"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 38.



Edit: Buby.

Beta: Đào.

Chương 38: Bầu không khí ái muội.



Cái cảm giác sặc rượu không hề dễ chịu chút nào, mặc dù chỉ là cocktail với chất cồn rất nhẹ. Lục Nhiên ho khan vài lần mới cảm thấy dễ chịu hơn, kế đó đưa mắt nhìn người vừa đột nhiên bộc phát ý kiến kia:



"Ông chủ! Anh nói thật chứ?"



"Chẳng phải cậu nói tháng sau mẹ cậu sẽ tới thành phố D sao? Gần đây tôi không bận bịu việc gì. Bên phía cha mẹ tôi cũng không phản đối kịch liệt. Cho nên nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu."



Lục Nhiên ngạc nhiên tới nỗi miệng há hốc. Đây là chuyện mà trước đó cho dù có nghĩ cậu cũng không dám nghĩ‼ Cậu sợ bị từ chối. Không ngờ hôm nay, đối phương lại tự động chui vào rọ. Trong đầu Lục Nhiên cấp tốc suy tính, nên chờ tìm được người mình yêu thật lòng rồi mới come out, hay là nhân lúc ông chủ bỗng dưng nổi hứng mà come out luôn? Rồi cậu lại nghĩ, dù thế nào đi nữa thì EQ của ông chủ vẫn cao hơn cậu, đến lúc đó chắc chắn ông chủ sẽ có cách giảm lực sát thương xuống thấp nhất. Lại thêm, chỗ nhờ vả này khá vững chắc, áp lực mà cậu nhận phải cũng được san sẻ đi ít nhiều. Nhưng không thể không xét tới mầm tai họa mà ông chủ gieo xuống, bởi sau khi mẹ cậu tiếp nhận ông chủ rồi, lỡ đến lúc nào đó, cậu lại dẫn một người đàn ông khác về, chỉ sợ mẹ sẽ đập cậu chết mất!



Đồng ý? Hay không? Lục Nhiên rất xoắn quẩy.



"Đã suy nghĩ kỹ chưa?" Người đàn ông ngồi đối diện không nhanh không chậm thưởng thức rượu, giương mắt nhìn cậu, "Nếu mà không nói thì coi như là…" Vẻ ngoài cũng chẳng tỏ ra chút nóng nảy nào.



"Không!" Lục Nhiên lập tức đưa ra đáp án, kiên định nhìn Hoắc Nghị Thần, "Rất cần thiết! Ông chủ, anh có kế hoạch gì tốt sao?"



Hôm nay Lục Nhiên cực kỳ vui vẻ, nhờ có sự tham gia của ông chủ mà tựa hồ tảng đá lớn trong lòng cậu nhẹ đi không ít. Mặc dù y chỉ nói qua loa một câu, thế nhưng nghĩ đến chuyện có người chịu chung cơn tức giận của cha mẹ, Lục Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.



"Lẽ nào lúc tôi ký hiệp ước giúp anh come out với cha mẹ, anh cũng thoải mái như thế sao?" Bởi vì uống rượu, cho nên cả hai bèn tiến về phía đường đi bộ để đón xe.



Hoắc Nghị Thần nhìn biểu tình thoải mái của cậu, mặt mày cũng trở nên nhu hòa hơn, dùng giọng mũi "Ừ" một tiếng.



Gió đêm thổi qua, hơi rượu chạy lên não Lục Nhiên khiến cậu cảm thấy có chút chóng mặt. Cậu là vậy đó, mới uống thì không sao, nhưng dính gió một cái là có phản ứng ngay. Bước thấp bước cao, không chú ý giẫm phải viên đá nhỏ, cả người bổ nhào về phía trước. Hoắc Nghị Thần đứng bên cạnh giật mình, định vươn người ra đỡ, ai ngờ đối phương đã tự giác túm lấy y, phút chốc hơi thở cả hai quấn quýt dây dưa.



Bốn mắt nhìn nhau, Hoặc Nghị Thần dời tay xuống eo Lục Nhiên, kéo cậu sát lại gần. Vốn Lục Nhiên định tránh ra, nhưng cảm giác được sức lực bên hông, cậu ngẩng đầu nhìn y đầy khó hiểu. Ánh mắt hai người giằng co hồi lâu, thời khắc ấy, bọn họ như nhìn thấy được trong mắt đối phương có cái gì đó. 



Lục Nhiên vội rũ mi xuống, vờ như chẳng biết gì hết. Cậu để mặc cho y ôm mình, rồi quay đầu sang nhìn chằm chằm vào cục đá khiến cậu bị ngã. Ỷ có người cho mình dựa, Lục Nhiên nhấc chân sút cục đá kia đi, còn khẽ mắng chửi một câu. Nếu là lúc bình thường, cho dù Lục Nhiên có say khướt, cậu cũng sẽ tự mình đứng vững. Thế nhưng hôm nay chẳng hiểu sao cậu lại để cho đối phương đỡ lấy mình. Mà Hoắc Nghị Thần, tựa hồ cũng nhận ra điều này, tiếp tục vừa ôm vừa kéo cậu đi.



Lục Nhiên cảm nhận được, bàn tay Hoắc Nghị Thần đặt ở bên hông của mình càng ngày càng dùng sức, thật giống như tâm tình của người kia đang muôn vàn xoay chuyển, cho đến một giới hạn nào đó, cậu đột nhiên bị xoay nửa vòng, rồi kéo tới gần. 



Hai người đối mặt, bởi chiều cao khá chênh lệch cho nên chóp mũi Hoắc Nghị Thần chạm lên trán Lục Nhiên.



Cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của y phả vào trán mình, nơi bị xẹt qua cũng nóng lên không kém, khiến cả người cậu nháy mắt hừng hực hừng hực.



Cả hai đều không nói gì, chỉ còn tiếng hơi thở dồn dập đan xen vào với nhau, và có thể cảm giác được rất rõ ràng tiếng tim đập mạnh của đối phương, dùng nhịp điệu bình thường nhất, để giao lưu một cách nguyên thủy nhất.



Chẳng biết từ đâu vang lên tiếng nhạc du dương, chậm rãi rót vào tai khiến bầu không khí đêm khuya càng thêm mê ly. Cánh tay ở trên eo dùng sức mạnh có thể bẻ gãy lìa khớp xương mà siết lấy, tựa như đang mong chờ người bị 'hành hạ' xin tha.



Nhưng Lục Nhiên không nói chuyện, chỉ dần làm quen với cánh tay đang siết chặt eo mình, cả người thả lỏng, chậm rãi vươn tay khoác lên vai đối phương, cái trán cũng kề sát lấy trán của y. Nhận ra cậu đang thuận theo, sức lực ở eo cũng buông lỏng, người kia còn săn sóc mà nhẹ xoa nắn nơi vừa bị siết chặt. Sau cơn đau mà được xoa bóp, cảm giác ấy đặc biệt thoải mái. Lục Nhiên vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của ông chủ, vẫn như trước không lên tiếng. 



Một đám nam nữ đi ngang qua trông thấy hai người đang dính vào nhau kia, ngạc nhiên với bầu không khí ám muội nơi này. Khi thấy rõ cả hai đều là nam, có người trong nhóm che miệng trêu chọc, còn có người huýt sáo. Thậm chí, có người còn hô to:



"Hôn đi! Hôn một cái‼!"



Rốt cuộc bầu không khí ái muội cũng bị phá tan, sức lực bên hông Lục Nhiên đột nhiên biến mất, giữa hai người xuất hiện một khoảng cách nhỏ. Hoắc Nghị Thần giống như đang đánh giá lãnh địa, tầm mắt của y di chuyển từ trán tới chóp mũi rồi lướt qua đôi môi rơi xuống cổ họng. Lục Nhiên bị ngắm nghía trắng trợn như vậy cũng chột dạ, định lùi ra sau một bước. Tuy nhiên người đàn ông đối diện lần nào cũng như nhau, tựa hồ nhạy cảm nhận ra được suy nghĩ của cậu, không nói lời nào mà đưa tay về phía cậu.



Lục Nhiên giật mình mắt nhắm lại, sau đó cảm giác thấy tóc rối rũ ở trán được vén lên, ngón tay hơi thô ráp lướt qua bên má, rồi hờ hững xẹt qua khóe miệng cậu. Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng Lục Nhiên lại cảm nhận được ý tứ hàm súc và hết sức mãnh liệt từ y. Cậu cố gắng kềm chế chính mình, không muốn vì một kích thích mờ mịt mà khơi gợi lên phản ứng không nên có. 



Sau đó, cái tay kia rất thẳng thắn rời khỏi làn da cậu.



Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, khiến tâm tình rớt theo, có chút hụt hẫng.



Lục Nhiên mở mắt ra, đồng thời lúc ấy tay trái cũng bị bắt lấy, cả người bị kéo mạnh về phía trước, đi vài bước đã rời khỏi chỗ ban nãy.



Tiếng ồn ở phía sau lúc ẩn lúc hiện, tiếng huýt sáo cứ vờn quanh tai cậu mãi, lúc này Lục Nhiên mới dần tỉnh táo lại, hai tai nóng bừng bừng. 



Ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?



Cậu đưa mắt lên nhìn đối phương, môi mỏng hơi mím, biểu cảm lạnh lùng, hoàn toàn không giống với cái người vừa siết lấy eo cậu, vừa xoa bóp cho cậu, rồi còn vén tóc rối giúp cậu nữa. Phảng phất như ban nãy chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi. Chẳng nhẽ do cậu uống nhiều quá?



Lúc lên xe taxi, hai người cũng không nói một câu.



Tuy Lục Nhiên cảm thấy nếu còn không nói câu nào, bầu không khí sẽ rất xấu hổ, thế nhưng cậu lại không biết nên nói cái gì. Cậu có thể cảm nhận được, chỉ cần cậu nói chuyện, mối quan hệ giữa hai người sẽ thay đổi. Đương nhiên, cho dù không nói gì cậu cũng cảm nhận được không khí giữa hai người đã trở nên khác thường. 



Tỷ như sau khi xuống xe, ông chủ liền nắm lấy tay cậu, tự nhiên như đây là một điều rất bình thường. Cậu cũng không từ chối, cũng không giả ngốc mà hỏi "Ông chủ, cha mẹ anh ở quanh đây sao?" nữa.



Rồi Lục Nhiên phát hiện ra quãng thời gian trước đó, cậu ngốc đến mức có thể gọi là ngu. 



Uống rượu nhưng không ngửi thấy mùi rượu, Lục Nhiên chẳng biết độ tỉnh táo hiện tại của ông chủ nhà mình đang ở mức nào. 



Về đến nhà, Hoắc Nghị Thần thả cậu ra, đi thẳng về phía phòng tắm. Lục Nhiên thì bật điều hòa lên, lùi đến mức thấp nhất để khiến mình nhanh tỉnh táo lại. Cậu ngồi trên ghế salon, trong đầu không ngừng chớp qua những hình ảnh thân thiết giữa hai người kể từ buổi trưa cậu đặt bút ký vào hợp đồng với ông chủ cho đến nay. Cậu không hề có cảm giác mình đang bước từng bước một đi vào cạm bẫy, nhưng biết giải thích thế nào về hành vi của ông chủ đây.



Tỷ như hôm nay lúc ra khỏi quán bar, thời điểm cậu đạp phải hòn đá nhỏ, thân thể hơi lắc lư là do cậu uống hơi nhiều cộng thêm mất thăng bằng. Nếu như không phải luôn để ý tới cậu, sẽ không thể nào đỡ cậu kịp. Mà nếu không đỡ cậu, chắc chắn sau khi lắc lư xong cậu sẽ ngã sấp. Tuy rằng chính cậu cũng không giải thích được vì sao mình lại níu lấy người ta. Thế nhưng vào đúng lúc đó, Lục Nhiên nhận ra được, lực chú ý mà ông chủ đặt trên người cậu có hơi quá mức bình thường. Đến khi cậu nhìn vào mắt đối phương, ánh mắt đó rất bình tĩnh, không chút gợn sóng, tuy nhiên cậu vẫn bắt kịp một tia sợ hãi chợt lóe qua.



Cho nên nói, ông chủ đang quan tâm tới cậu ư?



Lục Nhiên vỗ đầu thật mạnh, không biết là nên tin tưởng vào cảm giác của mình hay là nên tin tưởng vào những gì mà Hoắc Nghị Thần biểu hiện ra bên ngoài. 



Bởi cậu biết, đối phương có khả năng diễn xuất không thua kém gì một diễn viên hạng A.



Bên cạnh có tiếng động, Lục Nhiên vừa ngẩng đầu liền trông thấy một người đàn ông mặt áo choàng tắm màu trắng, mái tóc còn ướt, y cúi người cầm chiếc remote điều hòa mà cậu vứt ở ghế sopha lên.



Do quen được sống trong nhung lụa cho nên ngón tay đối phương rất trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng, y chậm rãi ấn nút điều khiển để nhiệt độ tăng dần lên. Lục Nhiên hơi ngẩn người, cậu chợt nhớ tới mấy cái suy luận từ khớp xương tay ra năng lực chuyện kia kia. Cậu nghĩ, nếu như nó đúng thế, vậy người đàn ông này cũng rất mạnh mẽ ahh.



"Nhiệt độ quá thấp mà người cậu lại đang nóng, rất dễ bị cảm đấy."



Đối phương ném cái remote xuống, đi ra sau bếp rót hai cốc nước, một cốc vừa đi vừa uống, một cốc đưa cho Lục Nhiên. Đấy là câu nói đầu tiên sau tình huống mập mờ ban nãy. Lục Nhiên ngẩng đầu lên nhìn y, nhận lấy cốc nước rồi nhấp một ngụm nhỏ.



Đèn trong phòng khách đều mở hết, ánh sáng tràn đầy, nhưng sao Lục Nhiên vẫn cảm thấy người trước mặt có chút tối, không thấy rõ được ánh mắt của y. Thế nhưng, hình ảnh cổ họng lên xuống khi y uống nước, lại cực rõ ràng. Thời điểm cốc nước rời khỏi, đôi môi của y phủ lên một màu rất dễ nhìn, mái tóc cũng không vuốt lên thẳng tắp giống bình thường mà lại hơi rối, khiến y chân thật hơn, dễ tiếp cận hơn. Cả người như đang phun trào tín hiệu 'Mau nhào tới đây'.
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 38."

Tui chỉ mong 1 màn say rượu loạn tính, nhưng v tính cách của 2 ảnh thì chắc k có rồi.

Khi nào hai bạn mới chân chân chính chính yêu nhaooo đây. Vờn hoài à, làm con t(r)ym tớ xót xa, chờ chương mới của chủ nhà

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info