"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 31.



Edit: Bori.

Beta: Lucas.


Chương 31: Thái độ mềm dần.





Thật ra, Lục Nhiên vẫn còn đang giãy dụa.



Ví dụ như bây giờ ông chủ rời khỏi công ty, nhưng cậu nghe người ta nói y vẫn còn sản nghiệp khác mà, chẳng lẽ không thể rút một ít tiền ra sao?



Ông chủ lắc đầu, không nói.



Lục Nhiên lại tiếp tục hỏi ông chủ, mấy căn nhà khác của anh đâu, không có khả năng hộ nào cũng chẳng vào ở được. Thế mà, ông chủ vẫn lắc đầu.



Lục Nhiên còn muốn mở miệng, cậu định giúp ông chủ phân tích một chút tình huống hiện giờ, làm thế nào để có thể vượt qua hoàn cảnh khốn khó. Nhưng ông chủ phản bác cậu một câu: “Có phải cậu cho rằng, hiện tại tôi không đồng xu dính túi, mọi thứ đều dựa vào cậu cả?”



Lục Nhiên vừa nghe, chỉ biết đối phương đang giận lẫy, sau đó suy nghĩ kỹ một chút, mới hoàn toàn tỉnh ngộ.



Thiếu chút nữa cậu quên mất, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là giải quyết cha mẹ ông chủ. Chính vì vậy, bọn họ buộc phải sống cùng một chỗ, để tiện bề diễn kịch ahhh.



Trong tình huống này, đừng nói trên người ông chủ không có đồng nào, cho dù y có núi vàng núi bạc, y cũng chẳng thể sử dụng được.



Hiện tại, cậu cần chứng minh cho cha mẹ ông chủ thấy rằng: ‘cho dù ông chủ trở thành một kẻ nghèo nàn kiết xác, cậu vẫn chấp nhận nuôi y đến mập mập tròn tròn, chứ chẳng có thèm tiền tài của cải nhà mấy người đâu’.



Nếu để ông chủ sống ở nơi khác, hoặc móc ra một số tiền lớn, vậy là toàn bộ cố gắng trước đó, xem như đổ sông đổ biển rồi.



Cho nên…. Nãy giờ cậu toàn nói lời vô ích?



Lục Nhiên lập tức thể hiện sự quyết tâm, “Đi đi đi, tới nhà của tôi. Hiện chính là thời điểm hoạn nạn có nhau, tăng thêm tình cảm.” Ngừng lại một chút, cậu nói tiếp, “Nhà của tôi hơi chật, nếu không chê hãy cố ở vài hôm, tôi sẽ chăm sóc cho anh.”



Lục Nhiên nói xong, liền thấy ông chủ gật đầu hài lòng, ánh mắt ánh lên rõ ‘Đồng chí, tôi rất hài lòng về cậu’.



Lục Nhiên cảm giác trách nhiệm trên vai của mình, dường như càng ngày càng nặng thêm.



Quả nhiên, giờ cậu phải phục vụ ông chủ ngày ba bữa luôn rồi.



Sau khi giải quyết xong chuyện ăn ở của ông chủ, Lục Nhiên chia cho y một phần chìa khóa nhà cậu.



“Cậu đi làm việc đi, tôi tự trở về.” Hoắc Nghị Thần suy tư nhìn chùm chìa khóa, tâm tình vô cùng tốt.



Lục Nhiên khẽ liếc về phía công ty, không xác định hỏi: “Anh có chắc là tôi còn có thể ở lại làm việc không?”



“Trở về đi, nếu đuổi luôn cậu, cả công ty đều sẽ biết lý do vì sao tôi rời khỏi mất. Bọn họ không để người khác bắt được nhược điểm này đâu.” Hoắc Nghị Thần cười một cái, nói: “Nói không chừng còn thăng chức cho cậu nữa.”



“Quên đi,” Lục Nhiên chẳng có chút hứng thú, “Tôi cứ an ổn làm một tiểu nhân viên cho khỏe.”



“E rằng không dễ dàng như vậy.” Hoắc Nghị Thần cúi đầu nhìn chùm chìa khóa, nói.



“Cái gì?”



“Không có việc gì,” Người nọ quơ quơ chùm chìa khóa trong tay, xoay người nói: “Chúc cậu gặp nhiều may mắn, biểu hiện tốt một chút.”



“Ok!” Như chợt nhớ tới cái gì, Lục Nhiên đuổi theo, đưa chìa khóa xe cho đối phương, “Anh lái xe trở về đi, trên đường chú ý an toàn.”



Sau này, ở công ty không còn ông chủ bảo vệ nữa, mọi chuyện đều phải dựa vào chính bản thân thôi.



Ông chủ nói cha mẹ y sẽ không đuổi cậu ra khỏi công ty, tránh cho người khác lấy đề tài này để nhiều chuyện. Nhưng Lục Nhiên nghĩ, có khi là để tiện làm khó hoặc khảo sát mình.



“Tan làm tôi tới đón cậu.” Chìa khóa xe bị ngón tay xỏ xuyên qua, người nào đó vừa xoay xoay nó vừa đi, nói mà chẳng hề quay đầu lại.



Lục Nhiên nhìn bóng dáng ông chủ càng lúc càng xa, trong đầu ngập tràn nghi hoặc.



Cái người đi nhanh như bay kia, chính là kẻ lang thang vừa come out xong và bị cha mẹ đuổi cổ ra khỏi nhà ư?



Sao người ta come out nhẹ nhàng quá vậy?



Cậu lại nghĩ tới chính mình, nếu như đổi là cậu, dám thẳng thừng come out như thế, khéo bị cha mẹ rượt đánh thành đầu heo luôn ấy.



Mới đầu còn muốn nhân cơ hội này học hỏi ông chủ một chút, làm thế nào để đọ sức cùng các vị phụ huynh, sau đó nếu có cơ hội cậu cũng come out luôn, trước lấy chút kinh nghiệm phòng thân. Nhưng giờ xem ra, hoàn toàn không khả thi.



Chẳng biết ông chủ dỗ ngon dỗ ngọt cha mẹ y như thế nào, mà hai người đó không bùng nổ ra bên ngoài.



Sau khi Lục Nhiên trở lại văn phòng, Ngô Mẫn quay sang, ghé tai lo lắng hỏi: “Chuyện của Hoắc tổng là sao vậy? Có đúng là ra nước ngoài học chuyên tu không? Sao lại đột ngột như thế?”



“Đúng vậy, anh ấy cần phải học thêm một vài thứ.” Học một chút, để biết thế nào là người thất nghiệp.



“Có người đồn, thực tế chủ tịch và phu nhân không đồng ý hai anh ở cùng một chỗ, cho nên mới dùng cách này, hòng uy hiếp hai anh chia tay.”



“Thế sao…” Nhanh như vậy đã có người đoán ra được. “Không thể nào, sao lại đá con ruột mình đi mà không phải là tên người ngoài như tôi chứ”



Lục Nhiên cười rất thoải mái, không thể nào nhìn ra được tí uất ức nào trên mặt cậu.



“Đúng ha, em đã nói rồi.” Ngô Mẫn chớp chớp mắt suy nghĩ một chốc, cảm thấy Lục Nhiên nói cực chí lý.



Mà Lục Nhiên lại nghĩ, cả nhà ông chủ quá ư là cực phẩm, cậu chẳng hiểu vì sao cha mẹ y không dứt khoát đuổi việc mình luôn cho rồi, theo cậu đây mới đúng là phương pháp xử lý gọn lẹ nhất.



Chẳng lẽ đúng như ông chủ nói, cha mẹ y làm thế hòng chặt đứt hẳn con đường làm gay của y?



Cho nên trị cậu chỉ là ngọn, mà trị ông chủ mới là tận gốc?



Với nhan sắc của ông chủ, cho dù trong người y không còn một đồng nào, thì người muốn bao dưỡng y, cũng xếp thành hàng dài kia kìa.



Đang tùy tiện nói mấy câu với Ngô Mẫn, chợt điện thoại trên bàn Lục Nhiên reo lên.



Cậu khẽ liếc nhìn, trong lòng than thở, cái gì nên tới trước sau gì cũng tới, để điện thoại xuống, Lục Nhiên chuẩn bị tốt tâm lý, đi lên tầng 17.



Chỉ mới cách một buổi trưa thôi, mà Lục Nhiên cảm thấy có chút xa lạ đối với tầng 17.



Hơn một tháng trước đây, nơi này chính là địa điểm mà cậu và ông chủ thường xuyên ‘hẹn hò’. Người kia rất thích thả phân nửa hoặc nhiều khi là toàn bộ rèm cửa xuống, tạo nên một khung cảnh u ám. Cho nên, mỗi lần cậu nhìn đối phương đều có cảm giác ‘Ah, ông chủ, anh thực thâm sâu khó lường’.



Nhưng chẳng ngờ tới, người đàn ông cao cạo tại thượng, vĩnh viễn cũng không thể nào có cơ hội làm quen kia, giờ phút này, lại đang tự lái xe đến nhà cậu để định cư.



Thói đời biến hóa cũng quá nhanh.



Cửa thang máy mở ra, đầu tiên Lục Nhiên bắt gặp Tần Dĩnh đang ngồi trên ghế sofa xem tạp chí.



Có lẽ đối phương đang muốn ra oai phủ đầu, rõ ràng nghe được tiếng thang máy mở, lại chẳng thèm ngẩng đầu lên. Chỉ có điều, thân thể chếch chếch, cả người có vẻ như càng kiêu ngạo hơn.



Lục Nhiên đi tới cạnh bà, cũng không ngồi xuống, yên lặng đứng một bên, kiên nhẫn chờ đợi.



Khoảng hơn mười phút sau, hai chân Lục Nhiên đã tê rần cả, rốt cuộc Tần Dĩnh mới xem xong tờ tạp chí, tiện tay đặt lên ghế sofa, đấm đấm vai, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nhiên.



Trước đây, tuy rằng bà đã từng quan sát Lục Nhiên, nhưng dù sao góc độ thưởng thức cũng khác nhau, cho nên chẳng có nhìn kỹ. Lúc này mới nghiêm túc quan sát người thanh niên tốt lắm lắm trong miệng con trai bà.



Nhìn sơ qua, bà thấy bộ dáng người thanh niên này cũng tạm được. Giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện, cậu quả thật có nhiều chỗ khá vừa mắt, da dẻ không tệ, hơn hẳn so với bà hồi còn trẻ. Vừa thông minh lại biết nghe lời, tính tình thật sự rất tốt.



Dĩ nhiên đây chỉ là khách quan, mà theo chủ quan, bà cảm thấy chẳng có ai xứng đôi với con trai của bà cả. Đặc biệt, còn là một người đàn ông.



Trước giờ bà vẫn luôn tự tin về con trai của mình.



“Cậu biết tôi gọi cậu tới đây, là vì chuyện gì không?”



“Con biết.” Lục Nhiên ngoan ngoãn trả lời.



“Hôm nay ở đây cũng không có ai khác, chỉ hai chúng ta, vậy nên tôi sẽ nói thẳng.”



Lục Nhiên gật đầu.



Thấy Lục Nhiên nghe lời như vậy, Tần Dĩnh chợt thở dài, giọng nói cũng bất giác mềm xuống.



“Lục Nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy con, dì Tần thật sự rất yêu thích con.”



Lục Nhiên nghe xong, da đầu tê rần cả lên.



Cậu không sợ cứng, chỉ ngại gặp mềm, xem chừng Tần Dĩnh đã đổi phương thức công kích rồi.



“Con cũng rất thích dì.” Lục Nhiên đành đi từng bước một.



“Thế tại sao con lừa dì, khiến cho dì vô cùng thất vọng. Trước đó, dì đã hỏi con mấy lần, rằng Thần Thần có bạn gái hay không, con lại không nói rõ, còn chơi chữ với dì. Chẳng hề ăn ngay nói thật với dì.”



“Con… con biết, chuyện con và Hoắc ca yêu nhau, chú với dì sẽ chẳng thể nào đồng ý, do đó con mới không dám…”



“Nếu như không phải tôi phát hiện ra, các cậu sẽ định lừa gạt bọn tôi bao lâu nữa đây?” Giọng Tần Dĩnh đột nhiên trở nên nghiêm khắc.



“Hoắc ca nói, trước hết để cho mọi người làm quen với nhau nhiều thêm một chút, biết đâu chú với dì sẽ thích con. Để tránh lúc bị phát hiện, chú với dì chưa hiểu chút gì về con đã lập tức phản đối.”



“Nó cũng suy nghĩ được cái kế khá hay nhỉ.” Tần Dĩnh gật gật đầu, quả nhiên con trai của bà hiểu bọn họ rất rõ. Nếu để cho bà đột ngột phát hiện nó yêu một người đàn ông, bà sẽ chẳng cần biết là Lục Nhiên hay Hải Nhiên gì cả, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội tiếp cận bà, lấy lòng bà, hay lay động quyết định của bà.



Nhưng trên thực tế, bà rất hiểu rõ người yêu đồng tính của con trai bà. Mỗi khi nhớ tới hình ảnh tốt đẹp lúc hai người họ ở chung một chỗ, bà lại không đành lòng trách móc đối phương quá nặng nề.



Nghĩ tới đây, Tần Dĩnh vẫy tay, vỗ vỗ lên ghế sofa, nói: “Ngồi xuống đi, ngẩng nhìn con, dì mỏi cả cổ.”



Lục Nhiên nghe vậy liền đi tới hai bước, nửa ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt ngay ngắn trên gối, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, làm ra tư thế lắng nghe.



Tần Dĩnh âm thầm để ý, cảm thấy tuy rằng Lục Nhiên không phải con nhà giàu có, nhưng lễ nghi gia giáo lại rất tốt.



Mấy đứa nhỏ bây giờ đều được nuông chiều quá đáng, không có mấy người có thể duy trì lễ nghi ở những chi tiết nhỏ này. Bà thường tham gia những buổi party, trông thấy rất nhiều công tử tiểu thư có những hành vi cứ như những tên lưu manh đầu đường xó chợ.



Cha mẹ Lục Nhiên đều là giáo viên, cũng coi như gia đình có học thức.



Bà thực sự rất muốn tỏ ra ác ý một chút, khiến cho người thanh niên này biết khó mà lui. Nhưng mỗi khi đối mặt với Lục Nhiên, bà lại không thể nào nổi giận được.



Tính tình đối phương quá mềm mỏng, vừa mới để Lục Nhiên đứng đó một lúc, bà đã cảm thấy như bà đang bắt nạt cậu rồi. Tuy rằng bà biết, cho dù bà có ức hiếp Lục Nhiên đi chăng nữa, cũng không có ai dám làm gì bà cả.



Đột nhiên bà nhớ tới, có lần ở nhà mình, thiếu chút nữa 
 đã bị dầu bắn trúng, nhưng Lục Nhiên lại đỡ cho bà. Thời gian ngắn như vậy, hành vi kia nhất định là theo bản năng của cơ thể, không giống với giả bộ. Về sau, mỗi lần gặp mặt, Lục Nhiên đều che kín cánh tay lại, chắc là không muốn để cho bà nhìn thấy, khiến bà áy náy.



Nghĩ tới đây, Tần Dĩnh liền kéo cánh tay Lục Nhiên qua. Dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, vén áo sơ mi lên. Chỗ bị thương vẫn còn một vết thẹo lớn màu xám, xung quanh có vài vết thẹo nhỏ màu hồng nhạt.



Lục Nhiên vẫn luôn yên lặng quan sát nét mặt của Tần Dĩnh, liên tục suy đoán tâm tư của đối phương. Lúc này phát hiện đối phương không còn khó tiếp cận như khi cậu mới bước lên tầng 17 nữa, mà bà lại xem xét vết thẹo do bỏng để lại. Lục Nhiên chợt nghĩ, cảm thấy thời cơ tốt đã tới.



Lục Nhiên giật giật rút cánh tay về, ngoài dự đoán của Tần Dĩnh, cậu cũng không tranh thủ cơ hội tăng thêm chút thiện cảm, mà lại nói địa chỉ nhà mình ra, “Chắc dì với chú Hoắc cũng muốn biết, tuy rằng hai người muốn điều tra địa chỉ nhà của con sẽ rất dễ dàng, nhưng con cảm thấy tự mình nói sẽ tốt hơn.”



Lục Nhiên khiến Tần Dĩnh không nói được câu nào, lại tiếp: “Trong khoảng thời gian này, Hoắc ca ở lại nhà con, chắn chắn con sẽ thay dì với chú chăm sóc anh ấy thật tốt. Hiện tại, mặc dù dì với chú không chu cấp kinh tế cho Hoắc ca, nhưng rất nhanh anh ấy sẽ tìm được việc làm. Tuy rằng con cũng muốn đồng cam cộng khổ cùng anh ấy, để thử thách tình cảm, nhưng con cảm thấy… Hoắc ca sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.”



Tâm tư Tần Dĩnh bây giờ rất là phức tạp, bởi vì bà cảm giác mình dường như có chút lung lay. Bất luận là việc đối phương muốn dời đi đề tài có lợi cho bản thân, hay chủ động thẳng thắn nói về địa chỉ nơi ở. Ngay cả việc tỏ rõ lập trường và tâm ý, cũng đều làm cho bà cảm thấy, người trước mặt quả rất biết chăm sóc cho người khác.



Vừa nghĩ tới hai chữ ‘chăm sóc’ kia, Tần Dĩnh chợt hiểu rõ vì sao con trai bà lại chọn Lục Nhiên, bởi vì hai kẻ làm cha làm mẹ này, lại rất kém cỏi ở mảng ấy.



Từ nhỏ tới lớn, bọn họ cho con trai mình một cuộc sống đầy đủ vật chất nhất, nhưng không để tâm tới tâm tư tình cảm của y nhiều. Thế cho nên con trai ngoài 30 tuổi, bọn họ mới biết được tính hướng thật sự của y.



Mà Lục Nhiên sống rất tình cảm, lại còn có thể chăm sóc người khác. Mặc dù bây giờ vẫn chưa rõ cái cậu hướng tới là người, hay là tiền.



Thực ra, bà và Hoắc Tuấn cũng đã dự đoán được, một khi đuổi con trai ra khỏi nhà, nó nhất định sẽ tới sống cùng Lục Nhiên.



Nhưng không ngờ rằng, Lục Nhiên lại thản nhiên chấp nhận.



Bọn họ từng định đuổi việc Lục Nhiên, hoàn toàn chặt đứt nguồn kinh tế của hai người, nhưng cuối cùng lại không nhẫn tâm được. Nghĩ thầm, nếu quả thật con trai họ yêu Lục Nhiên thật lòng, cách làm của bọn họ chắn chắn sẽ khiến cho nó tổn thương. Không khéo, con trai hận luôn hai người bọn họ mất.



Hai ngày trước, bà vẫn còn kiên trì tới Phan gia, hỏi bọn họ làm thế nào ngăn cản Phan Lạc và người đàn ông kia yêu nhau. Phương pháp của Phan gia tương đối, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể nào tách hai người ấy ra được.



Chính vì vậy, kết luận cuối cùng là, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức tìm cơ hội, từ từ tính sau.



Tần Dĩnh chán nản thất vọng trừng Lục Nhiên một cái, sau đó phất phất cổ tay, ý bảo Lục Nhiên rời khỏi nhanh lên, “Cậu trở về đi, yên tâm, nếu cậu làm tốt công việc của mình, chắc chắn chúng tôi sẽ không tùy tiện đuổi cậu. Thế nhưng, sau này đừng có nghĩ là có người chống lưng. Nếu xin nghỉ buổi chiều để ngủ nướng, tôi sẽ chẳng khách sáo đâu.”



Lục Nhiên lúng túng gật đầu, xem ra bảng điểm danh của cậu đã rơi vào tay Tần Dĩnh rồi.



Tuy nhiên cái vụ nghỉ buổi chiều kia là ông chủ kêu cậu mà!!!.



May là đối phương không nói thêm gì nữa, cuối cùng quả tim treo ngược của Lục Nhiên cũng đáp xuống đất.



Đợi Lục Nhiên rời khỏi, Tần Dĩnh mới liếc về hướng phòng Tổng giám đốc, cánh cửa vẫn đóng kín kia, lúc này chợt mở ra, Hoắc Tuấn từ bên trong bước tới.



Hai người nhìn nhau, đồng thời lắc đầu bất đắc dĩ.



Vào thang máy, Lục Nhiên vui sướng đến hận không thể nhảy cẫng lên luôn kia kìa. Sau khi come out, phát hiện thái độ của cha mẹ đối phương có biểu hiện mềm dần, cảm giác này thật là vui sướng quá đi.



Vừa ra khỏi thang máy, Lục Nhiên còn chưa kịp đứng vững, liền gọi ngay cho Hoắc Nghị Thần. Cậu muốn đem những quan sát của cậu về Tần Dĩnh trong ngày hôm nay, báo cáo cho ông chủ biết.
1 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 31."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info