

Chờ đến công ty, Lục Nhiên từ những đồng nghiệp cũng bị kẹt xe như mình mà biết, hóa ra là tai nạn giao thông, có một chiếc xe vượt đèn đỏ, đụng phải một chiếc xe khác.

Lục Nhiên vô ý nghe thấy, chỉ coi là tin lề đường không quá quan trọng, vào tai này ra tai kia liền quên mất. Nhưng chẳng ngờ rằng, cậu lại cư nhiên nghe được một cái tên rất quen.

“Hoắc tổng cũng xuất hiện ở đó? Không thể nào, sao trùng hợp dữ vậy, người bị thương là bạn của ngài ấy hả?”

Tuy rằng Hoắc Nghị Thần tạm thời rời khỏi công ty, nhưng các nhân viên vẫn xưng hô theo thói quen cũ.

Lục Nhiên vừa nghe tới hai chữ kia, lỗ tai lập tức trở nên nhạy bén, muốn giả bộ không hiểu cũng không được.

“Chẳng phải Hoắc tổng có rất ít bạn bè hay sao? Vậy người đó là ai? Nghe nói ngài ấy còn ôm hắn ta ra ngoài nữa.”

“Bộ dạng cũng rất bảnh trai, bất quá tôi không biết tên hắn ta là gì. Chỉ nghe vệ sĩ hay quản gia gì đó, gọi là ‘Dung thiếu gia’.”

Để nghe được đoạn này, Lục Nhiên cố ý bước chậm lại, vốn ban đầu còn muốn tiếp tục nghe lén, kết quả cậu bị phát hiện.

Mấy người cúi đầu tám chuyện vừa thấy Lục Nhiên, đều ngậm chặt miệng, mắt chớp a chớp a chớp, tựa hồ đang nhắc nhở người xung quanh không nên nói nữa.

Đại khái là dư âm của lời uy hiếp mà lúc trước ông chủ đã nói ‘Ai làm cho Lục Nhiên khó chịu, người đó liền rời khỏi công ty’, cho nên không ai dám lấy bát cơm của mình ra thử nghiệm.

Lục Nhiên thất vọng bước nhanh rời khỏi.

Lục Nhiên rất dễ tính.

Kể từ khi cậu nhận ra được mối quan hệ giữa cậu và ông chủ càng ngày càng càng trở nên mờ ám…. Cũng từng hỏi vì sao người luôn nói là làm như Hoắc Nghị Thần, cớ gì lại giấu giấu diếm diếm, mà không chịu biểu hiện ra?

Sau đó, cậu suy nghĩ kỹ càng mới hiểu rõ, đại khái bởi vì tính tình của hai người đều thuộc dạng không muốn cuộc sống riêng tư bị xáo trộn, cho nên mới chờ tới khi mọi chuyện có kết luận, thì tính toán sau cũng chưa muộn.

Bởi thế cho nên cậu không nói rõ, nếu đối phương thích trạng thái như bây giờ, cậu đành theo cùng.

Ai bảo hiện tại cậu đang nhận tiền mà làm việc, nếu giờ chủ động theo đuổi đối phương, thì mất mặt quá. Hơn nữa, cậu chưa từng làm chuyện này bao giờ

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, thái độ của vị tên Dung Thanh Huyền kia, lại càng khiến cho người khác phải suy nghĩ.

Cậu có thể khẳng định, đối tượng gọi vào số điện thoại cá nhân rất ít người biết kia của ông chủ, chính là Dung Thanh Huyền. Và thái độ của y cũng rất rõ ràng, y không muốn đối phương tiếp tục cái trò nói giỡn này nữa, y chẳng thích.

Sau đó, ông chủ vừa cúp điện thoại, bên kia liền xảy ra tai nạn, còn gọi ông chủ tới hiện trường giúp hắn ta.

Trong công ty, rất ít khi đồn đại chuyện của ông chủ, nhưng đột nhiên xuất hiện rất nhiều người hiểu rõ nội tình bên trong.

Lục Nhiên cảm thấy được, hình như cậu gặp phải hàng khó xơi rồi.

A, ông chủ thoạt nhìn cô độc không có ‘hoa đào’, không ngờ hết cô Trần Thi Như, tới một Trần Cáp, rồi lại thêm gã Dung Thanh Huyền, cũng không ít đâu ha. Chẳng biết còn thêm những ai mà cậu không hay nữa không.

Từ sau khi hai người sống chung, chưa từng ăn tối riêng bao giờ, ấy vậy mà hôm nay liền đúng như dự đoán, ông chủ gọi điện thoại nói cho cậu biết, có chút việc riêng, không trở về được.

Lục nhiên tiếc nuối hai câu: “Canh cá của anh ai ăn đây, còn cháo dinh dưỡng nữa.”

Cậu tựa hồ nghe được ở đầu dây điện thoại bên kia, ông chủ đang cười cười, nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho tốt, chờ tôi trở về.”

Xem ra chắc ông chủ biết, cậu đoán được lí do vì sao y không trở về nhà.

Lục Nhiên cúp điện thoại, tâm tình so với trước khi nhận điện thoại, đã dễ chịu hơn hẳn.

Đã rất lâu, cậu chưa trải qua buổi tối một mình, đột nhiên Lục Nhiên có chút không quen.

Rõ ràng căn nhà nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, nhưng có cảm giác trống trải hơn nhiều so với trước kia.

Lục Nhiên vỗ vỗ mặt, không cho bản thân chìm đắm vào vở diễn này quá sâu, sau đó điện thoại lại vang lên.

Lục Nhiên nhanh tay cầm lấy nó, thời điểm nhìn số điện thoại, cậu có chút thất vọng, là một dãy xa lạ.

“Alo, xin chào.”

“Lục Nhiên….”

Lục Nhiên chẳng nói gì, nhấn tắt cuộc gọi, ném phắt điện thoại lên trên ghế sa lông.

Đúng lúc này, chuông điện thoại kêu thêm lần nữa, liếc một cái rồi nhấn tắt.

Hình như đối phương muốn đọ sức cùng cậu, vẫn luôn không ngừng gọi tới.

Nếu là bình thường, nhất định Lục Nhiên đã sớm tắt máy, miễn quấy rầy. Nhưng hôm nay, cậu có chuyện quan trọng hơn so với việc từ chối tên đáng ghét kia, bởi thế tạm thời không cam lòng tắt máy.

Lục Nhiên chỉ đành nhận điện thoại, cáu gắt hỏi: “Đỗ Lâm, giờ tốt nhất là anh nên nói chuyện quan trọng có liên quan tới sống chết nghe chưa!”

“Lục Nhiên…. Lục Nhiên…. Nhiên Nhiên…. Tôi rất nhớ cậu, tôi muốn có cậu, làm sao giờ? Tôi biết tôi sai, tôi là tên cặn bã, thế nhưng tôi muốn sửa chữa những lỗi lầm đã qua, cậu nói xem tôi nên làm gì đây?”

Hóa ra là một con ma men, Lục Nhiên cười gầm: “Đừng xem mình là Tình Thánh được không? Giống như không có tôi sẽ sống không nổi vậy.”

“Phải! Tôi chính là sống không nổi! Cho nên tôi mới tìm đủ mọi cách để gặp mặt cậu.”

“Đừng nói giỡn, tôi cũng chẳng phải không khí, không ai thiếu tôi mà sống không nổi cả. Bởi thế bớt đi quán Bar lại đi, anh không biết đô rượu của anh kém đến cỡ nào đâu!”

“Nhiên Nhiên…”

“Đừng gọi hồn nữa, tên Nhiên Nhiên chẳng phải là để cho anh gọi, tắm rửa rồi ngủ đi, đừng tiếp tục mong chờ những điều vô vọng nữa. Bye.”

Lục Nhiên vừa dứt lời, liền ấn nút cúp điện thoại. Nhưng hình như có nghe loáng thoáng Đỗ Lâm nói câu gì đó, bất quá tay cậu đã nhanh hơn, tắt mất rồi.

Nếu cậu không nhầm, tựa hồ đối phương nói là đang ở dưới lầu nhà cậu.

Lục Nhiên nhíu nhíu mày, bước tới trước cửa sổ, nhìn xuống.

Lúc này, khu phố cũng không vắng vẻ, nhưng không tính là quá đông, thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi chạy qua.

Từ cửa sổ, Lục Nhiên không thấy rõ tướng mạo của người bên dưới, chỉ có thể dựa vào đặc điểm mà nhận dạng.

Với cậu mà nói, người kia đã từng rất quen thuộc. 

“Phắc, đến thật…” Lục Nhiên không nhịn được mà chửi tục.

Ai nói cho hắn ta biết địa chỉ? Khỏi phải nói, đối tượng mà Lục Nhiên hoài nghi hiện giờ đó chính là Trần Cáp.

“Thằng nhóc thúi, lần sau tôi sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy, tôi nhất định phải bắt cậu viết bản thảo 10 ngàn chữ mới được.”

Ban đầu Lục Nhiên không muốn để ý tới tên cặn bã Đỗ Lâm kia, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông chủ cũng biết Đỗ Lâm, lỡ đâu lúc trở về đụng mặt nhau, cậu lại rước thêm phiền phức.

Cậu cũng không muốn bị mang danh là ‘Dây dưa không rõ với bạn trai cũ’. 

Cuối cùng Lục Nhiên quyết định, vẫn là đích thân xuống dưới, đánh đuổi Đỗ Lâm, cũng thuận tiện nói rõ với hắn ta, đừng tiếp tục đến đây làm phiền nữa.

Chờ cậu xuống lầu, mới chợt tỉnh táo trở lại, cậu có bị điên hay không mà đi nói phải trái với một con ma men?

Người kia say đến bí tỉ, vừa thấy cậu liền hưng phấn ôm lấy, suýt chút nữa chụp miệng gặm, khiến Lục Nhiên buồn nôn quá chừng.

“Tôi mà là Tiểu Song, tôi sẽ lại đá anh thêm một lần nữa.” 

“Khà khà, lần này là tôi đá cậu ta.”

“Anh còn mặt mũi mà nói nữa hả.”

Lục Nhiên dìu Đỗ Lâm tới chỗ luống hoa, người kia nhão nhẹt tựa như toàn thân chẳng còn chút xương cốt, dựa sát vào người Lục Nhiên, miệng không ngừng lảm nhảm tên cậu, nhẹ cọ đầu vào Lục Nhiên.

Nhưng hành động nũng nịu này đối với Lục Nhiên mà nói, đã không còn bất cứ ý nghĩa gì. Mỗi câu mà đối phương nói ra ngoài trừ mùi bia, đều hoàn toàn khác hẳn so với một người khác. Thời điểm đối phương phun hơi rượu đỏ nóng rực vào cậu, sẽ khiến cậu run rẩy không thôi. Mà động tác của Đỗ Lâm sẽ chỉ làm cậu thêm chán ghét.

“Dậy! Đừng thừa dịp uống sai rồi sàm sỡ tôi! Anh tưởng tôi không hiểu anh đang nghĩ gì sao?!” 

“Nếu cậu hiểu tôi, sao lại không chịu tha thứ cho tôi.” Con ma men đánh rắn tùy côn.

“Bởi vì trong mắt tôi, anh là một người hai mặt, là tên bỉ ổi nói không giữ lời!”

“Ha hả….ha ha ha…” Người bị chửi tựa như ngu ngốc, lại có thể nở nụ cười.

Lục Nhiên không nói gì, Đỗ Lâm uống say, nghe hiểu cậu nói gì mới là chuyện lạ. 

Lục Nhiên mò mẫm trong túi Đỗ Lâm, sờ khắp từ trên xuống dưới, rồi hung tợn hỏi: “Khốn khiếp, điện thoại di động của anh đâu!”

“Cậu cúp điện thoại của tôi, tôi thương tâm nên ném đi rồi.”

“Tật xấu không bỏ.”

Đối phương cười cười.

Lục Nhiên bất đắc dĩ, cậu vốn muốn tìm một người bạn ở thành phố D của Đỗ Lâm, xem có thể tới rước hắn ta được hay không. Kết quả giờ ngay cả điện thoại cũng mất, cậu còn tìm cái rắm gì nữa.

Cung Trí Siêu lại ở xa như vậy, giờ kêu tới cũng hơi không có tình người.

Thật muốn vứt đại hắn ta ở đây, nhưng theo hiểu biết của cậu dành cho Đỗ Lâm, có khi hắn ta sẽ ngủ ở bên ngoài cả một buổi tối. 

Với thời tiết mùa này, tuy rằng ngủ bên ngoài sẽ không lạnh chết, nhưng khó tránh khỏi bị cảm mạo. Tới khi đó, cậu sẽ phải gánh lấy một nửa trách nhiệm, sẽ phải chăm sóc hầu hạ bệnh nhân. Cho nên tốt nhất nên suy nghĩ biện pháp toàn diện một chút.

Lục Nhiên thở dài, nghĩ thầm cũng may mà cậu có đem theo chút tiền, tùy ý nhét đại Đỗ Lâm vào một khách sạn nào đó.

Quyết định xong, Lục Nhiên liền dìu Đỗ Lâm đi ra ngoài khu phố.

Cậu nhớ hình như gần đây có một khách sạn bình dân, giá tiền cũng phải chăng.

Trí nhớ của cậu còn khá đáng tin, rất nhanh đã tìm thấy nhà khách sạn kia. Liếc nhìn trang trí bên ngoài, Lục Nhiên vội đỡ Đổ Lâm quẹo vào đại sảnh, chuẩn bị tiến vào trong.

“Lục Nhiên.”

Ai ngờ lúc này, phía sau Lục Nhiên chợt có người kêu tên của cậu, cái giọng kia….. 

Lục Nhiên nhìn bảng hiệu nê ông nhiều màu sắc phía trước, bên trên có dòng chữ khách sạn cực kỳ tươi đẹp. Mà cậu, đang vai kề vai với một người đàn ông đi vào bên trong.

Lục Nhiên kêu to xui xẻo, cậu tuyệt đối sẽ không vì ông chủ vắng nhà, mà đi ra ngoài ăn vụng đâu nha!!!!

1 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 41."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info