"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 34.



Edit: Buby.

Beta: Đào.


Chương 34: Bạn của ông chủ.



"Chẳng biết khoảng thời gian vừa qua con trai mình sống ra sao nữa?" Tần Dĩnh thả những trang giấy kia xuống bàn, thở dài: "Vốn định nửa năm ở nhà này, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với con trai, ai ngờ nó lại chạy đi bồi dưỡng tình cảm với người khác."



"Đó chẳng phải do em nuông chiều mà ra sao?" Hoắc Tuấn mở miệng nhắc nhở.



"Hồi đó tối nào cũng tranh cãi với nó, ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con, mà em cũng cảm thấy mệt mỏi. Nếu nó cho rằng Lục Nhiên tốt, vậy nó cứ tiếp tục, em chỉ việc ngồi chờ bọn nó cãi nhau thôi. Không đâu xa, những cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết, trong cuộc đời cũng có vài chục lần nảy sinh ý định ly hôn. Chứ nhằm nhò gì hai đứa trẻ con chưa mọc đủ lông như tụi nó."



Hoắc Tuấn im lặng nhìn Tần Dĩnh đang tự an ủi bản thân. Cả hai người đều biết rõ, nếu bọn họ không làm lớn chuyện lên, vậy việc này sẽ hết đường cứu chữa. Nhưng cho dù có làm lớn chuyện, chưa chắc kết quả sẽ được như mong muốn của bọn họ.



Tần Dĩnh lải nhải chán chê liền im lặng. Hoắc Tuấn cũng không nghiên cứu tư liệu về hai vị phụ huynh nhà họ Lục nữa, cầm một xấp văn kiện lên, bắt đầu đọc.



Cho con trai nghỉ hè, ông đành phải gánh việc thay nó.



Tần Dĩnh đi rót cốc nước, trong lúc vô tình bà thấy cái máy pha cà phê ở góc bếp kia.



Bà nhìn kỹ, phát hiện trên bệ in hoa có ghi ngày, sản xuất đã ba năm, hèn gì mà không chà trắng được.



Chỉ có điều, đã dùng ba năm rồi mà vẫn còn tốt đến vậy, có thể thấy được Lục Nhiên là người biết giữ gìn đồ đạc như thế nào.



Vừa uống nước, Tần Dĩnh vừa nghĩ đến khoảng thời gian trước đó, tối nào trong nhà cũng có 'chiến tranh' nổ ra. Từ trước tới nay, bọn họ vẫn luôn tuân thủ theo câu 'Chuyện trong nhà không làm liên lụy đến người ngoài'. Bởi thế cho dù tranh cãi với con trai rất nhiều lần, nhưng bà không hề đi gây sự với Lục Nhiên hoặc tìm đến cha mẹ của cậu ta. Nếu không, chắc chắn hai tên thằng nhóc thúi kia sẽ chẳng yên vui như vầy.



Lúc đó con trai của bà nói, nó đã thích Lục Nhiên từ rất lâu rồi. Tuy nhiên nửa năm trước mới đuổi tới tay, nếu bọn họ chèn ép khiến Lục Nhiên rời đi, nó sẽ sống độc thân cả đời.



"Con… Con… Dựa vào thân phận của con mà còn phải đơn phương cậu ta nhiều năm như vậy?!" Khi đó bà tức giận nói.



"Thất tiên nữ có thể yêu Đổng Vĩnh, sao con lại không chứ?"



"Con đừng có cãi chày cãi cối. Thế gian làm gì có Thất tiên nữ hả?"



"Hoàng tử nước E còn cưới một Vương pho dân thường đó thôi! Huống chi con ngay cả trưởng khu cũng không phải, sao mà so được với Hoàng tử."



"Nhưng người ta là tình yêu nam nữ! Con là tình yêu nam nam‼!"



"Chắc gần đây mẹ cũng có tìm hiểu tư liệu, hẳn mẹ phải biết có không ít đôi tình nhân là nam, tầng lớp nào cũng có, địa vị nào cũng có, thậm chí có người thân phận còn cao hơn con. Cho nên con sẽ không nhiều lời nữa."



Tần Dĩnh tức giận, môi run run mà không thốt ra được nửa chữ. Bất quá, tuy tức giận nhưng đồng thời trong lòng bà cũng cảm thấy cao hứng, có chút vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn con trai chưa từng cãi vã với bà bao giờ, hóa ra cảm giác đó là như vầy sao?



Có lúc con trai còn gọi bà là 'Người', nghe xa cách vô cùng.



Cãi vã, giống như là món tráng miệng thú vị cho cuộc sống của bà. Bà cảm thấy đây mới chính là sinh hoạt cần có của những gia đình bình thường, ý kiến bất đồng là sẽ cãi nhau rùm beng, tức lên nói thẳng ra mới biết hết được suy nghĩ trong lòng đối phương. Lúc đó càng khiến mọi người hiểu rõ nhau hơn.



Lấy ví dụ là những trận cãi vã giữa bà và con trai trong khoảng thời gian vừa rồi. Bà phát hiện con trai không phải là người rộng lượng, tao nhã gì cho cam. Nó cũng kiêu ngạo, cũng có toan tính riêng. Đôi lúc còn tỏ ra bất mãn khi bà và Hoắc Tuấn rất ít quan tâm tới nó, và tức giận sẽ còn vỗ bàn.



Con trai nhà mình không những đẹp trai mà còn biết vỗ bàn nữa.



"Nghĩ cái gì mà ngớ cả người vậy?" Hoắc Tuấn ngồi ngoài phòng khách cả nữa ngày trời mà không thấy bà xã trở ra, đi vào tìm, lại bắt gặp đối phương đang bưng ly nước, mặt vui mừng.



"Trước đây em cảm thấy con trai của chúng ta quá hoàn mỹ. Nhưng rồi em cảm thấy hoàn mỹ như thế cũng không tốt cho lắm. Bây giờ em lại phát hiện nó cũng có điểm yếu. Bởi thế tâm tình thật phức tạp."



"Cái gì mà hoàn mỹ! Em đừng có mù quáng về con trai của mình như vậy chứ. Mặc dù nó là do em sinh ra." Hoắc Tuấn vung tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói "Đừng có tự kỷ với cái bụng mình nữa."



Tần Dĩnh liếc ông xã một cái: "Đồ xấu xa."



"Mẹ của Lục Nhiên sắp tới rồi, em thật sự không làm gì cả ư?"



"Em cảm thấy, hẳn mẹ của Lục Nhiên là một người cực khó đối phó." Tần Dĩnh phân tích.



"So với em thì sao?"



"Em… quả thực em không đủ nhẫn tâm với con trai mình." Tần Dĩnh đảo mắt, đột nhiên nói: "Anh giúp em nghĩ cách đi, trước phải để em làm quen với bà ấy. Để khi mà bà ấy phát hiện hai đứa nó yêu nhau, cũng khó mà bắt nạt con trai em."



Buổi sáng cuối quần, Hoắc Nghị Thần ra ngoài. Vốn Lục Nhiên định ở nhà xem bản thảo, ai ngờ nhận được điện thoại của Trần Cáp.



Từ sau cái lần bơi móc ra một đống rắc rối, đối phương đã yên tĩnh một thời gian dài, Lục Nhiên còn tự hỏi không biết đến khi nào cậu ta mới liên lạc với mình.



"Ở quán trà đối diện tòa soạn đi, chỗ đó khá yên tĩnh." Trần Cáp nói.



"Lại là cậu chọn địa điểm?"



"Yên tâm đi, lần này không có ai hết."



"Tốt nhất là như thế."



Lục Nhiên cúp điện thoại, nhắn một câu với ông chủ, sau đó đi tới chỗ hẹn.



Lúc cậu đến nơi, Trần Cáp đã ngồi chờ ở đó. Cậu ta mặc một bộ đồ thể thao, vốn cũng chẳng lớn tuổi lắm, nay lại cảm giác y như học sinh cấp hai.



"Sao mới tí tuổi đã vội vã đi làm rồi?" Lục Nhiên ngồi xuống, thuận miệng hỏi han.



"Anh thì biết cái gì?" Trần Cáp rót cho cậu chén trà, "Tôi đi làm là vì sở thích!"



"Tôi có nghe Hoắc ca nói gia đình cậu cũng không tệ. Bất quá, sở thích có hơi đặc biệt!"



"Nhưng còn thua anh? Vừa đi làm cho công ty của Hoắc ca, lại còn lén lãnh thêm phần việc thứ hai. Hẳn Hoắc ca chưa biết đâu nhỉ?"



"Tôi đang định nói cho anh ấy biết." Lục Nhiên uống một ngụm trà.



"Hừ! Anh nói thử xem! Dám mới lạ." Trần Cáp tỏ vẻ khinh thường.



"Có khi anh ấy đã sớm biết rồi. Chỉ đang đợi chính miệng tôi nói ra thôi." Lục Nhiên nhún vai.



Cho dù lần trước Trần Cáp khiến cậu gặp phải rắc rối, nhưng Lục Nhiên cũng không ghét bỏ cậu ta. Dù sao Trần Cáp nhỏ hơn cậu tận mười tuổi, trong mắt cậu, chỉ là một thằng nhóc hay gây sự mà thôi.



Hơn nữa, trong lúc nói chuyện cậu có thể nhìn ra, bản tính của đối phương không xấu, chỉ là si mê ông chủ quá mà thôi...



Hai người nói lan man một hồi, cuối cùng cũng bàn tới việc chính.



"Mục tôi phụ trách có độ tự do khá cao, bình thường dựa vào tính thời sự mà quyết định đề tài gì. Cậu là người mới, cho nên hãy lấy đống 'Nhật báo Nhân Dân' này đọc sơ qua một lần đi. Tuần sau tôi sẽ hướng dẫn cho cậu."



"Không thể bắt đầu luôn được sao?"



"Cậu gấp như vậy mà làm gì?"



"Này, tại anh mà tôi đã lãng phí thời gian ở tòa soạn hơn nửa tháng rồi. Tôi còn dự định làm giáo viên, đi giao thư, nhân viên phục vụ. Hành trình của tôi full hết rồi, có biết không?"



"Là do ai mà ra?" Lục Nhiên chẳng ngại mà đâm chọc, "Nếu lần trước cậu không gây phiền toái cho tôi, cậu sẽ vì tránh mặt Hoắc ca mà đến tận bây giờ mới dám xuất hiện sao?"



"Tôi…" Trần Cáp há hốc mồm không nói được câu nào.



Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải một người thẳng như ruột ngựa thế này, đâm một cái trúng ngay tim đen, quá đáng mà.



"Tôi muốn bắt đầu liền."



"Vậy cũng tốt!" Lục Nhiên cầm chiếc laptop Apple của Trần Cáp, mở file word ra vừa gõ chữ vừa nói: "Có một cơ sở, công nhân phải đội mưa làm việc. Đây là những dữ liệu liên quan, cậu dựa vào những thông tin này viết một bản phác thảo đi." Tạch tạch gõ chữ xong, Lục Nhiên đẩy laptop qua phía đối diện nói "Viết đi… ngay bây giờ."



Trần Cáp: "…" Chưa từng thấy ai quá đáng như anh ta.



Buổi sáng nhàn nhã, trong quán trà không có ai, nhạc dạo êm tai đi kèm với tiếng gõ bàn phím khiến Lục Nhiên có cảm giác rất thoải mái. Cậu nghĩ ngợi một lát, cảm thấy mình tuy không có quyền hỏi ông chủ sáng nay đi đâu, nhưng chắc cậu có quyền hỏi buổi trưa y có về ăn cơm hay không nhỉ? Vì thế cậu lấy di động ra, định gửi một cái tin nhắn đa phương tiện cho ông chủ. Cậu liếc Trần Cáp ở phía đối diện đang vò đầu bứt tai, nở nụ cười nham hiểm, sau đó nói vào trong di động



"Anh yêu, buổi trưa có về ăn cơm không? Em hầm món canh anh thích nhất nhé?"



Buông ngón tay, tức khắc có âm báo tin nhắn đã được gửi. Sau đó, Lục Nhiên liền nghe thấy thằng nhóc ở phía đối diện hung hăng gõ mạnh lên bàn phím, tựa như cái laptop kia chính là Lục Nhiên vậy.



"Đừng có hả hê vội!" Trần Cáp đập một cái 'bộp' lên bàn, "Anh chờ đó, sớm muộn gì Hoắc ca của tôi cũng sẽ đá anh."



"Ít nhất bây giờ anh ấy là của tôi. Chờ khi nào anh ấy đá tôi quen cậu, cậu hãy giễu võ giương oai sau nhaaaaa."



Trần Cáp tức đến nỗi mặt đỏ lựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế."



Lục Nhiên lấy laptop của người đối diện, thu hồi vẻ mặt, bình tĩnh nói: "Đừng nhắc đến anh ấy nữa, cậu qua đây tôi chỉ cho cậu cách viết bài này như thế nào."



Trần Cáp nghe vậy, cũng quên luôn cả tức giận, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Nhiên, nhìn vào màn hình.



"Tuy ý của tôi là cậu viết theo văn phong của mình, nhưng cậu cũng đừng để tâm tình bản thân dây vào trong bản thảo như vậy chứ. Mấy cái từ 'dứt khoát', 'thật sự' kia không nên xuất hiện ở đây. Nó sẽ khiến người đọc cảm thấy bài này thiếu khách quan."



Trần Cáp gật đầu 'Ừm' một cái.



Mặt khác, trong một phòng làm việc rộng rãi, Hoắc Nghị Thần đang ngồi bàn chuyện với một người đàn ông cạnh cửa số sát đất.



"Điện thoại anh rung kìa."



Người đang ông hất cằm ý chỉ chiếc điện thoại đang phát sáng kia. Hoặc Nghị Thần nghe vậy, cầm di động lên nhìn, tức khắc vẻ mặt của y trở nên ôn hòa rất nhiều, y mở âm thanh lên:



"Anh yêu, buổi trưa có về ăn cơm không? Em hầm món canh anh thích nhất nhé?"



"Ừ, nghe em hết." Hoắc Nghị Thần nói xong thì khóa điện thoại di động lại.



"Sao anh không nói là 'Thật ra anh thích ăn em hơn'?" Người đàn ông ở bên cạnh nhìn biểu tình của Hoắc Nghị Thần, cười đầy xấu xa, "Tôi thật lo lắng cho cậu ta."



"Lo cái gì?"



"Anh cấm dục lâu như vậy rồi, chắc chắn là nhịn sắp hết nổi cho nên mới tìm tới tôi để tán gẫu hòng hạ nhiệt độ. Tôi sợ ngày mà hai người bóc tem, anh sẽ làm cậu ấy đến chết mất."



Hoắc Nghị Thần nghe vậy, sắc mặt không biến chỉ nhẹ nhàng đáp trả: "Tôi lại lo cho anh rể cậu hơn đó!"



"Được, được rồi. Đừng nói lần trước tôi bảo muốn cất hắn vào trong bình, anh cũng tin đó nha? Ha ha!"



"Tôi lại thấy cậu không có vẻ gì là đang nói đùa cả, Phan Trì."



Người đàn ông tên Phan Trì kia cười ha hả, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, ngón tay ve vuốt tay vịn ghế giống hệt như đang vuốt ve người yêu của mình vậy.



"Bên cha mẹ anh sao rồi?"



"Chả sao cả, thương tâm là khó tránh khỏi, nhưng cũng không quá kịch liệt." Hoắc Nghị Thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.



"Đúng là câu 'Cha mẹ thua thiệt con, đều rất dễ thỏa hiệp' chẳng sai mà, rồi sao nữa?"



"Tiếp đó, tiếp đó là một tương lai chẳng rõ." Hoắc Nghị Thần trầm thấp nói, nhìn thành phố bên ngoài cửa sổ, ở một góc nhỏ tầm thường, chính là nơi mà y đang tạm ở nhờ hiện nay.



"Vẫn là nhà họ Phan của tôi tốt hơn. Tên Phan Lạc kia bùng nổ, mạnh tay giải quyết hết cả đám người nhà. Sau đó tôi có come out, bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu." Phan Trì tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu đầy thích ý, "Tôi rất có hứng thú với cái người kia của anh, hôm nào rảnh dẫn đến đây gặp mặt một chút."



"Em ấy rất có hứng thú với cậu."



"Thật sao? Vinh hạnh quá, nếu thế tôi cũng không tiện sĩ diện. Hôm nào tôi đích thân qua nhà anh tặng… giường cho cậu ấy nhé? Hoàn toàn không gây ra tiếng động. Anh thử xem?"



Nói xong còn nở nụ cười xấu xa, chờ Hoắc Nghị Thần trả lời.



Hoắc Nghị Thần không nói câu nào, y nhìn nhìn thời gian, đứng lên.



Lúc ngồi gấu quần bị kéo lên hơi cao,cho nên khi đứng dậy gấu quần vừa vặn chạm lên giày tây, quần áo gọn gàng càng tôn lên vóc người hoàn mĩ của y.



"Tôi phải về rồi."



"Nè! Sao mỗi lần nói tới chuyện này là anh lại chạy? Anh định bao giờ thử, báo cho tôi một tiếng đi, để tôi còn giới thiệu cho người khác nữa." Phan Trì cũng đứng lên, chiều cao và vóc người tương dương với Hoắc Nghị Thần, tựa như em trai mà chạy lót tót theo sau Hoắc Thần Nghị, buồn cười nói: "Nói thiệt, tôi còn nóng ruột thay cho anh nữa đó! Anh thật sự nhịn được sao?"



"Phương pháp khai phá hậu kỳ của mảnh đất kia cậu cứ gửi qua mail cho tôi." Hoắc Nghị Thần không lung lay tựa hồ chẳng có hứng thú với đề tài giường chiếu, "Tuần sau tôi sẽ giới thiệu cho hai người quen nhau, đừng quên dẫn cả anh rể của cậu theo nữa."



"Sao lại muốn dẫn cả anh rể của tôi theo?" Phan Trì hỏi



Hoắc Nghị Thần cười cười, xoay người rời đi. Bởi lần trước nhắc tới Phan Trì, người yêu của y có vẻ như không được vui.



Rời khỏi chỗ của Phan Trì, lên xe, Hoắc Nghị Thần thở môt hơi, mở máy điều hòa, nhớ lại lời Phan Trì vừa nói.



'Anh nhịn được sao?'



Y cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, câu này còn phải hỏi sao?



Lại nhớ tới những lần nhịn nhịn nhịn, nhịn đến thê thảm kia.



Y nhất định phải nghĩ ra cách gì đó để thay đổi tình trạng hiện giờ, nếu không sẽ rất có hại đến sức khỏe của mình.




---
Sao dạo này thấy nhà đìu hiu quá nhỉ? OvO
11 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 34."

ngày nào cũng mong ngóng chap mới hết á.Đào tỷ..hay waaaaaaaaaa.Ước j ngày được hai chap.......ước mơ

Mình vẫn mong chương mới suốt mà. Chẳng qua ít comm thôi. Truyện bn chương vậy bạn? Không biết trước khi mình đi quân sự có hoàn chưa nữa.

Đang cố mà tại nó dài quá T.T

Bh bạn đi QS? Truyện 80ch à, còn 46ch nữa =w=

đào tỷ ơi...hôm nay có chương mới ko đào tỷ.e chờ dài cổ luôn.hichic.

Mood đang tuột tới nách rồi em ơi T.T

sao tuột dữ vậy tỷ tỷ....đi du lịch đi chị.

chủ nhà có pri nhà vì vấn đề nhạy cảm đang bùng phát thì nhớ cho tui vào nhà nhé:))) iu chủ nhà nhiều.
Mà ngay từ đầu chúng ta cũng đã biết họ là người TQ chứ có phải người VN đâu? Họ bênh nước họ là chuyện của họ, mình bảo vệ nước mình là chuyện của mình, k ai can dự đến ai, chính nghĩa là chính nghĩa, có muốn cướp cũng k được. Tui thấy làm ầm ĩ lên khác nào đi quảng cáo vụ share của họ, mình đọc thì đọc chứ có phải cứ đọc và edit là phản bội lại đất nước đâu, yêu nước là yêu nước xuất phát từ đáy tim chứ k phải rùm beng là yêu nước:(((

Vụ lưỡi bò làm tuột cả hứng ý :'(

Chắc nhà không pri đâu, chỉ là mood tuột nên không có hứng làm thôi.
Cái vụ lưỡi bò cũng hơi bị bự, cảm thấy cực phản cảm luôn ấy. Haiz~~ Giờ chả biết tính sao

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info