"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 29.



Edit: Bori.
Beta: Lucas.


Chương 29: Cãi chày cãi cối.





Ngồi ở băng ghế sau, Lục Nhiên tự chỉnh đốn lại quần áo bị xộc xệch của mình, một bên muốn mở miệng ra hỏi.



Lại vô ý trông thấy Trợ lý Trình nhìn mình từ kính chiếu hậu, tầm mắt cô ấy vừa va chạm với cậu, liền lập tức dời đi chỗ khác, nhanh như chạy nạn vậy.



Cho nên mới nói…



Ngay cả Trợ lý Trình cũng biết chuyện xảy ra ban nãy. Bản thân là người trong cuộc, vậy mà người ngồi bên cạnh cậu lại tỏ vẻ như chưa từng phát sinh cái gì.



Lục Nhiên xoay đầu, nhìn về phía ông chủ.



“Làm sao vậy?” Đối phương hỏi cậu. 



FML. (F*ck My Life=]]]])



Lục Nhiên tiếp tục đè nén nội tâm đang gào thét của mình, vài giây sau mới bình tĩnh trở lại được, nói: “Ông chủ, anh mới hôn tôi.”



“Không được sao?” Vẻ mặt ông chủ dường như rất khó hiểu.



Lục Nhiên cứ như bị mê hoặc, chớp mắt một cái, chẳng lẽ không có vấn đề gì?



“Ông chủ, anh….” Lục Nhiên muốn hỏi anh giả khờ hay đang giả ngu với tôi đấy. Nhưng cuối cùng vẫn không dám thốt thành lời, đành nói thẳng, “Dù sao anh cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ?”



“Kỹ thuật của tôi được không?”



Lục Nhiên: “…Rất tốt.”



“So với nụ hôn đầu tiên của cậu thì thế nào?”



“Gần giống vậy.”



“Ừm…” Người nào đó cúi cúi đầu, lẩm bẩm: “Đúng là không có đối tượng để luyện tập thường xuyên.”



“Cái gì?”



Ông chủ vẫn phớt lờ câu hỏi của cậu, điều này khiến Lục Nhiên có chút tức giận.



Cậu bán nghệ chứ không hề bán thân. Nếu có cha mẹ ông chủ ở đây, khỏi cần phải lên tiếng, cậu cũng tự biết hi sinh thân mình để diễn kịch.



Nhưng bây giờ bốn phương tám hướng, chỉ có mình Trợ lý Trình, vừa lên xe liền đè cậu xuống mà hôn, tựa hồ có chút gì đó không ổn!



“Hoắc tổng, anh đừng trêu ghẹo tôi nữa được không?”, Lục Nhiên nhất quyết phải hỏi cho ra nguyên nhân, chứ nếu chuyện này mà lặp lại cậu biết tính làm sao đây?



Có lẽ nhận thấy được hôm nay Lục Nhiên rất cương quyết, cho nên dưới ánh mắt khó hiểu của Lục Nhiên, Hoắc Nghị Thần thở dài, cất giọng nói trầm thấp mang theo chút áy náy: “Xin lỗi, vừa rồi nhập vai quá, nhất thời quên mất hai chúng ta chỉ là người yêu giả. Tôi thấy cậu đứng đó, có vẻ sắp bị người khác kéo đi, trong lòng lo lắng, bởi vậy lúc lên xe cũng không kìm lại được.”



Cái gì? Cậu đợi nửa ngày, để nhận một đáp án như vầy?



Tay ông chủ đặt ở sau gáy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, lần sau tôi sẽ chú ý.”



Trình Lôi nhìn tiểu viên chức đang bị ông chủ nhà cô xoay đến bối rối, mắt không khỏi lộ ra vẻ thương hại.



Mặc kệ người sáng suốt tới đâu, đụng phải trình độ diễn kịch ngang ngửa Ảnh đế, da mặt dày tựa tường thành, tốc độ phản ứng siêu cấp biến thái của ông chủ nhà cô, phỏng chừng kết quả là Không cũng hóa ra Có.



Huống chi, tiểu viên chức kia lại có một chỗ thiếu hụt chết người, là cái tính qua loa đại khái.



Ông chủ nói, chỉ cần hỏi thêm một vài câu, sẽ biết được ngay rốt cuộc đối phương suy nghĩ như thế nào. Nhưng mà tiểu viên chức kia lại hết lần này tới lần khác cố tình không chịu hỏi tiếp.



Mọi tội lỗi đều là do tiền của ông chủ mà ra.



Cái gọi là ăn cơm chúa múa tối ngày, ai dám dây dưa hỏi ‘chúa’ tại sao tại sao mãi chứ.



Trình Lôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đàng hoàng lái xe, trong lòng tuyệt đối không hề suy đoán ông chủ đang giấu diếm quỷ kế gì đâu nha!!!



Lục Nhiên biết rõ mình bị ông chủ lừa gạt, nhưng cậu thật chẳng có cách nào tiếp tục hỏi tới.



Cậu từng hỏi qua vài lần, càng hỏi càng mê mang, không cẩn thận còn bị ông chủ nói mình ‘EQ thấp’ nữa.



Cho nên, cậu đành phải tự suy đoán phần còn lại thôi.



Đáp án được chọn đầu tiên, tất nhiên là ông chủ đang đùa giỡn cậu rồi. Nhưng mà rất nhanh, nó đã bị cậu gạt bỏ.



Bởi vì trong khoảng thời gian này, cậu hiểu rõ được một điều, đối phương chẳng phải tuýp người ăn no rửng mỡ tới vậy.



Đáp án thứ hai lại có vẻ như cậu quá tự kỷ hay sao áh, đó chính là ông chủ thích cậu. Đáp án này vừa thoáng hiện lên đã bị cậu pass ngay và luôn.



Cái người ngồi bên cạnh cậu kia, hai chân chéo nguẩy thủng thẳng ngồi nghe nhạc nhẹ, mắt còn khẽ lim dim. Thời điểm tình cờ nhìn thoáng qua cậu, mặt chẳng hề có chút cảm xúc. Biểu cảm kia, thật chẳng giống như khi đối điện với người mình thích.



Cái nào cũng không thể, cho nên chỉ còn lại một đáp án cuối cùng – đó chính là y lời ông chủ nói, chỉ nhập vai quá mà thôi….



WTF!



“Ông chủ, Dung Thanh Huyền là ai?” Tốt thôi, không phải anh muốn diễn trò sao, vậy hai ta hãy đem tất cả nhân vật có bên trong đều lật bài ngửa lên, vừa vặn cậu cũng rất tò mò người kia là ai!



Vừa nghe ba chữ đó, người đàn ông biếng nhác ấy khẽ nheo nheo nửa con mắt, nhìn Lục Nhiên đầy dò xét.



“Đừng nhìn tôi, em trai Cáp Cáp của anh nói đó. Bảo trong lòng anh có người rồi, là vị kia.” Bị đối phương nhìn như thế, miệng Lục Nhiên nín không được, bắt đầu khai ra hết. Cậu vốn không định nói, dù sao nó cũng chẳng nằm trong chức trách của cậu. Và giọng điệu của cậu bây giờ, y hệt như bà xã đang chất vấn ông xã vì đã quá trớn bên ngoài.



Tuy nhiên hiện tại Lục Nhiên thật không thể nghĩ nhiều như vậy, bởi cậu bị ông chủ nhìn tới lông mao dựng đứng cả lên rồi, “Tôi thừa nhận tôi có giấu diếm, nhưng nó chẳng phải là cố ý che giấu, ai bảo anh không hỏi làm chi. Mà cái người họ Dung kia… Anh… anh… ít nhất anh cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!” Lục Nhiên nói xong mới phát hiện, dường như cậu không có bất cứ lập trường nào để chất vấn ông chủ cả. Càng nói càng giống như tự biện hộ vì sao cậu biết được mối quan hệ giữa người ta và ông chủ, “Để nếu người khác có hỏi, tôi sẽ dễ dàng đánh trả trở lại hơn. Chứ không phải ngu ngơ, chẳng hay biết gì cả.”



“Cậu rất để tâm tới hắn ư?” Đối tượng bị chất vấn tiếp tục không trả lời thẳng, mà hỏi lảng sang một vấn đề khác.



“…” Cậu biết mà, dễ gì con hồ ly này ngoan ngoãn giải thích cho cậu.



“Cậu và Trần Cáp gặp nhau được mấy lần, nói chuyện được mấy câu? Sao cậu lại tin tưởng cậu ta như vậy? Cậu ta nói tôi có người trong lòng ư? Bây giờ tôi khẳng định với cậu, PHẢI.”



Lục Nhiên vừa nghe, có chút sửng sốt, đầu óc nhất thời trở nên hỗn độn.



“Nhưng không phải là hắn, tôi và Thanh Huyền chẳng hề có chút mờ ám nào. Còn về người trong lòng của tôi kia”. Hoắc Nghị Thần tấn công liên tục bằng những vấn đề sắc bén, rồi chợt thu hồi lại, ôn hòa nói “Cậu không cần để ý tới, chỉ là một cái bóng mờ nhạt mà thôi”. Y quay đầu nhìn về phía cửa xe, ngắm những chiếc đèn đường đang giật lùi về sau, giọng nói nhẹ bẫng như không, “Tôi đã sớm quên hắn rồi.”



Chỉ là hắn lại bất ngờ xuất hiện.



Cho đến khi được đưa về tới nhà, ông chủ vẫn chẳng nói thêm một chữ nào nữa với cậu. Mở cửa xuống xe, Lục Nhiên khoát khoát tay, chào tạm biệt ông chủ đằng sau lớp kính thủy tinh. Tuy nhiên, người bên trong lại không hề mở mắt ra nhìn.



Cậu có điên mới nghi ngờ ông chủ thích cậu.



Về phần đối phương nói ‘cái bóng’ gì kia, Lục Nhiên không biết câu này bao nhiêu % là thật, bao nhiêu % là giả nữa. Lúc nhắc tới, vẻ mặt y rõ ràng là rất tưởng nhớ, nhưng giọng nói lại chẳng có chút coi trọng.



Cho nên mới nói, cậu thực sự chán ghét việc suy đoán tâm tư của ông chủ, hay là thôi đi.



Thời điểm Lục Nhiên xoay người, cái vị vẫn luôn nhắm mắt ngồi trong xe kia mới chịu mở mắt ra, nhìn bóng người bị bao trùm dưới ánh đèn vàng ấy, đi về phía cửa nhà.



Cho tới khi bóng người khuất sau cánh cửa, y vẫn luôn dõi theo không rời.



Trình Lôi khô cứng hỏi: “Hoắc tổng, đi chưa?”



Hoắc Nghị Thần thu tầm mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn Trình Lôi: “Cô muốn ở đây luôn?”



Trình Lôi như được bôi thêm dầu, lao vun vút chở ông chủ về nhà.



Lục Nhiên bước vào nhà với đầu óc mơ mơ màng màng, thật có quá nhiều chuyện xảy ra đêm nay.



Ban đầu, chỉ định đi gặp đồng nghiệp mới, ai ngờ đối phương lại là kẻ mến mộ ông chủ, cậu ta còn dẫn thêm Đỗ Lâm tới, cuối cùng ông chủ cũng có mặt luôn… Đúng là diễn biến thường thấy trên tivi mà.



Kể cũng lạ, sao ông chủ biết mà tìm tới đó được nhỉ? Cậu nhớ là mình chưa có nói với y…



Lục Nhiên vừa rửa mặt, vừa ngẫm nghĩ lại từng chi tiết, vẫn cảm thấy chẳng thể nào tin nổi. Đang đánh răng, chuông điện thoại chợt vang lên, là một số lạ.



“Lục Nhiên, là tôi.” Theo giọng nói thì chính là Đỗ Lâm, coi bộ là Trần Cáp cho hắn ta số điện thoại của cậu.



“Trễ nư quầy, lị có chuyện gì?” Lục Nhiên đang đánh răng, cả miệng dính đầy bọt.



“Tôi rất xin lỗi chuyện hôm nay, tôi đột nhiên xuất hiện có khiến cho cậu khó xử không?”



“Không đâu, anh không có sức ảnh hưởng lớn đến vậy.” Lục Nhiên phun bọt kem đánh răng ra ngoài, ăn ngay nói thật.



“Cậu vẫn như xưa,” Đối phương thở dài, giọng nói có pha chút bất đắc dĩ, “Vẫn chẳng xem ai vào mắt.”



“Anh cảm thấy anh đáng giá để tôi xem anh vào mắt sao?” Lục Nhiên húp một ngụm nước, xúc miệng o o, nhổ nước ra, một mạch lưu loát.



“Bởi vì ở cùng với cậu, tôi hoàn toàn không có cảm giác an toàn….”



“Dừng lại. Chuyện của chúng ta đã trở thành quá khứ, đừng nhắc lại, Ok? Có việc thì nói, không thì cúp.”



Nếu hơn một tháng trước, khi cậu chưa ký hợp đồng với ông chủ. Đỗ Lâm nói không có cảm giác an toàn, cậu còn có thể hỏi lại, cuối cùng phải làm thế nào mới khiến đối phương có cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ, cậu ngay cả một chút xíu tò mò cũng chẳng có.



“Tôi muốn gặp cậu, chỉ mình cậu.” Đỗ Lâm dừng một chút, nói.



“Chẳng gặp gỡ gì cả. Tính độc chiếm của bạn trai tôi rất mạnh, anh cũng nhìn thấy rồi, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm tôi với anh có cái gì đó, đừng tới quấy rầy tôi nữa, anh nghe rõ chưa? Tôi cúp, nhớ, xóa số điện thoại của tôi đi.” Lục Nhiên nói xong, dứt khoát cúp điện thoại, tiếp tục rửa mặt.



Nhìn bản thân trong gương, Lục Nhiên có chút mờ mịt.



Cậu chẳng xem ai vào mắt khi nào chứ?



Cảm giác an toàn là sao?



Nằm trên giường, chìm trong một mảnh tối đen, cảnh bị ông chủ cưỡng hôn trên xe, chợt hiện ra trong đầu Lục Nhiên.



Cậu chẳng muốn nhớ tới nó, nhưng mà cậu hoàn toàn không thể khống chế được bản thân, càng muốn quên thì trí nhớ càng trở nên rõ ràng, ngay cả cảm xúc cũng rất chân thật.



Lúc đó, cái cảm giác làm người ta sợ hãi, dường như sắp bị đối phương cắn nuốt vào trong bụng, bỗng trở nên vô cùng mãnh liệt.



Lục Nhiên xoa xoa đôi mày, chẳng lẽ đây chính là cảnh giới tối cao của diễn xuất? Diễn đến nỗi chẳng phân biệt được đâu thật đâu giả nữa?



Ngày hôm sau, Lục Nhiên vẫn như cũ, đúng giờ đi thẳng lên tầng 17.



Từ khi phòng tài liệu bị đổi thành nhà trọ, có đôi lúc, Lục Nhiên trực tiếp làm điểm tâm tại đó, tránh nấu nướng ở nhà, kẻo đem tới công ty sẽ không còn tươi hoặc bị nguội lạnh.



Chính vào thời điểm Lục Nhiên nấu cháo, cậu nghe được tiếng bước chân. Nhưng âm thanh cháo sôi ùng ùng khiến cho cậu không phân biệt được rốt cuộc là ai. Mà phỏng chừng sớm như vậy cũng chẳng có ai khác, Lục Nhiên cầm cái giá, nghiêng nửa người nhìn ra: “Hoắc…”



Rồi ngưng bặc, kế đó đối diện tới ba đôi mắt bên ngoài cửa.



Ông chủ nói hôm nay sẽ gặp mặt, nhưng cũng chưa nói là sáng sớm ahhh. Cậu tưởng đâu hẹn nhau ra ngoài nói chuyện, chứ không phải ở cái nơi lúng túng này.



Huống chi, bây giờ cậu đang mặc tạp dề, vung vẫy cái giá, thật chẳng có gì hoàn hảo hơn được nữa ahhh.



Biểu tình của Tần Dĩnh còn đặc sắc hơn cả Lục Nhiên, nhưng Hoắc Tuấn thì ngược lại, thấy Lục Nhiên mới sáng sớm đã xuất hiện ở đây, cũng không có ý kiến gì, quả nhiên rất thâm sâu khó lường. Chỉ có Hoắc Nghị Thần đi tuốt đằng sau kia, vẫn như thường ngày, nhìn Lục Nhiên mỉm cười.



“Dì, chú, hai người ăn điểm tâm chưa? Con đang nấu bữa sáng cho Hoắc ca, hai người ăn chung không ạ?” Vứt hoảng loạn lúc ban đầu đi, Lục Nhiên nhanh chóng nhập vai diễn của mình. Đầy mặt tươi cười mà bước tới gần hai nhân vật chính đang nắm quyền sinh sát trong tay kia, nghiêng nghiêng đầu hỏi.



“Không ngờ, con trai của chúng ta còn 'kim ốc tàng…” Cảm thấy câu kia cũng không đủ chính xác, Tần Dĩnh chẳng nói tiếp, chỉ liếc mắt nhìn quanh căn phòng. Khi bắt gặp màu sắc của phòng ngủ và quần áo trong tủ hoàn toàn không phải phong cách của con trai mình, sắc mặt lập tức tái xanh, “Không ngờ, tôi bắt cậu tan tầm là phải về nhà ngay, nhưng buổi trưa các người lại ở đây…. ở đây…”



Tần Dĩnh thật chẳng thể nói tiếp được nữa, dù không chính mắt nhìn thấy, tuy nhiên bà vẫn đoán được chuyện gì đã xảy ra trên cái giường kia.



Lục Nhiên siết mạnh cái giá hơn, để phân tán sự căng thẳng của bản thân.



“Đừng nấu nướng làm gì nữa, cất đồ trên tay đi, chúng ta nói chuyện một chút.” Tần Dĩnh hất cằm, ý kêu cậu thả cái giá cơm xuống.



Lục Nhiên nghe lời thả cái giá cơm xuống bàn, nghĩ nghĩ một chút, vòng tay ra sau định tháo tạp dề.



Lúc này, Hoắc Nghị Thần mới chạy tới phía sau cậu, tự nhiên giật nút thắt, thành thạo giúp cậu tháo tạp dề ra.



Lục Nhiên cúi đầu, nói cám ơn. Sau đó, y như người vợ nhỏ, theo sát bên cạnh Hoắc Nghị Thần.



Sắc mặt Tần Dĩnh vẫn luôn rất khó coi, khẽ liếc mắt với Hoắc Tuấn, hừ lạnh một cái.



Tất cả ngồi xong xuôi, Trình Lôi mang trà vào, đặt trước mặt mỗi người một ly, lo lắng nhìn nhìn Lục Nhiên, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, nhường cho bốn người một không gian riêng.



Lục Nhiên cầm ly trà lên uống, thoạt nhìn vừa khẩn trương vừa cẩn thận từng ly từng tí một, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.



Tần Dĩnh cũng chẳng sốt ruột, hớp một ngụm trà, không nói tiếng nào.



Từ cái lần Tần Dĩnh lôi kéo Lục Nhiên đi dạo phố kia, Hoắc Tuấn cũng không nói với Lục Nhiên bất kỳ lời nào nữa.



Lục Nhiên biết, so với Tần Dĩnh, mọi tâm trạng đều thể hiện lên mặt, thì cửa ải khó khăn nhất để vượt qua, chính là cha của ông chủ.



“Lục Nhiên, chúng ta xem như là có quen biết rồi, vậy tính cách dì Tần chắc hẳn con cũng rõ.”



Cuối cũng đã có người nói chuyện, Lục Nhiên mở to mắt, nghiêm túc lắng nghe.



“Dì nghe Thần Thần nói có một người bạn tốt như con, lúc đó dì rất vui vẻ. Dì thật không ngờ tới, con lại khiến cho dì thất vọng.”



Lục Nhiên cúi đầu khổ sở, không nói một lời, hai tay đan thành một chỗ. Cho dù đóng kịch, cậu cũng khó tránh khỏi có chút khó chịu. Lúc trước, thời điểm hòa nhập vào gia đình ông chủ, cậu cũng rất thích Tần Dĩnh.



Người phụ nữ hoàn toàn trái ngược so với mẹ cậu, bà rất dễ tính và hiểu ý. Làm thương tâm người như vậy, Lục Nhiên rất là áy náy. Cậu thà đối mặt với một người phụ nữ không biết nói lý, để cậu có thể xuống tay tàn nhẫn hơn.



“Các con yêu nhau đến cỡ nào, dì cũng đã nghe Thần Thần nói rất nhiều rồi. Hiện tại, dì chỉ muốn biết con quyết tâm đến cỡ nào thôi.”



Lục Nhiên ngẩng đầu, cố gắng khiến cho mình trông có vẻ vô cùng cương quyết, không gì lay chuyển được, “Con… con yêu Hoắc ca, con có thể…”



“Đừng nói con có thể vì Thần Thần làm bất kì chuyện gì, chỉ ngoại trừ việc tách hai đứa xa nhau.” Tần Dĩnh không khách khí ngắt lời, “Vậy dì trực tiếp nói luôn vào vấn đề chính. Lục Nhiên, nếu con cố ý muốn ở cùng một chỗ với Thần Thần, chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nó. Cái đơn này, là có hiệu lực pháp lý. Dì và cha nó tuyệt đối không nói đùa.”



Hô hấp Lục Nhiên bị nghẽn lại, trợn tròn hai mắt không thể tin nổi.



Cậu nhìn Tần Dĩnh lấy một tập văn kiện ra, dễ dàng thấy được mấy chữ to tướng, “Đơn đoạn tuyệt quan hệ”.




---
*Bộ nhà Đào làm chậm lắm hở? OvO Hôm nay lượn face mới đọc đc tin than làm chậm quá!
4 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 29."

mình thấy cũng đâu chậm lắm, edit đâu thể nhanh dc

Nói thật là chả thích bà mẹ của anh công chút nào, nói thẳng ra là ghét bà này vô cùng.

Về sau bạn sẽ yêu bà ấy nhất hành tinh cho xem :))

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info