"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 33.



Edit: Shine.

Beta: Đào.


Chương 33 : Cọ sát với nhau!



Lục Nhiên cảm thấy cậu đã đủ hiểu về ông chủ rồi, chẳng cần phải lên giường để quen thuộc mùi hương của đối phương làm cái gì đâu.

Mà lời giải thích lần này của ông chủ lại không phải là vì để tăng thêm độ ăn ý của cả hai.

"Sofa nhà cậu nằm cũng được đó, cậu cứ nằm mỗi bữa đi."

Có lẽ ông chủ phát hiện ra được ánh mắt cảnh giác của cậu, ghét bỏ mà liếc một cái, khinh thường nhìn cậu nói: "Đâu phải chưa từng ngủ chung, cậu còn sợ tôi làm gì cậu hay sao?"

Lục Nhiên cảm thấy rất quái dị.

Ngủ chung một giường với ông chủ, dù ngủ theo kiểu nam nữ hay kiểu đắp mền nói chuyện phiếm, cậu đều cảm thấy rất ngại ngùng.

Hơn nữa, cái giường này rất rộng, cậu có lăn lộn đến cỡ nào cũng không thể nằm đè lên ông chủ được nhỉ?

Lục Nhiên vẫn đầy mặt khổ sở đứng bên mép giường.

Từ trước đến nay ông chủ không bao giờ cho phép cậu cãi lại mệnh lệnh của y, nhưng nói sao cậu cũng phải đấu tranh tâm lý một chút chứ. Mà cái người đang nằm trên giường xem tạp chí kia lại chẳng có ý thúc giục cậu, đeo gọng kính lên và chìm vào trong thế giới của y, chẳng màng đến xung quanh.

Tất nhiên cuối cùng vẫn là dùng sự thỏa hiệp của Lục Nhiên để kết thúc.

Lục Nhiên vòng qua phía bên kia bò lên giường, đang quỳ, liền phát hiện người bên cạnh có động tác.

Lục Nhiên khó hiểu mà giật mình một cái, lại trông thấy ông chủ rút hai chiếc đệm tròn không biết ở đâu ra, tùy tiện quăng một bên, lập tức tách đôi vị trí của hai người, mỗi bên một nửa.

Lục Nhiên: "..." Thật sự ghét bỏ cậu đến vậy sao...

Lục Nhiên không khống chế được mà co rút khóe miệng, thầm than quả nhiên cậu có phần tự kỷ, đối phương tỏ rõ lập trường của mình như vậy rồi, cậu còn cảnh giác làm cái quái chi nữa.

Chẳng phải từ lần đầu tiên hai người bọn họ ngủ chung, ông chủ đã nói rõ là 'sẽ không cướp cò' đó sao.

Chưa bàn đến chuyện mình có sức hấp dẫn tới nỗi ông chủ phải sờ phải nắn hay không, cho dù có, lấy tính tình kiên định của ông chủ, đại khái chỉ cần tùy tiện cầm lấy một quyển sách lên xem, tức khắc hứng thú sẽ bay biến ngay.

Nghĩ đến đây, Lục Nhiên tự nhiên có chút buồn bực, cậu dựa lưng vào giường, bắt đầu tự hỏi cấu tạo lòng người, rốt cuộc phức tạp đến cỡ nào, mới có thể làm người ta sản sinh ra nhiều suy nghĩ linh ta linh tinh như vậy?

Hai người đều không nói gì, Lục Nhiên yên lặng nhận lấy quyển sách từ tay ông chủ, xem sơ qua một cái, không phải là loại cậu thích, bất quá có còn hơn không, đỡ phải khiến cậu miên man suy nghĩ, vì thế liền tập trung đọc.

Hôm sau tỉnh dậy, một chân của Lục Nhiên lướt qua đệm tròn, đặt lên trên đùi ông chủ.

Lục Nhiên cả kinh, lập tức rút về, kết quả không nhận thấy tay mình đang nắm cái gì, theo kế đó...

Một người khác hình như bị lôi kéo, cho nên thân thể giật giật, cau mày khẽ mở mắt ra, mờ mịt chống nửa người ngồi dậy, sau đó cúi đầu, nhìn bàn tay trên ngực mình.

Lục Nhiên xấu hổ nhìn đồ vật trong tay mình, phát hiện là dây áo ngủ của ông chủ, vừa rồi bị cậu lôi kéo, cho nên nó xổ tung, cộng thêm động tác ngồi dậy của y, áo ngủ mở lớn, da thịt trên ngực đều lộ ra bên ngoài.

Màu da cùng bắp thịt săn chắc của đối phương làm cho người ta chợt có cảm giác... thèm...

Thẳng đến khi đối phương ngẩng đầu, nhìn về phía cậu, Lục Nhiên mới bối rối buông tay ra, tỏ vẻ mình không phải cố ý.

Lục Nhiên bị thân trên trần như nhộng của ông chủ làm cho máu trong người quánh đặc lại, đối phương mới thản nhiên thu tầm mắt. Không biết là do vừa tỉnh giấc hay sao, mà giọng nói có chút khàn khàn, "Hoảng loạn cái gì, có bắt cậu chịu trách nhiệm đâu chứ".

"... Ông chủ thật rộng lượng*." Lục Nhiên nịnh hót.

"Lần sau cậu thử cưỡi lên trên người tôi xem tôi có lớn hay không."

(Chân đại độ = còn có nghĩa là thật to lớn)


"Tôi nào dám."

"Cậu thử xem."

Lục Nhiên lệ rơi đầy mặt.

Cậu cảm thấy ông chủ là đang đùa giỡn cậu, nhưng biểu tình của y lại nghiêm túc cực kỳ, cứ y như đang nói rằng 'có cơ hội cậu nhất định phải thử, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu' vậy ấy.

Hai người 'tùy tiện' trò chuyện vài câu, rồi cùng rời khỏi giường.

Cuộc sống ở chung cứ thế mà bắt đầu bằng một buổi sáng 'hài hòa', Lục Nhiên thường xuyên cảm thấy khó mà tin nổi.

Tuy rằng cậu với ông chủ không phải là người tình thật sự, nhưng hai người cùng sinh hoạt, tựa hồ chẳng quá khó khăn như cậu vẫn tưởng tượng. Mà một người khác, cũng không bộc lộ ra thói quen quái dị nào đó khiến cậu cảm thấy bất mãn.

Lục Nhiên hiểu, cậu có chút sợ hãi đối với yêu đương và sống chung, thật ra đều do chính gia đình của cậu mà nên.

Bởi vì cha mẹ canh giữ cậu rất chặt, bởi vậy cậu thường xuyên nảy sinh ra suy nghĩ 'sống chung với bất kỳ ai cũng đều cảm thấy áp lực như vậy, thế sống một mình luôn cho nó thoải mái'.

Mãi cho đến giờ, cậu cũng chưa từng có ý muốn thay đổi suy nghĩ ấy, cậu sợ cậu gánh không nổi hậu quả của nó.

Tuy nhiên không ngờ ma xui quỷ khiến làm sao, cậu lại bất ngờ được trải nghiệm thử.

Trừ bỏ cha mẹ của cậu ra, ông chủ là người duy nhất cùng sống chung với cậu.

Đối với cậu mà nói, bạn cùng phòng hồi Đại Học chỉ có thể tính là bao dung và thông cảm lẫn nhau. Mà hiện giờ, tựa hồ cậu chẳng cần phải trả giá bất cứ thứ gì.

Thậm chí đôi khi cậu còn cảm thấy, nếu người yêu sau này của cậu có thể vừa dễ chịu vừa quan tâm chăm sóc như vậy, thế quá tuyệt .

Đương nhiên, do địa vị xã hội của ông chủ cao hơn cậu, cộng thêm ông chủ dùng tiền thuê cậu tới, cho nên cậu thường xuyên nhắc nhở bản thân là phải nhường nhịn đối phương, nếu xuất hiện mâu thuẫn gì, mọi thứ sẽ trở nên rất khô cứng.

Nhưng sự thật nói cho cậu biết, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hai người sống chung với nhau, căn bản chẳng xuất hiện mâu thuẫn gì, điều này khiến Lục Nhiên rất là kinh ngạc.

Này không nên nha, theo như cậu biết cho dù là người yêu thân mật nhất, lúc mới sống chung, cũng sẽ nảy sinh chút phiền phức nhỏ, đôi co không ngừng.

Thế hai người bọn họ là làm sao?

Thậm chí Lục Nhiên còn hoài nghi, sinh hoạt bình tĩnh yên ả như vậy, nếu một khi mâu thuẫn xảy ra
 chắc sẽ trở thành trận chiến lớn?

Lục Nhiên đi đến gần Hoắc Nghị Thần, người đang đọc sách kia lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, ý là đã chú ý tới cậu, có chuyện gì mau nói.

Vì thế Lục Nhiên hỏi: "Ông chủ, anh có cảm thấy tôi sử dụng nhà vệ sinh quá lâu không?"

"Không cảm thấy."

"Thế tôi bắt anh tiết kiệm điện nước, anh có cảm thấy tôi quá dông dài?"

"Không dông dài."

"Lau nhà anh không chê mệt?"

"Không mệt".

Mấy ngày nay, thấy ông chủ liên tiếp nhường bước, Lục Nhiên cũng càng lúc càng lấn tới, bộc lộ hẳn bản tính.

Ban đầu còn vội vội vàng vàng sử dụng nhà vệ sinh, tới lúc phát hiện ông chủ chẳng bao giờ mở miệng hối thúc, cậu bèn chậm rãi quay về tốc độ cũ.

Sau lại, cậu có chút xót của khi ông chủ sống quá lãng phí, đành uốn lưỡi đề nghị đối phương thời điểm đánh răng nên tắt vòi nước, kết quả người kia suy một ra ba, tự học được cách tiết kiệm điện nước luôn.

Sau nữa, cậu đang lau nhà một nửa thì eo có chút đau, ông chủ liền giành lấy cây lau nhà, học theo cậu mà lau nhà...

Lục Nhiên nghĩ những chuyện kia, cắn răng một cái nói: "Thế về sau anh nấu cơm luôn nha?"

Rốt cuộc ông chủ cũng đóng sách lại, phát ra một tiếng 'bộp', tim Lục Nhiên cũng theo đó mà nhảy thót lên.

Đặt quyển sách xuống, xoay người đối mặt với cậu, y nhướng mày hỏi: "Cậu muốn tranh cãi ầm ĩ với tôi?"

Lục Nhiên lập tức phủ nhận: "Không không không, tôi chỉ tùy tiện hòi thôi mà."

Đó, cậu biết ông chủ cũng có điểm giới hạn mà, ba cái việc nấu ăn nấu uống này sao ông chủ chịu làm cho được ¬(— . —)⌐

"Tốt thôi, cậu đã muốn nếm thử tay nghề của tôi, nếu không sợ khó nuốt, tôi có thể nấu."

Lục Nhiên vỗ mạnh đầu chào thua, "Ông chủ, tôi kêu anh làm gì anh cũng đều làm hết?"

Hoắc Nghị Thần dựng thẳng ngón trỏ lên, đong đưa qua lại, mỉm cười nói: "Cậu dám kêu tôi ăn phân hoặc đi chết, cậu sẽ ngỏm một cách vô cùng thê thảm."

Sau một hồi thăm dò, Lục Nhiên phát hiện điểm giới hạn của ông chủ quá xa, cơ bản cậu đụng không tới, cho nên cậu hoàn toàn chẳng lo ngại mình sẽ vô tình va vào điểm giới hạn của ông chủ.

Đương nhiên, thăm dò của cậu đều là những việc lặt vặt hạn chế trong phạm vi căn phòng mấy chục mét vuông này. Sợ làm quá, sẽ nảy sinh mâu thuẫn.

Nhưng tiếc là bọn họ không hề nảy sinh mâu thuẫn nào.

Đêm hôm đó, nằm ở trên giường, ông chủ nhẹ nhàng nói với cậu một câu rất đúng trọng tâm, "Hiện tại tôi ăn chùa ở chùa nhà cậu, tất nhiên tôi sẽ hòa nhập với cậu. Nếu cậu cảm thấy việc nhà quá mệt mỏi, cứ giao sang đây, không thành vấn đề. Nhưng đổi lại, đến thế giới của tôi, hoặc khi tôi cần đến cậu, cậu phải mau chóng hòa nhập với tôi. Tựa như tại nơi này tôi làm cậu hài lòng, để trao đổi, cậu cũng phải làm tôi hài lòng. Đạo lý ấy, cậu hiểu chứ?"

Lục Nhiên nghiêm túc nghe, ghi ở trong lòng.

Ông chủ sâu không lường được. Tựa như lúc trước y quá bình dị gần gũi, khiến cậu khó có thể tin nổi. Giờ nghe đối phương dùng giọng điệu kẻ cả nói, cậu mới nhận ra, đây chính là ông chủ mà cậu biết.

Không phải cậu cho rằng tính cách vốn có của ông chủ tan vỡ.

Lục Nhiên bi ai nghĩ, có khi tính cách hiện giờ chỉ là do cuộc sống ép buộc ra thôi.

Về mảng kiếm tiền, ông chủ suy nghĩ rất nhanh và gọn.

Y hỏi mượn cậu 10 vạn đồng, ném hết vào trong sàn chứng khoán, còn nói một tháng sau sẽ trả gấp đôi.

Thời điểm Lục Nhiên đưa thẻ ra, còn hỏi y: "Ông chủ, tôi cho anh mượn 20 vạn được không?"

Dưới sự đồng ý ngầm của ông chủ, Lục Nhiên mới vừa đem phần lớn gia sản đặt vào trong thị trường chứng khoán, Cung Trí Siêu liền gọi điện thoại đến vay tiền.

"Cái gì?" Lục Nhiên móc móc lỗ tai, "Lại có bạn gái ?"

"Đúng vậy, hồi trước quán cơm của cô tao cần trang hoàng, tao đã đem hết tiền cho cô tao mượn rồi, khà khà..." Lục Nhiên có thể tưởng tượng được cái bộ dáng cao to đang vò đầu bức tai kia, "Không ngờ nhanh như vậy đã gặp được nữ thần, nhưng tiếc là hiện tại chẳng đào ra nổi một đồng để mua quà cáp. Tao mới nhớ là mày có tiền dành dụm, cho nên gọi hỏi mượn."

"Tao muốn cho mày mượn lắm..." Lục Nhiên khẽ liếc sang người đeo mắt kính, đang ngồi trước vi tính nghiên cứu thị trường chứng khoán, "Nhưng tao cũng đang kẹt tiền..."

Chứ gì nữa, ông chủ chẳng mang theo xu nào vào ở cùng với cậu, hiện một phần lương mà nuôi tận hai người, đã thế lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị thất nghiệp.

Nghe Lục Nhiên đang kẹt tiền, Cung Trí Siêu cũng không làm khó dễ, định tìm hỏi mượn người khác.

Lúc này, tựa hồ trong loa truyền đến âm thanh của những người khác.

Không thể nào? Lục Nhiên vẫn luôn sống một mình mà, sao trong nhà nó lại có âm thanh của những người khác, huống chi còn là đàn ông? !

"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên? Nhà mày còn có ai à?"

Vốn giọng của Cung Trí Siêu rất lớn, lúc này sốt ruột, càng khiến lỗ tai Mục Nhiên chết lặng.

Lục Nhiên kéo điện thoại ra xa, che micro lại, trước trả lời ông chủ vừa mới hỏi mình kia: "Đèn pin nằm trong ngăn kéo thứ ba dưới bàn vi tính ấy." Sau đó mới buông tay ra, nói với Cung Trí Siêu, "Tiểu Siêu à, nhà của tao bị cúp điện, không nói nữa, tao đi xem xem có chuyện gì."

"Chờ một chút chờ một chút! Nhà mày còn ai nữa à? Tao mới vừa mới nghe thấy tiếng động."

"Đúng vậy, ông chủ của tao cũng đang ở đây."

"Gì?! Hai người sống chung rồi à!"

Lục Nhiên trợn trắng mắt một cái, "Đúng vậy, sống chung." Lục Nhiên bị một ánh sáng trắng đánh tới, lập tức nói, "Có rảnh lại nói sau, trước cúp máy đã... Mà khoan, chúc mày với ẻm mới của mày trăm năm hạnh phúc răng long đầu bạc."

"Hắc hắc, cảm ——" nói còn chưa dứt lời, điện thoại đã bị cúp mất.

Mãi một lúc lâu sau, Cung Trí Siêu mới lầm bầm lầu bầu: "Chẳng phải trước giờ vẫn gọi là lão Cung sao? Sao tự dưng lại đổi?"

---

"Xã hội hiện đại đến như vậy mà còn có chuyện cúp điện." Ông chủ mở đèn pin, chiếu xung quanh, có vẻ rất mới lạ.

"Khu nhà này cũ kỹ lắm rồi." Lục Nhiên dẫn ông chủ đi ra ngoài phòng, "Trước xem xem là cúp điện thật hay chỉ là đứt cầu chì"... Hẳn kW vẫn phải còn, lần trước tôi mới đóng tiền điện mà... Đừng nói là dây điện bị đứt nha..." Vừa đi, Lục Nhiên vừa nói linh tinh.

Người cầm bóng đèn rọi sáng đằng sau không ừ hử một câu, chỉ lo nhìn chằm chằm cái tên mang dép lê đi đằng trước kia.

Hai người ra tới ngoài hiên, phát hiện hàng xóm nhà đối diện cũng bị mất điện.

Tức khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người chợt hiểu, đây chắc chắn không phải là một hộ bị mất điện, mà là cả khu.

Đành oán giận trở về phòng.

Bên trong, ngoại trừ ánh đèn pin mờ mờ ra, chỉ còn lại yên ắng. Không có tiếng TV chiếu quảng cáo, cũng không có âm thanh máy vi tính vận hành, yên ắng có chút quá phận.

"Nếu không có điện, vậy đi ngủ sớm thôi." Hoắc Nghị Thần nói.

"Mới tám giờ... Còn sớm quá."

"Chúng ta cứ nằm trên giường nói chuyện phiếm."

"..."

Cùng lúc đó, tại nhà họ Hoắc, Tần Dĩnh và Hoắc Tuấn đang ngồi trên ghế sa lông, nhìn mấy thứ được rút ra từ một túi hồ sơ.

"Đây là tài liệu về cha mẹ của Lục Nhiên?" Hoắc Tuấn nói, "Anh cảm thấy Lục Nhiên rất có gia giáo, hẳn cha mẹ đều ưu tú... Đáng tiếc lại đi lên con đường này."

"Đừng đáng tiếc cho người khác." Tần Dĩnh hừ một tiếng, "Con của anh cũng đi lên con đường đó luôn đấy." Tần Dĩnh nhìn những những giấy tờ và ảnh chụp, nói, "Anh nói đúng, xem ra chúng ta nên gửi gắm hy vọng vào cha mẹ của Lục Nhiên rồi."

Tuy rằng bọn họ không có ý định tới tìm cha mẹ Lục Nhiên kể ra quan hệ của hai người, nhưng nếu bọn nhỏ muốn ở cùng với nhau, tất nhiên cũng phải vượt qua cửa ải của hai vị phụ huynh bên kia.

Bọn họ bó tay với con mình, chẳng lẽ cha mẹ của Lục Nhiên cũng bó tay luôn sao?

Mà việc bọn họ cần làm hiện giờ, đó chính là chờ.

Đương nhiên, trừ cái này ra, bọn họ còn nghe nói, nửa tháng sau mẹ của Lục Nhiên sẽ tới thành phố D công tác...


---
*Muốn làm việc nhà phụ vợ mà sợ vợ nghi nên vờ vịt =))
1 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 33."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info