"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 27 - Hạ (2).



Edit: Bori.

Beta: Lucas.


Chương 27: Hạ (2).



“Đỗ Lâm, chúng ta cũng coi như là bạn học cũ, anh hiểu tôi không chỉ có mỗi… Tiểu Siêu là bạn mà? Anh muốn tìm tôi, hoàn toàn có thể thông qua người khác. Nhưng cớ gì lại chọn một tên tôi chẳng quen biết để làm trung gian?”.

Thời điểm sắp buộc miệng nói ra hai chữ ‘Lão Cung’, Lục Nhiên đột nhiên nhớ tới ‘mệnh lệnh’ của ông chủ.

Nghe Lục Nhiên nói, Đỗ Lâm và Trần Cáp đều đồng thời sửng sốt.

Ánh mắt Trần Cáp đen kịt, long lanh ngân ngấn, lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi.

Hôm tiệc rượu, chẳng biết ở đâu nhảy ra một tên tự nhận là người yêu của Hoắc Nghị Thần, báo hại cậu ta tưởng Hoắc Nghị Thần kêu hắn tới để làm mất mặt mình. Trần Cáp cứ suy nghĩ mãi, hòng tìm cách đối phó với người này.

Âm thầm điều tra rất lâu, nhưng điều khiến cậu ta khó hiểu là, rõ ràng hơn một tháng trước, người này và Hoắc Nghị Thần chẳng có chút liên quan nào. Đến khi cha mẹ Hoắc Nghị Thần trở về nước, hai người mới bắt đầu sống chung. Căn bản không giống như lời bọn họ nói, đã yêu nhau hơn nửa năm rồi.

Có điều với thủ đoạn của Hoắc Nghị Thần, có thể là trước đó không muốn công khai, vậy nên giấu rất kín.

Cậu ta tra xét rất nhiều chuyện về Lục Nhiên, mới phát hiện sinh hoạt cá nhân của người kia túng thiếu tới đáng thương, hoàn toàn không có bí mật gì đáng kể để lấy ra uy hiếp Lục Nhiên, hoặc mật báo cho Hoắc Nghị Thần.

Duy chỉ một chuyện, đó chính là công việc biên tập ở toàn soạn này, chắc chắn Hoắc Nghị Thần sẽ không biết, đây có coi như là nhược điểm của Lục Nhiên hay không nhỉ?

Trần Cáp dự định tiếp xúc gần gũi với người đàn ông này thêm một chút, thời điểm đó nhất định sẽ tra ra được tử huyệt của đối phương. Không ngờ vào tới tòa soạn mới biết, lúc đại học Lục Nhiên có từng tham gia chương trình thực nghiệm xã hội. Cậu ta lại tra tìm thêm đầu mối, cuối cùng móc nối được với người đàn ông tên Đỗ Lâm này, hắn ta cũng đã từng nhau tham dự chương trình kia chung với Lục Nhiên.

Cái này, mới tính là phát hiện trọng đại.

Cậu ta sắp cười chết rồi.

Tên đàn ông vênh váo và hung hăng kia, vậy mà bị người ta theo đuổi xong rồi bỏ, quả thực buồn cười quá đi.

Này chẳng phải biểu thị cho, Hoắc Nghị Thần nhặt phải một món hàng secondhand mà người ta không cần hay sao.

Thật là chuyện vui lớn lan truyền rộng khắp.

Cậu ta hí ha hí hửng chờ xem kịch vui, nhanh chóng liên lạc với Đỗ Lâm, rồi dẫn hắn ta tới nơi này.

Nhưng chẳng ngờ tới, thời điểm Lục Nhiên trông thấy Đỗ Lâm, mắt chỉ hiện lên tí ngạc nhiên, rồi trở lại bình thường, không có xúc động gì hết.

Giống như hiện tại, người đàn ông tên Lục Nhiên kia, cư nhiên có thể dùng vẻ mặt bình thản, vứt bỏ cậu ta sang một bên, ngồi tỉnh bơ nói chuyện phiếm với bạn trai cũ.

Nhìn cho rõ! Tên đàn ông ấy đã từng vì một người khác mà vứt bỏ anh đó!!!

Trần Cáp gần như muốn bay tới, lay thật mạnh để Lục Nhiên tỉnh táo lại.

Chuyện gì đang xảy ra? Cho dù không còn thương Đỗ Lâm, nhưng ít nhất cũng phải phẫn nộ, căm thù, vân vân chứ? Thế quái nào chẳng có một chút xíu phản ứng?

“Anh trở lại thành phố D để phát triển sự nghiệp à, còn Tiểu Song đâu?” Tiểu Song chính là bạn trai cũ của Đỗ Lâm, Lục Nhiên không biết tên đầy đủ là gì, chỉ biết gọi Tiểu Song.

‘Bạn trai cũ’ của cậu (Đỗ Lâm) lại bị người mến mộ (Trần Cáp) ‘bạn trai hiện tại’ (Hoắc Nghị Thần) dẫn tới gặp cậu. Sau đó, bọn họ còn thảo luận về ‘bạn trai cũ’ của bạn trai cũ, mối quan hệ này sao mà loạn xà ngầu hết lên rồi.

“Đừng nói tới hắn được không.” Vừa nghe thấy cái tên đó, Đỗ Lâm đã tỏ vẻ chẳng muốn nói nhiều. Ánh mắt nhìn Lục Nhiên vẫn nóng bỏng như cũ, tựa hồ muốn cấp tốc lột trần cả người Lục Nhiên ra.

Chỉ là trò chuyện nãy giờ, vẫn luôn xoay vòng vòng một chỗ, Lục Nhiên rất khéo léo né tránh những vấn đề có liên quan đến cuộc sống cá nhân.

Điều này khiến cho Đỗ Lâm có chút cảm giác thất bại.

Nghe Đỗ Lâm lảng tránh cái đề tài kia, Lục Nhiên có chút suy tư.

Trần Cáp hưng phấn nhìn tới nhìn lui giữa hai người, tới khúc hay rồi.

Nhanh nhanh hỏi hắn ta, tại sao khi đó lại vứt bỏ anh? Tại sao lại muốn chạy theo tên Tiểu Song kia? Và sao giờ lại xuất hiện ở đây? Mau mau khóc lên điiiii!

Thấy biểu tình chăm chú mong đợi trên mặt Trần Cáp, cuối cùng Lục Nhiên cũng lên tiếng: “Vậy không nói tới hắn, kể nghe xem, anh và Trần Cáp quen biết nhau như thế nào, được chứ nhỉ?”

Ô hay?

Nói tới đây, bầu không khí có chút lúng túng. Nhưng Lục Nhiên hỏi, hắn ta cũng không tiện từ chối, Đỗ Lâm trực tiếp bán đứng Trần Cáp.

“Trần Cáp là bạn của đồng nghiệp trong công ty tôi đang làm hiện giờ. Tình cờ mấy hôm trước chúng tôi có ăn chung bữa cơm, trò chuyện một hồi liền nói sang cậu.”

Lục Nhiên thầm cười khẩy, hai kẻ chẳng liên quan tới nhau lại tự dưng rảnh rang ngồi nói chuyện phiếm, còn nói tới tôi luôn, các người cho là tôi ngu lắm sao?

Chẳng cần hỏi, Lục Nhiên cũng hiểu được phần nào. Rõ ràng Đỗ Lâm còn chưa biết mình bị Trần Cáp lợi dụng, cứ tưởng đâu hai người bọn họ có duyên nên gặp lại lần nữa.

“A, trước khoan hãy nói tới chuyện này, Trần Cáp, Đỗ Lâm, các người muốn ăn cái gì, cứ gọi đi”. Lục Nhiên áy náy đưa tấm menu qua, “Rồi mới tiếp tục ôn chuyện cũ.”

Bởi vì sắc mặt Lục Nhiên rất tốt, Đỗ Lâm cũng buông lỏng không ít. Tự nhiên kêu mấy món thay Lục Nhiên, “Những thứ này, lúc trước cậu rất thích ăn.”

“Xin lỗi, phục vụ”. Lục Nhiên gọi người phục vụ đang định đi vào bếp order món kia: “Tôi muốn đổi vài thứ”. Cậu thay hết những món Đỗ Lâm gọi thành những cái khác, sau đó gật gật đầu, “OK, được rồi.”

Sau khi người phục vụ rời khỏi, Lục Nhiên nói với Đỗ Lâm, “Nhiều năm như vậy, sở thích của tôi cũng đã thay đổi.”

Bấy giờ, Đỗ Lâm đang lâng lâng hạnh phúc mới chịu giật mình tỉnh lại, định mở miệng hỏi, chợt chiếc điện thoại nằm trên bàn của Lục Nhiên reo lên.

Lục Nhiên cầm điện thoại lên xem, mí mắt không khống chế được mà giựt giựt, đầy mặt tươi cười vừa đưa nó tới bên tai vừa nói với hai người bên cạnh: “Tôi tiếp điện thoại cái đã.”

———————

“Hoắc ca, chuyện gì thế? Lục Nhiên nhận điện thoại, đầu hơi nghiêng về phía cửa sổ.

“Bọn họ hẹn cậu ngày mai gặp mặt.”

Lục Nhiên ho khan, có chút ngoài ý muốn. Tất nhiên cậu biết ‘bọn họ’ trong miệng ông chủ là ai.

Cuối cũng cũng chính thức đối đầu rồi sao? Lần này chắc sẽ không giống lần trước đi dạo phố để thăm dò nữa chứ.

Cậu bắt đầu tưởng tượng tình cảnh chiến đấu kịch liệt ngày mai ra sao.

Chắc ông chủ tưởng đâu cậu muốn nửa đường bỏ cuộc, liền nói: “Bọn họ sẽ đàm phán điều kiện với cậu, bất luận họ nói cái gì, tôi chỉ có một yêu cầu.”

“Anh nói đi.” Lục Nhiên xốc tinh thần lên.

“Nửa bước cũng không lùi.”

Ngữ điệu Hoắc Nghị Thần đầy kiên định, truyền vào tai Lục Nhiên, cũng nhiễm một chút hào khí, nhất thời mười phần phấn khích.

Lục Nhiên nhẹ giọng đảm bảo: “Tôi đã biết, nhất định không lùi bước…” Cảm thấy lời cam đoan của mình còn chưa đủ thành ý, Lục Nhiên tiếp tục nói, “Chẳng ai có thể tách rời chúng ta được.”

Cậu nói xong câu đó, liền nở nụ cười. Lục Nhiên nghĩ thầm, sao ông chủ còn chưa chịu khen ngợi cậu nữa, cậu 'diễn' chân thành biết bao nhiêu.

Bất quá, nằm ngoài dự liệu của cậu, ông chủ bên kia lại vô cùng im lặng.

Mấy giây sau, Lục Nhiên nghe được âm thanh của đối phương truyền tới, “Lục Nhiên….”

Chẳng biết vì sao, lần kêu tên đầy đủ này, so với gọi ‘Nhiên Nhiên’, càng làm cho tim cậu đập nhanh hơn gấp mấy lần. Có lẽ do âm thanh của đối phương quá trầm thấp, hoặc giọng nói quá nghiêm túc, khiến Lục Nhiên có chút khẩn trương.

Bầu không khí như vậy, trong mấy bộ phim tình cảm trên tivi, câu tiếp theo thường sẽ là ... ‘Tôi yêu em’.

Lục Nhiên bị sự tưởng tượng của mình chọc cười, cũng làm sự căng thẳng trong lòng biến mất.

Có lẽ đối phương cũng nghe được tiếng cười của cậu, vốn định nói gì đó, nhưng lại thôi, mà hỏi cậu: “Bên kia ồn ào quá, đang ở ngoài?”

“Ơ, đúng vậy. Đang ăn cơm với hai người bạn.”

“Lão Cung?”

Thiếu chút nữa mặt Lục Nhiên đã nghẹn đỏ.

Cậu hy sinh sửa cái xưng hô thân thuộc mấy năm trời, vậy mà ông chủ còn chưa hài lòng nữa sao? Cậu có chút buồn bực, nói: “Không phải gã, là hai người bạn khác…”

Lục Nhiên sợ ông chủ tiếp tục hỏi nữa, cậu nhớ buổi sáng y vừa ngớ ngẩn ra lệnh cho mình không được ‘léng phéng’ với người khác. Nếu giờ y bắt gặp tình cảnh này, chẳng biết còn lớn chuyện tới đâu nữa.

Lục Nhiên đảo mắt sang hai người bên cạnh, không nhìn thì thôi, nhìn mới phát hiện bọn họ đang chăm chú ngó mình, tựa như cái điện thoại của mình là Mãnh thú Hồng Hoang vậy.

Cậu đã nhỏ giọng lắm rồi, lẽ nào vẫn bị nghe được?

Phát hiện rốt cuộc cậu cũng chịu thu hồi sự chìm đắm trong chiếc điện thoại về, Đỗ Lâm há há miệng, vài lần muốn nói lại thôi, rốt cục hỏi: “Nhiên Nhiên, đầu kia là ai?”

Âm thanh của hắn ta không có cố ý đè nhỏ như Lục Nhiên, mà còn cất cao, mười phần địch ý.

Trong lòng Lục Nhiên cực kỳ khó chịu, nhưng biểu tình lại che giấu rất tốt, cố tình cười đắc ý, che điện thoại trả lời: “Bạn trai tôi.”

Nói xong, cậu len lén lấy tay ra, cậu cũng không hy vọng ông chủ biết được chuyện này. Cậu còn cần lợi dụng y nữa mà. Nhưng chẳng ngờ rằng, Đỗ Lâm lại phản ứng lớn đến vậy.

“Bạn trai cậu?”

Suýt chút nữa Lục Nhiên đã hư bột hư đường, khóe mắt giựt giựt, trong lòng thầm nói, hắn ta mà phát ngôn thêm câu nào nữa là sẽ có án mạng ngay đó.

Lục Nhiên lập tức đáp lời người trong điện thoại: “Hoắc ca, tôi có chút việc, lát gọi lại cho anh sau.”

“Chờ một chút.”

Động tác chuẩn bị cúp điện thoại của Lục Nhiên bị chặn lại giữa chừng.

“Ai đang ngồi cạnh cậu?”

Lục Nhiên sắp hận chết Đỗ Lâm luôn rồi, nhưng giờ việc trước tiên cậu cần phải làm là xử lý Đỗ Lâm và Trần Cáp cái đã. Kế đó giải thích với ông chủ sau. Vì vậy Lục Nhiên chỉ có thể nhỏ giọng, âm thanh mềm mại: “Anh, về rồi nói nha?”

Quả nhiên đối phương rất ăn ý với cậu, thầm chấp nhận đề nghị của Lục Nhiên, nói: “Ok, có gì cứ gọi cho tôi.”

Lục Nhiên cười híp mắt, cúp điện thoại, ngẩng đầu liền vụt tắt đi nét vui vẻ, mắt nhìn thẳng về đầu sỏ gây nên mọi chuyện – Trần Cáp.

Cậu nói: “Nếu cậu muốn sống yên ổn với tôi, vậy hãy giao hết mọi chuyện cho tôi giải quyết. Còn không, cứ cùng tôi đối nghịch. Và nếu cậu chẳng muốn buông tha, vậy được, lúc nào tôi cũng có thể từ bỏ công việc của tòa soạn. Cậu cũng biết, thứ mà bây giờ tôi không thiếu nhất, đó chính là tiền.”

Trần Cáp bị ánh mắt sắc nhọn, lời nói không chút khách sáo kia đóng đinh tại chỗ.

Suýt chút nữa cậu ta đã quên, trong ấn tượng của cậu ta, người này căn bản không phải kẻ yếu ớt. Tính cách thô bạo, mới thật sự là Lục Nhiên.

“Lục Nhiên, rốt cuộc người kia là ai?” Đỗ Lâm còn tiếp tục hỏi, “Tôi, tôi nghe nói cậu vẫn…”

“Tôi vẫn độc thân?” Lục Nhiên quay đầu nhìn về phía Đỗ Lâm, trong ánh mắt chẳng còn chút hiền lành nào, “Tôi cho dù tôi độc thân cả đời, vậy liên quan gì tới anh? Huống hồ với điều kiện của tôi, anh nghĩ không ai muốn tôi hay sao?”

“Không phải…”

“Đỗ Lâm, tôi không hiểu anh trở về tìm tôi là có chuyện gì, mà thật sự có chuyện tôi cũng chẳng quan tâm. Về sau, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi, e rằng khi đó tôi sẽ chẳng khách sáo được như bây giờ. Con người tôi chắc anh cũng rõ, giở trò không tự trọng với tôi, đừng trách vì sao tôi giơ chân đạp người.”

Lục Nhiên đứng lên, lướt qua chỗ Đỗ Lâm, đụng phải nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn lên. Lục Nhiên thả ba tờ tiền lên mâm, cũng không quay đầu lại, một mạch rời khỏi.

Trần Cáp phục hồi tinh thần, cậu ta chẳng thèm ừ hử với Đỗ Lâm đang mờ mịt một câu, gấp rút chạy theo phương hướng mà Lục Nhiên vừa rời khỏi.

“Này, này, đợi một chút.” Trần Cáp nóng ruột gọi Lục Nhiên.

“Còn có chuyện?” Vừa ra khỏi cửa, Lục Nhiên xoay người đứng laai5.

“Tôi nghe được”. Trần Cáp thở hổn hển mấy cái, “Nội dung cuộc nói chuyện giữa anh và Hoắc ca. Cái gì mà ‘Chẳng ai có thể tách rời được chúng ta’, ‘Không lùi bước’? Chú và dì đã biết chuyện của hai người?”

“Liên quan gì tới cậu?” Lục Nhiên chẳng thèm khách sáo mà hỏi ngược lại.

Trần Cáp bị chọc tức tới phùng to hai má lên, hung hăng trừng Lục Nhiên, nói: “Các người không thể ở chung với nhau, Hoắc ca đã có người trong lòng rồi.”


---
*Nhà vừa thêm 1 edit và 1 beta, dự là test hai bạn ấy xong sẽ tăng tốc bộ này. Đẩy một cái hoàn trong tháng 7 luôn =3=
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 27 - Hạ (2)."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info