CHƯƠNG 24: Hiệp một.
Con trai ngoan của bà, lại bất ngờ thốt ra lời tuyên ngôn rằng không phải cậu ta sẽ không chấp nhận. Điều này cứ tựa như một con dao, mạnh mẽ đâm vào trong ngực Tần Dĩnh.
Dẫu bà biết con mình nghe lời thì có nghe lời, nhưng cũng có chủ ý riêng. Bất quá, thật không ngờ nó sẽ ở ngay thời điểm mấu chốt này mà ngoan cố.
Giáo dưỡng tốt đẹp khiến bà không thể khóc lóc om sòm một quậy hai phá ba đòi thắt cổ, tuy nhiên bà chẳng đồng ý việc con mình yêu đàn ông được, bằng không, cháu nội của bà biết đào đâu ra?
Tần Dĩnh quăng cho Hoắc Tuấn một cái liếc mắt.
Nãy giờ vẫn im lặng không nói, rốt cuộc lúc này Hoắc Tuấn cũng có động tác.
Diện mạo của Hoắc Nghị Thần được di truyền bảy phần từ ông, nhưng chắc là do cách sử xự khác nhau, cho nên Hoắc Nghị Thần không có vẻ cay nghiệt như Hoắc Tuấn.
Thoạt nhìn sơ qua Hoắc Tuấn, nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ kinh khủng.
Lăn lộn thương trường nhiều năm, dù ông không mở miệng nói ra tiếng, vẫn có một sự uy nghiêm khiếp người.
Ông khẽ híp mắt, nhìn đứa con trai có bảy phần giống mình kia.
Nhiệt độ trong văn phòng tựa hồ bị chậm lại.
"Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?" Đây là câu nói đầu tiên của Hoắc Tuấn, kể từ sau khi Tần Dĩnh và Hoắc Nghị Thần làm rõ mọi chuyện cho tới giờ, "Sự lựa chọn của anh, sẽ mang tới ảnh hưởng cho chính anh."
Lúc này, ông không phải là người chú hòa ái dễ gần mà Lục Nhiên từng biết nữa..
Câu nói kia, có thể xem như là uy hiếp. Nhưng Hoắc Nghị Thần, lại chẳng hề suy suyển, tỏ rõ bản thân y sẽ 'Vì tình yêu mà hy sinh tất cả'.
"Tùy, muốn làm thế nào thì làm." Hoắc Nghị Thần khẽ dựa ra phía sau, khí thế không chút nào thua kém cha mình.
Tần Dĩnh thầm thở dài, bà quá rành tính nết của y mà, xem ra chuyện này không dễ giải quyết rồi.
"Nếu cha mẹ cậu ta đều là giáo viên, e rằng sẽ không hy vọng chuyện này bị lan truyền ra." Tần Dĩnh cũng tung chiêu uy hiếp.
Ý bà là nói cho con trai biết, nếu chẳng chia tay với cậu ta, không chỉ mình y rơi vào cảnh lao đao, mà còn có thể khiến trong nhà Lục Nhiên gặp phải phiền toái.
Biểu tình của Hoắc Nghị Thần vẫn không đổi, dưới ánh mắt dò xét của cha mẹ, chẳng hề có tí vết nứt hay ý đồ chịu thua nào, y nói: "Con tin cậu ấy sẽ không vì thế mà lùi bước."
Không phải y không sợ cha mẹ mình tới tìm gia đình Lục Nhiên gây chuyện, nhưng dựa vào sự hiểu biết của bản thân y dành cho bọn họ... Hoắc Nghị Thần rũ mắt.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Hoắc Tuấn liền cự tuyệt chủ ý của Tần Dĩnh.
"Trước không nên kéo gia đình Lục Nhiên vào." Hoắc Tuấn khẽ lắc lắc đầu với Tần Dĩnh.
Mặt ngoài Hoắc Nghị Thần không biểu lộ ra cái gì, nhưng kỳ thực trong lòng đang thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cha y vẫn luôn theo chủ trương ai làm nấy chịu. Cho nên khi đối mặt với chuyện này, ông sẽ nghĩ biện pháp sửa đổi quyết định của chính y, mà không phải là đi gây sự với người khác.
Tất nhiên cha mẹ y cũng sẽ không nói cho cha mẹ Lục Nhiên biết. Bởi trong mắt bọn họ, nếu y và Lục Nhiên đều rơi vào tình cảnh bế tắc, có khi ngược lại sẽ 'hoạn nạn thấy chân tình', càng khó tách rời.
Và bọn họ cũng không thể viết chi phiếu cho Lục Nhiên, hoặc là dùng thủ đoạn gì đó khiến Lục Nhiên chủ động từ bỏ. Vì thế chỉ trị được phần ngọn, một khi y còn thích Lục Nhiên, sớm muộn gì cũng có một ngày tìm được người trở về.
Đồng thời, làm thế chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân mình.
Cho nên phương pháp duy nhất, chính là để y chặt đứt mọi tình cảm với Lục Nhiên.
Hoắc Nghị Thần sớm đoán được suy nghĩ của cha mẹ, đồng thời y cũng đã chuẩn bị kỹ càng, sẵn sàng tiếp chiêu.
Hiệp một, bất phân thắng bại.
Đối với sự kiên trì của Hoắc Nghị Thần, Hoắc Tuấn không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy, nhìn đứa con trai này vài lần, rồi quay người rời đi.
Tần Dĩnh biết ông xã nhà mình đang nổi nóng, không còn dám nhiều lời, trừng Hoắc Nghị Thần một cái, theo sau Hoắc Tuấn.
Cả hai vừa đi, Hoắc Nghị Thần liền thả lỏng cả người, đưa tay lên kéo kéo ca-ra-vat, hít sâu mấy hơi.
Cho dù đã chuẩn bị vẹn toàn hết thảy, nhưng khi đối mặt, thật không thể nào thoải mái như trong tưởng tượng. Đồng thời, đây cũng là lần đầu y làm trái lời người cha nghiêm khắc nhà mình.
Nhưng y không còn cách nào khác, từ nhỏ đến lớn y đã đủ ngoan ngoãn nghe lời rồi. Lần này, y không thể tiếp tục thỏa hiệp.
Đáng ăn mừng nhất chính là 'diễn viên' mà y thuê tới, phi thường hợp ý. Nghĩ đến đây, biểu tình Hoắc Nghị Thần có chút dịu đi.
Y đứng dậy, đi tới cạnh bàn làm việc, bấm một dãy số.
Rất nhanh điện thoại đã chuyển được, vang lên giọng nói rất dễ nghe của đối phương.
Hoắc Nghị Thần nghe Lục Nhiên lễ phép tiếp điện thoại xong, mới nhàn nhạt phun ra một chữ: "Tới."
Xem như thông báo.
Cúp điện thoại, Lục Nhiên thừ người nhìn cái bàn làm việc của mình một hồi, hơi sửa sang lại tâm tình, mới đi lên lầu.
Hai vị phụ huynh họ Hoắc đã đi rồi, tầng 17 chỉ còn mỗi trợ lý Trình, nom xem khá trống trải.
Trong không gian vang vọng tiếng gõ bàn phím cạch cạch cạch, khiến người ta có chút hãi hùng khiếp vía.
Lục Nhiên bước ra thang máy, Trình Lôi khẽ ngẩng đầu nhìn cậu, hai người cho nhau một cái gật đầu.
Lục Nhiên tiến về phía phòng làm việc của ông chủ, còn chưa kịp nghĩ xong nên mở miệng như thế nào, cánh cửa liền bật mở, ngay sau đó có một bóng người cao to từ bên trong đi ra, chính là Hoắc Nghị Thần.
Bất ngờ, cho nên Lục Nhiên không biết nên tiến lên hay đứng đợi, mãi đến khi đối phương đến bên cạnh, cực kỳ tự nhiên mà nắm lấy tay mình.
Lục Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi: Anh có ý gì?
Đối phương khẽ cong môi, cười rất có sức quyến rũ: "Đi ăn cơm với tôi."
Cái gì?
Không nói chút chính sự sao?
Lục Nhiên bị ông chủ công công khai khai mà nắm tay dắt đi, thời điểm ngang qua chỗ đông người, Lục Nhiên sốt ruột cố rút tay mình về, nhưng người nọ hoàn toàn chẳng phối hợp, trái lại càng siết chặt hơn.
Dọc đường, không biết thu lấy bao nhiêu là ánh mắt khiếp sợ. Lục Nhiên nghĩ, chắc vẻ mặt của mình so với những người đó chẳng khác là bao, bởi vì cậu cũng rất là bối rối.
Cuối cùng, cậu đoán là ông chủ quyết tâm muốn 'công khai quan hệ', cho nên đành cố gắng chịu đựng.
Bởi cậu nhớ ông chủ đã từng nói qua, 'bất luận tôi nói cái gì làm cái gì, cậu chỉ việc phối hợp với tôi là được'.
Thôi thôi, ông chủ mới vừa come out với cha mẹ, cho nên nhất định y có chiến lược riêng của mình.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Lục Nhiên trái lại thả lỏng hơn.
Lúc này, đã đến đại sảnh của lầu một. Đang giờ làm việc, cho nên cũng không quá nhiều người, nhưng lại không tính là ít.
Biểu cảm của ông chủ rất thản nhiên, tựa hồ tâm tình rất tốt. Tuy không mỉm cười, bất quá vẫn có nét vui vẻ. Y phát hiện Lục Nhiên nhìn mình, còn khẽ liếc Lục Nhiên một cái.
Cư nhiên khiêu khích cậu.
Cuối cùng, Lục Nhiên phí sức chín trâu hai hổ, mặc kệ thái độ không đồng ý của đối phương, mạnh mẽ rút tay mình về. Sau đó, dưới ánh mắt bất ngờ của Hoắc Nghị Thần, cậu bỗng nhẹ ôm lấy cánh tay y, còn nghếch đầu lên, cười cười.
Giời ạ, lúc rút tay mình về, suýt chút nữa đã bị y siết đến gãy xương luôn. Tuy cậu là hàng thuê tới, nhưng cũng phải xài kỹ ahh!
Chỉ là nắm tay thôi, dùng sức như vậy làm gì!
Bởi vì hành vi mới rồi của cậu, mà bước chân của hai người đều chậm lại.
Lúc này, ông chủ nhà cậu đã thu hồi vẻ bất ngờ, cười cười đầy ẩn ý. Kế tiếp xoay đầu nhìn thẳng, bỏ lại hơn mười mấy đôi mắt khiếp sợ và đầy nhiều chuyện phía sau, cùng cậu rời khỏi công ty.
Đến trước xe, rốt cục hai người cũng tách ra.
Đối với hành vi công công khai khai của ông chủ khi nãy, Lục Nhiên không hỏi lại.
Nếu hỏi, phỏng chừng đối phương sẽ trả lời đại loại như: Tôi nghĩ là thời cơ đã đến, cho nên liền công khai.
"Anh lái hay tôi lái?" Lục Nhiên hỏi một vấn đề không quá quan trọng.
"Tôi lái đi, tay cậu không sao chứ?".
"Tốt rồi, nếu có gì tôi sẽ trình báo là tai nạn lao động." Lục Nhiên tức giận nói, rồi đi tới bên phó lái, mở cửa ngồi lên.
"Muốn ăn cái gì?"
"Đừng hỏi tôi, tôi có bệnh sợ chọn lựa, hay còn gọi là viêm màng túi."
"Tôi có thể trị cho cậu." Lúc ông chủ khởi động xe, cài dây an toàn, quay đầu sang nhìn Lục Nhiên nói.
Lục Nhiên cứ tưởng 'trị' của y là chỉ tiền 'diễn kịch, thầm nghĩ nhiêu đó cũng đâu đủ cậu tiêu xài cả đời, thuận miệng:"Chỉ trị được một thời gian ngắn mà thôi".
"Nếu cậu muốn, nó có thể kéo dài lâu hơn."
Lục Nhiên không rõ, nhìn về phía Hoắc Nghị Thần: "Hả?". Sau đó liền bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy, cũng quên mất mình đang hỏi đối phương cái gì.
"Alo, lão Cung, có chuyện gì?"
Cậu vừa dứt lời, xe đột nhiên thắng gấp, Lục Nhiên suýt chút nữa đã đập đầu vào cửa kính, cậu nắm chặt dây an toàn, nghiêng đầu sang nhìn ông chủ nhà mình với ánh mắt khó hiểu.
Sao đột nhiên thắng gấp vậy?
Ông chủ không đáp, kế đó xe vững vàng lái ra ngoài.
Nghe Cung Trí Siêu hỏi cậu sao vậy, Lục Nhiên thuận miệng nói dối: "Không có chuyện gì, vừa nãy đường hơi xốc nảy". Bãi đậu xe bằng phẳng, ở đâu ra ổ gà, "Mày sao vậy?"
----
0 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 24."