"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 43.



Edit: Bori.

Beta: Đ&Bo.


Chương 43: Kiểm tra đột xuất.



Lục Nhiên nghe Hoắc Nghị Thần kể xong chuyện về Dung Thanh Huyền, nghĩ thầm người kia cũng thật là lạ, nhưng mà ở một mức độ nào đó, cũng coi như là người tốt.



Cậu có thể nhận ra được, mỗi lần Dung Thanh Huyền ép buộc hoặc sử dụng quỷ kế gì đó, đều là muốn cái tên cuồng làm việc Hoắc Nghị Thần kia được nghỉ ngơi. Là một người rất biết quan tâm bạn bè, chỉ có điều cách thức bày tỏ rất quái đản, khiến người ta không khỏi nghiến răng ken két.



“Hắn vừa trở về nước?” Lục Nhiên hỏi.



“Ừ, tôi cũng mới biết, trở về liền gây phiền phức cho tôi ngay.”



“Hồi trưa, tôi có nghe nói, hắn ta bị tai nạn giao thông.”



Hoắc Nghị Thần nhìn Lục Nhiên.



“Đừng nhìn tôi, tôi nghe đám đồng nghiệp nói, vụ tai nạn xảy ra khá gần cửa công ty, anh ôm một anh chàng đẹp trai…”



“Chú ý động từ, là ‘dìu’.” Hoắc Nghị Thần sửa để Lục Nhiên dùng từ cho đúng, rồi nói: “Hắn còn chưa biết tôi đã bị đuổi ra khỏi công ty, gần đây mới gọi điện thoại cho tôi, vừa vặn tôi có một số chuyện muốn nói với hắn, vì thế bèn đi qua đó.”



“Há”, Lục Nhiên chống cằm, cười híp mắt, xích lại gần Hoắc Nghị Thần một chút, mặt rất chi là hiếu kỳ, “Anh nói với hắn ta cái gì vậy? Chuyện của chúng ta ư?”



Lục Nhiên không bỏ qua mảy may bất kỳ một biến hóa nào trên khuôn mặt Hoắc Nghị Thần. Câu này của cậu có phạm vi khá rộng, chỉ cần đối phương hơi chút do dự, hoặc là có ý không muốn cậu hỏi tới, cậu sẽ lập tức chuyển đề tài ngay.



Cậu đã nghĩ kỹ đề tài luôn rồi, ví dụ như đối tượng hẹn hò mà mẹ cậu giới thiệu cho cậu.



Đáng tiếc, cậu tạm thời còn chưa có cơ hội nói ra tình huống của bản thân, bởi Hoắc Nghị Thần vừa nghe xong vấn đề cậu hỏi, liền chẳng chút ngập ngừng, thẳng thắn: “Tất nhiên là chuyện của chúng ta rồi.”



Hoắc Nghị Thần nói xong, cười như không cười mà nhìn Lục Nhiên, tựa hồ đã thấu rõ suy nghĩ trong lòng Lục Nhiên. Vì vậy, căn bản chẳng cho Lục Nhiên cơ hội lái sang chuyện khác.



Lục Nhiên vui vẻ tám chuyện, đến nỗi ăn xong cũng chẳng thèm dọn dẹp, nằm nhoài trên bàn tán gẫu.



“Tôi hỏi hắn, sao mà mẹ tôi lại tìm được hắn.” Hoắc Nghị Thần bắt đầu kể hết những chuyện xảy ra trong bệnh viện cho Lục Nhiên nghe, chẳng giấu diếm tí nào, “Hắn cho rằng, hẳn là mẹ của tôi nghe được chuyện của hắn lúc ở công ty. Bởi vì trước đây hắn có tới công ty tìm tôi rồi. Cho nên mẹ tôi liền tới gặp hắn, hỏi về mối quan hệ của hai chúng tôi.”



“Chuyện gì cũng không thể giấu được dì Tần.” 



Hoắc Nghị Thần gật đầu đồng ý, “Đây cũng là chuyện tốt, hành động của mẹ tôi chứng mình bà đã chấp nhận được tính hướng của tôi rồi. Chỉ còn đang 'giãy dụa lúc sắp chết', theo bản năng mà muốn chia rẽ chúng ta thôi.”



“Chắc tôi nên dành nhiều thời gian hơn để tán gẫu với bà.” Lục Nhiên thật thà nói, cậu có chút tội nghiệp người phụ nữ kia, sao lại sinh ra một đứa con trai gian xảo hơn cả hồ ly thế kia.



“Thích nghe thích ngóng.” Hoắc Nghị Thần nói.



“Cho nên, Dung Thanh Huyền chỉ là đang đùa giỡn với anh mà thôi?”



“Đúng vậy, do tôi có người yêu mà không nói cho hắn biết, cho nên coi như đang gánh lấy trừng phạt đi.”



“Người này cũng thật thú vị.”



“Tuần sau, các cậu có thể gặp mặt nhau rồi.” Hoắc Nghị Thần đứng dậy, bắt đầu thu dọn tàn dư của bữa cơm tối, “Hắn và Phan Trì đã hẹn ngày cả rồi, đang chờ để tra tấn cậu.”



Lục Nhiên bày ra biểu cảm ‘rất sợ ahh’, “Nói cho tôi biết sớm như vậy, tôi sẽ cảm thấy rất lo lắng đó.”



Hai người vừa nói vừa cười, thu dọn bát đĩa đi tẩy rửa.



Cuộc sống kế tiếp, Lục Nhiên cảm giác được rõ ràng tâm tình của mình có sự biến hóa.



Vốn là đi làm ngày qua ngày khô khan nhàm chán, nhưng bây giờ lại bắt đầu trở nên đầy hưởng thụ. 



Dù công việc có bận rộn mệt mỏi đến đâu đi chăng nữa, khi nhận được dòng tin ngắn hoặc vài câu dặn dò từ người nào đó, đều có thể quét sạch hết mọi uể oải. 



Lúc rảnh rỗi, Lục Nhiên vừa xoay bút vừa nghĩ, cuộc sống như thế này cũng rất không tệ. Ngoại trừ thế giới nội tâm đầy bí ẩn của Hoắc Nghị Thần, cậu xem mãi mà vẫn không hiểu.



Cảm giác như người ta quan tâm mình, nhưng lại không hề được theo đuổi. Cậu bị một đống câu hỏi ‘Người này đáng tin cậy hay không’, ‘Đồng ý hay không đồng ý’, ‘Sau này chia tay thì phải làm sao’ khiến cho phiền não chết đi được.



Hoắc Nghị Thần cho cậu đầy đủ thời gian và không gian, để tự cậu chứng minh và xác nhận những vấn đề kia.



Cạch một tiếng, cây bút trên tay rơi xuống bàn làm việc, Lục Nhiên như có điều suy nghĩ mà nhìn màn hình máy vi tính.



Đầy đủ thời gian và không gian ư?



Cậu dường như nhận ra được điểm gì đó….



Trương Lập Cương đưa bản báo cáo đến cho Lục Nhiên, nhờ cậu hiệu chỉnh, thuận tiện nói rằng: “Tôi mới phát hiện có một căn nhà đang cần cho thuê, khá phù hợp với yêu cầu của cậu. Chỉ là hơi lớn hơn một chút, cũng đắt hơn một chút.”



Lục Nhiên suy nghĩ một hồi, mới nhớ Trương Lập Cương là đang nói cái gì. Cậu sắp quên luôn chuyện mình đã nhờ đối phương để ý chuyện tìm nhà. 



Nhớ lại từng hình ảnh trong cái ổ nhỏ kia, Lục Nhiên lắc đầu một cái nói: “Cám ơn anh, anh đã giúp tôi quá nhiều trong chuyện tìm nhà rồi, hôm nào tôi sẽ mời anh ăn một bữa. Hiện bên kia tôi vẫn còn ở được, chưa có ý định dời đi, rất xin lỗi đã làm anh uổng công.”



Trương Lập Cương khều khều cái cây nhỏ trên bàn của Lục Nhiên, không thèm để ý nói: “Khách sáo cái gì, tôi còn làm phiền cậu giúp tôi hiệu chỉnh bảng báo cáo nữa kìa.”



Lục Nhiên chỉ vào bảng báo cáo, nói: “Chuyện nhỏ, buổi chiều tôi giao cho anh.”



Trương Lập Cương vừa mới đi, Ngô Mẫn từ phía sau nhô ra ngay.



Lục Nhiên phát hiện động tĩnh, biết chắc là cô nàng: “Sao lúc nào cô cũng một trước một sau với anh ấy vậy.”



“Nhiên ca, em cảm thấy trạng thái của anh không đúng cho lắm~”



“Sao mà không đúng?”



“Trước đây, anh thường hay ngẩn người, cũng chẳng thèm cười. Còn bây giờ á hả, di động vừa reo, anh liền vội vội vàng vàng cầm lên xem ngay, xem xong rồi thích thú không thôi. Thời điểm nhận điện thoại, mặt cứ tí ta tí tởn. Anh nói xem, sao mà không đúng?” Ngô Mẫn trêu ghẹo.



“Có ư?” Lục Nhiên vỗ vỗ mặt, “Chắc do cơ mặt bị mất cân đối ấy.”



“Hứ, có gì mà phải che che giấu giấu chứ.” Ngô Mẫn bĩu môi khinh bỉ, “Xem ra anh và Hoắc Tổng tiến triển cũng không tệ.”



Lục Nhiên không lên tiếng, để Ngô Mẫn tự lảm nhảm một mình.



“Thật ra em cảm thấy, anh bây giờ giống như người đang yêu hơn. Chứ còn trước đây, ôi trời, chẳng giống tí nào hết. Em nghĩ tuy bình thường anh làm việc rất cẩn thận, nhưng chuyện tình cảm sao có thể đánh đồng. Bất quá, trước đây anh và Hoắc tổng yêu nhau nửa năm cũng chẳng như vầy. Giờ mới ở cùng một chỗ đã xuất hiện điều khác thường. A! Lẽ nào….”



Đột nhiên nghĩ đến cái khả năng nào đó, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Ngô Mẫn lập tức đỏ cả lên, hai con ngươi đen kịt ngó ngang ngó dọc Lục Nhiên.



Mặc dù Lục Nhiên chẳng biết Ngô Mẫn đang suy nghĩ cái gì, bất quá trí tưởng tượng của cô nàng không cần cậu dẫn đường vẫn có thể bay xa. Vì vậy, cậu vờ thâm thúy mà nở nụ cười, không để ý tới Ngô Mẫn nữa, mặc cho cô tự do phát huy trí tưởng tượng.



Ngô Mẫn khẩn trương ngồi trở lại vị trí, click mở một group chat, bùm bùm gõ bàn phím không ngừng, chia sẻ phát hiện quan trọng này.



Trong trạng thái lâng lâng, một tuần của Lục Nhiên trôi qua rất nhanh. Công việc của ngày thứ sáu cậu đã sớm làm xong, đang ngồi chờ tan sở.



Ai ngờ chưa đợi được tan sở, lại đợi được Tần Dĩnh.



“Cậu đi theo tôi.” Tần Dĩnh chỉ nói một câu như vậy, liền xoay người đi về phía thang máy.



Tức khắc Lục Nhiên đứng dậy, cũng chẳng thèm xem hết giờ làm việc hay chưa, lập tức theo sau.



Tần Dĩnh đích thân tới tìm cậu, điều này thật khiến Lục Nhiên có chút được ưu ái mà cảm thấy lo sợ.



Cậu mơ hồ đoán ra lý do vì sao đối phương chủ động tìm đến mình rồi. Bởi vì hôm nay là sinh nhật 30 tuổi của Hoắc Nghị Thần. Một ngày quan trọng như vậy, người làm mẹ nhất định sẽ muốn gặp mặt con trai mình.



Tuy nhiên, bà tìm tới cậu để làm cái gì chứ, điều này Lục Nhiên đoán không ra. 



Thẳng một đường tới bãi đậu xe, Tần Dĩnh mới dừng lại, xoay người, hất hất cằm, “Xe của cậu ở đâu?”



Lục Nhiên chỉ chỉ chiếc xe nho nhỏ màu trắng ở cách đó không xa.



Tần Dĩnh dùng ánh mắt nhìn lướt qua, Lục Nhiên lập tức hiểu ngay, nhanh nhẹn bước tới đó, Tần Dĩnh nối gót phía sau.



Thời điểm lái xe, Lục Nhiên rất thấp thỏm. Đường về nhà khá dài, vốn có bật nhạc nhẹ, nhưng đã bị Tần Dĩnh tắt mất. Vì vậy, chỉ có thể nghe tiếng xe cộ đang chạy cùng với tiếng kèn inh ỏi bên ngoài.



Thật có chút lúng túng.



Lục Nhiên nhìn về phía trước, suy nghĩ hồi lâu, mới tìm được đề tài, “Dì Tần, gần đây dì và chú Hoắc vẫn khỏe chứ, Hoắc ca rất nhớ hai người đó.”



“Ha ha, cậu cảm thấy câu này có tin được không?” Tần Dĩnh nới lỏng dây an toàn, “Đôi lúc, hơn một tháng trời Thần Thần chẳng thèm gọi cho chúng tôi lấy một cú. Xưa nay cũng chưa từng nói nhớ hai chúng tôi.”



Lục Nhiên mướt mồ hôi lạnh.



Cậu quên mất, nhà họ Hoắc không giống với nhà cậu, cứ cách vài ba bữa là gọi điện hỏi han một lần.



Vừa mới mở miệng đã bị lộ tẩy, bất cẩn quá.



Thế nhưng, Lục Nhiên đã làm diễn viên được một thời gian, chút bản lĩnh giắt túi vẫn phải có, ngay lập tức cậu liền nói: “Dì Tần à, vậy là dì hiểu lầm Hoắc ca rồi, tuy rằng ngoài miệng Hoắc ca không nói nhớ nói mong, nhưng trong lòng cũng có lo lắng cho hai người, chỉ có điều đàn ông không quen thể hiện tình cảm ra bên ngoài thôi. Hôm nay, dì tới mừng sinh nhật cùng anh ấy, khẳng định anh ấy sẽ rất vui.”



“Ai bảo tôi tới mừng sinh nhật cùng nó?” Tần Dĩnh nghiêm mặt nói, “Tôi đến để xem cuộc sống khốn khó của hai cậu thế nào rồi.”



Hóa ra là kiểm tra đột xuất….



Đề tài cứ thế mà phát triển, cho dù sắc mặt Tần Dĩnh vẫn không tốt, nhưng không khí trong xe coi như cũng hòa hợp.



Lục Nhiên nhận ra rằng, Tần Dĩnh tuy nói năng chua ngoa, nhưng bụng dạ rất mềm yếu. Bởi vì đuổi con trai đi, sợ tình cảm sẽ phai nhạt, trong lòng lo lắng, cho nên muốn mượn cơ hội này để xoa dịu đi mối quan hệ.



Lục Nhiên biết rõ hôm nay chính là ngày cậu và Hoắc Nghị Thần tiếp nhận đợt kiểm tra thứ hai, xốc tinh thần chuẩn bị tiếp chiến. 



Đến dưới lầu, Tần Dĩnh đưa mắt nhìn Lục Nhiên, sau đó cau mày nói: “Cậu không chuẩn bị quà à?”



Lục Nhiên phát hiện Tần Dĩnh cứ mãi sờ sờ cái túi trong tay, biết là đối phương có mang theo quà mừng, thấy cậu cư nhiên chẳng chuẩn bị gì cho người yêu, cho nên rất không hài lòng.



Lục Nhiên nghĩ đến chuyện tặng quà cho Hoắc Nghị Thần, trán đổ mồ hôi hột, “Con có chuẩn bị quà mừng chứ… Uhm, đảm bảo Hoắc ca sẽ thích.”



Hai người lên lầu, tuy rằng dọc theo đường đi lưng Tần Dĩnh ưỡn thẳng, đầu cũng ngẩng cao, cực kỳ có khí chất. Nhưng Lục Nhiên vẫn chú ý tới, người phụ nữ không thường xuyên đến khu nhà của dân nghèo kia, ở trong hoàn cảnh này, có chút mất tự nhiên.



Đẩy cửa ra, căn nhà nho nhỏ, một luồng mùi thơm của cơm tẻ liền xộc vào mũi.



Trước khi Lục Nhiên về nhà, phải nấu cơm xong, đây chính là yêu cầu mà Hoắc Nghị Thần chủ động đề ra.



Tất nhiên Tần Dĩnh cũng ngửi thấy được, cơ hồ ngay lập tức bà đã biết cơm là do ai nấu, sắc mặt biến đổi liên tục.



Con trai bà! Từ nhỏ tới lớn chưa từng làm một chút việc nhà! Là đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa! Lại cư nhiên nấu cơm cho tên tiểu viên chức này!
1 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 43."

Chắc là gân xanh nổi ngang nổi dọc trên trán dì Tần luôn rồi, con trai vàng con trai bạc con cưng yêu quý, giờ phải ở nơi tồi tàn còn lo cơm nước cho cái đứa dụ dỗ con trai bà nữa haha

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info