"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 42.



Edit: Buby.

Beta: Đ&Bo.


Chương 42: Thân mật gần gũi.



Trong đầu Lục Nhiên có một ngàn con thảo nê mã chạy vụt qua, dìu ma men Đỗ Lâm, xoay người, nở nụ cười cứng ngắc:



"Ông… Hoắc ca, về sớm quá nhỉ?".



Người được chào bất mãn hừ một tiếng: "Cậu hy vọng tôi về muộn một chút sao?"



Lục Nhiên cảm thấy cả đời này cậu chưa từng nịnh hót tới như vậy bao giờ. Trong lòng cậu rất thản nhiên, nhưng với mối quan hệ hợp đồng cùng những nảy sinh xảy ra gần đây. Hiện tại cậu cảm thấy, mình nên tỏ thái độ khiêm nhường một chút, như vậy đối với cả hai đều tốt hơn, để tránh khỏi những chuyện không vui không cần thiết. Cậu lập tức đong đầy nụ cười, giải thích:



"Tất nhiên là không phải, tôi chỉ cảm thấy dạo này anh ít ra ngoài vào buổi tối. Vậy nên chắc anh sẽ chơi cho đã mới trở về nhà."



"Chơi cho đã?" Người kia kéo dài ba chữ này, nheo nheo mắt nguy hiểm, "Ở bên ngoài, sao mà tôi có thể chơi cho đã được…" Ý tứ trong lời nói còn chứa đầy vẻ thòm thèm, khiến da đầu Lục Nhiên tê rần cả lên.



Đôi môi người kia hé mở, tiếp tục: "Bất quá, trước tiên hãy nên nói về cái người trên vai cậu kia kìa?” Hoắc Nghị Thần nhíu nhíu mày.



Lục Nhiên lập tức giải thích: "Hắn ta uống say, tôi không muốn xảy ra án mạng, cho nên mới giúp hắn ta tìm một chỗ nghỉ qua đêm.” 



Đối phương nghe xong, cũng không có biểu cảm gì mà chỉ bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt kia khiến cho người ta sởn cả tóc gáy. Trong lòng Lục Nhiên thầm nghĩ, dựa vào sự hiểu biết lẫn nhau giữa cậu và ông chủ, thật ra cậu căn bản chẳng cần giải thích gì nhiều. Cậu mà phát sinh chuyện gì với bạn trai cũ thì mới là lạ, ngay cả chạm tay cũng khiến cậu khó chịu không thôi. Nhất định ông chủ biết rõ điểm này. Bất quá sao đối phương lại bày ra bộ dáng như đang ghen tuông vậy chứ? Chẳng lẽ đây cũng là một loại tình thú hay sao?



Lục Nhiên đang đối mắt với ông chủ, con ma men bị bỏ sang một bên kia phát hiện ra Hoắc Nghị Thần, lập tức lung lay thân thể hét:



"Mi! Vừa nhìn đã biết ngay mi chính là tên cầm thú khoát áo trí thức!” 



Lục Nhiên hốt hoảng, câu này hiểu trong lòng là được rồi, hà tất gì lại nói ra chứ? Lục Nhiên lập tức đưa tay bụm miệng Đỗ Lâm lại, nhưng mà con ma men đột nhiên nóng nảy, gỡ tay Lục Nhiên hô:



"Đồ vô dụng! Lục Nhiên sẽ không thích mi! Bởi vì mi chẳng còn trong trắng hahaha…Ah"



Lục Nhiên vỗ vào sau ót Đỗ Lân, đập mạnh hắn ta vào cột đá hoa cương trước cửa khách sạn. Nghe 'bum' một tiếng, rốt cuộc người kia cũng yên tĩnh. Lục Nhiên đỏ mặt ho khan, chỉ chỉ Đỗ Lâm, cảm thấy thật không có gì để nói mà cũng không biết nói cái gì, thân thể muốn nhúc nhích lại không dám nhúc nhích, lúng ta lúng túng đứng ở đằng kia. 



Hoắc Nghị Thần liếc mắt nhìn cậu, sau đó chậm rãi chuyển sang cái người đang ngồi chồm hổm vò đầu dưới đất, phất phất tay với Lục Nhiên. Lục Nhiên tuân lệnh, lập tức nhích ra xa xa, sang đứng cạnh một cây cột khác ở cửa khách sạn. Cậu tưởng đâu Hoắc Nghị Thần sẽ đánh Đỗ Lâm tơi bời, cậu tránh ra để thời điểm Đỗ Lâm xin tha cậu sẽ không động lòng thương hại mà xuống tay giúp đỡ. 



Kết quả hình ảnh máu me chẳng hề xuất hiện, cái kẻ 'mặt người dạ thú' kia khẽ kéo quần tây lên, sau đó ngồi xổm xuống. 



"Đã khiến anh thất vọng rồi, cả Lục Nhiên và tôi đều là người (lên giường) đầu tiên của đối phương." Hoắc Nghị Thần cố ý mập mờ giấu đi hai chữ kia.



Đỗ Lâm nghe xong liền chấn động toàn thân, cứ như gặp phải một kích thích gì rất lớn, run rẩy cả lên   



"Không thể nào! Không thể nào! Với thân phận của mi sao có thể?"



"Ồ! Xem ra anh đã từng điều tra tôi?" Hoắc Nghị Thần hừ hừ một tiếng, "Nếu đã như vậy, anh cũng phải biết, với thân phận của tôi, một khi mà tôi ra tay, tuyệt đối sẽ không vồ hụt. Anh hãy hết hy vọng đi, bằng không …"



Giọng nói của Hoắc Nghị Thần liền nhỏ đi một chút.



Lục Nhiên không nghe được hai người kia thầm thì cái gì, chỉ trông thấy Đỗ Lâm tựa như bị điên mà la hét 'không thể, không thể'. Cậu đang nghĩ xem có nên tới gần hỏi thăm một chút không, chợt thấy Hoắc Nghị Thần đứng lên, chiếc quần tây tinh xảo không một nếp nhăn, y cúi người xuống phủi phủi nhẹ, rồi móc một thứ gì đó trong bóp ra, kế đó ném xuống đất. Lục Nhiên thấy rõ, từ hình dáng và màu sắc của nó, cậu dám chắc chắn kia là hai tờ một trăm đồng.



Nhiêu ấy đủ để thuê khách sạn một đêm.



Lục Nhiên cũng không hỏi ông chủ tiền mặt từ đâu ra, tầm mắt của cậu rút khỏi hai tờ ông nội Mao dưới đất, chuyển sang người đàn ông vừa vứt tiền xong đang ung dung thong thả đút hai tay vào túi quần, từ trên cao mà nhìn xuống con ma men kia. Lúc này, Lục Nhiên có chút tội nghiệp cho Đỗ Lâm, so sánh với Hoắc Nghị Thần, tất nhiên cái người kia còn nhỏ bé hơn cả con kiến. 



Trong nháy mắt đó, Lục Nhiên bỗng trở nên bình tĩnh hẳn ra, chút tức giận và uất ức vì bị Đỗ Lâm đá từ năm nọ cho tới hôm nay, nhờ vào khí thế ngự trị trên tất cả mọi người của Hoắc Nghị Thần, mà tan biến đi không thấy. 



Lục Nhiên ngẩng người xong, phát hiện chẳng biết từ khi nào Hoắc Nghị Thần đã đi tới trước mặt mình. Thật ra khoảng cách của cả hai cũng không quá xa, dựa vào chiều dài đôi chân kia, tính ra cũng chỉ là mấy bước mà thôi. Đối phương càng tới gần, luồng cảm giác ngột ngạt khó giải thích kia lại tới gần nữa. Lục Nhiên há há miệng, đối phương không cho cậu bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, đưa tay chống vào trụ đá phía sau lưng cậu, còn một tay khác khẽ nâng cằm cậu lên, để Lục Nhiên trong tư thế ngẩng đầu.



Chẳng nhẽ đây là tiêu chuẩn của tư thế Kabedon* hay sao?



Ngơ ngác vài giây, người trước mắt đã đè xuống tới, đèn neon của khách sạn lóng lánh phía sau đầu đối phương. Lục Nhiên không thấy rõ biểu tình của y, nhưng lại bị ánh sáng lập lòe không xa khiến cho có chút hoảng hốt. 



Miệng bị xâm chiếm, mang theo mùi trà nhàn nhạt. Lục Nhiên không hiểu về trà lắm, cậu mới chỉ uống qua trà hoa lài, đười ươi,... mà thôi. Tuy nhiên mùi hương trong miệng cậu lúc này, lại thơm hơn hết thảy những loại trà mà cậu đã từng uống qua. Thậm chí ngay cả hơi thở cũng ngửi được mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng kia. 



Đối phương phát hiện cậu mất tập trung, khẽ híp mắt lại. Vốn là động tác nhẹ nắm lấy cằm, nay càng thêm dùng sức, và nụ hôn cũng trở nên hung ác hơn hẳn.



Rất nhanh, Lục Nhiên không thể nào quan tâm tới tư thế Kabedon hay hương trà được nữa bởi trong đầu cậu chỉ còn lại toàn là chuyện 'hôn môi'. Khác hẳn so với cái lần bị đè trên ghế sau xe hơi, hiện hai người đang đứng rất gần, vốn đã sát rạt rồi, nay lại cứ như dính chặt vào nhau vậy.



Lục Nhiên rõ ràng cảm nhận được 'thứ gì đó' của Hoắc Nghị Thần chĩa vào đùi của cậu.



Chẳng biết là do đang ở trong tình thế nguy hiểm hay do bị hôn mà thân thể cậu nóng hừng hực, nóng vượt mức kiểm soát. Khiến cậu chẳng đứng thẳng nổi, tay chân cứ như nhũn ra. 



Nhưng cậu còn chưa kịp khụy xuống, đã có một bàn tay mạnh mẽ vịn lấy eo, nhấc cậu đứng lên. 



Mà lúc này, người đang xâm phạm cậu kia, cũng đột nhiên ngừng lại. Ánh mắt ảo não nhìn lướt qua phía dưới, sau đó lại tựa như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì, lùi về sau một bước. Đợi đến khi chắc chắn rằng Lục Nhiên có thể đứng vững, y mới rút tay lại, đút vào túi quần.



Dưới trụ đá hoa cương bên kia, Đỗ Lâm chứng kiến toàn bộ quá trình Lục Nhiên bị đè hôn nồng nhiệt, viền mắt hắn ta đỏ lên, sắp rách cả mí, nghiêng đầu qua chỗ khác nôn ói không ngừng. 



Lục Nhiên bị hành vi của Đỗ Lâm làm mắc cười, cậu tưởng đâu Đỗ Lâm tức tới hộc máu, ai ngờ do uống quá nhiều nên giờ bắt đầu xả dạ dày thôi. Sau khi chia một tí tẹo chú ý cho Đỗ Lâm, Lục Nhiên tức tốc chuyển mắt về người đàn ông đứng cách cậu một bước kia. 



Đối phương đã trở về như lúc bình thường, bình tĩnh ung dung tựa hồ không ai có thể lung lay, vĩnh viễn vẫn duy trì khoảng cách lễ phép. Hoắc Nghị Thần hất cằm sang hướng về nhà, rồi nói: “Đi!”



Lục Nhiên không nhúc nhích. Hoắc Nghị Thần nhìn Lục Nhiên đầy khó hiểu.



"Lần này anh cũng diễn sâu nữa ư?" Lục Nhiên hỏi.



Lần trước hôn cậu, là do Đỗ Lâm đột nhiên xuất hiện. Cho nên hiện giờ, ông chủ có thể mượn lại cái cớ kia, bất quá cậu sẽ có chút thất vọng mà thôi. 



Hoắc Nghị Thần nhìn sâu vào mắt Lục Nhiên, không tiếp tục mượn cớ mà nói một câu rất có chiều sâu: "Đời người chính là một vở kịch, tôi diễn quá sâu thì có làm sao?"



Lục Nhiên nhíu mày, hóa ra đây là cách trả lời mới, không phủ định cũng không khẳng định.



Lục Nhiên rũ mắt, suy nghĩ một lát rồi cất bước đuổi theo Hoắc Nghị Thần, cùng đi song song, hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"



"Có chừa canh cho tôi không?" Ông chủ vẫn y như xưa, không trả lời mà hỏi lại.



Lục Nhiên gật đầu: "Hâm nóng lên là dùng được rồi."



Trên đường trở về hai người mạnh ai nấy im lặng.



Lục Nhiên phát hiện ra một quy luật. Mỗi khi bọn họ sắp nảy sinh chuyện gì đó, thì sẽ biến thành như vậy. Thời điểm Lục Nhiên suy nghĩ, bước chân sẽ không khỏi rơi chậm lại. Người đi bên cạnh chẳng nói lời nào, cũng chẳng có bất luận biểu hiện gì, mà tự động giảm tốc độ cho bằng cậu. 



Bắt gặp hành vi của ông chủ, Lục Nhiên chợt nảy ra một giả thuyết lớn mật. Một người nói là làm như ông chủ, nếu không phải đang đùa giỡn cậu. Vậy có khi nào do kiêng kỵ tình huống của cậu, cho nên y vẫn luôn duy trì khoảng cách lễ phép.



À thì… ngoại trừ lúc hôn môi.



Lục Nhiên nghĩ nghĩ, đột nhiên bước nhanh hơn. Quả nhiên người ở bên cạnh không nói một tiếng, tùy ý cậu, tôn trọng cậu, thậm chí có chút dung túng. 



Mà cớ gì ông chủ lại dung túng cậu?



Cậu dần dần nắm được một chút quy tắc, không nên hỏi quá nhiều, đợi đến khi Hoắc Nghị Thần cảm thấy thời cơ đã chín mùi, cậu tất sẽ biết được đáp án. Mà quá trình này cũng không khó chịu lắm. Chỉ có điều, Lục Nhiên bắt đầu cảm thấy vô cùng tò mò với thế giới nội tâm của Hoắc Nghị Thần.



Về tới nhà, Lục Nhiên thừa dịp ông chủ ăn cơm, chủ động đem tất cả ngọn nguồn lý do vì sao ngày hôm nay cậu lại ở cùng một chỗ với Đỗ Lâm kể ra.



“Cũng chẳng biết hắn ta bị cái gì kích thích, đã qua nhiều năm như vậy rồi, mới trở về nói là cảm thấy tôi rất tốt. Rõ ràng là chính hắn có bệnh ấy.”



Lục Nhiên nói xong đưa kết luận như vậy. Cậu ngồi cạnh Hoắc Nghị Thần, chống cằm nhìn người đàn ông kế bên.



Bàn tay đối phương hơi gầy, ngón tay thon dài. Bưng bát uống xong chén canh cuối cùng, nhã nhặn đặt xuống, khẽ nghiêng người, mắt đối mắt với Lục Nhiên. 



Ý của Lục Nhiên là ‘Tôi đã nói xong, giờ tới phiên anh’.



Đối phương cười như không cười mà rút giấy ăn, lau khóe môi chẳng dính chút dầu mỡ, giật giật miệng nói: “Hôm nay, cậu có nhắc tới chuyện của Tiểu Dung, cho nên hồi trưa tôi mới gọi điện hỏi hắn.”



"Ừm… Tiểu Dung…" Ánh mắt Lục Nhiên rất vi diệu.



Xưng hô cũng thân mật quá ha!



"Ờhm." Hoắc Nghị Thần gật gật đầu, "Hai anh em nhà bọn họ, anh hắn tôi gọi là Đại Dung, còn hắn tôi gọi là Tiểu Dung."



Lục Nhiên phút chốc thông suốt, hóa ra cái tên ‘Tiểu Dung’ không phải biểu hiện cho sự thân mật, mà ‘Tiểu’ trái ngược với ‘Đại’. Nghĩ theo nghĩa này, lại thấy chẳng chút thân mật nào. 



Bắt gặp Lục Nhiên không còn hứng thú với xưng hô mà y dùng cho Dung Thanh Huyền, Hoắc Nghị Thần nói tiếp: “Hắn chỉ là đang vui đùa quá trớn. Lời hắn nói cậu không cần để bụng. Hơn nữa, tôi đã nói rõ với hắn rồi.”



Hoắc Nghị Thần nghĩ Lục Nhiên đại khái là người đầu tiên khiến y phải giải thích từng ly từng tí một như vầy. Bất quá y chẳng hề cảm thấy khó chịu về điều này. Đối với y, Dung Thanh Huyền cũng giống như đám người Phan Trì, nhưng do tính hướng và thân phận khá tương đồng, cho nên thân hơn chút. Chỉ có điều cái người Dung Thanh Huyền này, lại không ngây thơ vô số tội như trong ấn tượng của những người khác, hắn rất giỏi ‘giả heo ăn hổ’.



Ngày Dung Thanh Huyền xuất ngoại, bảo có chuyện rất quan trọng nói cho y biết. Ban đầu đã nói không cần y đến tiễn, rồi lại vội vàng hẹn y ra gặp mặt lần cuối. Mà chỗ kia trùng hợp chính là cửa tiệm gần đại học thành phố, do khoảng cách tới sân bay khá gần. 



Cũng chính lần đó, y gặp Lục Nhiên lần đầu tiên.



Mà quả nhiên, lần ấy Dung Thanh Huyền lại cho y leo cây, còn gửi tin nhắn nói cửa tiệm kia khá đặc sắc, đừng quên dùng thử.



Y mới biết, Dung Thanh Huyền có bệnh, dằn vặt y như vậy chỉ vì một chuyện râu ria. 



Bất quá, giờ nghĩ lại đó cũng không tính là chuyện râu ria, bởi đặc sắc của cửa tiệm kia, thật khiến cho y rất hài lòng.


----
Kabedon: Là một cảnh mang lại hiệu ứng tuyệt vời của cặp đôi. Trong tiếng Nhật, Kabe nghĩa là bức tường, don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường. 1 vài tư thế=]]]
1- Kabe-don tiêu chuẩn  2- Kabe-don hoang dã  3- Kabe-don đáng yêu  4- Semi-don (semi là con ve sầu)

*Đang làm ch43, hy vọng kịp giờ ngủ.

1 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 42."

Mấy cái kiểu kabedon thật là hài, còn semidon nữa chứ haha

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info