CHƯƠNG 22: Mưa gió nổi lên.
Cung Trí Siêu cứ thế mà đem quá khứ đáng thương của Lục Nhiên kể ra. Đó thậm chí còn không tính là yêu đương, chỉ có thể xem như là chút rung rinh đầu đời.
"Há, hóa ra là vậy, lúc ý thức được xu hướng tình dục của mình lại bất ngờ bị đồng đạo bỏ rơi, khẳng định gặp đả kích không nhỏ, thực là đáng thương mà." Bất quá An Văn Đào chỉ là nói một chút, chứ không biểu hiện ra quá nhiều đồng tình. Vì đi con đường này, có mấy ai là thuận lợi đâu.
"Phải đó, gặp thêm khi ấy gia đình nó quản rất nghiêm. Mà chắc cậu còn chưa biết, mẹ nó quả là một..." Cung Trí Siêu ngó quanh dáo dác, xác định Lục Nhiên không có ở đây, mới nhỏ giọng nói, "Quả là một biến thái! Nhiên Nhiên chỉ hơi khang khác tí tẹo là nhận ra ngay, sau đó tra hỏi nó, bắt nó phải tập trung hoàn toàn vào việc học. Ngoại trừ học và học ra, mấy thứ khác đừng có mà nghĩ tới, nếu dám nghĩ liền bị đánh ngay... So với tuổi thơ của nó, tôi cảm thấy tôi còn hạnh phúc chán. Tuy rằng không phải không bị đánh, nhưng ít nhất tâm lý cũng thoải mái..."
Thời điểm Lục Nhiên trở lại, hai người kia chẳng còn gạn hỏi cậu nữa. Thế nhưng ánh mắt bọn họ nhìn cậu, lại mang theo vẻ thương hại, thật không biết nãy giờ đã nói xấu những gì sau lưng cậu đây.
Lục Nhiên nhảy lên ghế dựa, xoay xoay nửa vòng, "Mày nói xem, lần này là sao vậy?" Cậu hỏi Cung Trí Siêu.
Bình thường cái thằng này cứ mãi bận rộn nói yêu đương, chẳng dư thời gian đâu để tìm cậu tán gẫu. Giờ hẹn Lục Nhiên ra đây, chắc lại trục trặc chuyện tình cảm gì đây mà.
An Văn Đào nói với hai người một tiếng, rồi đi tiếp những vị khách khác.
"Haiz~~, Giai Giai không cần tao nữa." Cung Trí Siêu cúi đầu, thoạt nhìn càng đáng thương.
"Giai Giai nào?" Lục Nhiên suy nghĩ một chút, "Ồ, tao nhớ ra rồi, chẳng phải rất nồng nhiệt sao? Giờ đá mày à?"
"Haiz~, ẻm bảo tao không biết quan tâm, không biết chăm sóc ẻm... Rõ ràng lúc theo đuổi tao, ẻm nói dù tao có tật xấu nào ẻm cũng chấp nhận cả."
"Lời đàn bà nói mà mày cũng tin. Bản thân không biết tự sửa đổi thói xấu, thì sớm muộn gì cũng chia tay thôi."
"Nếu tao mà thay đổi, đến cả hot girl còn ngã gục dưới chân tao ấy chứ. Sở dĩ tao giữ lại khuyết điểm, chẳng phải là để dễ hòa hợp với những em có đẳng cấp thấp hay sao." Cung Trí Siêu nói năng hùng hồn.
"Đừng có ở đó tự kỷ." Lục Nhiên lườm gã một cái, "Mày cứ già mồm át lẽ phải mãi, tao nom xem chẳng có em nào quen lâu bền với mày được đâu."
"Biết ngay là mày sẽ không an ủi tao mà."
"Cũng may tao không thích đàn bà, có mình mẹ tao là đủ rồi."
"Mẹ mày còn khó đối phó hơn so với toàn bộ đàn bà trên thế giới này nữa."
Nói đến mẹ già nhà mình, Lục Nhiên im lặng, cầm ly rượu lên cụng với Cung Trí Siêu một cái.
Cung Trí Siêu với cậu là anh em chí cốt chơi với nhau từ nhỏ, hai người cơ hồ chẳng giấu diếm nhau điều gì.
Thế nhưng từ xưa đến nay, cậu chưa bao giờ nảy sinh bất cứ tình cảm gì ngoài tình bạn bè với Cung Trí Siêu. Bởi vì tính tình của gã, cùng với mẫu bạn đời của cậu, quả là cách nhau quá xa. Cho dù gã có thích nam, cậu cũng chẳng thèm suy xét.
Mẫu bạn đời lý tưởng của cậu, đầu tiên không thể giống lão Cung, bị đá quá nhiều lần như vậy.
Mất mặt lắm.
"Chẳng có gì đáng nói, chia tay thì chia tay, cứ xem là duyên phận chưa đủ." Cung Trí Siêu nghĩ rất thoáng, rồi hỏi ngược lại Lục Nhiên, "Rốt cuộc mày và ông chủ nhà mày là có chuyện gì?"
"Sao hỏi vậy?" Chẳng phải đề tài này đã bàn tán xong rồi ư?
"Này, là mối tình đầu của mày mà, đương nhiên tao phải hỏi, không ngừng hỏi, để có gì còn ra mặt cho mày nữa."
"Thôi đi, mày dựa vào cái gì mà đòi ra mặt cho tao chứ." Lục Nhiên xùy cười một tiếng, xoay người lại, dựa vào quầy rượu
Vì người trong bar dần dần đông lên, bầu không khí cũng càng lúc càng mờ ám. Bởi vì bên cạnh cậu có Cung Trí Siêu, cho nên không có ai dám bén mảng đến gần. Bất quá có rất nhiều ánh mắt lia tới lia lui trên người cậu, làm cậu khó chịu ghê gớm.
Mặc dù bộ dạng của Lục Nhiên không quá xinh đẹp, tuy nhiên khung xương nhỏ gầy cùng vóc người cao thẳng, cộng thêm vẻ trí thức lan tỏa ra bên ngoài, làm cho cậu có một luồng phong độ khác hẳn người thường. Ở bất kỳ trường hợp nào, cũng đều rất thu hút sự chú ý.
Cậu như vậy, tất nhiên sẽ khiến người ta dòm ngó.
Cho nên Lục Nhiên không thích tới đây, lại càng không thích phát triển tình yêu ở chỗ này.
Cậu cảm thấy bọn họ, đều là những thành phần chẳng đàng hoàng.
Tâm tình Lục Nhiên bất đầu kém hẳn đi, vậy mà Cung Trí Siêu lại rất thoải mái khi uống rượu trong một quán bar đồng tính như thế này. Làm cho cậu thường xuyên cảm thấy hoài nghi, phải chăng đối phương là một Gay chìm? Bất quá cậu chưa từng hỏi, cũng không hy vọng Cung Trí Siêu bước lên con đường này.
Thời điểm điện thoại reo, là lúc Lục Nhiên đang định kéo Cung Trí Siêu đi ra ngoài ăn cơm, rời khỏi cái nơi hỗn tạp này.
Liếc nhìn cái tên điện thoại, môi bất giác cong lên nụ cười.
"Alo, Hoắc tổng."
Cơ hồ ngay lập tức, đối phương đã nhận ra được hoàn cảnh ầm ĩ bên này, nhỏ giọng dò hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
"Bar Phạm, anh muốn tới không?"
"Cậu đi với ai thế?"
"Bạn thân."
"Khi nào mới về?"
"Đang chuẩn bị đi ăn cơm." Lục Nhiên không phát hiện ra rằng những vấn đề mà ông chủ dò hỏi đã vượt ra ngoài phạm vi nên có. Chỉ biết ngoan ngoãn chờ đối phương hỏi một câu, cậu trả lời một câu.
"Vậy đi ăn cơm đi."
"Ông chủ à, chắc ngài chẳng rảnh rỗi đến nỗi gọi điện đến tìm tôi chỉ để hỏi những chuyện không đâu vào đâu này, là có chuyện gì rồi phải không?"
"Chúng nó cũng không thể xem là vấn đề chẳng quan trọng được, người yêu của tôi không ở nhà, tôi phải biết em ấy đang ở đâu chứ."
Suýt chút nữa Lục Nhiên đã ngã từ trên ghế xuống, tim đập trật nửa nhịp, "Anh tới nhà tìm tôi?"
"Uhm, giờ đã rời đi rồi."
"Tìm tôi có chuyện gì không?"
"Chỉ muốn nhìn cậu một chút thôi."
"Hiện tại là thời gian riêng tư, anh cũng đừng có diễn sâu như vậy được không?" Lục Nhiên bất đắc dĩ nói, ông chủ nhà mình xuất thần nhập hóa mọi lúc mọi nơi ghê?
Đối phương im lặng một hồi, sau đó nhàn nhạt đáp: "Bất luận tôi làm cái gì nói cái gì, cậu chỉ cần phối hợp với tôi là đủ."
Lục Nhiên khẽ giật giật mí mắt, nhạy cảm nhận ra được đối phương có chút khó chịu, lục lọi lại những lời mình vừa nói, tự kiểm điểm bản thân vì đã khiến ông chủ không hài lòng.
Chẳng biết đối phương có nhìn thấy hay không, Lục Nhiên vẫn ưm ưm gật đầu, đáp: "Tôi biết, lần sau sẽ sửa."
"Tốt, giờ đi ăn cơm đi."
Lời ông chủ cứ như bùa mê, Lục Nhiên cảm thấy mình chẳng thể nán lại đây thêm phút giây nào nữa, lôi kéo Cung Trí Siêu trả tiền rồi rời quán bar đi ăn cơm.
"Gấp làm gì chứ, tao còn chưa uống đủ mà". Cung Trí Siêu uống nhiều rượu, cho nên mặt đỏ rực. Bộ dạng menly vốn có cũng trở nên trung tính hơn.
"Uống nhiều như vậy, không ăn cơm bao tử mày sẽ lủng luôn đó."
Cung Trí Siêu hừ một tiếng, "Nhất định là ông chủ nhà mày gọi điện không cho mày chơi nữa, mày tiêu đời rồi, cái số sợ vợ nhé."
Lục Nhiên khựng bước chân lại, tức muốn nổ phổi mà kéo mạnh Cung Trí Siêu một cái, "Không có can hệ gì tới y! Là tao đói bụng! Đi mau, con ma men!"
Trong lúc ăn cơm, cậu có nhận một cuộc điện thoại từ Triệu Húc, nói người do quản lý gửi vào đã sắp xếp xong, xác định đầu tháng sau sẽ tới tìm cậu.
"Hôm nay tôi có gặp qua cậu ta, tình tính có chút trẻ con, bởi vậy cậu đừng nghiêm khắc với cậu ta quá."
"Tổng biên tập Triệu yên tâm, cậu ta mà chăm chỉ theo chân tôi học hỏi, sẽ chẳng có chuyện gì cả."
"Uhm, vậy tôi cũng an tâm. Đúng rồi, tôi cho Lina phụ trách phỏng vấn Hoắc Nghị Thần, cậu không có ý kiến chớ? Bởi vì mối quan hệ của hai người, cho nên tôi không tiện để cậu đi."
"Không ý kiến, anh cảm thấy thích hợp là được."
Ý kiến lớn là đằng khác. Trong Bán Nguyệt, Lina nổi danh là lẳng lơ, đa số nhân viên đều lên giường với cô ta hết rồi, cũng chỉ còn mỗi Triệu Húc vừa gay vừa EQ thấp mới không nhìn ra được bộ mặt thật của Lina mà thôi.
Lục Nhiên tức giận bất bình một hồi, sau đó nghĩ lại, việc này có can hệ gì tới cậu đâu?
Lina phụ trách phỏng vấn Hoắc Nghị Thần, mà Hoắc Nghị Thần là một gay, cho nên hoàn toàn không sợ Lina làm ra ba cái chuyện xấu mặt gì cả.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Lục Nhiên cảm thấy tâm tình mình thoải mái hơn nhiều.
Ngày hôm sau, Lục Nhiên kiểm tra xong bảng báo cáo quý, hít sâu một hơi, chậm rãi ngã người, có thể thoải mái mấy ngày rồi.
Chính thời điểm cậu dựa vào lưng ghế xả tress, liền nghe thấy tiếng các đồng nghiệp nhỏ giọng bàn tán: "Vừa nãy tôi có bắt gặp chủ tịch và phu nhân đến đây."
"Hoắc đổng đã lui về hậu trường nhiều năm, sao anh biết là ngài ấy chứ?"
"Ối giời, mặt mũi khí chất y hệt như Hoắc tổng, chỉ có hơi lớn tuổi hơn chút, vừa nhìn vào liền nhận ra ngay."
"Chẳng biết Hoắc đổng tới làm gì nữa?"
"Nghe nói đến để quan sát, bảo nhân viên trong công ty quá chậm chập, muốn giảm biên chế."
Lục Nhiên nghe thế, lực chú ý đều đã bị cuộc đối thoại của hai người kia thu hút, lúc điện thoại trên bàn làm việc reo lên, cậu còn chẳng kịp phản ứng.
"Anh Nhiên ơi, anh có điện thoại kìa." Vẫn là nhờ Ngô Mẫn kêu Lục Nhiên tỉnh hồn.
Lục Nhiên liếc nhìn điện thoại, chỉ cảm thấy khá quen mắt, hẳn là số nội bộ trong công ty, bắt máy liền nghe được một giọng nói máy móc: "Lục Nhiên, tôi là Trình Lôi, Hoắc đổng và phu nhân bảo cậu lên trên này một chút."
Suy nghĩ tông cửa bay xa, Lục Nhiên lập tức liên tưởng tới tin đồn giảm biên chế ban nãy, nghĩ thầm đừng nói là muốn kết một cái tội cho mình, rồi đuổi cổ mình đi đó chứ?
Chắc là bà mẹ kia đang ấp ủ gió bão trên ấy, chờ chỉ trích mình cái tội dám dây dưa không rõ cùng con của bà, xong bắt mình cuốn gói cút xéo.
Lục Nhiên mang theo tâm tình thấp thỏm lên tầng 17.
---
*Đã tìm ra hố mới, là võng du nhé :3
3 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 22."
chủ nhà ơi nàng có thể hoàn thành xong truyện này mới đào hố mới được không, tui thực sự rất thích truyện này, mong chủ nhà suy xét :))) cảm ơn bạn nhiều
Ban đầu mình cũng dự tính là đẩy nhanh tiến độ hoàn thành nó rồi làm gì làm sau. Nhưng thực sự nó quá khó, các editor khóc ròng khi edit nó. Mình buộc phải rút đội editor đi và tự làm, mà tốc độ edit của mình lại khá chậm, 1ng 1ch là max rồi ^^ Đội editor làm bộ khác, cho nên cũng chẳng phải đào hố mới mà bỏ bê nó đâu ;)
LIKE!!!