"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 44.




Edit: Buby.


Beta: Đ&Bo.



Chương 44: Điều ước ngày sinh nhật.



Lục Nhiên thầm nghĩ không xong, đừng nói là Tần Dĩnh tức giận nha, đường đường ông chủ (cũ) của một công ty lớn, cư nhiên lại ở nhà nấu cơm cho một người đàn ông, này còn ra thể thống gì nữa?



Giờ phải làm sao? Làm sao bây giờ??



Suy nghĩ của Lục Nhiên nhanh chóng chuyển động, tìm biện pháp giải quyết. Ngay vào lúc này, một hình ảnh khiến người ta phải mở rộng tầm mắt xuất hiện: Hoắc Nghị Thần mặc tạp dề màu đỏ in hình gà TOTOLE, tay cầm muôi cơm đi từ phòng bếp ra. 



Trước đây Hoắc Nghị Thần cũng từng tò mò cầm cái tạp dề kia lên xem, sau đó tỏ vẻ ghét bỏ mà vứt nó đi, còn nói cậu mặc vào nhìn y như con gái…..



Thế xin hãy giải thích cho cậu hiểu, sao đến hôm nay y bỗng nhiên mặc cái tạp dề gái tính này đi‼!



Đối phương trông thấy Tần Dĩnh, hiển nhiên cũng rất sững sờ, nhưng chỉ xuất hiện trong nháy mắt. Lục Nhiên không xác định thời gian ngắn như vậy, Tần Dĩnh có phát hiện được tia khiếp sợ của y hay không. 



Lục Nhiên và Hoắc Nghị Thần liếc mắt nhìn nhau, ngầm trao đổi.



Cậu hỏi: Giờ sao? Mẹ anh mà biết anh ở nhà tôi làm người đàn ông nội trợ, hai ta xong luôn đó.



Hoắc Nghị Thần lập tức lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt cũng trở nên rất tự nhiên, thậm chí tự nhiên có chút quá đáng, bình thản cầm cái muôi cơm đi thẳng qua. 



Tới cửa, không nhìn tới Lục Nhiên, mà trực tiếp nhận lấy túi xách của Tần Dĩnh, rồi đưa cho bà một đôi dép lê. Sau đó nắm tay kéo Tần Dĩnh vẫn còn đang ngơ ngác kia vào trong nhà, đè xuống ghế salon. 



Lục Nhiên thấp thỏm đổi giày, không biết Hoắc Nghị Thần đã nghĩ ra cách giải quyết chưa.



Trước mắt, chỉ còn cách là cậu đi làm thêm vài món, hy vọng trong lòng Tần Dĩnh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút. 



Nếu như bị Tần Dĩnh biết là con trai bà còn rửa bát, còn lau nhà, còn giặt quần áo… tuy rằng bằng máy giặt, chắc chắn bà sẽ điên mất thôi. 



Lục nhiên nuốt nước miếng, đến gần Hoắc Nghị Thần, chưa kịp mở lời, Hoắc Nghị Thần đã nói:



"Mẹ, mẹ tới sớm hơn so với con dự tính, cơm vừa chín, nhưng đồ ăn vẫn còn chưa hoàn tất."



Sau khi Tần Dĩnh khiếp sợ xong, lại có chút mơ hồ. 



Con trai biết bà sẽ tới? 



Lục Nhiên xoay chuyển tâm tư một vòng, lập tức nói: "Hồi nãy, vừa đi theo dì, con liền nhắn tin cho Hoắc ca biết ngay."



Lục Nhiên và Hoắc Nghị Thần liếc mắt nhìn nhau một cái. 



Hoắc Nghị Thần còn nói: "Hôm nay là sinh nhật con, cũng là ngày mẹ phải chịu khổ. Trước đây công việc bận rộn, con chưa có thể bày tỏ lòng cảm ơn đối với mẹ. Cho nên hôm nay, con xuống bếp, nấu cơm, cho hai người ăn.” 



Hoắc Nghị Thần nói tới đây, bắt đầu có chút ngập ngừng, không được rõ ràng.



Bất quá, Tần Dĩnh đã bị mấy câu nói của con trai khiến cho cảm động đến không biết trời trăng mây nước gì nữa, tất nhiên là không nghe ra.



Lục Nhiên cũng sâu sắc cảm nhận thấy tâm tình giãy dụa của ông chủ Hoắc.



Bình thường, người chỉ biết mỗi việc vo gạo, đổ nước, bỏ vô nồi, ấn ‘Cook’ là xong. Giờ nói ra câu xuống bếp nấu ăn, phải cần dũng khí lớn biết chừng nào. Nhưng vì không để cho Tần Dĩnh hoài nghi, đối phương chỉ có thể cắn răng chịu đựng. 



Lục Nhiên vội vã nói đỡ thêm: "Mấy hôm trước, Hoắc ca vẫn luôn luyện tập nấu mấy món mà hai người thích, con không đồng ý việc y xuống bếp. Tuy nhiên y nói, đạo làm con chữ hiếu phải đi đầu, cho nên nhất định muốn thử xem.” 



Lục Nhiên nói là ‘hai người’, bởi vì cậu để ý thấy ban nãy Hoắc Nghị Thần có bảo ‘nấu cơm, cho hai người ăn’. Dựa vào sự khôn khéo của ông chủ, hẳn sẽ không ở ngay trước mặt mẹ mình, mà biểu hiện ra sự cưng chiều đối với cậu. Cho nên, ‘hai người’ ở đây tất nhiên là chỉ Tần Dĩnh và Hoắc Tuấn, bởi vậy cậu cũng nói theo là ‘hai người’ luôn. 



Nhưng bây giờ chỉ mới có mặt Tần Dĩnh, mà trước đó Hoắc Nghị Thần hoàn toàn không nghĩ tới Tần Dĩnh sẽ đến. Vậy nên Lục Nhiên nghĩ, đại khái một hồi, cậu cần phải yểm trợ Hoắc Nghị Thần, để y có thời gian gọi cho Hoắc Tuấn. 



Quả nhiên, thấy tâm trạng kích động của Tần Dĩnh từ từ bình tĩnh lại, Hoắc Nghị Thần cầm muôi cơm đi vào nhà bếp. Trước khi khuất bóng còn khẽ liếc Lục Nhiên một cái, Lục Nhiên lập tức hiểu ý, quay đầu nói với Tần Dĩnh: “Dì Tần, dì cứ tự nhiên. Hoắc ca còn có chút ngượng tay, con đi phụ anh ấy.”



Theo chân Hoắc Nghị Thần vào nhà bếp, Lục Nhiên lập tức khép cửa lại ngay, nhẹ thở phào một hơi.



Không biết là nhà bếp nóng, hay là lúc nãy gấp, mà trên gáy mồ hôi đổ ra như tắm. 



"Ông chủ, anh thật là…" Cậu còn chưa nói xong, đã bị người kia quay đầu hôn một hồi.



Đợi đến khi Lục Nhiên hoàn hồn, chỉnh trang lại bản thân xong, người còn lại trong nhà bếp đã cúp điện thoại.



"Chú Hoắc cũng tới sao?" Lục Nhiên ho khan, che giấu sự lúng túng khi bị hôn, hỏi.



"Vừa vặn ông ấy có việc gần đây, rất nhanh sẽ tới."



Lục Nhiên bật cười, ở đâu ra mà đúng lúc vậy, có việc gần đây, rõ ràng là muốn tới mừng sinh nhật của con trai á mà. Phỏng chừng Hoắc Nghị Thần không gọi điện thoại mời ông tới, một hồi Tần Dĩnh cũng sẽ gọi thôi.



"Vừa rồi cậu phối hợp rất tốt." Hoắc Nghị Thần quay đầu nhìn về phía Lục Nhiên nói.



"Cũng nhờ anh phản ứng nhanh." Lục Nhiên khen lại đối phương.



"Rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta xem xem nên nấu gì giờ."



Cũng may mỗi ngày hai người đều ăn cơm ở nhà, cho nên nguyên liệu nấu ăn không bị thiếu. 



Lục Nhiên dựa vào mấy bữa cơm tại nhà Hoắc Nghị Thần hồi trước, mà suy ra sở thích của Tần Dĩnh. Nguyên vật liệu đều chuẩn bị thỏa đáng, rồi nhường cho Hoắc Nghị Thần, y chỉ việc dùng nồi xào sơ một chút là xong. Tuy nhiên, người cầm sạn khác nhau, khẳng định mùi vị cũng khác nhau. Như vậy vừa vặn, giúp bọn họ qua ải. 



Hai người lụi cụi trong bếp, mà Tần Dĩnh ngồi ngoài ghế salon, trong lòng cũng quắn quéo uốn lượn. 



Vừa mới mở cửa ra bà đã ngửi thấy mùi cơm tẻ, ngay lập tức liền đoán được, người đang nấu cơm chính là con trai của mình. 



Cái này khiến cho bà rất tức giận.



Về tướng mạo, Lục Nhiên cũng không tính là cấp bậc hồ ly tinh, cư nhiên lại làm con trai bà say đắm tới nỗi mỗi ngày ở nhà nấu cơm cho cậu ta? Vậy là quá đáng lắm rồi!



Nhưng khi nghe con trai bảo cố ý nấu cho bà ăn, còn nói ngày sinh nhật của nó là ngày bà chịu khổ… Ngay lập tức bà cảm động tới tan chảy.



Bà không chú ý tới thời điểm bà vừa bước vào cửa, Lục Nhiên và con trai của bà có một tia mất tự nhiên, mà chỉ mãi lo cảm thán.



Không ngờ đứa con trai cằm hất lên tới trời nhà mình, không ngờ đứa con trai chẳng nể phục ai nhà mình, cư nhiên sẽ có một ngày đích thân xuống bếp, nấu cơm cho bà. Quả là phước mấy đời.



Hơn nữa, lúc bà còn trẻ từng có một nguyện vọng, là Hoắc Tuấn sẽ tự mình ra trận nấu ăn cho bà. 



Nhưng tên kia theo chủ nghĩa đại nam nhân, đừng nói là xuống bếp, ngay cả cửa phòng bếp cũng không chịu bước vào. Chẳng ngờ, con trai của hắn lại chẳng giống cha ở đức tính này.



Bà bắt đầu cảm thấy vừa ước ao vừa ghen tỵ với Lục Nhiên rồi đó, có thể gặp được một người đàn ông ưu tú như con trai của bà.



Tần Dĩnh ngồi trên ghế salon, nhớ tới bộ dáng con trai mình mặc tạp đề cầm muôi cơm, cảm giác sao đứa con mình sinh ra lại đẹp trai đến như vậy.



Qua mấy phút, Hoắc Tuấn cũng đến căn nhà thuê ọp ẹp của Lục Nhiên. Điều này càng khiến Tần Dĩnh xác định chắc chắn là con trai đã sớm biết bà muốn sang đây. Nếu không, sao có thể gọi đức ông chồng của bà tới nhanh như vậy.



Hai người thừa dịp chủ nhà đang ở trong bếp, đơn giản đi thăm thú cái ổ của Lục Nhiên một chút. Bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấu vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.



Bọn họ đuổi con trai ra ngoài, sống cùng với một tên nhân viên quèn nghèo rớt mồng tơi, nhưng chưa từng nghĩ tới mức sống của người này căn bản không thỏa mãn được đẳng cấp của con trai nhà mình.



Khăn mặt không đủ mềm mại, bàn chải đánh răng không chạy bằng điện, ngay cả dung dịch cạo râu cũng chẳng có!



Trong lòng Tần Dĩnh không khỏi cảm thấy hổ thẹn, muốn ngay lập tức kêu con trai dọn đồ trở về nhà, không tiếp tục ở cái nơi rách nát này chịu tội nữa. Nhưng khi đó, người đuổi đi là bọn họ, giờ mặt mũi đâu mà mở miệng nói. Lại thêm, bọn họ cũng chưa hoàn toàn đồng ý cái cậu Lục Nhiên này.



Rất nhanh, đôi trẻ đã làm xong cơm canh, bánh kem mừng sinh nhật mà Lục Nhiên đặt, cũng đã được giao trước đó.



Bốn người ngồi vào bàn ăn, chẳng ai nhắc tới chuyện gay hay không gay, rời nhà hay không rời nhà. Đơn giản chỉ là chúc mừng Hoắc Nghị Thần.



Ba người đàn ông cũng không thích ăn bánh kem cho lắm, cảm thấy quá ngọt, chỉ có Tần Dĩnh ăn một miếng. 



Tiệc tàn, Lục Nhiên tự giác chui vào nhà bếp dọn dẹp, chừa không gian lại cho một nhà ba người.



"Con trai à…" Tần Dĩnh muốn nói lại thôi, "Con thật sự muốn…"



"Nếu là chuyện của con và Lục Nhiên, vậy không cần phải nói, bọn con sống rất vui vẻ. Mẹ cũng thấy đó, mỗi một ngày ở cùng với cậu ấy, con đều tựa như hôm nay, cảm thấy rất thỏa mãn."



Tần Dĩnh đối với đứa con trai nhà mình, có chút không đành lòng nhìn thẳng. 



Nếu là trước đây, vừa nghe như thế, bà sẽ tức khắc táo bạo lên, bác bỏ đối phương ngay.



Nhưng hôm nay, cảm nhận được sự biến hóa mà Lục Nhiên đem đến cho gia đình ba người bọn họ, khiến Tần Dĩnh không thể nào mở miệng nói ra lời nghiêm khắc.



Không nhờ Lục Nhiên, bà chẳng biết đến khi nào bà mới có thể nhìn thấy con trai bà sống tình cảm đến thế này, chẳng biết đến khi nào mới ăn được bữa cơm do chính tay con mình nấu, và chẳng biết đến khi nào mới rút ngắn được khoảng cách với nó.



Bà cảm giác như bản thân đang tan chảy dần, cho nên lần thứ hai nghe con trai nói những câu này, chỉ cảm thấy ghen ghen nhưng cũng không tức giận.



Hoắc Tuấn vẫn rất ít nói chuyện, tuy nhiên lại làm ra một động tác tỏ rõ lập trường bản thân.



Ông vỗ vỗ vai Hoắc Nghị Thần, tựa như con trai đạt thành tích tốt, được cha ngợi khen.



Tần Dĩnh nhìn thấy loại biểu tình này của Hoắc Tuấn, nhíu nhíu mày, cũng không biết nên nói gì, thở dài.



Thời điểm Lục Nhiên từ phòng bếp đi ra, không khỏi sợ hết hồn.



Cậu lau tay, sau đó tìm tìm xung quanh, rồi hỏi Hoắc Nghị Thần đang ngồi trên ghế salon, “Hoắc ca, bọn dì Tần đâu?”



“Về.”



"A? Về hồi nào?" Tại sao không nói với cậu một tiếng, ngay cả tiễn cũng chưa, vậy quá không lễ phép rồi.



"Mới vừa." Hoắc Nghị Thần không muốn tiếp tục đề tài này, hiện tại tâm tình của y rất tốt, ngoắc ngoắc tay với Lục Nhiên một cái, "Lại đây."



Lục Nhiên đi tới, ngồi theo lên ghế salon, hỏi: "Sao thế ông chủ?"



"Biết người đã về liền gọi tôi là ông chủ ngay.” Hoắc Nghị Thần tựa như oán trách nói, lại không ép buộc đối phương thay đổi xưng hô, "Hôm nay cảm ơn cậu, bọn họ rất vui vẻ."



"Tôi cũng chẳng làm cái gì, chỉ là diễn trò cùng với anh mà thôi."



Vừa nghe đến hai chữ ‘diễn trò’, Hoắc Nghị Thần híp mắt một cái, vẻ buồn bực chợt lóe lên, rất nhanh đã khôi phục như bình thường, cười hỏi: "Quà sinh nhật của tôi đâu?"



Lục Nhiên không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị đòi quà, chợt nhớ tới cái kia kia mà mình chuẩn bị, Lục Nhiên cảm thấy toàn thân nóng phừng phực. 



Trông thấy Lục Nhiên có phản ứng tếu tếu như vậy, Hoắc Nghị Thần càng thêm tò mò với món quà kia, hỏi không ngừng:



"Đừng hỏi, chốc nữa sẽ đưa cho anh."



"Chốc nữa là lúc nào?"



"Trước khi ngủ."



"Vậy hiện tại tôi đi ngủ ngay."



"Ơ? Chờ chút, mới tám giờ mà…"



Nhưng Lục Nhiên có hò hét thế nào cũng không khiến quý ngài một khi đã quyết định là sẽ không thay đổi kia quay trở lại. Bóng lưng đối phương cực kỳ kiên quyết, bước vào phòng vệ sinh, rất nhanh bên trong vang lên tiếng nước chảy của vòi hoa sen.



Bằng tốc độ ánh sáng, Hoắc Nghị Thần đã làm xong hết những bước chuẩn bị trước khi đi ngủ. Y nằm trên giường, kêu với ra: “Nhiên Nhiên, tôi ngủ đây.”



“Ngủ sớm một chút đi, good night.”



Lục Nhiên ngồi ở phòng khách, hiện tại có chút hối hận, chắc nên mua một món quà khác.



Lục Nhiên nói xong, phát hiện không có tiếng động, lẽ nào Hoắc Nghị Thần bỗng trở nên săn sóc đến kinh người, cho nên không dự định hỏi tới nữa?



Bất quá lần này, cậu tính sai, Lục Nhiên chợt cảm thấy ở sau tai có khí nóng thổi tới, suýt chút đã bật người ra khỏi sopha.



Thế quái nào tên này lại đi chân trần!



"Sao anh còn chưa ngủ?"



"Nhiên Nhiên, nói mà không giữ lời là không tốt đâu."



"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy… quà… không phù hợp cho lắm, nên định ngày mai sẽ mua cái khác tặng anh, có được không?"



"Tôi không muốn cái khác."



"Ông chủ, Hoắc ca, tôi… thật sự…"



"Thứ có thể khiến cậu gọi tôi là ‘Hoắc ca' vào thời điểm này, tôi lại càng hiếu kỳ hơn."



Lục Nhiên khóc không ra nước mắt, cắn răng cúi đầu nói: "Thế anh về phòng trước đi, tôi mang qua cho anh."



Hoắc Nghị Thần nhìn Lục Nhiên cúi đầu, cùng với chiếc cổ đỏ ngầu, hứng thú dạt dào trở về phòng ngủ, chờ kinh hỉ lớn của mình. Lục Nhiên chậm chạp lề mề theo sau, duỗi tay ném một cái hộp tới trước mặt Hoắc Nghị Thần. 



"Nó đấy! Anh đừng có cười, tôi thấy anh không có cho nên mới mua cho anh."



Hoắc Nghị Thần cầm cái hộp kha khá quen kia, nhìn qua là biết bên trong có cái gì: "Máy …"



"Đừng nói ra!" Lục Nhiên cắt lời, "Sinh nhật vui vẻ, tôi ra ngoài trước!"



"Đừng đi!" 



Da đầu Lục Nhiên tê rần.



"Hôm nay sinh nhật tôi, tôi muốn cậu dùng cái này giúp tôi làm."


0 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 44."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info