"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 35.






Chương 35: Buổi chiều mệt mỏi.

---

Lục Nhiên vừa vào cửa, đã thấy Hoắc Nghị Thần về nhà từ lâu. Y ngồi chỗ bàn đọc sách, cầm một cái hộp, không biết là đang làm gì.

“Ông chủ, anh đang nhìn gì thế?” Lục Nhiên tới gần đối phương hỏi, cũng tò mò ngó ngó đồ vật trong tay y.

“Hôm nay, khi tìm cây viết, tôi vô tình gặp được nó.” Hoắc Nghị Thần vừa nói vừa giơ giơ cái hộp kia lên.

Cái hộp không lớn, bên trên lít nha lít nhít rất nhiều chữ, không phải tiếng Trung. Nếu người hiểu biết rộng sẽ có thể nhận ra được, trên đó toàn là tiếng Nhật.

Đầu tiên, Lục Nhiên có chút buồn bực, đây là cái gì nhỉ? Sau đó như chợt nhớ ra, một luồng hơi nóng xộc thẳng lên não, cổ và toàn bộ khuôn mặt đều đỏ rần rần, cơ thể cũng bất giác lui về sau nửa bước, tựa hồ muốn vạch rõ giới hạn với món đồ kia.

Hoắc Nghị Thần chú ý tới phản ứng của cậu, tò mò quan sát, không biết trong cái hộp viết đầy tiếng Nhật này là thứ gì?

“Có phiền nếu tôi mở nó ra xem không?” Hoắc Nghị Thần vừa nói vừa hành động, “Chẳng là đồ riêng tư như nhật ký, cũng chẳng giấu ở nơi kín đáo.”

Lục Nhiên muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi, người kia nhanh nhẹn mở hộp ra, ngón tay thon dài có vẻ linh hoạt vô cùng.

Trong đầu Lục Nhiên ‘ầm’ một tiếng, sử dụng tốc độ mà chính cậu còn cảm thấy ngạc nhiên để xông tới, muốn cướp lại món đồ kia. Nhưng đối phương lại cứ như đang trêu chọc cậu, chuyển hướng cái hộp ra đằng sau, cho nên Lục Nhiên liền theo quán tính mà nằm úp sấp lên người y.

Người bị đè cũng chẳng thèm để ý, thừa dịp Lục Nhiên còn chưa đứng dậy, cầm món đồ kia đưa tới trước mắt mình “Ah, có miếng dán tiếng Trung này…. Ống thủ dâm, đây là cái gì…. Dùng để thủ dâm….”

“Này, anh đừng nhìn nữa!” Cùng lúc đó, Lục Nhiên hô lên một tiếng, nhưng đã chậm rồi.

Hai người đều ngớ cả ra.

Lục Nhiên lúng túng tới không hít thở nổi, từ trước tới nay chưa bao giờ cậu cảm thấy mất mặt như bây giờ. Cậu lập tức đứng lên rời khỏi người Hoắc Nghị Thần, giật cái món đồ trên tay đối phương lại. Và dường như quên mất thân phận giai cấp thống trị của đối phương, hung hăng lườm y một cái, đồng thời trong lòng còn lôi Cung Trí Siêu ra mắng chửi xối xả.

Đáng giận! Đều tại tên ngu ngốc kia, nói cái gì mà sợ cậu cô đơn quạnh quẽ, tặng quà cho cậu, cậu vừa nhìn đã thấy không hứng thú, liền ném phắt nó vào trong ngăn kéo.

Chuyện xảy ra cũng đã lâu rồi, cậu cơ bản đã quên bẵng đi mất, cớ gì lại xui xẻo đến nỗi bị ông chủ phát hiện ra chứ.

Về sau biết nhìn mặt y thế nào đây ahhhh!

Trong phòng im phăng phắc, Lục Nhiên chẳng biết ông chủ đang suy nghĩ gì lúc này. Hiện tại, cậu chỉ hy vọng thời gian có thể đảo ngược về một phút đồng hồ trước đó!

“Khụ, đừng hiểu lầm, đây là…” Sau khi bình tĩnh, Lục Nhiên liền muốn giải thích.

“Không hiểu lầm, trong nhà thanh niên độc thân có mấy thứ này cũng rất bình thường, tôi hiểu mà.”

Lục Nhiên: “…” Có thể nghe cậu nói hết câu được chứ? “Không phải đâu, thật ra…”

“Có thể cho tôi mượn không?”

“Không, không thể.” Đừng nói giỡn nữa.

“Tôi muốn thử một chút xem món Thần Khí này tốt chỗ nào.”

“…Ông chủ, anh cũng cần… thẩm… sao?” Chẳng phải chỉ cần ngoắc tay, là có một đống người tình nguyện hầu hạ giấc ngủ liền ư?

Hoắc Nghị Thần cũng không nói gì thêm, trực tiếp vươn tay, mở lòng bàn tay ra, dùng động tác không cho phép từ chối kia, ý bảo là Lục Nhiên hãy ngoan ngoãn đưa nó đây.

Cho dù vẫn lúng túng, nhưng nếu ông chủ đã chẳng thèm để ý, Lục Nhiên cũng chỉ có thể kiên cường tự nhủ thầm, chuyện này rất bình thường…

Ông chủ ở ngay trong nhà cậu dùng Ống thủ dâm để tự giải quyết nhu cầu sinh lý mà là bình thường hay sao!

Lục Nhiên cực kỳ không tình nguyện đưa món đồ trong tay cho Hoắc Nghị Thần.

Cậu cảm giác được lòng bàn tay vô dụng của mình đã mướt mồ hôi, khiến cho món đồ kia cũng bị ướt theo, càng khiến mọi chuyện trở nên thêm quái dị.

Đối phương thản nhiên nhận lấy, tựa hồ sự xuất hiện của ‘Ống thủ dâm’ giữa hai người đàn ông, cũng không phải là điều thiếu tự nhiên cho lắm.

“Cậu từng dùng qua?”

Sau khi Hoắc Nghị Thần nhận lấy, ngước mắt nhìn Lục Nhiên hỏi.

“Không có!” Lục Nhiên lắc đầu như trống bỏi, lập tức tỏ rõ sự trong sạch của bản thân.

“Tốt.” Đối phương gật đầu.

Lục Nhiên chẳng biết có phải ảo giác hay không, nhưng sao cậu lại bắt gặp trong mắt ông chủ chợt lóe một tia tiếc nuối rồi biến mất rất nhanh?

“Anh thật sự muốn dùng?” Lục Nhiên hỏi lại.

“Cớ gì không thật chứ?” Trước mặt hai người, Hoắc Nghị Thần bắt đầu không e dè thưởng thức món đồ kia, tựa hồ rất là hứng thú, ánh mắt lúc rơi trên người Lục Nhiên, lúc rơi vào vật trên tay.

Lục Nhiên bị nhìn tới toàn thân sợ hãi, giống như món đồ trên tay ông chủ kia chính là một thứ gì đó của cậu, thực sự là cực kỳ mất tự nhiên.

Nhưng cũng không biết cảm giác này từ đâu mà tới.

“Cậu muốn xem tôi dùng?”

Trong lúc Lục Nhiên không biết phải nói gì, người kia liền mở miệng trước.

Lục Nhiên kinh hãi, nhịn không được mở miệng hỏi: “Anh dùng liền bây giờ?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”

“Không có, xin anh cứ tự nhiên!” Sao cậu lại quên được nhỉ, trước giờ ông chủ luôn nói là làm ngay. Mặc dù mới giữa trưa, nhưng hễ có nhu cầu, đoán chừng chẳng ai có thể ngăn cản nổi.

Lục Nhiên lập tức rời khỏi, nhanh như chạy nạn.

Ngồi trên ghế salong ngoài phòng khách, trái tim Lục Nhiên dường như chẳng còn thuộc về cậu, thình thịch thình thịch, đập liên tiếp không ngừng.

Ông chủ của cậu, Hoắc Nghị Thần, đang ở trong phòng ngủ của cậu, thủ dâm?! Dùng ‘Ống thủ dâm’ của cậu để thủ dâm?!

Trời ơi, nhất định y bị điên mất rồi!

Lục Nhiên nóng ruột, đứng dậy từ ghế salong, vừa hướng về phía phòng ngủ, liền khựng lại. Lặp đi lặp lại mấy lần, cũng chẳng biết mình đang làm cái gì, cuối cùng lại trở về salong.

Mặc dù biết rõ là khi làm chuyện đó sẽ không phát ra âm thanh gì, nhưng Lục Nhiên vẫn cảm thấy như mình nghe được tiếng…. thở dốc ồ ồ, nhẹ nhàng trầm thấp, hơi thở khêu gợi….

Đến nỗi, tựa hồ nhiệt độ đang nóng dần lên, bầu không khí xung quanh ngưng đọng lại, kiều diễm tới nỗi làm cho con người ta ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Hai tay Lục Nhiên vô thức mà sờ xuống phía dưới, cậu cũng rất muốn….

Nhưng khi đang luồng vào trong, bị dây kéo kim loại cọ một cái, cả người lập tức tỉnh táo hẳn.

Không được, bình tĩnh!

Như bị điện giật, Lục Nhiên nhanh chóng rút tay ra, hung hăng nắm lấy tóc mình, hòng kéo lý trí trở về.

Chẳng qua có người đang ‘thẩm du’ trong phòng nhà mình mà thôi, cậu không nên ảo tưởng bỉ ổi như vậy. Đặc biệt người kia còn là ông chủ của cậu nữa, cho dù ảo tưởng ai cũng không nên ảo tưởng ông chủ chứ.

Lục Nhiên hớp một ngụm nước lạnh, tâm tình cũng bình tĩnh hơn một chút, lắc lắc đầu, cậu thật sự rất khó hiểu.

Cậu chẳng phải kiểu người có ham muốn mãnh liệt, nhiều khi cậu còn hoài nghi bản thân bị bệnh lãnh cảm nữa kìa. Đó là lý do vì sao Cung Trí Siêu đưa cho cậu món đồ kia đã rất lâu rồi, nhưng cậu chưa từng dùng qua lần nào.

Thế vừa rồi, có chuyện gì đang xảy ra?

Vì có người đang ở trong phòng ngủ của cậu, dùng dụng cụ tự thẩm du giải quyết nhu cầu, vậy mà cậu thiếu chút nữa…. Nhất định cậu cũng điên rồi….

Lục Nhiên mở TV, hòng dùng âm thanh quảng cáo để làm phân tán đám ảo ảnh trong đầu, quảng cáo cứ thay đổi liên tục, nhưng cậu chưa từng chú ý vào bất kỳ cái nào cả.

Trạng thái ngây ngốc vẫn duy trì liên tục, cho tới khi cửa phòng ngủ phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’.

Hai tai Lục Nhiên vẫn còn đỏ au, cậu có cảm giác như độ nhạy bén của mình lúc này giống y hệt một con chó vậy, cậu nghe được cả âm thanh đối phương đi vào nhà vệ sinh, sau đó bên trong truyền tới tiếng nước chảy ào ào.

Ông chủ đang tắm…

Không biết cảm giác của y vừa rồi như thế nào…

Không, không! Đừng suy nghĩ nữa!

Lục Nhiên thừa dịp đối phương tắm hơn mười phút đồng hồ, nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tư bản thân.

Khi tiếng nước dừng lại, người bên trong đi ra, ngoài mặt Lục Nhiên đã không còn bất kì điểm nào khác thường, bình tĩnh xem phim truyền hình.

“Hôm nay cậu cũng có hứng thú ghê ha.”

Người đàn ông đầy người hơi nước kia, bước tới gần nói.

“Ơ, làm sao vậy?” Cậu nghĩ mình đã che giấu rất kỹ rồi mà.

“Tôi nhớ bình thường cậu chỉ xem tin tức, không xem phim truyền hình.”

“….” Ông chủ, anh ôn nhu săn sóc một chút được không, đừng có sắc bén như vậy ahh!

Lục Nhiên vỗ vỗ trán, chẳng biết phải nói gì. Lúc này, người kia ngồi xuống bên cạnh cậu, rồi lại đột nhiên tỏ ra hiểu rõ, nói: “À, tôi quên mất, giờ tin tức là phát lại, tôi khó hiểu gì chứ.”

Mặc dù đối phương đã mượn cớ giùm cho cậu, nhưng Lục Nhiên thật chẳng có chút biết ơn, thờ ơ ừ hử hai tiếng.

Canh còn đang hầm, chút nữa mới có thể ăn, đành yên tĩnh ngồi chờ một hồi.

Liếc mắt trông thấy ông chủ vẫn còn cầm món đồ kia trong tay, vừa nhìn màu sắc Lục Nhiên đã đoán được cái gì, trên người rợn cả tóc gáy, thế quái nào mà chuyện này còn chưa xong ahhhh.

“Trả cho cậu.” Đưa món đồ kia cho Lục Nhiên.

“Tôi không cần, tặng cho anh đó.” Vừa nghe thế, tầm mắt Lục Nhiên tức khắc trở về phim truyền hình đang chiếu trên tivi.

“Thật sự không cần?” Âm cuối Hoắc Nghị Thần khẽ nâng cao, trong câu hỏi mang theo chút cám dỗ, “Dùng cũng không tệ lắm, cậu thử một chút đi?”

Hoắc Nghị Thần nói, đặt đồ vật vào trong tay Lục Nhiên.

Lục Nhiên cứ y như bị phỏng mà đem tay giật phắt về, co ngay trước ngực.

Lục Nhiên nhìn thấy, ánh mắt ông chủ tràn đầy sự khó hiểu, nhưng cũng vô cùng thản nhiên, dường như y hoàn toàn chẳng có suy nghĩ xấu xa như cậu.

Lục Nhiên làm liều, nhận lấy.

Quả nhiên đối phương không còn dây dưa với cậu nữa, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Lục Nhiên thở phào nhẹ nhõm, phức tạp nhìn ‘đầu xỏ’ gây nên mọi chuyện, hận không thể trực tiếp ném thẳng nó vào thùng rác, có lẽ ông chủ sẽ không đi lục thùng rác đâu nhỉ!

Nhưng trước khi ném đi, Lục Nhiên lại thu tay về.

Cậu thật không muốn thừa nhận, cậu có chút tò mò với thứ này.

Có thể khiến ông chủ khen ‘Cũng không tệ lắm’, rốt cuộc sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?

Cậu kiên quyết không thừa nhận, lúc ông chủ cầm món đồ này chạm vào cậu, thiếu tí nữa cậu đã có phản ứng. Càng kiên quyết không thừa nhận, lúc nảy sinh sự hiếu kỳ với nó, đồng thời trong đầu cậu cũng xuất hiện ảo tưởng lúc ông chủ thẩm du.

Rốt cuộc chuyện này đã xong xuôi, thiếu chút nữa Lục Nhiên bị đày đọa tới lao lực quá độ luôn rồi.

Cũng may, thoạt nhìn ông chủ là người từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, đối với món đồ kia cũng không nảy sinh quá nhiều hứng thú, chẳng giống cậu, cứ như vừa mới trải qua một trận đại chiến, mệt mỏi quá chừng.

Lúc ăn cơm, ông chủ bắt đầu trò chuyện những chủ đề bình thường.

“Ông chủ, tôi muốn nói thật với anh một việc.”

Lục Nhiên chợt nhớ tới lần gặp nhau giữa cậu và Trần Cáp, hiểu được nghề tay trái của cậu sớm hay muộn cũng bị vạch trần. Thay vì để người khác tố cáo với ông chủ, không bằng cậu chủ động khai thẳng với y, tranh thủ xin chút khoan hồng.

Vừa mới ăn cơm xong, người đang híp mắt, thong thả uống canh kia mở mắt ra, nhìn về phía Lục Nhiên, “Nói.”

“Tôi….Thật ra tôi có kiêm thêm công việc biên tập cho một tạp chí.”

“Ah” Người kia cầm lấy một cái muỗng khác, đặt vào trong tay Lục Nhiên, sau đó cầm lấy tay Lục Nhiên, múc nước canh lên, chậm rì rì đưa tới miệng đối phương, “Cậu nếm thử xem, tay nghề có chút tiến bộ.”

Lục Nhiên há miệng, tùy ý đối phương cầm lấy tay đút cậu uống canh, thầm nghĩ: Canh là tôi nấu, sao tôi không biết mùi vị nó cơ chứ?!

Thấy Lục Nhiên ngoan ngoãn uống canh, Hoắc Nghị Thần buông tay ra, nghiêm mặt hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

“Hơn một năm rồi.”

“Làm thế nào?”

“Cũng khá thuận lợi.” Lục Nhiên hỏi gì đáp nấy.

“Ý tôi là cậu có cảm thấy mệt hay không?”

“Có lúc hơi bận bịu chút, thế những cũng không quá mệt mỏi.”

Lúc này ông chủ mới gật đầu nói: “Tùy cậu, bây giờ tôi cũng không còn là ông chủ của cậu nữa.”

Lục Nhiên cảm thấy hình như từ đầu tới đuôi ông chủ chẳng hề biểu hiện ra chút ngoài ý muốn nào cả, “Ông chủ, có phải anh đã sớm biết trước rồi không?”

“Không biết.”

“Cũng phải…” Lục Nhiên nghi ngờ liếc nhìn, nói: “Tôi biết công ty rất nghiêm khắc trong chuyện này, thế nhưng việc làm thêm kia nó nằm ở một lĩnh vực hoàn toàn khác. Hơn nữa cho tới bây giờ, tôi chưa từng cung cấp bất cứ thông tin gì về công ty cho tòa soạn cả.” Lục Nhiên giải thích, cậu cũng không hy vọng chính mình lại thực sự biến thành ‘gián điệp’ nha.

“Tôi tin tưởng cậu.”

Được ông chủ tín nhiệm như vậy, Lục Nhiên quả thực mừng rơi nước mắt. Cậu lập tức đem vấn đề đã khiến cậu rầu rĩ bấy lâu nay nói ra, “Cho nên, Triệu Húc mà lần trước anh gặp ấy, là Tổng biên tập của tôi. Và buổi phỏng vấn kia, cũng là hắn ta nhờ vả tôi. Thật ra, anh nên từ chối tôi mới đúng, tôi không muốn dựa vào mối quan hệ lén lút này.” Lục Nhiên lẩm bẩm một câu, “Cổ vũ thêm tác phong không đứng đắn của hắn ta.”

“Sao đành lòng từ chối…..”

“Ông chủ, anh nói cái gì?” Cậu đang lầm bầm, cho nên không nghe được ông chủ vừa khe khẽ nói gì.

“Tôi bảo, cậu chỉ cần thành thật nói ra, tôi sẽ tha thứ cho cậu ngay. Nhớ kỹ, lần sau không được gạt tôi nữa.”

“…Cảm ơn sự rộng lượng của anh.” Đang đùa giỡn cậu sao? Câu lúc nãy cũng đâu có dài như vậy đâu!

Người đàn ông uống canh xong, liền đem chén còn dư lại đẩy tới trước mặt Lục Nhiên, nói, “Uống đi, uống xong chúng ta thảo luận một chút, nên trải qua buổi chiều như thế nào.”
0 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 35."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info