"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 36.




Chương 36: Giúp người là niềm vui.



Buổi chiều nên làm gì?



Lục Nhiên cảm thấy quai quái. Tuy nói hiện cậu và ông chủ đang trong trạng thái 'sống chung', nhưng thường sẽ là ai làm việc nấy, không quấy rầy đến nhau. Chỉ khi nào có dính dáng đến phạm vi công việc của cậu, ông chủ mới gợi ý cho cậu đôi chút. Chẳng hạn như lần sau gặp phải Tần Dĩnh, đối phương sẽ có phản ứng như thế nào? Và làm sao mới có thể khiến bà hài lòng.



Cho nên, cùng nhau trải qua buổi chiều là cái quái gì vậy?



Không lẽ muốn dẫn cậu đi gặp phụ huynh?



"Chẳng phải cậu từng nói có một quán bar rất được hay sao? Chúng ta cùng đi thử xem."



"Hai chúng ta?" Lục Nhiên nghi vấn.



"Còn có ai nữa sao?" Hoắc Nghị Thần hỏi ngược lại.



"Tôi xin phép thắc mắc một điều... Bên dì Tần họ có đi không?"



Hoắc Nghị Thần cau mày: "Sao có thể?"



"Thế… Hôm nay bọn họ sẽ xuất hiện ở gần đó? Hoặc là trên đường?"



"Ý cậu là sao?" Hoắc Nghị Thần thoáng có chút mất kiên nhẫn.



"Ý của tôi là nếu bọn họ không xuất hiện, vậy mắc mớ gì chúng ta phải ra ngoài? Diễn cho ai xem chứ?" Thấy ông chủ mất kiên nhẫn, Lục Nhiên nhanh mồm nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra. 



Lục Nhiên vừa dứt câu, cảm giác như sắc mặt của ông chủ trở nên rất tệ, suýt chút nữa có thể dùng từ 'tức nổ phổi' để hình dung. 



Lục Nhiên khó hiểu, cậu nói gì khiến y giận sao? Ah~~~ Chẳng lẽ muốn trải nghiệm cuộc sống của dân thường? Lục Nhiên cho là mình đã hiểu rõ suy nghĩ của ông chủ, bèn thỏa hiệp: "Được được! Chúng ta đi! Chỗ đó rất thích hợp để giết thời gian!"



Vừa nói xong, tựa hồ bầu không khí gió bão trong phòng vụt tan biến, nhanh đến nỗi cậu có cảm giác như mình mới bị lừa hay sao ấy.



"Cứ quyết định thế đi." Người nào đó vui vẻ đáp.



"Chờ đã…" Dưới cái nhìn đăm đăm của đối phương, Lục Nhiên nhấn mạnh nói: "Chỗ đó đi buổi tối sẽ tốt hơn, ban ngày… có khi là đang quét dọn."



"Như vậy…" Ông chủ nghiêm túc tiếp thu ý kiến nói: "Vậy tối đi."



Lục Nhiên ừm ờ tuân theo, sau đó lại nghe ông chủ nói: "Thế giờ chúng ta bàn luận xem, buổi chiều nên đi đâu đã."



Chẳng nhẽ, ông chủ chỉ muốn cậu đi chung mỗi buổi chiều, nhưng cậu lại dại dột dâng lên cả buổi tối sao?



Thế kế hoạch 'nằm lì trong nhà vào cuối tuần' của cậu thì sao? Bất quá, thân là cấp dưới trung thành cho nên cuối cùng Lục Nhiên vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo quyết định của ông chủ.



Hai người ngủ trưa một lúc. 



Trong 1800 điều có nói, vừa tốt nghiệp ông chủ liền tiếp nhận công việc, bởi thế có rất ít thời gian sinh hoạt riêng. Và bạn bè chẳng mấy ai, cho nên có những chuyện người bình thường hay làm nhưng y lại chưa từng làm qua. Lúc Lục Nhiên biết chuyện này, trong đầu còn không ngừng phỉ nhổ, nói mấy thứ đó để làm gì cơ chứ? Hiện giờ, cậu đã có chút hiểu rồi.



Lục Nhiên không hề sáng tạo mà đưa ra ý kiến đi xem phim, tuy nhiên ông chủ cũng đồng ý.



"Các cặp đôi thường hay đi xem phim."



Trong đầu Lục Nhiên nghĩ: Ông chủ à, mau tỉnh táo lại, hai chúng ta chỉ là giả thôi.



"Để tôi bảo Tiểu Trình bao một phòng." Ông chủ nói xong liền cầm di động lên ấn số.



"Đừng!" Lục Nhiên kéo tay y: "Xem cùng mọi người, mới là trải nghiệm chứ."



Ông chủ nghĩ một hồi, lộ vẻ đáng tiếc, sau đó lại hứng thú nói: "Thế cậu cứ toàn quyền quyết định đi."



Tuy rằng không thể trải nghiệm thế giới của hai người, bất quá cũng nên có những trải nghiệm khác nữa.



Lục Nhiên đặt vé trên mạng, là suất ba giờ chiều, hai người thay quần áo xong là ra cửa luôn, lúc này còn 20p là tới giờ chiếu phim. 



Thời điểm Lục Nhiên chờ lấy vé, bắt gặp một nhóm người tụ tập lại với nhau, không biết bàn tán cái gì. Cậu khẽ liếc mắt, nhận ra bọn họ là nhân viên phục vụ của rạp, theo hướng nhìn, Lục Nhiên chợt hiểu bọn họ là đang thảo luận về ai.



Người tập trung mọi tầm mắt kia, đứng một cách bình thản ung dung mà xem video trailer. Hai tay khoanh trước ngực, tay phải gõ lên tay trái theo quy luật, cả người toát ra cảm giác tao nhã nhưng xa cách, hoàn toàn tách biệt với đám người cũng đang xem trailer ở bên cạnh. Lục Nhiên không nhìn nữa, tiếp tục chờ lấy vé của mình, sau khi lấy được vé rồi, cậu xoay người lại, chợt phát hiện xung quanh không đúng lắm.



Chẳng biết từ khi nào, ông chủ đã đứng ngay đằng sau cậu. Và đằng sau ông chủ lại đeo thêm mấy người, có trung niên mặc suit thẳng thớm, cũng có nữ giám đốc cao gầy xinh đẹp.



"Hoắc… Hoắc thiếu gia… nếu không, chúng ta tới lô ghế VIP đi."



Lục Nhiên dám khẳng định, chỉ suýt chút nữa thôi cái người kia đã nói ra hai chữ 'Hoắc tổng' rồi. Nhưng ngay lúc sắp ra khỏi miệng, lại bị ông chủ liếc mắt nhìn qua, cho nên vội vàng sửa lời.



"Khỏi!" Thấy Lục Nhiên xoay người, Hoắc Nghị Thần kéo lấy tay cậu, chẳng chút kiêng dè mà siết chặt lấy, còn cầm cặp vé xem phim khua khua trước mặt hai người kia: "Chúng tôi mua vé rồi."



"Thế…" Người trung niên vẫn chưa hết hy vọng, muốn nói thêm: "Vậy tôi nhờ người đổi cho ngài một chỗ có tầm nhìn tốt nhá?"



Hoắc Nghị Thần khẽ liếc sang Lục Nhiên một cái, thấy cậu lắc lắc đầu, liền nói:



"Không được."



Sắc mặt của Hoắc Nghị Thần từ đầu tới đuôi đều đầy vẻ lạnh lùng, khiến những người kia chẳng dám hé môi. Mãi cho đến khi phim sắp bắt đầu chiếu, Hoắc Nghị Thần cùng Lục Nhiên bước vào phòng chiếu phim, bọn họ mới không cam lòng mà tản đi. 



Cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, Lục Nhiên hỏi:



"Trung tâm thương mại này là của nhà anh?"



"Của Hoắc gia." Ông chủ trả lời.



Hai người ngồi vào chỗ, phía trước liên tục có người ngoảnh đầu lại hòng muốn xem xem bộ dáng của cái vị đã được nhân viên của Trung tâm thương mại vây quanh kia là ra làm sao. Rất may, phim cũng được chiếu ngay sau đó, cả rạp chợt tối đen.



Trong phòng làm việc của giám đốc, người đàn ông trung niên vừa nói chuyện với Hoắc Nghị Thần ban nãy, đang gọi điện thoại.



"Phu nhân, hiện thiếu gia đang xem phim ở rạp do tôi quản lý. Ngài ấy cứ nhất định muốn ngồi chung với nhóm khách thường."



"Cái này cũng chẳng có gì, nó có phải là bảo vật quốc gia đâu mà phải nghiêm trọng hóa lên như thế. Mà nó có dẫn theo người khác không?"



"Có dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi ạ."



"Tôi biết rồi, không có vấn đề gì, nó muốn xem ở đâu cứ mặc nó xem, không cần phải báo lại với tôi."



Bị ngắt điện thoại, giám đốc nói thầm trong lòng. Ông gọi điện thoại không phải để tranh công, mà là tránh sau này nhỡ có người nhảy ra, gièm pha nói bọn họ không tiếp đãi tử tế ông chủ nhỏ thôi. Về phần Hoắc thiếu gia dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi, mặc dù không thuộc tầng lớp lãnh đạo cấp cao, thế nhưng nhân viên của Hoắc thị ai cũng đều đã biết.



Ông chủ nhỏ yêu đàn ông.



Tần Dĩnh cúp điện thoại, hừ một cái. Chơi vui quá nhỉ, ngang nhiên dẫn Lục Nhiên đi xem phim? Còn ngay tại rạp nhà mình? Bọn họ mới nới tay một chút, con trai đã không coi ai ra gì. 



Tần Dĩnh vỗ ngực thở hổn hển, rồi chợt nhớ gì đó, bà vội vàng ngồi trước máy tính, nhấn vào cái tên "Người yêu thích hoa tươi', khung chat vừa mở ra đã lập tức đánh chữ:



'Em Thôi à, gần đây Hắc Kim Cương nhà chị vàng lá. Em có biết nó bị làm sao không?"



Một lát sau, người kia trả lời một tin nhắn dài dằng dặc, Tần Dĩnh cũng chỉ nhìn lướt qua, rồi gõ một cái icon mặt cười, nói:



'Chẳng phải em có nói là tháng sau sẽ tới Thành phố D hay sao? Lúc đó mình gặp mặt đi, chị rất bái phục em, kiên trì với hoa cỏ như vậy.'



Rất nhanh, người kia đã gửi tới vài chữ, sau khi xem xong Tần Dĩnh nở nụ cười.



Trong phòng chiếu phim, Lục Nhiên đang xem rất chăm chú. 



Giờ là mùa ế của rạp chiếu phim, không có bộ gì hay. Cho nên sau khi Lục Nhiên trông thấy biểu cảm 'cái nào cũng được' của ông chủ, liền chọn bừa một bộ phim tình yêu trong nước, nội dung cực kỳ máu chó. 



Đã lỡ bỏ tiền ra mua vé, bởi thế Lục Nhiên không dám lãng phí, bèn cố ép bản thân phải xem cho hết.



So với cậu, Hoắc Nghị Thần lại có vẻ không yên lòng cho lắm, một lúc nhìn màn hình, một lúc nhìn đồng hồ, một lúc lại quay sang nhìn gò má Lục Nhiên. 



Lúc ông chủ tiếp diễn hành động kia lần thứ mấy chục, cuối cùng Lục Nhiên mới phát hiện ra người ngồi cạnh mình có vấn đề. Lục Nhiên tiến lại gần y, bởi vì âm thanh trong rạp rất lớn, mà không được nói chuyện ồn ào, ảnh hưởng tới người khác, cho nên cậu đành phải ghé sát vào. Lục Nhiên thì thào vào tai y hỏi:



"Cảm thấy chán à? Nếu không thích phim này chúng ta ra ngoài chọn phim khác, hoặc là về."



Nghe cậu nói thế, y nghiêng đầu nói nhỏ với cậu: "Không sao, cứ xem tiếp đi."



"Tôi thấy anh có vẻ không hứng thú cho lắm."



Y ghé sát vào tai cậu, thở một hơi, Lục Nhiên còn chưa kịp phản ứng, người kia đã cắt lời: "Suỵt! Xem đi, đang tới đoạn cao trào."



Tóc gáy trên người Lục Nhiên dựng cả lên, hô hấp nóng hôi hổi của ông chủ còn nguyên vẹn ở bên tai. Khiến Lục Nhiên có cảm giác như toàn bộ lỗ tai của mình đều bị thiêu cháy. Cậu thầm cảm thấy may mắn vì phòng chiếu phim rất tối, sẽ không ai nhìn thấy được cậu đang đỏ mặt.



Người ta chỉ là nhắc nhở phim tới đoạn cao trào, mình suy nghĩ vớ vẩn gì ahhh?



Nội dung sau đó của bộ phim, Lục Nhiên cũng không chú ý lắm, cứ ngơ ngơ ngác ngác chẳng thể nào tập trung nổi. Ngược lại, Hoắc Nghị Thần có vẻ như lên tinh thần hẳn ra, say sưa nhìn màn hình, đôi lúc lại ghé vào tai cậu thảo luận nội dung bộ phim. Lục Nhiên tránh không được mà né cũng không xong, mỗi lần cách hơi xa ra, ông chủ lại bảo nói lớn tiếng sẽ làm ảnh hưởng tới người khác, kêu cậu 'tới gần một chút'. Nhưng, anh có thể không cần nói mà!!!



Khiến cậu cảm thấy có chút hối hận.



Bộ phim kết thúc rồi, mà ông chủ vẫn còn bị cuốn hút, cứ bàn tán miết.



"Người phụ nữ kia quá ngu ngốc, anh chàng nọ đã biểu hiện rõ ràng đến như vậy rồi mà cô ta còn chưa chịu tin là anh ta yêu mình."



Giờ hễ Lục Nhiên nghe giọng y là liền cảm thấy bối rối. Âm thanh trầm thấp của đối phương truyền vào tai cậu, cứ giống như gảy từng dây từng dây đàn, khiến tim cậu giật thót mãi không thôi. Lục Nhiên xoa trán nói:



"Không trách cô ta ngu ngốc được. Anh thử nghĩ mà xem, sao cô ta có thể thẳng tuồn tuột mà mở miệng hỏi anh ta có yêu mình hay không chứ? Cho nên, lỗi là anh ta không trực tiếp nói thẳng, quanh co lòng vòng ấy."



"Ah", Hoắc Nghị Thần kêu lên: "Chắc anh ta sợ tỏ tình thất bại, sẽ chẳng thể làm bạn được nữa."



"Cũng có lý." Lục Nhiên tán thành: "Mấy ai lấy thước mà đo được lòng người, sao dám mạo hiểm đây."



Hai người rời khỏi rạp chiếu phim, xuống Trung tâm thương mại ở tầng một. Lúc đi ngang quầy chuyên bán nhẫn kim cương, liền nghe thấy tiếng tranh cãi. Vốn bọn họ cũng không thích xen vào chuyện người khác, định lướt qua luôn, ai ngờ lúc tới gần mới nhận ra là người quen.



"Trần Thi Như?" 



Lục Nhiên khẽ liếc ông chủ đang đứng bên cạnh. Đây không phải đối tượng hẹn hò của ông chủ hồi trước sao? Mặc dù chuyện đó chả ra ngô ra khoai gì. 



Hoắc Nghị Thần cũng khẽ liếc cậu, không biểu hiện gì mà chỉ kéo tay Lục Nhiên định rời đi.



"Này! Anh thả ra! Tôi muốn gọi bảo vệ tới!"



"Vậy cô gọi đi! Bảo vệ nào mà thèm quản lý chuyện yêu đương trai gái chứ! Tôi chống mắt lên chờ xem, ai dám xen vào!"



"Đồ tồi! Anh mau buông tay! Nếu không tôi báo cảnh sát!"



Khuôn mặt Trần Thi Như đỏ lên, đôi môi tức giận đến run rẩy, hung hăng muốn rút tay ra nhưng lại bị siết chặt không tha.



"Có báo cảnh sát tôi cũng không sợ! Tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, cô không sợ lên báo, cô cứ việc báo cảnh sát đi. Đến lúc đó cả Thành phố D đều biết Trần thị nhà cô ăn hiếp một tên thất nghiệp như tôi."



Bình thường khu bán đồ trang sức cũng không đông khách, cho nên vây xem chỉ có năm ba người. Lúc nghe bọn họ cãi nhau, chẳng một ai có suy nghĩ sẽ đến giúp đỡ, dù sao đó cũng là chuyện vợ chồng nhà người ta, tò mò một chút là đủ rồi. 



Vốn Lục Nhiên bị Hoắc Nghị Thần kéo rời khỏi. Nhưng hai người mới bước được vài bước, đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, cậu liền cảm thấy mềm lòng, nhìn về phía Hoắc Nghị Thần.



Y chào thua trước ánh mắt năn nỉ của Lục Nhiên, khẽ kéo cậu đi lùi lại vài bước để Lục Nhiên đứng trong nhóm người hóng chuyện, sau đó tiến tới gần hai người kia, siết mạnh lấy cánh tay của người đàn ông đang lôi kéo Trần Thi Như, tên đàn ông bị đau liền hét ầm lên.



Trần Thi Như được cứu, nhìn vị cứu tinh của mình, nước mắt ứa ra, vội trốn ra phía sau Hoắc Nghị Thần, líu ríu nói:



"Giúp em! Em không muốn nhìn thấy người này nữa!"



"Cô lấy gì để đổi sự giúp đỡ của tôi?"



"Việc nhỏ mà?"



"Tôi là thương nhân!"



Hai người nhỏ giọng trao đổi với nhau, khi đó người đàn ông kia nghẹo nghẹo cổ, xoa xoa mu bàn tay, quát hỏi:



"Mày là thằng nào? Muốn làm gì hả?"



Trần Thi Như thấy Hoắc Nghị Thần định rời đi, liền vội vàng kéo y lại, thỏa hiệp nói: "Anh muốn tôi làm cái gì cho anh?."



Cô nói như vậy tức là đã đồng ý một điều kiện của Hoắc Nghị Thần.



"Sẽ biết ngay thôi." 



Hoắc Nghị Thần nói xong, đưa một tay lên che tượng trưng cho Trần Thi Như, giọng nói không nhỏ như khi nói chuyện với Trần Thi Như, trái lại giống như nói cho một người khác nghe vậy, lạnh lẽo chẳng chút cảm tình:



"Không muốn nhìn thấy hắn nữa? Giết không được! Vì dù sao cũng có rất nhiều người chứng kiến, tôi không thể phạm pháp. Bất quá nhỡ đâu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tàn tật cả đời hay đại loại như thế, loại bi kịch này sẽ dễ xảy ra hơn."



---
*Tại không ai hối :3

2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 36."

hi hi có chương mới rùi :)))

*lăn lộn* tui thích truyện này. Chủ nhà, thỉnh mau cho chương mới đi mà *bắn tim*

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info