"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 23.



Edit: Đào.


Chương 23: Giáp mặt.





Bất ngờ trông thấy Tần Dĩnh đang đầy mặt tươi cười tán gẫu với Trình Lôi.



"Nhoáng một cái Tiểu Lôi đã lớn như vậy rồi, con giống mẹ mình y hệt ấy, quá xinh đẹp, muốn ngực có ngực muốn mặt có mặt nhaaa".



Lục Nhiên tựa hồ nghe được tiếng tâm lý của Trình Lôi đang vỡ nát.



Bắt gặp Lục Nhiên đến, quả nhiên Trình Lôi liền lộ ra biểu tình 'được cứu'.



Tần Dĩnh nói xong, vừa nghiêng đầu trông thấy Lục Nhiên, lập tức nhiệt tình bắt chuyện với cậu ngay.



"Nhiên Nhiên! Hôm nay chú với dì đột nhiên nổi hứng muốn ghé đây quan sát, liền chợt nhớ đến con cũng làm ở đây. Sao, không làm trễ nãi công việc của con chứ?"



"Không có đâu dì Tần, gặp được dì con thật rất ngoài ý muốn." Lục Nhiên vừa nói, vừa lặng lẽ quan sát xung quanh.



Xem biểu tình của Hoắc Tuấn và ông chủ nhà mình, thật chẳng thể nhìn ra được manh mối nào cả.



Cậu đành bó tay, không đoán nổi Tần Dĩnh là đang tính toán cái gì.



Tần Dĩnh kéo tay cậu, nhiệt nhiệt tình tình trò chuyện nửa ngày trời, sau đó mới đứng dậy nói: "Nhiên Nhiên, cùng dì đi dạo phố đi."



Tới.



Lục Nhiên và Hoắc Nghị Thần liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức sốt sắng gật đầu, "Được ạ, mà dì Tần muốn mua cái gì thế?"



"Trước đi xem xem đã."



Chưa kịp xi-nhan với ông chủ nhà mình, Lục Nhiên liền bị Tần Dĩnh kéo rời khỏi.



Tình huống này xem ra, chắc chắn Tần Dĩnh cũng đoán được mối quan hệ giữa mình và ông chủ không quá bình thường.



Nhưng nhanh như vậy đã tập trung sự chú ý vào một người đàn ông, nói thế suy nghĩ của Tần Dĩnh khá là phóng khoáng.



Cậu cứ tưởng đâu một người ở tuổi của Tần Dĩnh, sẽ không thể nào hướng đến vấn đề này chứ.



Lục Nhiên một bên suy nghĩ lung tung, một bên theo chân Tần Dĩnh đi shopping.



"Con xem xem cái đồng hồ kia thế nào?" Tần Dĩnh kéo tay Lục Nhiên, bà bây giờ khác hẳn so với lúc ở nhà, khí chất của một quý phụ được lộ rõ ra ngoài.



Lục Nhiên làm bộ chăm chú quan sát, cố ép bản thân phải tập trung hơn, hiện tại chỉ có thể chờ Tần Dĩnh ra chiêu trước.



Cậu nói: "Đây là đồng hồ nam ạ, dì Tần mua cho chú Hoắc sao?".



"Ah, không phải, tặng cho người khác, là quà sinh nhật."



Lục Nhiên vừa nghe, tim tức khắc đập nhanh hơn, nhưng cậu âm thầm kiềm chế, không để mình tỏ ra quá sốt sắng.



Lục Nhiên đứng trước quầy đồng hồ xem đi xem lại, chọn một cái vừa đơn giản mà cũng vừa tương xứng với người nào đó, rồi nói: "Con thấy cái này rất được."



Cậu vừa dứt lời, liền cảm giác thấy tầm mắt của Tần Dĩnh như rà soát trên người mình, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.



Lục Nhiên biết, đối phương là đang nhìn cái gì.



Tần Dĩnh nói muốn mua quà sinh nhật, vậy khẳng định sắp tới sẽ có người tổ chức sinh nhật. Mà theo cậu biết, Hoắc Nghị Thần sinh ngày 16 tháng 5, cho nên, vô cùng có khả năng Tần Dĩnh là đang thăm dò mình.



Nếu như cậu tỏ vẻ không biết sắp tới là sinh nhật của Hoắc Nghị Thần, chắc rằng Tần Dĩnh sẽ tiêu tan hiềm nghi hoặc ít nhất cũng giảm bớt ngờ vực.



Bất quá xem thái độ của ông chủ, hẳn là muốn ngã bài sớm. Đã thế, cậu liền làm bộ như không biết mà trúng kế của bà vậy.



Cố ý chọn một cái đồng hồ rất tương xứng với khí chất của Hoắc Nghị Thần, đồng thời so với cái xa hoa lộng lẫy ban nãy, cái này có vẻ hợp với Hoắc Nghị Thần hơn hẳn.



Sở dĩ cậu làm thế, là để Tần Dĩnh dễ dàng nhìn ra được, trong lòng cậu đã biết rõ nó là dành tặng cho ai.



Tâm tình Tần Dĩnh vô cùng phức tạp, bà nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang hồ hởi chọn chọn lựa lựa kia.



Ấn tượng của bà đối với Lục Nhiên rất không sai, bởi vì có thể trở thành bạn thân của con trai nhà bà, chứng tỏ đối phương có một mặt nào đó cũng xuất sắc.



Trong quá trình tiếp xúc, bà có thể nhìn ra được tính cách của đối phương rất tốt, nếp sống chứng tỏ gia đình dạy dỗ không tồi.



Nhưng mà có nằm mơ bà cũng không ngờ tới, cậu ta không chỉ đơn giản là bạn thân của con trai nhà mình.



Có lẽ con trai bà muốn cho bọn họ ở chung nhiều nhiều rồi mới nói mọi chuyện ra sau, nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng, bà đã sớm phát hiện được.



Bộ áo ngủ mà bà vẫn cho rằng trung tính kia, hóa ra là bộ áo ngủ dành cho nam giới.



Còn những mô hình máy bay, làm sao có đứa con gái nào thích những thứ đó chứ?



Mùi nước hoa hôm nọ, sở dĩ bà không nhận ra, cũng vì nó là nước hoa dành cho phái nam.



Lại thêm, cha mẹ của đứa nhỏ này đều là giáo viên, cùng với lời khai của con trai nhà mình, hoàn toàn trùng khít.



Và thời điểm cậu ta bị bỏng, con trai nhà mình sốt ruột giống như trời sắp sửa sập xuống ấy, tuyệt đối không phải làm bộ.



Rồi nhìn hôm nay xem, bà chỉ mới nói muốn tặng quà sinh nhật, còn chưa bảo là cho ai, đứa nhỏ này đã ngay lập tức nghĩ đến Thần Thần, sau đó chọn một chiếc đồng hồ có phong cách khác hẳn hoàn toàn so với chiếc của bà, nhưng lại rất hợp với Thần Thần.



...



Tất cả những điều ấy, không thể không khiến bà đưa ra một kết luận.



Cái cậu gọi là Lục Nhiên này, chính là người yêu sống chung nửa năm của con trai nhà bà.



Tần Dĩnh có chút hít thở không thông, lấy tay quạt quạt trước mũi để bản thân dễ chịu hơn.



Khó trách mỗi lần nhắc tới, nó đều dùng từ người yêu chứ không phải bạn gái, hóa ra vốn là đứa con trai!



Nguyên bản bà cũng không quá quan tâm tới xu hướng tình dục của giới trẻ hiện nay. Nếu là trước kia, thậm chí ngay cả nghĩ bà cũng không thể nào nghĩ được con mình sẽ có quan hệ với một người đàn ông. Tất cả đều do quãng thời gian trước bà vừa mới tiếp xúc với mấy thứ này xong.



Bà nghe nói người cầm quyền Phan gia hiện tại, có người yêu là đồng tính. Khi đó bà còn thổn thức với Hoắc Tuấn không thôi, Phan gia vừa có tiền vừa có quyền, muốn dạng đàn bà nào mà chả có. Kết quả lại chọn đàn ông, thật bẩn thỉu xấu xa.



Lúc đó nói người ta, giờ đến mình mới khổ đây nè.



Người đàn ông trẻ tuổi kia vẫn còn đang chọn lựa đồng hồ, thỉnh thoảng nói một câu: Con cảm thấy cái này cũng rất được".



Tần Dĩnh cố đè nén tâm tình bản thân, cứ dựa theo kiểu mà Lục Nhiên chỉ, mua một cái.



"Nhiên Nhiên, ánh mắt của con còn tinh tế hơn cả dì nữa, vậy con có biết dì muốn tặng cái này cho ai không?"



Rõ ràng đối phương có hơi sửng sốt một chút, sau đó lộ ra biểu tình ảo não, khẽ né tránh tầm nhìn của bà, vờ lắc đầu nói: "Con không biết".



Giả bộ cứ như thật ấy! Không biết mà chọn thích hợp vầy à?!



Nhưng bà tự có tính toán, cũng không có ý định chọc thủng kỹ năng diễn xuất vụng về của Lục Nhiên và con trai nhà mình!



Lục Nhiên theo chân Tần Dĩnh đi dạo rất nhiều nơi, xưa nay cậu chưa từng đi shopping cùng phụ nữ bao giờ, cho nên trong lòng kêu khổ không thôi. Cũng may cậu chẳng có bạn gái, chứ nếu phải chịu đựng tình huống như vậy thường xuyên, cậu nhất định sẽ sống không bằng chết.



Trong quá trình dạo phố, Tần Dĩnh vẫn luôn trò chuyện thân thiết với Lục Nhiên.



Lục Nhiên cũng phi thường phối hợp, chỉ 'trong lúc vô tình' để lộ ra mối quan hệ mờ ám giữa cậu và Hoắc Nghị Thần mà thôi.



Ví dụ như:



"Con thấy Thần Thần có cái mô hình máy bay, con rất là thích luôn! Đáng tiếc chẳng biết là ai tách rời nó ra nữa, ráp lại chắc cực khổ lắm đây."



"Dì Tần dì có thích mô hình không ạ?"



"Có chứ! Lúc cha Thần Thần còn trẻ cũng rất thích cái này, dì theo chân xem ké, sau đó thích lây luôn, nhưng đáng tiếc..."



"Dì Tần, kỳ thực... cái mô hình đó là con chơi... gần nhất... có chút bận. Nếu dì thích, rảnh rỗi con với dì cùng ráp nó lại nha."



"... Được đó."



Lại ví dụ như:



"Nhiên Nhiên con xài nước hoa hiệu gì thế? Rất nhẹ nhàng dễ chịu, dì có từng ngửi được trên xe của Thần Thần một lần."



Lục Nhiên 'sợ hết hồn', nhìn toàn thân mình một chút, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu lại 'không cẩn thận' bị Tần Dĩnh nghe được: "Không thể nào, gần đây không có xài mà..."



Càng đi dạo, sắc mặt Tần Dĩnh càng kém, thế nhưng vẫn không có bộc phát ra ngoài.



Lục Nhiên chẳng biết bà đang chờ cái gì nữa.



Mãi cho đến khi trở lại công ty, bà vẫn không có bất cứ biểu thị gì, trái lại còn rất khách sáo, mua quà cho cả cậu.



Lục Nhiên về phòng làm việc của mình, tâm lý cũng hơi chút thấp thỏm.



Nếu đã bị phát hiện, hiện tại cậu hận không thể xé rách mọi chuyện ra.



Suy nghĩ hồi lâu, cậu gửi một cái tin nhắn cho Hoắc Nghị Thần: Thần, hôm nay dì Tần có mua quà cho em nữa đó, hai người bọn em ở chung rất hòa hợp.



Tầng 17, văn phòng giám đốc.



Tần Dĩnh cầm điện thoại di động của Hoắc Nghị Thần trên tay, nhìn tin nhắn do Lục Nhiên gửi tới, mang theo giọng điệu tranh công cùng làm nũng, bà tức giận đến nỗi ném mạnh nó xuống đất.



"Cậu nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao hả? 'Ở chung rất hòa hợp', bạn bè bình thường sẽ kể với nhau những chuyện như vầy ư? Còn 'Thần' nữa chứ".



Hoắc Nghị Thần bình tĩnh dựa lưng vào ghế salon, im lặng mà nhìn mẹ mình nổi giận.



"Đừng tưởng có thể tránh né, tôi hỏi cậu như vậy, cũng bởi vì tôi đã có đầy đủ bằng chứng rồi!".



Hoắc Tuần ngồi ở một bên, không nói lời nào, chỉ trầm mặt nhìn con trai của ông.



Tần Dĩnh đưa ra những điểm đáng ngờ do bà phát hiện được, cùng với nguyên văn mà hôm nay trong lúc Lục Nhiên đi dạo phố đã nói 'hớ'.



"Cậu còn có gì để nói? Báo tin có người yêu, được, thật đúng là người yêu. Cậu không bình bình thường thường quen bạn gái như mọi người, lại bắt đầu học người ta chơi gay."



Thơi điểm nghe đến hai chữ 'chơi gay', rốt cuộc Hoắc Nghị Thần cũng nhúc nhích một chút. Y thay đổi tư thế, cơ thể hơi tựa vào tay vịnh của ghế.



"Trước nghe nói Phan Lạc của Phan gia có người yêu đồng tính, tôi với cha cậu còn bảo người nhà bọn họ làm chuyện thất đức, cho nên con cháu mới như vậy. Không nghĩ tới, cậu ... cậu là muốn người ta cười vào mặt chúng ta hay sao?!"



Tần Dĩnh trừng to đôi mắt, đâm thẳng vào Hoắc Nghị Thần.



Chỉ có điều đối tượng bị đâm không hề lay động, khẽ ngước đầu, nhìn người phụ nữ không cao lắm đang đứng trước mặt mình, nói: "Mẹ cũng sợ người khác chế giễu sau lưng ư?"



Tần Dĩnh sững sờ, lông mày khẽ nhếch, nhìn con trai nhà mình.



Xác thực, bà cũng không quá để ý đến cái nhìn của người khác đối với mình.



Dựa vào địa vị của gia đình bọn họ tại thành phố D, căn bản là khinh thường cái nhìn của người khác. Lúc bà và Hoắc Tuấn bàn luận về Phan Lạc của Phan gia, cũng không phải cảm thấy mất thể diện gì, chẳng qua là đàn ông với đàn ông khá lạ, cho nên nhiều chuyện một chút mà thôi.



Tuy nhiên đến khi con trai nhà mình lạ, bà liền không cách nào bình tĩnh nổi.



"Khó trách ở chung tận nửa năm mà không nói cho bọn tôi, hóa ra là nói không được."



"Bọn tôi mà không trở về, có phải cậu sẽ giấu cả đời?!"



"Tuy tôi không sợ người khác chế giễu, huống hồ có ai dám chế giễu gia đình này chứ? Thế nhưng, xuất phát từ cá nhân, tôi hoàn toàn không đồng ý. Không thể, tuyệt đối không thể đồng ý!"



Nói một chuỗi, không hề có đáp lại.



Tần Dĩnh đổi chiêu, mềm mỏng ngồi xuống cạnh Hoắc Nghị Thần, như một người mẹ hiền, "Thần Thần, mẹ biết trong lòng con có oán hận, oán cha mẹ không gần gũi với con, thế nhưng con có thể thay cách khác không, đây là chuyện của cả đời người mà."



Hoắc Nghị Thần nhìn bà một cái, âm thanh từ đầu đến cuối đều rất bình thản, nói: "Mẹ cho rằng con đang dùng chuyện này để trả thù hoặc phản kháng lại? Con đã 29, sang năm là 30 rồi, con không ngây thơ như vậy."



"Vậy con nói cho mẹ biết, rốt cuộc tại vì sao?"



Hoắc Nghị Thần xoay người, đối mặt với Tần Dĩnh, thản nhiên nói: "Con sinh ra đã thích phái nam, đây là chuyện không thể nào thay đổi được. Nếu có một ngày mẹ tiếp nhận được sự thật này, cũng không cần nỗ lực giới thiệu bất kỳ gã nào cho con. Con yêu Lục Nhiên, chỉ yêu mỗi cậu ấy, đó chính là nguyên nhân."



Sắc mặt Tần Dĩnh nháy mắt tái nhợt.



---





Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường



( Nhật ký thầm mến của Hoắc tổng )




Mấy ngày nay Nhiên Nhiên lái xe tới, không biết là mượn hay là mướn.



Ớ? Nếu đậu ở chỗ này, mình sẽ dừng xe bên cạnh cậu ấy rồi.



Uhm, xem hai chiếc xe của bọn ta kìa, thật ngay ngắn, một đôi trời sinh!



Lục Nhiên tan sở.



Hửm? Ông chủ cư nhiên đậu xe cạnh mình, lẽ nào bên chỗ ban lãnh đạo hết chỗ? Ai gan bằng trời dám chiếm chỗ của ông chủ vậy nhỉ?



Mình quên quay đầu xe, mà đối phương cũng chẳng quay đầu xe luôn. Lẽ nào ông chủ dùng phương pháp này để nói cho xe bên cạnh lần sau nên chú ý một chút? Cũng may y không biết đây là xe của ai ...


---
*Lỗi word, tắt đột ngột kèm mất bản save tận 3 lần đó ="=
1 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 23."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info