Edit: Shine.
Beta: Đào.
Chương 32 : Ngủ ở đâu.
Khi điện thoại vừa được kết nối, Lục Nhiên còn chưa kịp trả lời, đối phương đã mở miệng trước.
"Buổi trưa muốn ăn gì?"
Mí mắt Lục Nhiên giật giật, bình thường khi ông chủ nhắc tới cái đề tài ‘ăn’ này, tức sẽ có một đoạn sau không hay ho cho lắm.
"Tôi tùy tiện ăn chút gì đó ở đây là được rồi." Lục Nhiên lập tức đáp.
"Tôi đến đón cậu." Đối phương vẫn khăng khăng.
"Không cần. . . . . ." Lục Nhiên giãy dụa, "Đi đi về về như vậy rất phiền." Tuy rằng biết chắc phản đối sẽ vô hiệu.
"Nói như vậy, cậu là muốn bỏ đói tôi."
Lục Nhiên bất đắc dĩ đáp ứng, "Được rồi, muốn ăn cái gì anh cứ suy nghĩ đi, một hồi chúng ta đi mua."
"Ok, thế cậu gọi điện là định nói cái gì?" Nghe cứ như chuyện ăn cơm mới là điều chính đáng trong lòng ông chủ, nói xong nó mới mở miệng hỏi việc khác, làm cậu tuột cả hứng.
Nếu buổi trưa gặp nhau, vậy Lục Nhiên sẽ cố kềm nén, không kể về cuộc nói chuyện với Tần Dĩnh ra, để lúc ăn cơm nói sau, dễ truyền đạt cảm xúc hơn.
Đang giữa quý, cho nên công việc ở công ty chẳng nhiều, Lục Nhiên cũng tương đối rảnh rỗi. Còn hơn mười phút mới tới giờ nghỉ trưa, nhưng Lục Nhiên đã bắt đầu lười biếng .
Ngô Mẫn cũng rảnh rỗi, nói bóng nói gió hỏi cậu và Hoắc Nghị Thần tiến triển thế nào rồi.
"Vừa nãy anh đi ra nên không biết, đám nhân viên nữ dưới lầu lên đây bàn tán xôn xao về vụ của anh, nói anh không còn cổ thụ chống lưng nữa."
Lục Nhiên nghe xong, gật gật đầu, không quá để ý.
Ba cái đề tài của phụ nữ này, cậu cũng chẳng hứng thú. Nếu có người nào là đàn ông thương tâm đau khổ khi ông chủ nghỉ việc, ít nhất cậu sẽ nghe nhiều thêm hai câu.
Nhìn thấy Trương Lập Cương đi ngang qua, Lục Nhiên gọi đối phương lại .
"Anh Trương, cái phòng hôm trước anh nói với tôi, còn không vậy?"
Lục Nhiên từng vô ý than là phòng cậu thuê cách công ty hơi xa, lúc ấy Trương Lập Cương nói gã có quen một người đang muốn cho thuê phòng, đường xe tới công ty chỉ khoảng 10p đồng hồ, có đi bộ cũng chừng 20p là tới, khá gần. Thời điểm đó Lục Nhiên có chút rục rịch, nhưng vừa nghe là nhà có hai phòng, tiền thuê còn tương đối mắc, cuối cùng cậu đành bỏ qua.
Hiện giờ ông chủ vào ở cùng, căn phòng nhỏ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách của cậu hẳn sẽ rất chật, cậu mới có ý định tìm chỗ khác.
Chuyện như vầy mà để ông chủ quen sống trong an nhàn sung sướng đi hỏi quả thật là vô nhân đạo quá. Lục Nhiên cũng không định thương lượng với đối phương, nếu thấy thích hợp cậu sẽ tự ý quyết định luôn.
Không nghĩ tới Trương Lập Cương lại bảo căn phòng kia đã có người thuê rồi.
"Lúc ấy tôi đã nói với cậu là căn phòng kia rất tốt, ai bảo cậu không sớm xuống tay. Tôi ở giữa còn có thể ép giá giúp cậu mà"
"Há" Lục Nhiên cúi đầu, "Vậy anh giúp tôi lưu ý xem, diện tích cỡ cỡ căn phòng kia là ok." Sau đó lại bổ sung thêm một câu, "Cả giá nữa!"
"Biết, biết mà, vừa có tin là tôi báo cho cậu ngay."
Xem ra trước mắt cậu chỉ có thể tạm thời ở chen ở chúc với ông chủ.
Thời gian nghỉ trưa vừa tới, điện thoại của Lục Nhiên liền rung lên, chuẩn còn hơn cả chuông báo thức.
Lục Nhiên vừa trông thấy cái tên bên trên, lập tức đứng dậy cầm lấy áo khoác, vừa bắt máy nghe vừa chờ thang máy tới.
Xe đậu ở vị trí rất dễ nhìn, thời điểm Lục Nhiên bước nhanh tới đó, liền bắt gặp ông chủ đang tựa vào cửa xe, ngửa đầu không biết nhìn cái gì.
Gò má của người nọ thật đẹp mắt, đường nét góc cạnh y như tây phương. Dưới ánh đèn của bãi đỗ xe, lông mi hắt nên một chiếc quạt màu đen xinh đẹp.
Đối phương nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu, Lục Nhiên lập tức che dấu bằng cách chuyển tầm mắt sang một bên, sau đó lại chuyển trở về, "Đợi lâu, để tôi lái xe cho."
Ông chủ không từ chối, đưa chìa khóa xe cho cậu, tự giác đi sang bên phó lái ngồi.
Khi nhận lấy chìa khóa, ngón tay ấm áp của y khẽ chạm vào lòng bàn tay cậu một cái, tim Lục Nhiên không khỏi trật nhịp.
Cậu cảm giác mình có cái gì đó không đúng lắm, nhưng nói không ra rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Ở trên xe, Lục Nhiên nhắc tới vấn đề ở chung, cậu bảo: "Tạm thời không thuê được phòng lớn hơn, phiền anh chen chúc với tôi một chút nhá!".
Lục Nhiên khẽ quét mắt, phát hiện người ngồi ở ghế ghế phó lái đang khoanh tay nhìn mình, không có phản đối, gật đầu nói: "Chả sao, không vội."
Lục Nhiên nghĩ thầm rằng, đương nhiên anh sẽ không vội, bởi vì nhất định anh sẽ chiếm cứ phòng ngủ rồi.
Lấy tính tình của ông chủ mà nói, chắc chắn y sẽ không thể nào ngủ ở sofa.
Nhưng cậu cũng không muốn ngủ ở sô pha ahhh.
Kết quả cậu ngàn tính vạn tính, cũng không tính kịp tốc độ hành động của ông chủ.
Sau khi về đến nhà, cậu liền cảm thấy bên trong có chút gì đó khang khác. Đi xung quanh một vòng, đứng trước cửa phòng ngủ, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc giường kingsize cơ hồ chiếm cứ gần hết bên trong đó.
"Rộng hơn hai mét, lớn nữa sẽ không nhét vô vừa." Ông chủ đi theo phía sau Lục Nhiên, nói.
"Anh....... Tiền ở đâu ra?"
"Bán mặt."
". . . . . ."
"Giỡn với cậu thôi, bạn bè của tôi nghe tin tôi bỏ nhà đi bụi, liền nhanh tay tặng quà mừng đó." Đương nhiên, y đã lược bớt hai chữ 'ở chung' nằm sau hai chữ 'quà mừng' kia rồi.
Có thể gửi trả không? Lục Nhiên nghĩ thầm.
Nghe chính miệng ông chủ nói tới hai chữ 'bạn bè', Lục Nhiên cảm thấy thật vi diệu.
Bởi, giống như Tần Dĩnh, cậu cũng cho rằng ông chủ chẳng hề có bạn bè gì. Ít nhất là thời điểm cậu ở cạnh y, cậu chưa hề trông thấy y trò chuyện với bất kỳ người nào, thế cho nên bạn bè ở đâu chui ra đây?
"Khái niệm bạn bè của tôi và của cậu khác nhau." Hoắc Nghị Thần tựa hồ nhìn ra thắc mắc của cậu, giải thích, "Khi có việc sẽ giúp đỡ, nhưng bình thường lại chẳng liên lạc gì. Bất quá, người bạn này của tôi có hơi đặc biệt chút."
Hoắc Nghị Thần vừa nói, vừa chơi đùa mấy sợi tóc của Lục Nhiên.
"Sao lại đặc biệt?" Lục Nhiên hỏi.
"Có thể xem như là bạn xấu." Ông chủ cà rỡn nói.
Lục Nhiên chợt cảm thấy không thoải mái lắm về cậu trả lời này, bạn xấu kiểu gì mà lại kịp thời tặng giường? Cũng không biết. . . Có ám chỉ khác hay không nữa.
"Hắn gọi Phan Trì, có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu đến gặp hắn. Cái khác tôi không có, chứ hiện giờ thời gian tôi lại dư rất nhiều. Người yêu của hắn là một luật sư, nghiệp vụ rất giỏi."
Hả? “ Hắn có người yêu?"
"Uhm, sao vậy?"
"Ờm." Chút khó chịu trong lòng liền vụt tan thành mây khói, nhanh đến nổi Lục Nhiên còn không kịp phân tích nó từ đâu mà ra. Sau đó, cậu chú ý tới nãy giờ ông chủ vẫn luôn nghiên cứu tóc của mình, Lục Nhiên đưa tay vỗ vỗ đối phương, "Anh đang nhìn cái gì đó?"
Bàn tay đang làm bậy kia không nỡ rút ra, Hoắc Nghị Thần nói, "Dưới ánh nắng mặt trời, tóc cậu có màu nâu."
"Đúng vậy, không đen lắm." Lục Nhiên không truy cứu vụ cái giường nữa, mà đi về hướng phòng bếp.
Chắc mấy thứ trong phòng bếp cũng là bạn xấu của ông chủ tặng, cảm giác giống như tất cả rau dưa của siêu thị đều được chuyển tới đây. Phòng bếp nhỏ không chứa nổi, chất thành một đống.
"Còn rất mềm mại." Lực chú ý của người nào đó vẫn nằm trên tóc cậu, "Nghe nói người có mái tóc mềm mại, tính tình cũng rất tốt."
"Không hẳn là nghe nói đâu" Lục Nhiên giải cứu một con cá ra, vẫn còn sống, bỏ vào thùng đựng nước, trước tạm thời nuôi nó. Rồi quay đầu nhìn ông chủ nói, "Chẳng phải tính tình của tôi rất tốt đó sao?"
Người đứng ở cửa kia sửng sốt một chút, nháy mắt thời gian dường như ngưng đọng lại, sau đó cong khóe môi lên "Tôi chợt nhớ tới một bài hát của một nữ ca sĩ, tiết tấu rất nhanh ."
"Bài hát đó là gì?"
"Không biết, tôi không nhớ tên bài hát đó."
"Vậy anh nhớ cái gì chứ?"
"Nhớ có một câu trong bài hát đó."
"Uhm."
"Hình như là. . . . . . ‘Rất muốn thổ lộ với người’".
Buổi trưa Lục Nhiên làm mấy món mà ông chủ thích ăn, lúc ăn cơm hai người đều rất im lặng. Khí chất xung quanh ông chủ có thể tạm dùng từ 'ôn hòa' để hình dung, tuy rằng biểu cảm không cho thấy điều gì, nhưng Lục Nhiên vẫn cảm giác được, tựa hồ tâm trạng của y đang rất tốt.
Ăn cơm xong đã hơn 12h, Lục Nhiên liếc nhìn đồng hồ, cam chịu số phận mà thu dọn chén đũa định đem đi rửa, phỏng chừng làm nhanh để còn tranh thủ tới công ty.
Lúc thả chén vào trong bồn nước, Lục Nhiên ngó thấy ông chủ đứng xớ rớ nơi cửa phòng bếp, bộ dạng có vẻ như có lời gì muốn nói.
Lục Nhiên đợi một hồi, phát hiện y vẫn chẳng nói lời nào.
"Ông chủ, có gì muốn dạy bảo sao?" Lục Nhiên đành phải ra đòn phủ đầu trước.
Hoắc Nghị Thần nhìn cái bồn rửa chen, môi rục rịch vài cái, tựa hồ vất vả lắm mới mở miệng được, nói: "Cần. . . . . . tôi phụ giúp không?"
Lục Nhiên cảm giác các cơ trên mặt mình đều không nghe theo sự điều khiển của cậu mà đồng loạt co rúm lại.
Cậu không có nghe nhầm đấy chứ?
Ông chủ lớn cầm trong tay cả trăm triệu bạc, hỏi cái người nhân viên tạm thời cậu đây, có cần y phụ giúp rửa chén không?
Nếu không phải tay đang ướt nước, cậu sẽ không chút do dự mà ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Tôi là nói... " Hoắc Nghị Thần hất hất cằm, ý chỉ đống chén đũa kia, "Nếu cậu phải rửa chúng nó, có thể sẽ chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi. Hiện cậu là chủ, cậu có quyền phân cho tôi một ít công việc nhà."
Lục Nhiên lau lau tay, dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải kềm giữ khóe miệng lại, để tránh mình không cẩn thận cười đến rách mồm.
"Ông chủ, anh không bị bệnh gì chứ?"
Lục Nhiên nói xong, liền phát hiện sắc mặt đối phương lại thay đổi, trở mặt còn nhanh hơn là lật sách, lập tức phô ra bộ dáng cao cao tại thượng, cái giá của một ông chủ.
Đối phương dùng gọng điệu ra lệnh, nói: "Tôi bảo, cậu quyền phân cho tôi một ít công việc nhà."
Nhưng cũng đâu cần giành làm việc nhà tới vậy chứ?
"Ok ok!" Lục Nhiên lập tức sáng suốt mà ngừng tay lại, dạt hai tay giữa ông chủ và cửa để tạo nên một lối đi, "Vậy phòng bếp giao hết cho anh nhé."
Lục Nhiên muốn trốn, tuy nhiên vừa tới cửa đã bị chặn ngang, cậu khó hiểu nhìn nhìn đối phương.
"Không có lời gì muốn nói sao?" Người chặn đường cậu nhướng nhướng lông mi, bộ dáng tựa hồ muốn nói ‘Cậu cũng nên bày tỏ một chút thành ý chứ’.
Đại não Lục Nhiên nhanh chóng vận chuyển, sau đó vừa nghiền ngẫm biểu tình của ông chủ vừa chậm rãi thăm dò mà nói: "Anh thật sự là một người bạn cùng nhà cực kỳ cực kỳ tốt. . . . . . Anh có thể giúp tôi rửa chén, rất rất cảm ơn. Cũng nhờ có anh, cho nên tôi mới có dư thời gian để ngủ trưa một chút".
Khi y nghe xong, cũng không vừa lòng lắm, nhưng miễn cưỡng cho qua ải.
Lục Nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cục người kia cũng chịu rụt cánh tay ngăn ở cửa lại, nói: "Lần sau có tỏ vẻ cảm tạ, ít nhất nên dùng thêm một chút thành ý, đừng có giống như viết cáo báo thế này."
"Vâng thưa ông chủ! Tôi nhớ kỹ."
Lục Nhiên vừa nói vừa lùi ah lùi về hướng phòng ngủ, kèm giữ nguyên khuôn mặt tươi cười đó. Gần khuất bóng, cậu liền cười nhăn tít một cái, rồi quay lưng vào trong phòng ngủ.
Đóng cửa lại, Lục Nhiên tựa người trên tấm cửa, trái tim vẫn còn đang hăng hái nhảy nhót thình thịch.
Rõ ràng mới vừa rồi ông chủ là nổi nóng ra lệnh cho mình, nhưng cớ gì mình lại bị 'dọa' đến tâm tình tốt như vầy?
Đừng nói cậu có máu M nhaaa?
Kết quả, ông chủ ‘ân điển’ cho cậu hơn hai mươi phút, tuy nhiên cậu mới vừa mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe 'xoảng' một tiếng.
Trái tim Lục Nhiên giật thót, cái đĩa của cậu. . . . . .
Ôm đau lòng lim dim ngủ tiếp, cậu lại nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn còn lớn hơn nữa.
Chắc chắn cái tô lớn nhất nhà cũng đã hy sinh. . . . . .
Lục Nhiên cứ tưởng đâu bị âm thanh kích thích như vầy cậu sẽ không thể nào ngủ được nữa, bất quá chỉ một hồi sau, cậu liền chìm vào giấc mộng.
Khi được ông chủ đánh thức, Lục Nhiên còn không dám tin mình lại ngủ say đến thế. Cậu ngồi dậy, quơ quơ đầu, hỏi người đứng bên giường, "Chén bát đã rửa xong rồi?"
"Coi như là vậy."
"Coi như là vậy?" Lục Nhiên buồn bực.
"Có mấy cái vĩnh viễn cũng không rửa được."
Lục Nhiên bị y chọc cười, xuống giường đi vào phòng vệ sinh thay đổi quần áo, lúc soi gương, cậu vuốt vuốt tóc mình, cảm thụ một chút.
"Vầy là mềm mại à?"
Bởi vì thời điểm nấu cơm tiếng nồi chảo quá lớn, lúc ăn cơm lại không thích hợp nói nhiều, sau đó chợt cảm thấy buồn ngủ, vậy nên thẳng đến khi Lục Nhiên đến công ty, vẫn chưa nói tình hình cho ông chủ nghe được.
Buổi chiều Lục Nhiên nhận được điện thoại của mẹ, bảo là đã hẹn cô gái hôm nọ giùm cậu rồi, chiều thứ năm tuần sau gặp mặt.
"Thứ năm. . . . . ." Nhìn lịch, Lục Nhiên lập tức từ chối, "Mẹ, không được, ngày đó con có chuyện rất quan trọng, phải tăng ca."
"Ohm, mẹ sẽ hẹn thời gian khác cho con."
"Không cần đâu, để con tự hẹn cô ấy. Đến lúc đó con sẽ gửi ảnh chụp buổi ăn cơm ấy cho mẹ, được chứ?"
Thôi Khánh Kiệt nghe con trai nói như vậy, liền vui vẻ cúp điện thoại.
Tắt điện thoại xong, mặt Lục Nhiên tức khắc đầy thống khổ, cậu phải làm sao để mẹ cậu không giới thiệu bạn gái cho cậu nữa đây. . . . . .
Mà thứ năm tuần sau là ngày 16, cũng chính là ngày sinh nhật của ông chủ, cậu cần suy nghĩ xem nên tổ chức sinh nhật cho ông chủ như thế nào.
Buổi tối khi về đến nhà, Lục Nhiên sợ mình lại quên kể vụ Tần Dĩnh, mới vừa thay đổi quần áo xong, đã truyền đạt toàn bộ cuộc đối thoại hồi sáng cho ông chủ nghe.
"Theo như phân tích của anh, mẹ anh là có ý gì?" Lục Nhiên khiêm tốn thỉnh giáo.
Ông chủ chống cằm nhìn Lục Nhiên, thời gian lâu đến mức Lục Nhiên tưởng đâu là đối phương đang ngủ, người kia mới mở miệng nói: "Rất dễ hiểu, tức là hiện chúng ta đã tiến vào thời kỳ sát hạch của bọn họ."
"Kỳ sát hạch? Dễ dàng như vậy?" Cậu chưa kịp làm gì hết mà?
Đương nhiên Hoắc Nghị Thần sẽ không nói là do cha mẹ y quá hiểu rõ về y, tính cách nói một là một nói hai là hai. Biết hiện tại y quyết tâm phải ở cùng một chỗ với Lục Nhiên, không thể nào ngăn cản, cho nên mới cố ý tạo nên tình huống cực hard để y thử thách Lục Nhiên.
Hoắc Nghị Thần không nói cho Lục Nhiên điểm ấy, bởi vì y tin tưởng, cho dù độ khó có cao đến cỡ hell, Lục Nhiên cũng chạy không được.
"Đừng rối rắm, bọn họ nhường bước là chuyện tốt, tắm rửa rồi đi ngủ thôi." Hoắc Nghị Thần nói xong, từ từ đứng dậy, tiến về phía phòng ngủ.
Lục Nhiên đi tới, lấy cái chăn trong ngăn tủ ra, đang định ra ngoài, đã bị Hoắc Nghị Thần giữ lại.
"Cậu làm gì đó?" Y hỏi.
"Tôi ra sofa ngủ."
"Cái gì mà ra sofa ngủ, cậu ngủ trong phòng" Ông chủ chỉ vào chiếc giường mới tinh rộng hơn hai mét kia, nói như chém đinh chặt sắt.
----
*Dài quá, muốn tăng tốc mà méo kịp >_>
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 32."
cố lên đi hehe
LIKE!!!