"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 30.



Edit: Bori.

Beta: Lucas.


Chương 30: Thử thách sinh hoạt.



---



Đừng nói ông chủ làm liều nha?



Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, ông chủ sẽ chẳng còn là ông chủ nữa đó.



Sao ông chủ không xi-nhan với cậu trước chứ.



Lục Nhiên quay đầu, nhìn về phía Hoắc Nghị Thần với ánh mắt cầu cứu, vậy mà người kia lại không có biểu hiện gì khác so với thường ngày, chẳng qua nghiêm túc hơn xíu, còn nhíu chặt đôi mày lại.



Từ nét mặt của ông chủ, Lục Nhiên đoán được, có lẽ y cũng cảm thấy rất đột ngột.



“Mẹ…”



“Rất nhanh thôi, tôi sẽ không còn là mẹ anh.” Dường như Tần Dĩnh đã dứt khoát, nếu như Hoắc Nghị Thần tiếp tục u mê, bà đành phải nhẫn tâm thôi.



Hoắc Nghị Thần liếc nhìn vẻ mặt đầy cương quyết của mẹ và vẻ mặt không đổi sắc của cha, rất lâu sau, mới thở dài một hơi.



“Vậy được rồi, nếu việc này có thể khiến cho cha mẹ hả giận…. Nhiên Nhiên, mang viết tới đây giúp anh.”



Ngoại trừ Hoắc Nghị Thần, những người khác đều vô cùng bối rối.



Tần Dĩnh không thể nào ngờ được, ngay cả giãy dụa con của bà cũng không giãy dụa, mà lập tức đồng ý ký kết phần thỏa thuận này?



“Anh phải biết, nếu ký vào rồi, anh sẽ không còn là Tổng giám đốc của Thiên Ức. Và toàn bộ thẻ ngân hàng của anh, tôi đều đóng băng lại hết”. Tần Dĩnh vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Lục Nhiên, rồi đảo về phía con mình, “Tới lúc đó, ngay cả một đồng xu anh cũng không có, trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Anh nghĩ mình có thể chịu được cuộc sống như vậy sao?”



Lục Nhiên nuốt ngụm nước miếng một cách khó khăn.



Trả giá như vậy... hình như có phần quá lớn rồi. Chẳng lẽ ông chủ vì muốn come out mà chấp nhận buông bỏ hết mọi thứ?



Lục Nhiên hoài nghi tiếng nuốt nước miếng của mình có hơi to, cho nên tại thời điểm quan trọng đầy căng thẳng này, mà ông chủ lại nhìn chằm chằm vào cậu, là sao ahhhh.



Sau đó, cậu thấy đối phương đưa tay trái ra, nắm lấy bàn tay phải của cậu, giọng nói vô cùng mạnh mẽ.



“Con biết mình muốn cái gì,” Hoắc Nghị Thần nâng tay Lục Nhiên lên, giả vờ diễn trò trước mặt Tần Dĩnh và Hoắc Tuấn, “Đây chính là điều con muốn.”



Mặc dù biết rõ là ông chủ chỉ đang phát huy kỹ năng diễn xuất cấp bậc Ảnh đế của mình, nhưng chẳng hiểu sao Lục Nhiên lại bị những lời nói kia làm cho cảm động. Khẩn trương đến nỗi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.



Trái tim trong lồng ngực đập loạn cả lên, thình thịch thình thịch.



Tỉnh lại đi! Nó không phải là nói với cậu đâu!



Tần Dĩnh tức giận đến môi run run, “Anh nên biết rõ một chuyện, nếu như anh không còn gì trong tay, Lục Nhiên vẫn sẽ 'yêu' anh như vậy ư?”.



“Con…” Lục Nhiên phát hiện ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cậu, biết thời điểm thể hiện sự quyết tâm của mình tới rồi, “Cho dù chú với dì có lấy hết tất cả mọi thứ của Hoắc ca, nhưng con tin, chỉ dựa vào bản thân, anh ấy vẫn có thể xây dựng nên một thế giới của riêng mình.”



Ông chủ à! Tiền thuê làm người yêu giả anh chưa có trả cho tôi đó! Có thể thanh toán luôn được không? Còn nhà anh bảo sẽ mua nhà cho tôi nữa mà?



“Con không dám hứa là vẫn yêu anh ấy dù cho anh ấy chẳng còn đồng xu nào trong túi. Bởi vì con biết, người đàn ông con yêu sẽ không để bản thân rơi vào tình trạng như vậy. Nếu đoạn tuyệt quan hệ với chú và dì, con tin Hoắc ca cũng biết dựa vào sự cố gắng của bản thân, để trở thành người đàn ông ưu tú nhất.”



Lục Nhiên không rõ mình nói vậy có được hay không, cậu chỉ nói ra những gì mà cậu đang suy nghĩ trong lòng. Lại càng không xác định, có phải ông chủ cần nghe câu ‘Cho dù ăn cháo ăn rau, cũng muốn ở bên cạnh anh ấy’ hơn hay không.



Gian phòng chợt im phăng phắt mấy giây liền, trong lòng Lục Nhiên lo lắng không yên, cậu gần như quên mình là diễn kịch, mà cứ nghĩ rằng cậu và người cậu yêu, đang thực sự tiếp nhận kiểm tra của cha mẹ y, rồi ngồi chờ xét xử.



Người đầu tiên có động tác, không phải là cha mẹ ông chủ, mà là chính y.



Tay cậu bị siết đến có chút đau, đối phương mới chịu buông cậu ra.



Chỉ thấy đối phương đứng dậy, tiến vào phòng ngủ rồi trở ra rất nhanh, sau đó trong tay nhiều thêm một cây viết, lật phần văn kiện kia, chuẩn bị ký lên.



Sắc mặt Tần Dĩnh tái nhợt.



Kể cả Hoắc Tuấn vẫn luôn ngồi vững vàng nãy giờ cũng không thể nào giữ nổi bình tĩnh nữa, trán nổi đầy gân, mặt xanh mét, cực kì tức giận.



Bất quá, người đang muốn ký tên lên phần văn kiện kia, lại đột nhiên buông viết ra.



Động tác trước đó của Hoắc Nghị Thần, không phải là đùa giỡn. Từ những cử chỉ lưu loát, đều thể hiện quyết tâm của y. Nhưng y lại bất ngờ đặt viết xuống, dường như đã hạ quyết tâm không ký.



Thật làm người ta buồn bực.



Dường như Lục Nhiên đã hiểu chút chút gì đó, tâm tư cũng có chút buông lỏng.



“Nếu cha mẹ muốn dùng cách này, để ngăn cản con và người con yêu ở cùng một chỗ, thì con sẽ ký tên. Nhưng phải là một phần văn kiện cam đoan con sẽ từ bỏ quyền thừa kế, cùng những của cải, tiền bạc mà cha mẹ đã cho con. Chứ phần văn kiện này, con không ký.”



Hoắc Nghị Thần đặt viết xuống, ngẩng đầu, vẻ mặt dịu dàng nhìn cha mẹ y, “Tình thân của chúng ta, sao lại có thể đoạn tuyệt chỉ dựa vào một tờ văn kiện được. Con muốn giữ lại quyền phụng dưỡng cha mẹ. Tất nhiên, con không vì tình yêu mà bỏ qua tình thân. Nếu cha mẹ nghĩ chỉ khi con không quyền không thế mới nhận được tình cảm, vậy từ nay về sau, con sẽ thử một lần.”



Ông chủ mới nói có một câu đã xóa tan tình hình nguy hiểm đầy căng thẳng, vành mắt Tần Dĩnh đỏ ửng, Hoắc Tuấn cũng nguôi nguôi cơn tức.



Cho dù cậu chỉ đóng giả thành người yêu ông chủ, nhưng nếu ông chủ thực sự đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ y, cậu có lừa mình dối người cũng không chối bỏ được sự thật là mọi chuyện đều từ cậu mà ra, cậu sẽ cảm thấy rất tội lỗi.



Rất may là ông chủ không làm cậu thất vọng, vẫn là thanh niên tốt nhaaa.



Sau đó, Hoắc Nghị Thần gọi Trình Lôi tới, đem những hạng mục y đang làm, đều báo cáo rõ ràng cho Hoắc Tuấn hết, cũng sắp xếp những chuyên gia phụ trách đâu vào đấy cả.



Theo Lục Nhiên biết, ông chủ vừa tốt nghiệp xong liền vào công ty. Làm một nhân viên nhỏ, đi theo thuộc hạ của Hoắc Tuấn, từng bước một đi lên vị trí Tổng giám đốc này. Ngoại trừ cuối tuần, hoặc bận đi công tác, ông chủ chưa từng nghỉ bất cứ một ngày nào.



Nhưng mà hôm nay, chỉ mới nửa ngày, ông chủ đã trở thành một thanh niên vô công rỗi nghề, ngay cả xe cũng phải giao trả lại.



Toàn bộ công ty đều chấn động. Chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Chủ tịch Hoắc nghỉ hưu nhiều năm, nay tuyên bố đảm nhiệm chức Tổng giám đốc. Còn Hoắc tổng phải tạm thời rời khỏi vị trí công tác. Và, công ty vẫn cứ hoạt động như cũ.



Nói nghe dễ, nhưng thật ra mọi chuyện không dễ giải quyết như vậy. E rằng toàn bộ công ty, toàn bộ tập đoàn, đều sẽ bị liên lụy.



Có lẽ do không muốn công ty phát sinh thêm nhiều chuyện, cho nên Hoắc Tuấn tuyên bố ra bên ngoài rằng Hoắc Nghị Thần đi du học nước ngoài để nâng cao kiến thức, xem như là 'trấn an lòng dân', nhưng chưa nói sẽ học bao lâu.



Mà Lục Nhiên, lại không xoắn xuýt những chuyện này. Cậu thậm chí còn chưa biết công việc của mình có giữ nổi hay không kìa.



Hôm nay, công ty họp để bàn về chuyện thay đổi nhân sự của tầng cao nhất, cậu không có tư cách tham gia, nên chỉ đành chờ đợi.



Bất quá, đối với phong cách làm việc của nhà họ Hoắc, thật ra Lục Nhiên cũng biết chút ít.



Nhanh gọn dứt khoát.



Nói giao công việc là giao, nói không làm là không làm, nói tiếp nhận là tiếp nhận. Một công ty lớn như vậy, bộ không thành vấn đề gì sao?



Tần Dĩnh nhìn con trai kéo Lục Nhiên rời đi, vài lần muốn kêu lại thôi, cho đến khi hai người hoàn toàn biến mất ở cửa thang máy, mới xoay người, nói với Hoắc Tuấn đang ngồi trong phòng Tổng giám đốc: “Có khi nào con trai thực sự không cần chúng ta nữa chăng?”



“Sẽ không” Hoắc Tuấn xoa xoa trán, có phần mệt mỏi, “Em xem lúc ký tên, thái độ của nó vô cùng đắc ý, chắc chắn đã tính toán kỹ lưỡng rồi. Cuối cùng vẫn không ký tên, 1 NDT cũng không tổn thất liền có thể mang Lục Nhiên cao chạy xa bay. Còn để nó chiếm được tiện nghi, nghỉ phép dài hạn.”



“Haiz~, anh nói xem, chẳng lẽ không có cách nào tách hai đứa nó ra sao?”



Biểu tình của Hoắc Tuấn thật không để cho người khác biết được ông đang suy nghĩ cái gì, chỉ nhẹ giọng thở dài, nói: “Cứ quan sát đã. Bất luận bọn nó là thật hay giả, là yêu sâu đậm hay là tình cảm nhất thời, chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh. Con mình không có một đồng xu trong túi, nên nếu thật tâm, bọn nó sẽ vượt qua được khó khăn. Còn nếu Lục Nhiên chỉ vì tiền, không được bao lâu cũng chia tay thôi. Mặc kệ bọn nó đi.”



Tuy nhiên, Tần Dĩnh lại không hoàn toàn đồng ý với Hoắc Tuấn.



Theo Hoắc Tuấn nói, tức là bây giờ bọn họ không làm gì cả. Không làm gì cả, vậy chẳng khác nào đang ngầm thừa nhận hai đứa nó rồi?



Không được, bà phải suy nghĩ thêm chiêu mới thôi.



“Em có biết thử thách thật sự của hai người yêu nhau là cái gì không?” Hoắc Tuấn nhìn ra được Tần Dĩnh còn chưa buông tha, chêm thêm.



“Anh nói thử xem.”



“Sinh hoạt.” Hoắc Tuấn dựa sâu vào ghế, nhắm mắt nói: “Nhất định con trai em sẽ sống cùng một chỗ với Lục Nhiên, những chuyện vặt vãnh mới chính là thử thách tốt nhất, cứ để cho bọn nó sống những ngày tháng gà bay chó sủa đi.”



“Anh không sợ Lục Nhiên là biết rõ điều đó, cho nên mọi việc đều làm hết cho Thần Thần sao?”



“Em nghĩ con trai em tốt lành lắm sao? Nếu đối phương không phải tự nguyện, nhất định con trai em sẽ nhìn ra. Tới lúc đó càng tốt, người yêu của mình lại không thật lòng muốn chăm sóc mình, nó còn yêu Lục Nhiên nữa ư?”



Tần Dĩnh còn định nói thêm điều gì, nhưng thấy Hoắc Tuấn có chút mệt mỏi, cũng không mở miệng. Bất quá, trong lòng vẫn không đồng ý với suy nghĩ của đối phương.



Hoắc Tuấn theo chủ nghĩa đại nam nhân quen rồi, ngay cả con trai bà cũng thế.



Nhưng trong lòng bà lại cho rằng, chỉ sợ con trai bà bị người ta dỗ ngon dỗ ngọt đến mù quáng, tới lúc đó tình nguyện hay không tình nguyện, con trai bà còn quan tâm nữa sao?



Lục Nhiên không biết lúc này cậu có nên an ủi ông chủ của mình một chút không.



Hai người rời khỏi tòa nhà văn phòng, chỗ đài phun nước nho nhỏ phía trước quảng trường, có mấy đồng nghiệp mắt đầy tò mò nhìn về phía hai người bọn họ.



Ông chủ đã cởi áo vest ra vắt trên tay, áo sơ mi trắng tinh tháo hai nút trên cùng, cả người nom xem khá thả lỏng, chẳng giống một thanh niên phạm sai lầm, bị đuổi ra khỏi nhà chút nào.



Sau khi phát hiện ánh mắt của cậu, ông chủ liền nhìn ngược lại, sau đó, mỉm cười dịu dàng, khóe miệng cong lên thành một vòng cung xinh đẹp.



Y như vầy, tựa hồ không giống như trong ấn tượng của cậu.



Lẽ nào do cả người y đều thả lỏng?



Đem những trọng trách vứt xuống, lại xuất hiện biến hóa lớn như vậy?



“Cậu muốn hỏi chuyện gì?” Ông chủ đi hai bước tới bên cạnh đài phun nước, cũng chẳng thèm để ý có sạch sẽ hay không, đặt mông ngồi xuống. Sau đó trải áo vét ra bên cạnh, vỗ vỗ hai cái, nói với Lục Nhiên: “Được rồi, ngồi xuống.”



Tâm tình Lục Nhiên vô cùng phức tạp.



Thật ra, trong sinh hoạt thường ngày, cậu là một người có tâm tư rất tinh tế. Dĩ nhiên, đây đều do mẹ cậu uốn nắn mà ra, cho nên ông chủ làm ra rất nhiều hành động mờ ám, Lục Nhiên đều có thể nhìn thấy được.



Cũng giống như, có một lần không cẩn thận ăn phải miếng gừng, cậu nhả toàn bộ cơm trong miệng ra, còn phải vào WC ói một trận mới hết khó chịu. Và từ đó về sau, hễ mỗi khi ông chủ thấy trong cơm có gừng, dù chỉ là một miếng nhỏ, cũng phải lựa ra cho hết. Nhưng cậu cũng chưa từng yêu cầu ông chủ làm vậy ahh.



Còn có một lần, cậu cùng gia đình ông chủ đi dạo trung tâm mua sắm. Khi ngang qua chỗ giảm giá, cậu bị đám đông chen lấn tới thiếu chút nữa đã đập đầu vào khung cửa, ai có ngờ bỗng dưng xuất hiện một bàn tay, đỡ lấy cái ót cậu. Cậu có thể cảm nhận được lực đập rất mạnh, nếu không có bàn tay kia, chắc chắn đầu cậu sẽ sưng thành một cục to tướng. Cũng không biết tay ông chủ có bị làm sao không nữa.



Những hành động nhỏ nhặt như vầy, Lục Nhiên chú ý tới rất nhiều lần, sao y lại không nhận ra nhỉ?



Ngày hôm nay, thân là Tổng giám đốc của một tập đoàn, tuy rằng vừa mới bị cho thôi việc, nhưng y lại dùng áo vest đắt tiền làm đệm ngồi cho cậu. Điểm quan trọng nhất, chính là đối phương không phải dùng những hành động này để lấy lòng cậu. Lúc đối phương làm những động tác ấy, hoàn toàn xem như điều hiển nhiên.



Người biết quan tâm chăm sóc như vậy, nếu là người yêu của cậu, chắc chắn cậu sẽ rất hạnh phúc.



“Sao thế?” Bắt gặp Lục Nhiên đang ngẩn người, Hoắc Nghị Thần xăn tay áo lên, sau đó vươn về phía trước, nắm lấy cổ tay cậu, kéo nhẹ một cái.



Lục Nhiên đang không ý thức, thình lình bị kéo về phía trước, mắt thấy sắp quỳ xuống trước mặt ông chủ tới nơi.



Và có vẻ ông chủ cũng chẳng ngờ cậu sẽ đứng không vững, y lập tức khụy nhanh một chân xuống đất, dùng vai ngăn lại động tác ngã ra phía trước của Lục Nhiên.



Lục Nhiên nằm nhoài trên bả vai của ông chủ, tim đập rất nhanh, ngay cả mạch máu trên mặt cũng cảm nhận được nhịp tim đập. Nhưng cậu dám khẳng định chắc chắn rằng, nó không phải vì nguyên nhân giật mình sợ hãi mà ra.



Cậu bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn, vừa muốn lập tức tách khỏi đối phương, lại vừa cảm thấy lưu luyến không nỡ. Khiến cho bản thân cảm thấy rất xa lạ, là từ trước tới giờ, cảm giác này chưa từng nảy sinh qua.



Mãi cho tới khi phía sau lưng truyền tới cảm giác được vỗ nhẹ trấn an, Lục Nhiên mới hồi phục lại tinh thần, tức khắc chật vật mà kéo xa khoảng cách với ông chủ.



“Sao tự dưng cậu lại đần độn đột xuất vậy”, Ông chủ đứng dậy, ngồi lên bên mép đài phun nước.



Một chút ấn tượng tốt vừa mới nhen nhóm trong lòng Lục Nhiên, liền bị câu này đánh tan thành mây khói. Lục Nhiên thật muốn vươn tay đẩy người này ngã xuống nước cho rồi.



Không trêu chọc cậu là sẽ chết hả?



Vỗ vỗ ngực, xoa dịu nhịp tim đang rối loạn, lúc này, Lục Nhiên mới nhớ tới lời ông chủ nói.



Ông chủ đã mở lời, vậy cậu sẽ không khách sáo mà hỏi.



“Giờ tình huống ra sao rồi?” Lục Nhiên hỏi.



“Thất nghiệp.”



“Tiền?”



“Bị đóng băng…” Nói xong, y nhíu chặt mày, hình như khẽ chửi một câu gì, sau đó nói tiếp: “Trong ví có mấy ngàn NDT, nhưng tôi để quên ở phòng làm việc rồi. Bây giờ muốn lấy cũng chẳng thể nào vào được.”



Lục Nhiên liếc nhìn người bên cạnh từ trên xuống dưới, thấy túi quần của đối phương phẳng lì, đừng nói tới tiền, xem chừng ngay cả một miếng giấy cũng không có, hoàn toàn sạch sẽ. Cho nên bây giờ, ngay cả một đồng xu ông chủ cũng chẳng có?



“….” Lục Nhiên có dự cảm xấu, “Thế... chắc trong nhà anh còn chút ít tiền để dành chứ?”



“Tôi không thể về nhà, thiếu chút nữa đã ký vào phần văn kiện kia, giờ trở về nhà ăn uống ngủ nghỉ? Mặt mũi tôi để nơi nào?”



“Cái gì…. Vậy… vậy anh sống ở đâu?”



Ông chủ nhìn về phía cậu, nhướng mày.



Trút bỏ lớp khuôn mẫu tinh anh, ông chủ mặc áo sơ mi ngay ngắn lại mang chút khí thế lưu manh, ánh mắt cứ như mang hàm ý trêu trọc, đôi môi xinh đẹp đóng mở: “Nhà cậu.”


----
Mai 1ch nữa nhá! Ngày mốt sẽ 2ch.
0 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 30."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info