"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 20.


Edit: MA.

Biên tập: Đào.


CHƯƠNG 20: Quan tâm săn sóc.





“Ngơ ngác cái gì đó?”



Lục Nhiên bị tiếng kêu của Hoắc Nghị Thần gọi tỉnh hồn, sau đó phát hiện nơi bị bỏng lại càng đau hơn.



“Em ngồi xuống trước đã, anh đi mua thuốc mỡ trị bỏng về.”



“Thật không cần đâu.” Lục Nhiên cố nén cái đau bén nhọn khi thịt bị ‘nấu chín’, kéo Hoắc Nghị Thần, “Đây cũng chả là gì, vài ngày nữa sẽ lành thôi.”



“Bị bỏng mà không chữa trị tốt là để lại sẹo đó,” Tần Dĩnh lại rất lo lắng, nói “Đừng xem nhẹ bản thân mình, nhìn da mỏng thịt mềm này, có sẹo sẽ rất khó coi.”



Bà còn muốn nói nữa, lại bị Hoắc Nghị Thần đẩy về phía nhà bếp, “Mẹ! Mẹ nấu ăn tiếp đi, cẩn thận một chút, lớn tuổi như vậy rồi mà còn đểnh đoảng.”



Tần Dĩnh khuất bóng, Lục Nhiên mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.



Thả lỏng vai, “Dì Tần đúng là chuyện bé xé ra to… Ah, anh làm gì đó?”



Ông chủ nhà cậu đang tiến về phía cửa.



“Đi mua thuốc.”



Lục Nhiên dở khóc dở cười, “Anh làm thật à?”



Đối phương nghe được câu này, động tác lấy giày khẽ khựng lại, quay người nhìn về phía Lục Nhiên, ánh mắt không chút độ ấm, “Cậu cho là vừa nãy, tôi chỉ là đang diễn kịch với cậu thôi ư?”



Chẳng lẽ không đúng sao?



Bắt gặp tia nghi vấn trong mắt cậu, Hoắc Nghị Thần cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng liếc cậu một cái, sau đó liền quay người cầm chìa khóa ra cửa.



Lục Nhiên ngồi trên ghế salon mà cứ như ngồi trên đống lửa, đống than. Được người quan tâm quá mức, làm cho cậu cảm thấy rất thấp thỏm. Bất luận là Tần Dĩnh chuyện bé xé ra to, hay là ông chủ nhà cậu cư nhiên lái xe trong đêm, ra ngoài mua thuốc mỡ trị bỏng cho cậu.



Cậu cảm thấy cậu thực sự không chịu nổi mấy thứ này…



Có cần thiết phải quan tâm một diễn viên đến như vậy không?



Nửa tiếng sau, Hoắc Nghị Thần mới trở về. Lúc đó cơm nước đều đã làm xong, chỉ chờ mỗi y.



Nhìn biểu tình của ông chủ, Lục Nhiên thoáng an tâm hơn. Ban nãy sắc mặt đối phương rất kém, làm cậu cứ lo là ông chủ giận mình. Xem ra, cậu cả nghĩ quá rồi.



Ừm, quả thực không có gì đáng giận.



Hoắc Nghị Thần lấy thuốc mỡ ra, kéo cánh tay Lục Nhiên, nhẹ nhàng thoa một lớp mỏng lên trên vết thương.



“Xung quanh đây không có tiệm thuốc mà?” Lục Nhiên tìm đề tài nói chuyện, bằng không cậu thật chịu chẳng nổi cái bầu không khí quỷ dị trước mắt này.



Ông chủ nửa ngồi nửa quỳ bôi thuốc cho cậu, cậu thì lại giống như đại gia chễm chệ trên ghế sofa. Còn cha mẹ ông chủ, đang ngồi trong phòng ăn nhìn ra phía này



Mặc dù biết rằng, bây giờ mà biểu hiện thân mật, sẽ càng gãi thêm vào chỗ ngứa, giúp gia tốc thời gian cha mẹ ông chủ vạch trần sự thật. Thế nhưng, trong lòng Lục Nhiên rất không muốn quá gần gũi với Hoắc Nghị Thần như vậy.



Đột nhiên, cậu bốc lên một suy nghĩ rất quái dị. Nếu mọi chuyện bại lộ, có phải liền sẽ bị ‘gậy đánh uyên ương’ chăng? Có phải sẽ bị ép rời xa ông chủ? Có phải sẽ không được thoải mái mà dung nhập vào gia đình này nữa?



“Ừm, có một phòng khám hơi xa đây chút, vừa vặn có thuốc.” Thoa thuốc mỡ xong, Hoắc Nghị Thần tiếp tục lấy băng gạc ra, bọc lại cho Lục Nhiên.



Lục Nhiên lập tức thu hồi cánh tay, “Trước để khô đã, ăn cơm thôi, bận rộn nửa ngày anh cũng đói bụng rồi phải không?”.



Đối phương ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu, thẳng đến khi Lục Nhiên khe khẽ run sợ, y mới buông tha cho. Đứng lên, duỗi một cánh tay ra, nhẹ nhàng kéo cậu sang hướng phòng ăn, “Đi thôi.”



Việc vốn không nên phát sinh, lại ngoài ý muốn phát sinh. Sau chuyện này, Lục Nhiên phát hiện thái độ của Tần Dĩnh đối với cậu đột nhiên thay đổi.



Lúc ăn cơm, bà gắp cho cậu một đống rau, còn nói: “Đều tại dì cả, con mau ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng.”



Lục Nhiên chỉ có thể đau khổ cắm đầu ăn, chứ nếu để thừa mứa, sẽ rất không lẽ phép.



Không nghĩ tới, cậu mới vừa giải quyết núi đồ ăn nho nhỏ kia xong, Tần Dĩnh lại gắp cho cậu thêm một đống nữa.



Lục Nhiên có chút giật mình, này không phải quan tâm săn sóc, mà giống như đang làm khó dễ cậu ấy.



Rất nhanh, Lục Nhiên liền nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu xem Tần Dĩnh.



Tần Dĩnh đang nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt của cậu, con ngươi bà chợt lóe một cái, cười nói: “Sao vậy? Không ngon miệng à?”



“Không ạ.” Lục Nhiên lập tức lắc đầu, mắt thấy Tần Dĩnh lại muốn gắp thêm rau, cậu hốt hoảng.



Tần Dĩnh gắp đồ ăn cho cậu đã rất không bình thường, bây giờ còn gắp hết cái này đến cái khác. Cho dù cậu có ngu ngơ tới đâu, cũng phải nhận ra được, chuyện có vấn đề.



Hoắc Nghị Thần để đũa xuống, kế đó ngăn Lục Nhiên lại, ý bảo đối phương buông bát xuống.



“Ăn không hết, cứ việc bỏ đó.”



“Thế sao được, Nhiên Nhiên phải ăn nhiều một chút, gầy như vậy không ăn nhiều sao mà mập”. Tần Dĩnh đột nhiên nói, “Quá gầy, con gái sẽ không thích đâu.”



“Cậu ấy đã ăn không ít rồi, hơn nữa món mà mẹ gắp không phải là món cậu ấy thích.”



“Con…” Tần Dĩnh ngây ngẩn cả người.



Lục Nhiên hoảng hốt một chút, nhìn lại Tần Dĩnh, phát hiện biểu tình của đối phương có phần không quá tốt.



Trong lòng cậu không biết nên vui vẻ hay khó chịu. Cậu nghĩ, ‘tình cảm’ của cậu với ông chủ, có lẽ sắp được đưa ra ánh sáng rồi.



Bất quá nằm ngoài dự liệu của cậu, Tần Dĩnh không nói gì, chỉ khôi phục như thường, bắt đầu gắp ra cho Hoắc Nghị Thần, “Thần Thần, xưa nay chưa từng thấy con đối với bạn bè tốt đến vậy, mẹ thật là vui.”



Cuối cùng Lục Nhiên để thừa nửa bát cơm, bởi càng về sau cậu càng không có tâm tình ăn uống gì hết.



Cậu cảm thấy mỗi một câu nói của Tần Dĩnh, đều mang theo ngụ ý.



Ông chủ nhà cậu vẫn bình chân như vại, còn Lục Nhiên lại cứ như đi trên một tầng băng mỏng, cùng Tần Dĩnh đọ sức.



Độ khó của công việc lương cao này, rốt cuộc đã được tăng lên.



“Nhiên Nhiên à,” Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Nhiên phụ giúp thu dọn chén bát, cùng Tần Dĩnh đi ra, đối phương nói: “Dì thấy con nhã nhặn lịch sự như vầy, thế cha mẹ con làm nghề gì?”



“Cha mẹ con đều là giáo viên.”



Không biết mình nói cái gì mà lại dụ người chú ý, Lục Nhiên phát hiện Hoắc Tuấn đứng cách đó không xa có hơi sửng sốt một chút, vụt đưa mắt nhìn về phía cậu.



Tần Dĩnh lại không có phản ứng gì đặc biệt, nói tiếp: “Hèn chi dì nom xem con trí thức như vầy, thế con được một mét tám không?”



Chẳng biết bà có ý gì, Lục Nhiên thành thật trả lời: “Dạ, 1m78.”



“Ah, vậy là con mặc áo ngủ size 180 phải không?”



Lục Nhiên lập tức nhớ tới, mình có cố ý để lại đây một bộ áo ngủ, cậu nhìn Tần Dĩnh, phát hiện đối phương vẫn vui vẻ, giống như chẳng hề có chuyện gì.



Lục Nhiên thoáng mờ mịt.



Nhìn bộ dáng của Tần Dĩnh, nhất định đã hoài nghi mình, nhưng vì cái gì lại không chọc thủng nó, cũng không chất vấn cậu?



Lục Nhiên nhớ ông chủ đã từng nói, Tần Dĩnh phải đợi sau khi thu thập đầy đủ chứng cứ, mới bất ngờ khiến bọn họ trở tay không kịp.



Hơn nữa, nói thế nào đi chăng nữa, việc con trai nhà mình thích đàn ông, cũng rất khó mà chấp nhận. Trước mắt, hẳn là bà sẽ cực lực tìm thêm chứng cứ, hòng phủ định hoài nghi của mình.



Lục Nhiên nghĩ, hiện tại cậu cần phải duy trì nhịp điệu trước mắt, để Tần Dĩnh tự chậm rãi vạch trần ‘sự thật’.



May mắn vào lúc này, ông chủ vẫn luôn im lặng kia, rốt cuộc cũng ra tay, lại đây giúp cậu giải vây, “Muộn rồi, để anh đưa em về.”



Lục Nhiên gật gật đầu.



Lúc xuống tới gara, Hoắc Nghị Thần kéo tay cậu, ánh mắt mang theo sự quan tâm: “Cậu làm sao vậy? Tôi thấy cậu không có tinh thần cho lắm.”



“Chẳng biết.” Từ sau khi ông chủ thoa thuốc cho cậu, cậu vẫn luôn cảm thấy có chút choáng váng, “Có thể là cánh tay bị đau rát.”



Cậu vừa dứt lời, cánh tay liền bị người cầm lên, đối phương quan sát những bọng nước nổi bên trên ấy, nói: “Mấy ngày này đừng để dính nước, có chỗ nào không thoải mái thì phải liên lạc với tôi ngay.”



“Phụt,” Lục Nhiên không nhịn được cười, “Ý anh, đây được xem như là tai nạn lao động à.”



Thấy đối phương đầy mặt nghiêm túc, thật giống như cậu đã phải gánh chịu một sự thương tổn to lớn, Lục Nhiên liền lên tinh thần, tiếp tục cười nói: “Không có chuyện gì đâu, bị bỏng chút xíu thôi hà, ngay cả nhiễm trùng cũng không có khả năng. Vừa rồi, có thể là hơi buồn ngủ, cho nên phát huy không tốt. Chẳng biết bây giờ dì Tần đang nghĩ gì nữa.”



“Tôi đã bảo với bọn họ, cha mẹ của người tôi yêu, đều là giáo viên.” Mấy giây sau, ông chủ Hoắc mới đáp.



Lục Nhiên há hốc mồm, nói không nên lời.



Hiện tại, không phải mọi chứng cớ đều nhắm thẳng vào cậu sao?



Nói như vậy, trong lòng bọn họ cũng đã biết rõ?
0 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 20."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info