"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 28.



Edit: Bori.

Beta: Lucas.


Chương 28: Ông chủ tức giận. 



Hoắc Nghị Thần có người trong lòng?

Lục Nhiên căng thẳng.

Lý trí của cậu tự nói với mình rằng, chuyện này chẳng có can hệ rắm gì tới cậu. Ông chủ có người trong lòng là chuyện của ông chủ, cậu chỉ nhận tiền làm việc, thế thôi. Vậy nhưng... cậu vẫn vì câu nói ấy mà cảm thấy không thoải mái.

Rất không thoải mái!

Bởi vậy, Lục Nhiên chẳng thèm để ý tới Trần Cáp đáng ghét kia nữa, xoay người, đi thẳng tới bãi đỗ xe.

Người bị bỏ lại phía sau, cũng chẳng hề có ý định buông tha cho cậu, lật đật chạy theo.

“Anh không để bụng sao? Cho dù diện mạo, khí chất, cách ăn nói hay gia thế, anh đều hoàn toàn kém xa Dung ca.”

Lục Nhiên chợt khựng lại, xoay nửa người, nhíu mày, hỏi: “Dung ca nào?”

“Dung Thanh Huyền.”

“Dung gì?” Lục Nhiên tưởng đâu mình nghe lầm, đừng nói là cậu đang nghe một cái tên của người thời xưa nha?

“Dung, Thanh, Huyền! Đến tên cũng có ba chữ, dễ nghe hơn hai chữ nhiều.”

Lục Nhiên lườm cậu ta một cái, “Đồ có bệnh”, rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Lục Nhiên cao hơn Trần Cáp nửa cái đầu, chân cũng dài hơn, lại thêm Lục Nhiên vốn dĩ đi khá nhanh, cho nên Trần Cáp lon ton phía sau chỉ có thể chạy mới theo kịp.

“Năm đó, Dung ca bị người trong nhà ép phải ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, bất đắc dĩ mới chia tay với Hoắc ca. Khoảng thời gian ấy, Hoắc ca vẫn luôn sa sút tinh thần, còn có ý định sang nước ngoài, nếu không phải tìm Dung ca thì còn ai vào đây nữa. Tuy rằng bọn họ không công khai tình cảm ra bên ngoài, nhưng kỳ thật rất xứng đôi, cũng rất bền vững. Tôi nói thật nha, mặc dù tôi rất ghét anh, bất quá tôi cũng phải nhắc nhở anh một tiếng, để tránh sau này anh khóc lóc đến kêu cha gọi mẹ.”

Lục Nhiên bỗng đứng khựng lại, Trần Cáp nhất thời không chú ý, trực tiếp đập mạnh vào lưng Lục Nhiên.

“Nếu cậu biết rõ trong lòng Hoắc ca đã có người, sao cậu còn đeo bám lấy y? Và tới đây dây dưa với tôi để làm gì?”

“Hoắc ca có người trong lòng, nhưng tôi không quan tâm.” Trần Cáp ngoan cố nói.

“Thế à?” Lục Nhiên nói xong, cười nhạt, “Vậy tôi lại càng không quan tâm. Y yêu cái người kia yêu đến nỗi mỗi lần lên giường đều gọi tên người kia tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh ấy, đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi. Vì thế, cảm phiền cậu không cần…”

“Lục Nhiên!”

Lục Nhiên còn chưa nói hết câu, đã bất ngờ bị một người đứng cách đó mấy mét ngắt ngang lời nói.

Cậu nhìn qua chỗ ấy, trông thấy Đỗ Lâm đang đi tới.

“Lục Nhiên, sao cậu lại để bản thân trở nên hèn mọn như vậy?”. Đỗ Lâm tới gần chỗ hai người bọn họ, không hề che giấu bi thương trong mắt, tựa hồ vô cùng đau đớn, mà cũng cực kỳ thương tiếc, “Cậu kiêu ngạo như vậy, cớ gì phải yêu hạng người đó.”

Đỗ Lâm vẫn lẳng lặng đi đằng sau bọn họ, cho nên lời hai người nói, hắn ta nghe không xót một chữ.

Tuy hắn ta không biết ‘Hoắc ca’ trong câu chuyện là ai, nhưng lại vô cùng đố kỵ, cho dù tên đó yêu người khác, Lục Nhiên vẫn yêu tên đó như cũ.

Lục Nhiên cào cào tóc, cậu cố bình tĩnh suy nghĩ xem mình phải diễn như thế nào bây giờ, cậu thật không ngờ tới có một ngày cậu lại đối mặt với mối quan hệ loạn xà ngầu đến vậy.

Nhìn tình hình, có vẻ càng lúc càng trở nên máu chó thì phải.

Người thầm mến của ông chủ lại nói với cậu rằng, kì thực ông chủ yêu một người khác. Và trong lòng 'bạn trai cũ' của cậu lại xem cậu như một Bạch Liên Hoa. Cậu có nên thét vào mặt hai người đó: “CMN các người cút xa tôi ra đi.”

Đỗ Lâm nhìn nét mặt đầy khổ sở của Lục Nhiên, quy kết rằng do đối phương phát hiện người yêu của mình lại yêu người khác, cho nên mới đau đớn bi thương. Hắn ta chậm rãi đến gần Lục Nhiên, đưa một tay ra, vừa nhẹ nhàng vừa cương quyết nói: “Lục Nhiên, tôi đã từng bỏ lỡ cậu một lần, cũng chính vì vậy, tôi mới nhận rõ được tình cảm chính mình, cũng hứa với lòng là sẽ không để chuyện đó xảy ra lần thứ hai, cho nên cậu phải tin tưởng tôi…”

Chỉ suýt chút nữa tay hắn ta đã đụng tới người Lục Nhiên, thế quái nào lại xuất hiện kẻ thứ tư, chặn ngang cánh tay kia lại, nhanh nhẹn kéo cái người đang mãi lơ ngơ ấy, trực tiếp ôm vào trong ngực.

Lục Nhiên đang buồn bực gần chết, đầu vẫn suy nghĩ ‘Để yên cho tôi diễn kịch được không, đừng có làm phiền tôi mãi thế này, tôi chỉ muốn kiếm tiền sống tạm qua ngày thôi ahhhh’. Cơ bản chưa từng để tâm lời Đỗ Lâm nói, cũng không hề chú ý tới mình đang đứng bất động, khiến người ngoài rất dễ hiểu lầm là cậu ngầm đồng ý cho hành vi sàm sỡ của Đỗ Lâm.

Bị kéo một cái mạnh, xoay 180 độ, đập mặt vào một lồng ngực nở nang, Lục Nhiên chẳng hiểu cái mô tê gì cả: Đê Mờ, tại sao tình huống lại trở nên phức tạp như vầy chứ.

Ngay lập tức, mũi ngửi được một mùi hương quen thuộc khiến cậu yên tâm hơn, bất mãn đối với động tác lôi kéo mạnh bạo ban nãy, cũng chậm rãi biến mất.

Sao ông chủ lại có mặt ở đây?

Mà thôi mặc kệ, trận chiến máu chó trước mắt, trực tiếp giao cho ông chủ giải quyết vậy. Ai biểu y chẳng kể là mình đã từng có một bạn trai 'nặng ký' làm chi, mà cả xấp 1800 điều kia cũng không hé lộ, báo hại giờ cậu chẳng biết phải xứ lý làm sao.

Bốn người đứng ở trên đường, trong đó có hai người chết đứng, mắt nhìn chằm chằm hai người khác đang ôm chặt lấy nhau, há há miệng nhưng trước sau vẫn chẳng nói được câu nào.

Giờ phút này, Trần Cáp đã hoàn toàn hóa đá.

Trong ấn tượng của cậu ta, Hoắc Nghị Thần luôn là bộ dạng anh cả dịu dàng. Chưa từng tỏ ra tức giận với cậu ta. Có đôi khi bị cậu ta dây dưa quá nhiều, chỉ bất đắc dĩ dạy dỗ mình hai câu, cho dù từ chối cũng không hề nói nặng lời.

Ấy vậy mà hôm nay, người anh trong ấn tượng của cậu ta, lúc nào cũng ấm áp như gió mùa xuân kia, lại một bộ bừng bừng sát khí, mặt lạnh tựa băng mà đứng ở đó. Tuy rằng không phải đang nhìn cậu ta, chỉ là trước đó có ngẫu nhiên liếc qua một cái, cũng đủ khiến cho cậu ta lạnh lẽo cả người.

“Anh là ai?” Người mở miệng trước chính là Đỗ Lâm, hai tay dưới lớp áo vest siết chặt lấy nhau.

Tên đàn ông cao to, anh tuấn đang ôm Lục Nhiên kia, nhìn bộ vest cùng giầy da cũng đủ hiểu không phải người tầm thường, chẳng lẽ y là…

Cái người bị ôm siết kia, cằm sắp rơi cả ra đất. Sao cậu quên mất, tuy chuyện Hoắc Tổng che giấu người yêu là thật, nhưng ngay hiện trường còn một tình cũ của mình nữa mà. Và hình như…. hình như mình cũng chưa từng nói chuyện này…. cho ông chủ biết….

Lục Nhiên vội giãy giụa, muốn thú tội với ông chủ, tuy biết rằng giờ có nói gì cũng đã quá muộn màng.

Nhưng Hoắc Nghị Thần lại dùng toàn bộ sức lực, ôm chặt lấy cậu. Cho nên cậu giãy giụa vô ích.

“Hoắc Nghị Thần, người đàn ông của Lục Nhiên.” Ngữ điệu của Hoắc Nghị Thần lạnh lẽo tựa băng, hoàn toàn chẳng còn vẻ dễ gần thường ngày. Dù lần trước đụng mặt Triệu Húc, y cũng vẫn giữ chút gì đó khách sáo. “Nếu hai người đã là quá khứ, vậy cảm phiền ngài Đỗ đừng xuất hiện trước mặt Lục Nhiên nữa. Dù không gây phiền phức gì, nhưng sẽ khiến em ấy nhớ tới một số chuyện không vui. Chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc, tôi hiểu anh ăn năn và muốn quay trở lại, nhưng trước hết anh cũng phải xem cho rõ, nơi ấy đã có người khác chiếm lấy hay chưa đã.”

Ớ?

Lục Nhiên hoàn toàn đứng hình rồi.

Cậu nói tình sử của mình cho ông chủ nghe khi nào? Mà sao biết ‘bạn trai cũ’ của cậu họ Đỗ? Chẳng nhẽ lần Cung Trí Siêu gọi tới kia, đã để lộ nhiều tin tức tới vậy?

Nhưng thế quái nào cậu luôn cảm thấy, thực chất ông chủ đã sớm biết rõ chuyện này? Có thể là lúc chọn cậu làm người yêu giả, đã sớm điều tra xong xuôi.

Không phải chứ….

Lục Nhiên nhạy cảm nhận ra, hình như ông chủ có vẻ gì đó không đúng lắm. Bởi vì trong trí nhớ của cậu, ông chủ đối với những người không liên quan, rất ít khi nói cả câu dài ngoằng như vậy. Bình thường đều thâm thúy nhả ra một chữ duy nhất, từ đơn. Có khi chỉ vứt một ánh mắt mà thôi.

Lẽ nào ông chủ vừa cãi nhau với cha mẹ?

Nghĩ thế, Lục Nhiên cũng chẳng dám làm càn nữa. Ông chủ bắn ai cứ bắn đi, miễn cậu đừng chàng họng súng là được.

Bị ôm đến khó thở, Lục Nhiên cố hít một hơi thật sâu, có lẽ người kia cũng nhận ra được tình huống của cậu, cho nên lực tay tức khắc thả lỏng hơn.

Đỗ Lâm không biết nên nói gì giờ, hắn ta không cam lòng, nhưng quả thực chẳng còn cách nào.

Hắn ta vừa nghe tin cho tới giờ Lục Nhiên vẫn độc thân, trong lòng liền cao hứng dữ lắm. Những tưởng mình còn cơ hội, thế mà chẳng ngờ lại đụng phải một đối thủ nặng ký.

“Hoắc ca…” Trần Cáp bị xem nhẹ nãy giờ, lúc này mới thận trọng nhắc nhở sự tồn tại của mình, “Anh, sao anh tới đây…”

Dung Thanh Huyền từng nói với cậu ta, trước kia Hoắc Nghị Thần có hay tới đây vài lần. Nhưng từ khi Dung Thanh Huyền xuất ngoại, dường như anh ấy chẳng tới đây nữa.

Có người bảo, ngày mà Dung ca và Hoắc Nghị Thần chia tay, bởi không có nhiều thời gian, cho nên mới chọn nhà hàng kế bên trường đại học, rất gần với sân bay.

Tầm mắt Hoắc Nghị Thần dừng lại trên người Đỗ Lâm rất lâu, mới hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Trần Cáp, “Những lời này nên là tôi hỏi cậu mới phải, tại sao cậu lại có mặt ở đây? Rõ ràng cậu và Lục Nhiên chẳng hề quen biết nhau.”

Bị Hoắc Nghị Thần trách mắng một câu, trong lòng rất khó chịu, Trần Cáp nghẹn tới khó thở.

“Em… em chỉ muốn làm quen với ảnh một chút.” Trần Cáp vừa sợ sệt vừa nhỏ giọng ấp úng nói.

“Nếu muốn làm quen với em ấy, cảm phiền lần sau có hẹn xin hãy thông qua tôi. Tôi không hi vọng bạn bè của tôi, làm phiền tới em ấy.”

“Em không có…”

Trần Cáp ấm ức, lau lau nước mắt.

Thực ra cậu ta muốn xem Lục Nhiên xấu mặt, nhưng lại ngàn vạn lần không ngờ tới là Hoắc Nghị Thần cũng sẽ tới đây. Hơn nữa, rõ ràng cú điện thoại ban nãy, Lục Nhiên chưa từng nói gặp mặt ai, ở đâu kia mà…

Lẽ nào trước khi đi, tên họ Lục này đã tự giác báo cho Hoắc ca biết là đi gặp mình?

Có khi Lục Nhiên đã sớm biết người mới của tòa soạn là ai? Và đoán được hết ý định của cậu ta?

Lục Nhiên thật quá xảo quyệt!

Mặc dù trong lòng đầy oán giận, nhưng đối mặt với áp suất thấp từ phía Hoắc Nghị Thần, Trần Cáp chẳng dám hó hé thêm câu nào.

Hoắc Nghị Thần nhìn hai người trước mặt, nhất là Đỗ Lâm, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo. Rồi ôm Lục Nhiên, ngang nhiên bước lên chiếc xe đang đợi bên đường.

“Lái xe.” Vừa lên xe, Hoắc Nghị Thần ra lệnh.

Cuối cùng, Lục Nhiên cũng được khôi phục lại tự do, cậu liếc liếc nhìn người lái xe, hóa ra là Trình Lôi.

Trợ lý Trình cũng rất đáng thương, quá giờ cơm tối rồi mà còn phải làm việc cho ông chủ.

Chẳng ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong xe dường như có chút xấu hổ. Lục Nhiên muốn xóa tan nó đi, nên đành trưng khuôn mặt mỉm cười ra, quay đầu nói: “Ông chủ, anh cũng….”

Nhưng mà lời còn chưa nói hết, đã bị một bóng đen đè xuống, eo dính chặt vào nhau, môi bỗng xuất hện một cảm giác mềm mại ấm áp.

Đầu óc Lục Nhiên trở nên trống rỗng, thậm chí ngay cả khi trong miệng nhiều hơn một thứ không thuộc về mình, đang bừa bãi càn quét, cậu cũng chưa hề có ý định chối từ. 

Khoang miệng bị mạnh mẽ xâm phạm, dây dưa đến nỗi lồng ngực chẳng còn lấy một chút dưỡng khí. Suy nghĩ cũng theo đó mà trì trệ, dường như bộ não đã bị động tác của đối phương cuốn đi mất rồi.

Cho đến khi, đầu Lục Nhiên đập vào một vật cứng ở phía sau, cậu mới kéo suy nghĩ về được.

Phía sau là tay vịn cửa xe, cả cơ thể cậu đã nửa nằm trên băng ghế. Và bên trên, là ông chủ với khuôn mặt khi sáng khi tối do ánh đèn đường chiếu vào, chẳng thấy rõ được biểu tình.

Lục Nhiên: “….”

Giờ một chữ cậu cũng chẳng thốt nên lời, và suy nghĩ cũng chẳng cách nào hoạt động được.

Ah…Vừa rồi mình mới làm gì vậy?

Lẽ ra lúc này cậu nên hỏi: Ông chủ bị động kinh hả? Hay, ông chủ đang muốn phạt tôi vì dám giấu diếm anh ư? Hay, biết tôi đã phát hiện ra anh có người trong lòng, nên thẹn quá hóa giận à? Cuối cùng, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?

Miệng giật giật, nhưng một chữ Lục Nhiên cũng không thốt ra được.

Trên môi vẫn còn lưu lại xúc cảm đáng sợ, trong tích tắc ấy cậu còn suýt chút nữa cho rằng bọn họ sẽ nhào tới làm tình một trận. Chẳng biết sao thân thể có chút bốc lửa, môi cũng có chút sưng và nhoi nhói, còn có một cái gì đó khó nắm bắt được, cũng rất quen thuộc.

Lục Nhiên: “…”

Vẫn chẳng thế nói nên lời.

Lúc này, Lục Nhiên vô cùng lo lắng, bị hôn như vậy, quá khủng khiếp đi.

Có lẽ nhận thấy được cảm giác lo lắng của Lục Nhiên, ông chủ liền hạ thấp cơ thể xuống.

Lục Nhiên thấy bàn tay to của ông chủ từ từ tiến lại gần mình, ngón trỏ chậm rãi chạm vào môi dưới của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, khiến cho cảm giác đau đớn càng rõ ràng hơn.

“Cậu sao vậy?” Đối phương hỏi.

Lục Nhiên sắp hộc máu tới nơi, những lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng.

“Đừng sợ, không có việc gì…” Đối phương đưa tay đỡ cậu ngồi dậy.

Lục Nhiên nghe tiếng tim đập từ ngực đối phương truyền tới, thình thịch thình thịch, vững vàng mà mạnh mẽ. Và nhờ nó, mà Lục Nhiên mới bớt cảm thấy căng thẳng hơn. Cuối cùng, khi cậu đã bình tĩnh trở lại, chẳng đợi cậu lên tiếng, ông chủ nói trước:

“Mới hôn một cái, sao lại sợ choáng váng rồi.”

Em gái anh!
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 28."

# Kéo quần đào đào # ôi ôi chương kế ni, hấp dẫn quá hà

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info