"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 39.


Edit: Bori.

Beta: Đào.


Chương 39: Giao chiến lần hai.


Lục Nhiên cố đè nén kích động lại, gắn sức lờ người đàn ông bỗng đột nhiên lan tỏa sự hấp dẫn mãnh liệt kia, kềm chế không cho bàn tay vô dụng đang cầm ly nước run run, lướt qua tầm mắt của đối phương, đặt ly không lên bàn, thấp giọng mà gấp gáp nói: “Tôi đi tắm.”

Sau đó, ba chân bốn cẳng chạy ùa vào nhà vệ sinh.

E rằng đó chẳng phải tự nhiên mà lan tỏa... Ai biểu cậu ngu ngốc, tới tận bây giờ mới phát hiện được.

Sau khi Lục Nhiên tắm rửa xong xuôi rồi bước ra, cảm giác bản thân bình tĩnh hơn nhiều.

Ông chủ đang xem thời sự quốc tế trong phòng khách, trên đùi còn đặt thêm một cái laptop, dường như vừa nghe tin tức vừa tra thông tin cổ phiếu.

“Anh kiếm lời được nhiều không?”

Lục Nhiên bước tới, đứng ở phía sau ông chủ, ngó ngó vào màn hình laptop, tầm mắt nhanh chóng bị tóc của đối phương kéo đi sự chú ý. 

Lục Nhiên cảm thấy có chút ngại ngại, thời điểm mới giả bộ ở chung với ông chủ, cậu từng giúp y lau tóc qua một lần, sau đó chẳng hề tiếp diễn thêm.

Trước giờ ông chủ rất là chú ý hình tượng, nhưng chẳng hiểu vì sao lần này tắm vòi sen xong, y lại không chịu sấy tóc cho khô.

Lục Nhiên liếc liếc nhìn khăn lông treo trên cổ, nhẹ nhàng kéo xuống, trùm lên trên đầu đối phương, một tay ấn ấn vào huyệt vị trên đầu y, tay còn lại nhẹ nhàng lau thấm nước trên tóc.

Người được phục vụ kia chỉ hơi hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn cậu một cái, rồi nhanh chóng trở về màn hình laptop.

“Cũng khá tốt, không nhiều như dự đoán, nhưng cũng tính là lý tưởng.”

“Sau khi tăng lên gấp đôi, tôi sẽ giao toàn bộ tiền cho anh, anh tiếp tục giúp tôi đầu tư nha?” Lục Nhiên cười nói.

“Cậu tham quá.” Mặc dù lời nói có ý phê bình, tuy nhiên Lục Nhiên chẳng nhận ra được một chút phê bình nào trong đó, trái lại cứ như cậu đang được cưng chiều vô hạn vậy.

Lục Nhiên vẫn chẳng hiểu, vì sao ở ông chủ, cái mà cậu cảm nhận được, lại khác hẳn với cái mà cậu nhìn thấy?

Cậu nhìn thấy, ông chủ tuy rất dịu dàng, nhưng có vẻ kiêng kỵ điều gì đó, cho nên hơi xa cách.

Tuy nhiên về cảm giác, lại khiến cậu khiếp vía hãi hùng, tựa hồ giống với lúc bị đối phương siết chặt lấy eo, kềm giữ không cho chạy thoát.

Người ta nói mắt thấy chính là sự thật.

Mà mắt với cảm giác lại khác xa nhau như thế, biết tin vào cái nào đây?

Đêm nay Lục Nhiên ngủ rất ngon, giống như một kẻ lang thang phiêu bạt lâu ngày, cuối cùng cũng đã tìm được nơi trú ẩn, chẳng hiểu sao trong lòng vô cùng an ổn.

Lúc Lục Nhiên tỉnh dậy, cậu ngạc nhiên phát hiện ra rằng, mình không có ôm ông chủ ngủ, mà vẫn còn nằm ở phía bên kia giường!

Cuối cùng cậu cũng bỏ được tật xấu ôm người khác khi ngủ rồi sao?

Lục Nhiên đang định khoe với ông chủ, cậu đã thay đổi được tật xấu rồi này, nhưng vừa mới nghiêng đầu, phát hiện sắc mặt ông chủ vô cùng xấu.

Nhăn mày, dưới mắt còn xuất hiện quầng thâm màu đen, rõ ràng là ngủ không ngon giấc.

“Sao vậy? Tối qua anh ngủ không ngon à?” Lục Nhiên lo lắng hỏi. Chẳng nhẽ do cậu quấy rầy ông chủ cả đêm, gần sáng mới trở về vị trí của mình?

“Không có việc gì.” Người dưới mắt có quầng thâm kia lắc đầu, cái gì cũng không nói, đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Y nên nói gì đây, buổi tối mà y mong đợi lại không trôi qua 'vui vẻ' như y tưởng tượng. Người cùng giường ngủ giống như xác ướp, không nhúc nhích, khóe miệng còn mang theo nụ cười thỏa mãn, dường như chết cũng chẳng thấy hối tiếc.

Tuy rằng nửa đêm thường bị tám cái móng vuốt nọ bám lấy, còn khiến tâm trí y bị quấy nhiễu, nhưng tính ra cũng khá ngọt ngào. Thế nhưng hôm qua ngọt ngào ấy không hề xảy ra.

Sao Lục Nhiên lại bất ngờ thay đổi thói quen?

Y phải làm sao để kéo cậu ấy tiếp tục quay trở về con đường cũ đây. 

Lúc ăn sáng, Lục Nhiên phát hiện ông chủ vẫn luôn trầm ngâm suy nghĩ, giống như sắp phải đưa ra một quyết định quan trọng vậy, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. 

Lục Nhiên không dám tùy tiện quấy rầy, yên lặng ăn cơm, rồi đem chén đũa bỏ vào bồn rửa chén, sau đó đi làm ngay. Còn việc rửa chén á hả, tất nhiên là giao cho ông chủ chứ còn ai nữa.

Khi Lục Nhiên đang mang giày, điện thoại di động chợt reo lên, cậu liền nhận cuộc gọi, tiện tay mở luôn loa ngoài, đặt nó lên trên tủ giày, tiếp tục khom lưng mang giày vào.

“Nhiên Nhiên à, con đừng vội hẹn cô gái kia, tụi con cứ nói chuyện với nhau trước đã.” Lục Nhiên hoảng sợ, là mẹ cậu? “Chờ mẹ tới thành phố D, mẹ sẽ cùng đi gặp mặt với con, giúp con quan sát đánh giá cô ấy luôn.”

Lục Nhiên vội cầm điện thoại lên, tắt loa ngoài, ánh mắt không khống chế được mà nhìn về phía người đàn ông vừa mới đi vào phòng bếp kia.

Cậu thấy đối phương khẽ khựng lại, quay đầu nhìn cậu, Lục Nhiên lúng túng chào y: “Buổi trưa về, tôi kể cho anh nghe chuyện này sau.” Lục Nhiên nói với Hoắc Nghị Thần.

Dứt lời, cậu xốc túi lên, bước nhanh rời khỏi, còn cẩn thận đóng kín cửa lại.

Bất luận là y phát hiện chuyện xem mắt kia, hay là cậu đang trong thời gian làm người yêu giả mà còn hẹn hò với cô gái nọ, quả thực đều là cậu sai, Lục Nhiên cảm thấy rất áy náy đối với việc này.

Buổi trưa, cậu sẽ tâm sự cụ thể với ông chủ về tình huống trong nhà, mới tính toán xem những bước tiếp theo cần làm gì.

“Nhiên Nhiên, con đang nói chuyện với ai vậy?” Hình như Thôi Khánh Kiệt mơ hồ nghe thấy Lục Nhiên đang nói chuyện với ai đó.

Lục Nhiên nghĩ tới người đàn ông trong phòng kia, lần đầu tiên không bị áp lực khiến cậu nghẹt thở từ mẹ, cậu nói, “Con…con có người yêu.”

“Ah?” Thôi Khánh Kiệt kinh hãi, rồi chuyển thành vui mừng khôn xiết, lập tức tuôn ra một tràn câu hỏi, “Là dạng con gái thế nào? Làm sao mà con quen biết? Tính tình cô ấy có tốt không?”

“Rất… rất xinh đẹp, tình cờ quen biết nhau thôi.”

Xe cậu vẫn còn để ở quán Bar, cho nên Lục Nhiên chẳng thể làm gì khác hơn là chen chúc trên xe bus đi làm.

Ngồi ở trên xe, Lục Nhiên nói chuyện với mẹ thêm một lúc nữa, nom có vẻ như mẹ cậu vô cùng vui vẻ.

Trước chẳng cần nói có thể thành đôi hay không, ít nhất… con trai bà cũng đã thông suốt, không còn là đứa trẻ ranh to xác đã 26 tuổi đầu rồi mà còn chưa có bạn gái, đúng là gấp chết bà mất thôi. Bọn chị em trong trường, đã từng dạy qua Lục Nhiên, cũng rầu rĩ theo bà luôn.

Lần này thì tốt rồi.

Vừa cúp điện thoại, Lục Nhiên thở dài một hơi.

Kế hoạch come out đã bắt đầu được thực thi, ngày hôm nay chính là bước đầu tiên nhưng cũng là bước quan trọng nhất, con đường phía trước vẫn còn gian nan và quanh co, cậu nhất định phải cẩn thận gấp đôi!

Ở công ty, lúc cậu đang mơ mơ màng màng, Lục Nhiên nhận được điện thoại của Triệu Húc, nói chuyện tạp chí Bán Nguyệt đổi thành tuần san tạm thời còn chưa quyết định xong, bởi số lượng đặt trước rất ít, thành phố còn chưa phê duyệt, phải chờ tới sáu tháng cuối năm, có lẽ qua năm sau mới tiếp tục thực hiện được.

Lục Nhiên ngoài miệng nói đáng tiếc, nhưng trong lòng mừng như mở hội.

Chẳng nghĩ tới Triệu Húc lại chuyển thẳng luôn đề tài, nói: “Về vấn đề tăng số lượng đặt tạp chí, tôi đã thảo luận với Tổng biên tập vài lần rồi, cuối cùng quyết định chúng ta phải chủ động ra trận.”

Trong lòng Lục Nhiên cảm thấy nhất định đối phương đang có âm mưu không đứng đắn nào đó, quả nhiên người kia tiếp lời, nói: “Tôi cảm thấy cậu có biện pháp, cho nên quyết định giao trọng trách nặng nề này cho cậu.”

“Chờ một chút,” Lục Nhiên nói, “Tôi có biện pháp gì chứ?”

Triệu Húc ‘A’ một tiếng, “Còn cần tôi nói rõ ra ư?”

Lục Nhiên nở nụ cười, “Anh không nói, tôi thực sự chẳng biết mình có bản lĩnh lớn như vậy đâu.”

“Cậu, cái người này… Không phải cậu rất thân với Tổng giám đốc Thiên Ức sao? Công ty lớn như vậy, còn có thêm các chi nhánh khác nữa. Cậu bảo y đặt 1800 quyển, không phải chỉ là một chuyển nhỏ thôi ư, tới lúc đó sẽ trích % cho cậu.”

Lục Nhiên nghe ra được, mặc dù Triệu Húc biểu hiện là ‘nhờ cậu giúp đỡ’, nhưng giọng nói lại hoàn toàn khác hẳn, thái độ đầy xem thường, có vẻ như đang khinh khi cậu dựa hơi đại gia.

Điều này khiến cho Lục Nhiên cực tức giận.

“Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi, Biện tập Triệu ạ”. Giọng nói của Lục Nhiên bắt đầu chuyển thành cứng rắn, “Cho dù việc đặt 1800 quyển tạp chí đối với anh ấy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chúng tôi chia rõ chuyện cá nhân và công việc rất rạch ròi. Vụ phỏng vấn lần trước, là ngoại lệ duy nhất, tôi không thể gây thêm rắc rối cho anh ấy nữa.”

“Đã là người một nhà, còn rạch ròi như vậy làm gì. Y giúp cậu một tay, y vui vẻ. Hơn nữa cũng chứng minh được năng lực của cậu, tới lúc đó lãnh đạo sẽ càng tán thưởng cậu hơn.”

“Biên tập Triệu, lúc tôi nhận công việc này, tôi cũng đã nói chỉ có thể làm bán thời gian. Nếu như công việc chính không cho phép tôi tiếp tục làm biên tập nữa, tôi sẽ từ chức. Cho nên, tôi nói thẳng luôn cho anh biết, tôi chưa hề như anh nghĩ, cần tới cái tán thưởng của lãnh đạo.”

Đối phương rõ ràng nghẹn ứ một chốc, qua mấy giây mới nói: “Đừng có chối như thế, nếu không cần tán thưởng, vậy cậu liều mạng hoàn thành công việc để làm chi? Chẳng phải tôi giao cho cậu công việc gấp đến cỡ nào, cậu cũng đều thức đêm cố gắng hoàn thành hết sao?”

“Làm biên tập đó chính là sở thích của tôi, tôi muốn mình có trách nhiệm với sở thích của bản thân. Và chẳng cần ai dựa vào nó để tán thưởng cả. Biện tập Triệu, chuyện đặt mua tôi đành bó tay, anh và lãnh đạo cứ bàn bạc lại đi, xem cần tôi làm biên tập, hay muốn tôi kéo nhà tài trợ. Nếu như là vế trước, tôi sẽ tiếp tục làm tốt công việc này, hoàn thành tốt những chuyên mục của tôi. Nếu như là vế sau, vậy thì chỉ có thể xin lỗi, chào tạm biệt.”

Lục Nhiên vừa dứt lời, chẳng thèm đợi đối phương nói thêm câu vô ích nào nữa, trực tiếp ngắt cuộc gọi.

“Tự coi mình là nhân vật lớn.” Lục Nhiên lẩm bẩm, nhét điện thoại vào túi, “Không cho anh biết mùi, khéo anh lại coi tôi như cục sinh-gôm trên đất, mặc người chà đạp.”

“Cậu nói gì đó?”

Đột nhiên có tiếng nói vang lên khiến Lục Nhiên giật cả mình, cậu ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Tần Dĩnh. Theo hướng bà đi, cùng với khoảng cách kia, chắc không nghe được cuộc điện thoại với mấy câu lẩm bẩm của cậu đâu ha.

Lục Nhiên vừa muốn mở miệng, người phụ nữ đứng trước mặt cậu đã lập tức cắt ngang, “Đi theo tôi, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”

Lục Nhiên đứng dậy đi theo Tần Dĩnh, chẳng biết lần này là chuyện gì nữa đây.

Cậu và Tần Dĩnh, một trước một sau. Đám người trong phòng len lén liếc nhìn nhưng chẳng ai dám lên tiếng, cho tới khi bọn họ khuất dáng, mới tụ lại một chỗ.

Ngô Mẫn tự hào nói: “Tôi đã nói mà, Nhiên ca của chúng ta đã giải quyết xong cha mẹ ông chủ rồi, các người còn không chịu tin. Nếu chưa giải quyết xong, sao phu nhân lại đích thân tới đây tìm anh ấy chứ?!”

Cứ như xảy ra chuyện vui vậy.

Trương Lập Cương một bên lắc đầu, tâm tư cô gái này đơn giản quá rồi.

Lục Nhiên lại lần nữa đi lên tầng 17, cậu bị Tần Dĩnh dẫn thẳng vào phòng làm việc, lúc này Hoắc Tuấn không có mặt ở đây.

Tần Dĩnh chỉ chỉ ghế sofa, ý bảo cậu ngồi xuống, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn nghe một chút về chuyện tình yêu của hai cậu. Nói tỉ mỉ xem, từ lúc hai cậu quen nhau cho tới khi chúng tôi trở về.”

Lục Nhiên cẩn thận quan sát sắc mặt của Tần Dĩnh, đoán xem rốt cuộc là bà thực sự cảm thấy hứng thú với ‘Lịch sử tình yêu’ của bọn họ, hay tìm ra được điểm nghi ngờ nào đó, nên muốn để cậu tự bại lộ chân tướng. Nhưng cậu chợt phát hiện, ông chủ và mẹ quả thật y một khuôn mà ra, mặt quá nghiêm túc, thâm tàng bất lộ.

Vì vậy, Lục Nhiên chỉ có thể thận trọng nói mấy câu, cái mà cậu đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi, từ chuyện mới gặp mặt cho tới chuyện ‘yêu nhau’, đều kể rõ một lần.

Trong quá trình này, cậu cũng cảm nhận đầy đủ được cái câu mà ông chủ mới nói trước đó: Gia đình y ‘phản ứng không quá kịch liệt’. Bởi vì… cuộc nói chuyện hôm nay…. ít nhất, cậu cũng không có bị cắt ngang lần nào. Còn đối phương, rõ ràng rất chăm chú lắng nghe.

Kể xong hết những chuyện mà hai người đã trải qua sau nửa năm sống chung, Lục Nhiên bắt đầu phục mình sát đất. Cái nào cũng chẳng có thật, ấy thế mà cậu lại có thể tự biên tự diễn ra nhiều như vậy. Còn tỉ mỉ tới những chi tiết nhỏ nữa kìa, ngay cả chính cậu cũng muốn tin nó là thật luôn.

Tần Dĩnh nghe xong, rơi vào im lặng, sau đó mở miệng hỏi một vấn đề: “Vậy tôi muốn hỏi, cậu có biết cái người tên Dung Thanh Huyền hay không?”

---
0 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 39."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info