"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Vẫn chờ người online - Chương 1.



Edit: MA.

Beta: Diên Diên.


Chương 1: Tiểu Tiên A Tấn



Tác giả có lời muốn nói:


Trước khi bắt đầu, xin hãy nghe tôi giải thích thời gian phát sinh của câu chuyện này.


Bối cảnh đặt ra, là tương lai của mấy năm sau, tức là không thực tế. Do lúc bấy giờ đã có toàn tức võng du*, cho nên bộ truyện sẽ hơi chút liên tưởng tới một vài sản phẩm công nghệ cao, tiên tiến... . Nhưng chỉ cách nhau có khoảng mười năm, thay đổi cũng không lớn lắm.


Đồng thời, câu chuyện của “tám năm trước” lại tương đương với thế giới “hiện tại”. Khi đó, internet và laptop đã được sử dụng rộng rãi, đa số trẻ em đều có điện thoại trí năng*. Trong nước, phổ biến các loại game online như Kiếm Võng, Thiên Hạ, Cửu Âm v.v… Bối cảnh game của truyện này cũng được tham khảo từ đó ra. Hy vọng có thể viết thú vị và chân thực.


Được rồi, chúng ta bắt đầu màn yêu đương ngọt ngào thôi! ︿( ̄︶ ̄)︿



*Toàn tức võng du: Game thực tế ảo.

*Điện thoại trí năng: Là những dòng smartphone.




---



Hà Tấn lấy sườn sốt chua ngọt và cải trắng xào thịt ở căntin số 2, rồi bưng hộp cơm chậm rãi trở về phía ký túc xá.



Trên con đường nhỏ, lá bạch quả và ngô đồng rơi đầy, từng chiếc từng chiếc rẻ quạt màu ánh kim chất chồng lên nhau, dẫm dưới chân vang lên tiếng sàn sạt sàn sạt.



Có tốp nữ sinh trang điểm xinh đẹp lướt qua bên cạnh, một đường đi nhanh, rộn rộn ràng ràng, hi ha tiếng cười dễ nghe. Trong tay các cô cầm theo cây bóng màu, một loại đạo cụ dùng để cổ vũ. Lúc nói chuyện, còn nhắc tới mấy từ “quần vợt”, “nam khôi”, nhiệt huyết tràn trề nhuộm lên thời tiết se lạnh cuối thu. Chỉ là vào mùa này, nhìn đám chân dài phơi ra bên ngoài kia, Hà Tấn đã nhịn không được mà run run.



Ngã ba phía trước thông đến sân quần vợt của trường, chắc là chiều nay có tổ chức một buổi thi đấu quan trọng nào đó. Hơn nữa, “nam khôi’ trong miệng các nữ sinh, cũng sẽ tham gia.



Thế nhưng, mấy cái chuyện ấy, Hà Tấn đều không quan tâm. Cậu đã lăn lộn ở cái trường này suốt hai năm rưỡi, vậy nên mới mẻ gì cũng đã mới mẻ qua, trải qua gì cậu cũng đã trải qua.



Năm ba đại học là năm bận rộn với các môn chuyên ngành nhất, đặc biệt là nửa học kỳ sau. Cuộc sống sinh viên thoải mái rực rỡ tựa hồ đã đi xa, chỉ còn bầu không khí bàng hoàng sốt ruột đối với tương lai, đang dần dần lan tỏa khắp các lớp học.



Hà Tấn thở dài, nhớ lại cuộc gọi vào tối hôm qua. Trong điện thoại, người phụ nữ kia nói, cha cậu đã sắp xếp xong xuôi công tác cho cậu ở quê nhà. Là một đơn vị hành chính nổi tiếng, tương lai có thể đề cử làm viên chức. Lương cao, phúc lợi tốt, chờ cậu tốt nghiệp liền trở về đi làm…



Không biết sao, Hà Tấn lại cảm thấy có chút phiền chán.



Lúc về tới ký túc xá, trước mặt đột nhiên có mấy người lao ra, lỗ mãng chạy sượt qua tay cậu, mang theo từng trận gió bụi. Vừa vặn gặp phải Hà Tấn đang mãi suy nghĩ, ôm hộp cơm đứng ngây ngốc tại chỗ, người cuối cùng của đội ngũ không né tránh kịp, đụng cậu một cái đau điếng.



“Loảng xoảng” một tiếng, Hà Tấn lảo đà lảo đảo, hộp cơm rơi bộp xuống đất.



“Xin lỗi…” Người kia kéo cậu lại, đợi cậu đứng vững mới khom lưng giúp cậu nhặt hộp cơm lên, “Anh không bị thương chứ?”



“Không sao.” Hà Tấn đưa tay nhận lấy, cũng may đây là hộp mica có khóa, nắp đậy rất chắc, dù bị rơi vẫn không sứt mẻ. Coi như thằng nhóc này vận khí tốt, chẳng cần bồi thường.



Hà Tấn khẽ giương mắt quan sát đối phương, chỉ thấy người kia mặc áo thun POLO kẻ sọc trắng xanh bên trong, khoác một cái áo khoác Nike thoải mái bên ngoài. Thân cao tay dài, tóc ngắn chỉnh tề, hai mắt hẹp xếch, đôi môi mím lại, thoạt nhìn có chút nghiêm túc thận trọng.



--- Là đội quần vợt, vội chạy đi thi đấu?



Hà Tấn khoát khoát tay tỏ ý không sao, cũng chẳng nói thêm cái gì, ôm hộp cơm lách qua người hắn.



Mấy năm trước, tất cả các trường đại học trong cả nước liên hợp lại kêu gọi các cơ quan lớn cải thiện chất lượng nơi ở của sinh viên, nên noi theo những trường đại học danh tiếng của nước ngoài. Cho nên, ngân sách kinh phí mà chính phủ cấp xuống, đều đặc biệt dùng cho việc cải tạo ký túc xá cũ kỹ. Lúc Hà Tấn lên đại học, vừa vặn đuổi kịp phúc lợi này.



Đại Học Trung Hoa của cậu cũng nằm trong phạm vi ấy. Đã từng bị các bạn học phỉ nhổ là “ký túc xá chuồng lợn”, nay đổi thành kiểu mới hai người một gian. Mỗi hai gian, tức bốn người, sẽ dùng chung một phòng ăn kiêm phòng thảo luận. Có tủ lạnh, có lò vi sóng, còn có máy điều hòa nhiệt độ. Điều kiện sau khi cải tạo thật tốt đến mức khiến không ít học sinh trường tư nhân nhõ dãi ước ao.



Hà Tấn mở cửa, ba người còn lại của hai gian ký túc xá đang ngồi ăn cơm. Nhìn thấy cậu, một tên trong đó kêu lên: “Tấn ca, sao anh chậm vậy?”



Người kia gọi Hầu Đông Ngạn, là bạn cùng phòng cùng gian với Hà Tấn. Vóc người nhỏ gầy, mũi tẹt tai to, bộ dạng cực kỳ giống khỉ, biệt hiệu đương nhiên cũng là “Hầu Tử”.



“Quẹo qua phòng học vụ rồi mới sang căntin, cho nên hơi chậm.” Hà Tấn kéo một chiếc ghế trống ngồi xuống, nhưng vừa mở hộp cơm ra, hai mắt liền choáng váng. Chỉ thấy sườn và cải trắng bên trong đều bị trộn lẫn thành một cục. Vốn đồ do căntin nấu đã không được đẹp, hiện còn đỏ đỏ trắng trắng sền sệt, càng làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.



“Ách, anh lấy cái món gì thế này, thật buồn nôn.” Hầu Đông Ngạc trực tiếp chê bai.



Hà Tấn: “…”



“Phòng học vụ? Cậu lại sắp bận bịu hoạt động gì nữa rồi?” Một người khác hỏi.



Từ nhỏ đến lớn Hà Tấn đều là lớp trưởng, cho nên lên đại học bèn cứ như thế mà chọn tham gia hội học sinh. Hai năm trước, cũng vì bỏ khá nhiều công sức vào hoạt động của hội và đều hoàn thành mọi việc rất tốt, bởi vậy sang năm thứ hai liền được thăng chức làm trưởng ban học tập. Bất quá đầu năm nay, Hà Tấn rõ ràng cảm thấy lực bất tòng tâm. Nguyên bản học kỳ này có không ít người tiến cử cậu vào chủ tịch đoàn, thậm chí còn có cơ hội tranh cử vị trí chủ tịch hội học sinh. Nhưng không biết cậu bị rút gân thế nào, mà lại muốn lui khỏi hội.



“Không có việc gì, tôi đi cho đủ số thôi.” Hà Tấn chọt chọt đũa, không ăn vô.



Buổi chiều học xong, Hà Tấn quay trở lại ký túc xá chợp mắt một chút, tỉnh lại liền thấy Hầu Đông Ngạn vẫn đang ngồi trước máy tính chơi trò chơi, thỉnh thoảng còn thì thầm hai ba câu, có vẻ rất hưng phấn.



Tên này là một con mọt game. Từ năm thứ nhất đại học đến giờ, Hà Tấn chưa từng thấy cậu ta bỏ chơi game ngày nào cả. Mặc dù bình thường cậu ta không trốn học, nhưng cũng không tiến bộ cho lắm. Chỉ chờ nước tới chân mới nhảy, cũng tính là lăn lộn trong mức thành tích trung bình. Bây giờ đã gần tới năm thứ tư rồi, mà cái tên này vẫn không chịu học hành đàng hoàng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên chơi thì một giây cũng không thiếu. Có lúc, Hà Tấn thật ước ao mình được giống như cậu ta.



Nhìn thấy hình ảnh xa lạ trên màn hình máy tính của Hầu Đông Ngạn, Hà Tấn lê dép tới gần hỏi: “Còn chơi sao?”



Hầu Đông Ngạn lấy tai nghe xuống, vỗ vỗ ngực la lên: “Sao anh lại tự dưng lù lù xuất hiện vậy? Làm em giật hết cả mình!”



“Là cậu không nghe thấy thôi”, Hà Tấn cười cười với cậu ta, rồi lại nhìn về phía máy tính, hỏi: “Trò gì vậy?” Chỉ thấy trên màn hình là một bối cảnh tiên hiệp khí thế hùng vĩ, núi xa biển rộng, sương mù lượn lờ ---- một hình ảnh mà trước đây Hà Tấn chưa từng trông thấy qua.



Hỏi tới việc yêu thích, Hầu Đông Ngạn lập tức kích động: “Đây là 『 Thần Ma 』, một trò chơi 3D được sản xuất trong nước. Trang chủ của nó vừa chính thức thông báo rằng sắp tới sẽ nâng cấp thành ‘thực tế ảo’. Hiện tại đang rất hot đấy.”



“… Thần Ma?” Hà Tấn cảm thấy cái tên kia có chút quen tai, bất quá đại đa số game online hiện giờ đều treo hai chữ này, không phải thần thì chính là ma, cũng không lấy làm lạ.



“Hồi xưa nó rất nổi tiếng đó, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua sao?” Hầu Đông Ngạn một bên bấm chuột, mở ra tràng cảnh giới thiệu của game, một bên giải thích, “Bất quá lúc mới bắt đầu nó không phải là tên này, mà là 『 Linh Tiên 』. Trước đây em cũng có chơi thử, cảm thấy không vui bằng game Âu Mỹ, cho nên bỏ. Ai ngờ không bao lâu sau, nó đã được ca tụng đến như vậy, hoàn toàn đột phá nhận thức của em đối với sản phẩm trong nước luôn! Điểm quan trọng chính là rất nhanh nó sẽ nâng cấp thành ‘thực tế ảo’, đây là game thực tế ảo thứ ba trên toàn thế giới sau 『 Thú Hồn 』 và 『 Ma Tháp 』của Mỹ thôi đó!”



Hà Tấn giật mình, không phải vì ‘thực tế ảo’, mà là vì ‘Linh Tiên’ --- trò chơi rất nổi tiếng vào thời bọn họ còn học trung học, cũng là trò chơi duy nhất mà Hà Tấn từng chơi qua.



Năm xưa, Trung Quốc bắt đầu lưu hành tiểu thuyết mạng. Trong đó, các thể loại như dị giới, huyền huyễn, tu tiên là đặc biệt hot nhất. Những người trẻ tuổi bị thế giới huyền huyễn dưới ngòi bút của các tác giả hấp dẫn, trở nên cuồng nhiệt dị thường. Đúng vào lúc này, công ty mạng Thanh Hồ cho ra đời một game 3D cực khủng, lấy chủ đề là tu tiên, tên gọi là 『 Linh Tiên 』. Nhất thời hấp dẫn vô số thanh thiếu niên game thủ.



Khi ấy, hầu hết bạn học của Hà Tấn đều chơi trò này, chủ đề sau mỗi buổi học đều toàn là nó. Thậm chí có người còn tạo một bang hội xem như là công đoàn của lớp. Hà Tấn bị mưa dần thấm đất, muốn không nước chảy bèo trôi cũng khó.



“… Nửa năm trước,『 Ma Tháp 』được open beta* tại nước ngoài, lời khen ngợi cứ tựa như nước thủy triều. Cho nên hiện tại, 『 Thần Ma 』quả thực là tâm điểm chú ý ahhh!” Hầu Đông Ngạn còn đang liên miên không dứt, “Ồ đúng rồi, gần đây nhà sản xuất trò chơi còn đưa ra hoạt động. Nghe đâu những tài khoản được đăng ký từ thời ‘Linh Tiên’, đều có cơ hội rút thăm trúng thưởng một bộ mũ thực tế ảo của『 Thần Ma 』, món đồ đó có giá hơn vạn đấy… Đáng tiếc lúc nó còn là ‘Linh Tiên’, em mới học cấp hai, ID password gì quên sạch bách hết trơn rồi!”



*Thuật ngữ game: Đại loại là mở cửa trò chơi.



Đang than dài thở ngắn, Hầu Đông Ngạn đột nhiên ý thức được người mà mình kể lể là Hà Tấn. Một thanh niên nghiêm túc chưa bao giờ chơi game. Nói với anh ấy những chuyện này, cũng giống như nước đổ đầu vịt vậy.



“Được rồi, em biết anh chẳng có hứng thú với ba cái này…” Hầu Đông Ngạn nhìn đồng hồ, đang muốn gở tai nghe ra, gọi bạn cùng phòng cùng đến căntin ăn tối, liền nghe đối phương hỏi, “Cậu có phần mềm cài đặt trò chơi này không?”



Hầu Đông Ngạc: “…” Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?



Ăn cơm tối xong, Hà Tấn nhấp đúp chuột vào trong biểu tượng game 『 Thần Ma 』vừa được cài đặt. Ở khung đăng nhập lượn lờ sương mù, nhập vào một chuỗi ID và password quen thuộc.



Hầu Đông Ngạn đứng ở phía sau kêu lên một tiếng “FML”, cả kinh nói: “Anh thậm chí còn có tài khoản?”



Hà Tấn: “Hồi cấp hai có chơi.”



Mắt Hầu Đông Ngạn trợn to như chuông đồng: “Anh còn nhớ ID và password?”



Hà Tấn: “ID và password trên toàn bộ các diễn đàn của tôi đều giống nhau cả. Nếu sai, thì chỉ có thể là đã bị xóa …”



“Không phải chứ.” Hầu Đông Ngạn cũng mang vẻ mặt đầy mong đợi mà nhìn màn hình. Hôm nay, Hà Tấn thật là làm cho cậu ta mở mang tầm mắt, quen biết tên này hơn hai năm rưỡi, chưa từng thấy anh ấy có hứng với bất cứ việc gì ngoài học tập cùng công tác của hội học sinh. Cậu ta vẫn cứ tưởng Hà Tấn là con mọt sách, cuồng làm việc, rập khuôn đến tận xương. Không nghĩ tới, anh ấy còn biết chơi game online.



Đầu năm nay, tốc độ mạng đã rất nhanh, cái chuyện vì server quá hot mà phải xếp hàng đứng đợi, ít còn xuất hiện. Ngay khi Hà Tấn nhấn vào nút đăng nhập, game liền bắt đầu khởi động, chứng minh tài khoản và mật mã đều là chính xác.



Kế đó, game liền bắn ra một cái khung thông báo của hệ thống ------



『 Tiểu Tiên A Tấn 』thân mến! Hoan nghênh ngài trở lại 『 Linh Tiên 』! Trong tám năm qua, trò chơi đã nhiều lần thay đổi và nâng cấp, hiện tại trở thành 『 Thần Ma 』. Vì hệ thống kiểm tra thấy tài khoản của ngài là thuộc về phiên bản đầu tiên, cho nên ngài có cơ hội được tặng một bộ mũ thực tế ảo 『 Thần Ma 』, tỉ lệ nhận thưởng lên đến 5%. Xin nhấn vào địa chỉ trang web ở phía dưới…”



“A a a! Mau mau nhấn vào!” Hầu Đông Ngạn vỗ lưng ghế thúc giục.



Khóe mắt Hà Tấn khẽ co giật, mở giao diện nhận thưởng ra, liền trông thấy một loạt thông tin cá nhân mà mình cần phải điền, bao gồm tên họ thật, số điện thoại di động, địa chỉ liên hệ cùng với số chứng minh nhân dân. Không khỏi cẩn thận hỏi: “Điền tỉ mỉ thế này? Không có vấn đề gì chứ?”



Hầu Đông Ngạn vội la lên: “Anh hai à, hiện tại ai chơi game cũng đều phải dùng tên thật cả, điều kiện bắt buộc khi đăng ký tài khoản đó. Huống chi đây là mạng Thanh Hồ, website được chính phủ cấp giấy chứng nhận. Nếu anh không yên lòng thì cứ điền tên em, lỡ đâu có rút trúng, gửi tới đây, anh vẫn nhận được!”



Hà Tấn ngẫm lại thấy cũng đúng, liền điền tên Hầu Đông Ngạn vào, không ngờ lúc xác nhận lại có thông báo lỗi hiện lên ------ “Rất xin lỗi, số chứng minh thư đã được sử dụng, 『 Thần Ma 』có quy định, mỗi một số chứng minh thư chỉ có thể dùng cho một tài khoản game.”



Hầu Đông Ngạn: “…”



Bất đắc dĩ Hà Tấn đành phải đổi về, mới thuận lợi thông qua, kết quả nhận thưởng phải một tháng sau mới có thể công bố. Và phiên bản thực tế ảo của『 Thần Ma 』, cũng được cập nhật vào lúc ấy.



Trở lại giao diện trò chơi, hình ảnh nhân vật của Hà Tấn đã xuất hiện trước mắt ---- một tiểu loli áo xanh với một cái búi tròn trên đầu.



“Phụt…” Hầu Động Ngạn cười ra tiếng, “Tấn ca, anh chơi nhân vật nữ à!”



Trên mặt Hà Tấn đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng nói: “Chọn đại.”



---- Chính cậu cũng quên mất lý do tại sao mình lại là một nhân vật nữ (=_=)



Bất quá ở trong game, nam chơi nhân vật nữ cũng rất phổ biến. Hiện tại, không ít hình tượng của nhân vật nữ được thiết kế vô cùng gợi cảm xinh đẹp, gam thủ nam chơi nhân vật nữ có lúc chỉ đơn giản là vì vui tai vui mắt thôi. Nhân vật 『 Ma Tháp 』của Hầu Đông Ngạn, chính là một nữ tinh linh tóc đỏ đó.



Hầu Đông Ngạn liếc nhìn server của Hà Tấn, thất vọng than một tiếng: “Chúng ta không chung server rồi!”



Hà Tấn: “Tôi chỉ tùy tiện vào nhìn, cũng không nhất định sẽ chơi luôn.”



Hầu Đông Ngạc nghe cậu nói như thế, liền không còn hứng thú quan sát, đùa giỡn nói: “Vậy nếu anh rút được mũ thực tế ảo, hãy tặng cho em". Rồi quay người tiếp tục nghịch máy tính của mình.



Hà Tấn thuận lợi tiến vào trò chơi. Chỗ mà cậu login là một hoa cốc không người, khắp núi đồi đều là cỏ trắng hoa vàng, dưới ánh mặt trời lóng lánh một mảnh rực rỡ…



Phong cảnh rất đẹp, Hà Tấn thật ngỡ ngàng.



Sửa lại tầm mắt của tiểu loli áo xanh, Hà Tấn nhìn cảnh sắc phong phú cùng bảng điều khiển kỹ năng, cảm giác đặc biệt xa lạ.



Lật qua lật lại danh sách bạn tốt, toàn một màu xám u ám. Hà Tấn đếm những cái tên không nhiều trên đó: Bánh bao nhân thịt biết chạy, Trứng chiên đau 'trứng', Bánh sủi cảo nằm thẳng cẳng… Đại đa số đều là bạn học hồi cấp hai.



--- Ạch, Thương Hỏa Vô Tình?



Cái tên này nằm giữa một đống “đồ ăn”, có vẻ rất không hợp. Bất quá, nó lại làm cho Hà Tấn cảm thấy vô cùng quen mắt, tuy nhiên cậu không nhớ được cụ thể đó là ai. Dù sao cũng đã tám năm trôi qua, ai mà còn nhớ cơ chứ. Mà cũng có khi, người ta đã bỏ game hồi đời nào rồi.



Ngay giây tiếp theo, cái tên bị cậu nhìn chằm chằm kia đột nhiên bật sáng, kế đó là một hàng chữ to hiện lên trên màn hình-----



〖 Hệ thống 〗: Phu quân của ngài 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 đã login.
8 Bình Luận "Vẫn chờ người online - Chương 1."

cho mình hỏi có phải anh công là người đụng làm rơi hộp cơm k?
còn nữa công cách thụ mấy tuổi??
hóng cháp mới :3

Hắn đó =w=
Mình cũng k nhớ công cách thụ mấy tuổi, hình như 1 tuổi hay gì đó à. Nhưng vóc người thụ nhỏ hơn công nhiều.
P/S: Thụ mặt than nha :3

Nhìn miêu tả thấy công cũng k hắc hóa mấy (*´▽`*) , cảm ơn ss đã edit a~💋💋🌸🌸

cô ei, cô coi có chế độ dành cho di động hk, tui đang đọc PMAT, tới chương 129 load nặng quá, di chuyển hk có nổi QAQ.... cô coi lại dùm nha Đào bây bi~~~

Hoan hô có chương 1 rồi (^_<) Thanks nàng đã edit nha
Cho mình hỏi xíu không biết là công với thụ có quen biết nhau trước không vậy?

Giao diện mà bạn nhìn thấy đã là giao diện mobile rồi. Tại mình tham mình cài nhiều quá thôi. Giờ mình xóa bớt vài ứng dụng bạn xem vào dc k nha

Vài chương nữa bọn họ mới quen nhau, nhưng không nhận ra nhau, từ từ mới biết =w=

Mình chính thức bị sụp hố. Hóng truyện ahhhhh

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info