Chương 37: Chuyện bí mật năm xưa.
Lục Nhiên vẫn luôn đứng bàng quan, ngắm ông chủ dưới cái nhìn của một người ngoài như thế này, quả là một trải nghiệm mới mẻ.
Ông chủ bây giờ, không là vị lãnh đạo nghiêm khắc, cũng không là người bạn chung nhà bình dị gần gũi, mà giống như một ác quỷ tu la mặt lạnh, từng lời từng chữ đều khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Nhìn mặt y kìa, hoàn toàn chẳng có vẻ là đang nói đùa. Hết thảy những ai có mặt ở đây đều tin chắc, y có năng lực biến những lời y nói trở thành sự thật.
Khi mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán về người đàn ông menly bỗng dưng xuất hiện kia, chẳng hiểu sao Lục Nhiên lại có một chút gì đó tự hào.
Cứ như người đàn ông ấy thuộc về cậu vậy... Thật quái dị.
Tên thanh niên lưu manh cũng bị khí thế của Hoắc Nghị Thần làm khiếp sợ, biết mình đánh không lại, hắn ta vừa lùi ra sau vừa cảnh giác nhìn y. Miệng không ngừng phun ra lời lẽ khó nghe, nhưng rất nhanh đã biến mất vào trong đám đông.
Quần chúng xung quanh thấy chẳng còn gì để xem, cũng mau chóng tản đi, chỉ còn lại ba người bọn Lục Nhiên.
"Hóa ra cậu cũng có mặt, thật xui, để cậu chê cười rồi." Phát hiện còn có thêm Lục Nhiên, Trần Thi Như khẽ lườm nguýt, nhưng biểu tình không có quá nhiều ảo não.
Người bị ghét bỏ kia không để ý lắm, đi tới gần Hoắc Nghị Thần đang đứng bên cạnh Trần Thi Như, cười híp mắt nói: "Trùng hợp ghê, ở đây mà cũng gặp phải."
"Muốn cười cứ việc cười đi, cơ hội ngàn năm một thuở." Trần Thi Như nói, dùng khăn giấy ướt lau lau mặt.
"Tôi không có ý chê cười gì cô" Lục Nhiên nắm lấy tay Hoắc Nghị Thần, "Chỉ là tôi cảm thấy mắt nhìn ngươi của cô hơi có vấn đề."
Trần Thi Như bẹp bẹp miệng: "Phải phải, lần đầu là thích phải một tên đồng tính luyến ái, sau đó lại tới gã lưu manh." Cô nàng vừa nói vừa xức xức cái gì đó lên mặt, rồi cất gương cầm tay vào, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, cuối cùng đặt tầm mắt lên người Hoắc Nghị Thần, hỏi: "Tôi nợ anh một cái ơn, điều kiện mà anh cần là gì?"
Hoắc Nghị Thần khẽ liếc nhìn Lục Nhiên, kế đó nói với Trần Thi Như: "Để tính sau đi, cô nhớ là được."
Trần Thi Như gật gật đầu, xách túi lên, bước tới hai bước, chợt khựng lại, quay đầu nói với hai người kia: "Tôi không có kể cho dì Tần chuyện của các anh, nhưng ít nhất các anh cũng nên khiêm tốn một chút. Ban ngày ban mặt mà níu tay níu chân, có thấy mắc cỡ không hả, chàng trai!"
Cô đột nhiên nghĩ đến, Hoắc Nghị Thần không cho phép truyền thông rêu rao chuyện đời tư của y, giờ lại tốt, đỡ bị người ta bu xem.
Lục Nhiên khẽ nâng hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ lên cao, tiếp tục cười nói, "Không mắc cỡ xíu nào."
Trần Thi Như làm cái dáng nôn ọe rồi bỏ đi.
Lục Nhiên rủ Hoắc Nghị Thần vào một quán mì nhỏ khá sạch sẽ để dùng bữa xế.
Ngồi ở trong quán, Lục Nhiên chợt cảm thấy người đàn ông kia như rồng giữa bầy tôm ấy, thầm than sao cùng phận con người, cớ gì khí thế lại khác xa nhau đến vậy.
Lúc chủ quán ngồi phía sau quầy bắt gặp Hoắc Nghị Thần đi vào, còn nghi ngờ rằng y không phải tới đây để dùng bữa. Khi vị khách quý kia thật sự ngồi xuống chọn món ăn, chủ quán không thể nào tin nổi, bèn tự mình chạy đến phục vụ bọn họ.
Xem quán mì vỉa hè thành một nhà hàng 5 sao, Lục Nhiên cảm thấy rất là mới mẻ.
"Ăn được chứ?" Lục Nhiên hỏi.
"Không sánh được với cậu."
Lục Nhiên: "..." Thời điểm này mà còn không quên nói lời đường mật...
"Ông chủ, sau khi bọn dì Tần tiếp nhận xu hướng giới tính của anh xong, anh có dự định gì không?"
Thật ra, cậu sớm đã muốn hỏi câu này.
Come out xong lại chẳng có ai để yêu, vậy chẳng khác nào tay nắm đầy tiền mà không có dự án để đầu tư. Mà thế cũng rất tự do và thoải mái, cậu vừa nghĩ đã phát thèm. Đến khi ấy với giá trị bản thân, ông chủ muốn tìm đàn ông nào chả được, không cần kiên dè ai, thật thích!
Hoắc Nghị Thần ăn một ngụm mì, ra vẻ suy tư, nói: "In a relationship."
Lục Nhiên ngẫm nghĩ một chút.
Cậu đang nhớ tới nội dung của 1800 điều, bên trong có ghi lại mẫu người yêu lý tưởng của ông chủ, từ tính cách, dung mạo, cho đến gia đình này nọ, đủ cả.
Thật ra nó cũng khá đơn giản, cho nên đến cả Lục Nhiên cũng có thể dễ dàng đáp ứng được yêu cầu. Suýt chút nữa là Lục Nhiên đã nhanh miệng hỏi: 'Anh thấy tôi thế nào?'. Bất quá chuyện hài này tốt nhất đừng nên kể.
Ông chủ không có yêu cầu quá khắt khe đối với người yêu của mình, chủ yếu là phải hiểu ý. Trong đó Trợ lý Trình có chú thích, nói là do ông chủ rất bận, cho nên có đôi lúc sẽ không thể nào chú ý tới tâm tình hoặc tình hình của đối phương, muốn người yêu khi gặp phải vấn đề nào quan trọng, nhất định phải cùng nhau thương lượng, để tránh làm ảnh hưởng đến tình cảm.
Giờ nhìn lại, mấy thứ này chẳng hề dùng được, bởi ông chủ quá rảnh rỗi, chiếm dụng hơn nửa ngày riêng tư của cậu mất rồi.
Ngẫm nghĩ xong xuôi, Lục Nhiên vừa ngẩng đầu, liền phát hiện ông chủ đang mắt lóng lánh nhìn mình, có vẻ như mong chờ cậu nên tiếp tục nói về vấn đề này.
Tim cậu lịch bịch một cái, quyết định thề sống chết không thể tiếp tục nói nữa, bằng không sẽ lại bị ông chủ xoay mòng mòng cho xem, vì vậy cậu bắt đầu đá sang thị trường chứng khoán hiện tại.
Hoắc Nghị Thần lộ ra biểu tình tiếc nuối, vốn là muốn cậu hỏi thêm chuyện "In a relationship", để thăm dò xem độ chín muồi đã đến bao nhiêu, nhưng thấy Lục Nhiên tích cực đánh trống lãng như vậy, liền rõ đối phương còn chưa có mềm ra.
Thật ra, y biết Lục Nhiên còn sớm hơn so với Lục Nhiên biết y.
Lục Nhiên cứ tưởng đâu hai người gặp mặt lần đầu là vào hai năm trước, thời điểm cậu mới vào công ty. Nhưng đối với y mà nói, còn phải sớm hơn hai năm nữa kia.
Lần đầu tiên y gặp Lục Nhiên, là lúc đối phương đang bị Đỗ Lâm đá, chính tại quán gần trường Đại Học nọ.
Y cũng thường hay đi đến đó, khi ấy y chỉ là tên lính quèn chạy sau lưng một vị lãnh đạo nho nhỏ, lương chẳng bao nhiêu, ngoại trừ quần áo để đi xã giao, còn gánh thêm tiền sinh hoạt phí xa xỉ, cho nên số dư chẳng có bao nhiêu. Bởi thế, có đôi lúc y sẽ tới khu vực gần trường Đại Học để ăn cơm, ở đó vừa rẻ vừa ngon. Nhưng không ngờ có một ngày, y lại đụng trúng Lục Nhiên
Hôm ấy, có thể nói là ngày chật vật nhất trong cuộc đời y.
Vào giờ cơm trưa của sinh viên, cho nên quán rất đông đúc, buộc bàn của y phải kê sát vào bàn của hai cậu nhóc.
Y ghi món ăn xong, trong lúc chờ, vô tình nghe được, hai cậu nhóc ngồi bên cạnh đang nói lời chia tay.
Hóa ra là đồng môn, Hoắc Nghị Thần liền ngẩng đầu, len lén nhìn cậu trai ở phía đối diện mình.
Người kia chính là Lục Nhiên, mặc chiếc áo lông cổ nhọn màu vàng nhạt đang hot hiện thời, trên cổ còn đeo một chiếc vòng đen cực nhỏ, phía dưới là một chiếc quần bò giả jean, nhìn tổng thể khiến y không khỏi liên tưởng tới chú cún con.
Mà cậu sinh viên ngồi bên cạnh, do góc độ không quá thích hợp, y đành từ bỏ không quan sát người ta, chỉ lắng nghe giọng nói.
Hai người đôi co vài câu, liền nói chia tay, cơm y gọi còn chưa bưng lên, bọn họ đã làm rùm beng.
Y nhớ lúc đó mình còn hí ha hí hửng chờ xem trò vui, ai ngờ bị báo ứng.
Bên bị đá - hiển nhiên là cậu sinh viên ngồi đối diện kia, đột nhiên đứng lên, bưng lên một nồi canh cà chua, dưới ánh mắt hoảng sợ của cậu sinh viên còn lại, không nói hai lời liền tạt sang.
Bởi vì y ngồi bàn sát bên cạnh, cho nên có một phần ba canh văng trúng y. Cũng may canh kia đem ra được kha khá lâu rồi, chẳng nóng, nhưng không dễ chịu chút nào.
Mà thủ phạm lại tức giận quá, căn bản không chú ý tới kẻ xui xẻo này đây, xách túi lên giận dữ bỏ đi.
Y là một người trưởng thành đầy đủ kinh nghiệm, đồng thời cũng thấy thương hại cậu sinh viên bị đá nọ. Hơn nữa, y còn cảm thấy mình và cậu ta rất có duyên, cho nên cũng chẳng đứng ra ngăn cản cậu ta lại.
Đương nhiên, đây chưa tính là xui xẻo nhất. Cậu học sinh nói lời chia tay kia xấu hổ xen lẫn giận dữ mà mau chóng rời khỏi. Còn riêng lại y lủi vào WC lau rửa chính mình.
Chờ y cầm bộ âu phục lấm lem mới mua bằng nửa tháng lương bước ra, định rời khỏi, mới phát hiện cặp công văn của mình đã mất tăm, chỗ ngồi chỉ còn lại một chiếc túi xa lạ, có màu sắc na ná với chiếc của y... Khỏi nghĩ cũng biết là ai cầm nhầm.
Nhưng xế chiều hôm đó y có một buổi họp rất quan trọng, thời gian lại không cho phép y về nhà thay quần áo, chỉ có thể mặc bộ âu phục lấm lem, dựa vào trí nhớ, thuyết trình cho đối tác nghe về dự án. Tuy y giới thiệu rất thành công, nhưng do trang phục cùng sự chuẩn bị quá kém, cho nên đối phương cảm thấy y chẳng có thành ý, bởi thế cuộc mua bán kia không thành.
Đó là lần đầu tiên y nếm mùi thất bại trong công việc.
Y cũng từng tới quán ăn kia vài lần, chừng hơn nửa tháng sau cặp công văn của y mới được lấy ra, ông chủ cúi cúi người xin lỗi, nói là túi đã được hoàn trả từ lâu, nhưng do nhân viên sơ xẩy, bởi thế không đưa cho y sớm hơn được.
Hoắc Nghị Thần không để ý đến điều ấy, chỉ chú ý chiếc móc khóa hình chó trên dây túi.
Y biết nó, là chú chó vàng Odie trong phim hoạt hình mèo Exotic Shorthair.
Trên tai chó Odie còn có thêm một sợi ruy băng: Xin lỗi, cầm nhầm túi, do không tìm được phương thức liên lạc với ngài, cho nên mới gửi nhân viên của quán trả lại giùm, rất xin lỗi, kính xin thông cảm.
Đối với việc túi không do đích thân cậu sinh viên kia trả lại, y cảm thấy rất đáng tiếc. Bởi từ sau hôm ấy, y thường hay mơ mơ màng màng nhớ tới bộ dáng của cậu ta lúc bưng nồi canh lên, kiêu ngạo và kiên quyết, y hiểu là mình bị mê hoặc... Tuy rằng sự tình phát sinh sau ấy chẳng tốt đẹp cho lắm.
Đáng tiếc là y chẳng còn cơ hội gặp lại cậu ta.
Y tin vào duyên phận, cho nên y cũng chẳng đi tìm. Mãi đến tận hai năm sau, tại quán cafe nọ, thời điểm mới vừa bắt đầu nghỉ trưa, người ấy lại xuất hiện trước mặt y.
Đối với nụ hôn từ trên trời rơi xuống này, tất nhiên y sẽ không từ chối, cũng ra sức biểu hiện cho thật tốt, hi vọng đối phương có thể khắc sâu về nó hơn. Không ngờ ma xui quỷ khiến, y lại vinh hạnh là người chiếm giữ nụ hôn đầu của cậu ta...
Trong hai năm, dưới những tình huống mà Lục Nhiên hoàn toàn không biết, hai người ngẫu nhiên đụng mặt rất là nhiều lần, đương nhiên, nó thật sự là ngẫu nhiên.
Từ lời trò chuyện của Lục Nhiên cùng bạn bè, biết được cái người thoạt nhìn hay nói, hay cười kia, thật ra đã dùng một vỏ bọc vô cùng cứng chắc xây kín lấy trái tim không dễ dàng chà đạp của mình lại.
Thậm chí y còn từng nghe Lục Nhiên nói rằng "Mới quen mấy ngày đã hô là hiểu tôi, bộ tôi dễ gạt lắm sao? Dám táy máy tay chân, tôi đá hắn bể trứng."
Cho nên y dùng thời gian khá lâu để suy nghĩ, nếu y có được Lục Nhiên, liệu y có thể đảm bảo trái tim mình vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Hai năm sau, trải qua rất nhiều mê hoặc, đồng thời phát hiện mình chẳng hề nảy sinh hứng thú với bất kỳ ai khác, rốt cục y cũng có kết luận.
Đương nhiên, khiến y không ngờ tới chính là, càng tiếp xúc, y cư nhiên càng cảm thấy hứng thú với người nọ nhiều hơn...
Ăn xong bữa xế, hai người đi dạo phố một chút, khi trời chập tối, Lục Nhiên mới dẫn Hoắc Nghị Thần tới 'Phạm'.
An Văn Đào vẫn như mọi ngày, vừa nhìn thấy cậu đã tao nhã bước tới tiếp đón.
Thời điểm phát hiện ra Hoắc Nghị Thần đi bên cạnh Lục Nhiên, An Văn Đào kinh ngạc không thôi.
An Văn Đào kết hợp lại những tin lá cải mà hắn và Cung Trí Siêu 8 lúc trước, biết Lục Nhiên và Tổng tài của Thiên Ức đã về sống chung với nhau.
Cho nên lúc này, người đàn ông thân mật đứng cạnh Lục Nhiên kia, chính là Hoắc Nghị Thần.
Bất quá, sao hắn thấy người nọ quen quen?
Trước giờ An Văn Đào luôn có lòng tin với trí nhớ của mình.
Chắc chắn y cũng đã từng tới nơi này.
Làm một người kinh doanh quán bar, hắn hiểu rõ quy tắc cái gì nên nói và cái gì không nên nói, An Văn Đào vờ như lần đầu tiên trông thấy Hoắc Nghị Thần, nhiệt tình chào hỏi, đích thân dẫn hai người vào bàn, còn giúp gọi thức uống, sau đó lui ra chừa không gian lại cho bọn họ.
"Có vẻ anh chẳng xa lạ với chỗ này lắm." Lục Nhiên bưng một ly cocktail có màu sắc long lanh, uống một ngụm nhỏ, nói.
Quán bar này có từng ngừng kinh doanh một thời gian để sửa chữa, sau đó phong cách trở nên rất quái lạ, người mới tới lần đầu sẽ chẳng thể nào nhận rõ được phương hướng.
Cho dù là cậu, cũng mất vài lần mới quen được bố cục.
Nhưng cậu chú ý thấy, ông chủ đi lại rất thuận chân.
Rõ ràng đã từng đến rồi, nhưng lúc cậu nhắc tới nó, ông chủ lại tỏ vẻ rất hứng thú, như chưa từng đến lần nào, điều này thật khó hiểu.
Hoắc Nghị Thần quơ quơ ly rượu trên tay, tao nhã tùy ý mà nhấp một hớp rượu, con ngươi rủ xuống, che giấu vẻ lúng túng trong mắt.
Tất nhiên y không thể nói cho Lục Nhiên biết rằng, y cũng đã từng 'ngẫu nhiên' gặp cậu ở đây.
Vì vậy ông chủ lại sử dụng tuyệt chiêu của mình —— Càn khôn nói lảng sang chuyện khác đại pháp ——
"Nhiên Nhiên, tôi giúp cậu come out."
---
*Được 1/2 rồi. Truyện 74ch nhá! <3
6 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 37. "
hi hi sẽ theo nàng đến cùng, càng ngày càng mê truyện này :)))
Hôm trước thấy chủ nhà bảo ko có ai thúc giục tr này nên t cmmt thúc giục đây. Ngày nào t cũng chờ tr này đó. Thấy chủ nhà lâu k post, tưởng đang bận chuyện gì nên t k dám giục. Vậy mà...
Còn
Gần 4 chục chương nữa thôi. Chủ nhà cố lên. Tháng 8 t phải đi quân sự, k đọc truyện dc nữa. Mong lúc về tr này đã hoàn r.
Biết là ko đúng nhưng mà mình xin lỗi. Cho mình hỏi chừng nào bạn edit tiếp dây dưa không rõ vậy TT.TT Mình đọc xong quyển 1 và đang ngóng trông quyển 2 đây.
Làm xong không thấy ai ừ hử gì nên cũng thấy nản nản ^^ Trước còn định tăng tốc ngày 2ch mà k đủ động lực thôi
Mình cũng muốn lắm nhưng giờ nhà thiếu nhân lực quá T_T Có 2 bạn phải nghỉ edit để tập trung việc học. Gắng chờ bộ Diễn biến hoàn đi rồi mình làm tiếp :'(
cảm ơn chủ nhà đã làm bộ này.