CHƯƠNG 21: Họp mặt ở quán bar.
Lục Nhiên cứ tưởng rằng sẽ đánh một trận chiến dài, hoặc ít nhất cũng phải hai ba tháng gì đó mới lòi, không ngờ nhanh như vậy đã vào ngay chủ đề.
Quả nhiên người tính không bằng trời tính.
Bất quá, lỗi không phải là do Lục Nhiên... Lần này, tại ông chủ đột nhiên quá mức quan tâm đến cậu, cho nên mọi chuyện mới vỡ lẽ.
Lục Nhiên khẽ liếc sang ông chủ nhà mình, ai bảo y sốt sắng như vậy làm gì, ban đêm ban hôm mà lao ra ngoài mua thuốc về bôi cho một người bạn nam? Muốn không nhận thấy có vấn đề cũng khó.
Lúc trên bàn cơm, Tần Dĩnh có ý làm khó dễ cậu, hẳn là bà đang cho bọn họ cơ hội để tiếp tục giấu diếm, không ngờ tới ông chủ lại đứng ra che chở...
Đây rõ ràng là không hề có ý định giữ bí mật mà.
"Hoắc tổng, anh cảm thấy hiện giờ thời cơ đã đủ chín muồi ư?" Lục Nhiên phải biết được suy nghĩ của ông chủ, rồi dựa theo đó mà điều chỉnh sách lược.
"Chắc cũng có thể. Bọn họ đã biết sơ sơ về tính cách và con người của cậu, khách quan thì có vẻ thích cậu lắm."
"Chỉ có điều, mặt chủ quan... đại khái về sau bọn họ sẽ ghét tôi thôi." Lục Nhiên hỏi, "Kế tiếp phải làm sao bây giờ?"
Hoắc Nghị Thần cẩn thận vén ống tay áo của Lục Nhiên lên, buông đối phương ra, nói: "Muốn bọn họ chấp nhận, phải cần thêm một ít thời gian. Giờ cậu muốn diễn sao thì diễn, miễn bọn họ tiếp thu tính hướng của tôi là được rồi." Y suy nghĩ một chút, lại bổ sung, "Còn có cậu nữa."
"Tôi cái gì?" Lục Nhiên ngơ ngác hỏi.
"Làm cho bọn họ tiếp thu tính hướng của tôi, và cả cậu. Khiến bọn họ yêu thích cậu."
Lục Nhiên không khỏi mơ hồ.
Trước chỉ nói là giúp hai vị phụ huynh nhận ra giới tính thật của con mình, cày thiện cảm hòng khiến bọn họ hiểu được con dâu nam cũng rất đáng mến.
Đâu có bảo rằng sau khi bại lộ mọi chuyện vẫn phải tiếp tục duy trì thiện cảm. Này độ khó quá lớn, hơn nữa cũng không cần thiết.
Cậu chỉ là một món hàng giả.
Có thích mình hay không cũng chẳng sao, quan trọng là phải thích người yêu sau này của ông chủ chứ?
Lẽ nào ông chủ còn có suy tính khác...
Kẻ vừa khôn khéo vừa chuyên nghiệp như Lục Nhiên, sẽ không hỏi nhiều. Nếu ông chủ đưa ra yêu cầu, cậu sẽ cố hết sức làm theo ...
Sau khi về nhà, Lục Nhiên mới hiểu được tại sao nãy giờ mình cứ mơ mơ màng màng. Có thể là buổi sáng dậy quá sớm, lại không được nghỉ trưa, công việc buổi chiều quá bận rộn, buổi tối cơm nước xong mới thoáng buông lỏng, vì thế cơn buồn ngủ liền ập tới.
Lục Nhiên mở cửa sổ, hóng gió một hồi, cơn buồn ngủ cũng vơi đi phần nào.
Số 315 đã xuất bản, độ hoan nghênh cũng kha khá, mặc dù báo kỳ này ra đột ngột, nhưng vì những cây bút của tòa soạn quá chắc tay, cho nên bản thảo cũng không tệ.
Gửi bảng ý kiến phản hồi sang Triệu Húc xong, Lục Nhiên mới nói cho hắn biết Hoắc Nghị Thần đã đáp ứng, ngày 3 tháng sau sẽ tiếp thu một cuộc phỏng vấn riêng, bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng chủ đề cùng nhân lực.
Sở dĩ không nói cho đối phương sớm hơn, chính là để hắn hiểu một điều, cậu làm việc này cũng chẳng quá thuận lợi, đừng tưởng rằng có quan hệ là dễ dàng trơn tru, về sau những chuyện như vậy xin miễn tới tìm cậu.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lục Nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ Cung Trí Siêu, hẹn cậu tối nay gặp mặt.
"Ở đâu?" Lục Nhiên thích ở nhà hơn, cho nên đối với chủ ý của Cung Trí Siêu, cậu không quá mặn mà.
"Đi 'Phạm', ở đó tương đối yên tĩnh, sao?"
Lục Nhiên suy nghĩ một chút, gật đầu nói Ok.
Nếu nhất định phải đi bar, thì Phạm quả là một lựa chọn không tồi.
Buổi chiều tan việc, Lục Nhiên trực tiếp đến chỗ hẹn.
Trời mới chạng vạng, cho nên khách cũng không nhiều. Âm nhạc êm dịu, du dương khắp quán.
Lục Nhiên đến hơi sớm chút, Cung Trí Siêu còn chưa tới
"Ồ, Tiểu Lục, khách quý nha." Giám đốc của bar nhìn thấy cậu, chậm rãi tiến về phía này.
Giám đốc gọi An Văn Đào, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều mang theo sự quyến rũ, bất quá không khiến cậu phản cảm, đây cũng là nguyên nhân cậu đồng ý đến nơi này, cậu rất thích hắn, và đơn giản chỉ là thích mà thôi.
"Ngọn gió nào thổi cậu đến đây thế?". Người kia đội một chiếc mũ lệch, thoải mái nhảy lên một chiếc ghế dựa nơi quầy bar, nói với phục vụ một câu, rất nhanh đã có hai ly nước được đưa tới.
Hắn đưa cho Lục Nhiên một ly có gắn lát chanh mỏng trên miệng .
"Thank you" Lục Nhiên nhận lấy, nhìn An Văn Đào, "Hôm nay lão Cung hẹn tôi ra gặp mặt, có lẽ gã đang gặp chuyện buồn."
Mỗi lần Cung Trí Siêu hẹn cậu tới đây, cơ bản 100% đều là một tình huống —— gã bị thất tình.
"Lúc cậu gọi hai tiếng lão Cung*, thật khiến lòng người xao xuyến." An Văn Đào cười híp mắt, đùa giỡn nói.
[Nghe giống từ lão công, tức ông xã]
"Đáng tiếc, cậu có xao xuyến đến cỡ nào, cũng là hoa đã có chủ." Lục Nhiên nhìn về phía xa xa, có một người đàn ông cao to đang lẳng lặng ngồi trong góc, miệng chế giễu An Văn Đào.
"Sao cái tên hay gieo vạ như cậu mãi mà chưa có ai thu phục nhỉ?" An Văn Đào không hề suy siểng, chỉ dùng khóe mắt khẽ liếc sơ qua đối phương.
"Điều đó chứng minh nghiệt của tôi còn chưa đủ nhiều."
"Thật muốn tìm một người đàn ông tốt giới thiệu cho cậu."
"Không cần, cậu biết tình huống của tôi mà, đừng tự đập bảng hiệu của mình như vậy."
"Haiz~". An Văn Đào xoay người, nằm ườn ra quầy rượu, nhìn Lục Nhiên nói: "Thật đáng tiếc, một cái cực phẩm như cậu, ở trên giường chắc sẽ rất ngon miệng."
"Tôi tự xem như là cậu đang khen tôi". Lục Nhiên giơ ly lên, ngụ ý cụng, sau đó uống một hớp.
Nước vừa chảy vào cổ họng, liền thấy Cung Trí Siêu chạy ùa vào tới.
Người kia có dung mạo rất là phóng túng, mặc một bộ quần áo thể thao, tựa hồ mới từ sân vận động trở về. Gã trực tiếp ngồi bịch xuống cạnh Lục Nhiên, hỏi: "Hai người đang lải nhải cái gì đó?"
"Tôi đang định tìm đàn ông cho Tiểu Lục."
"Ah? Nhiên Nhiên, chẳng phải mày đã có người yêu rồi sao?"
"Ớ?" An Văn Đào suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng, thanh âm cất cao đến mấy đề xi ben, "Tiểu Lục có người yêu? Là thần thánh phương nào?"
Lục Nhiên rất bất đắc dĩ, chuyển đề tài nói: "Hôm nay mày hẹn tao ra đây là để nói chuyện của mày hay là chuyện của tao hả?"
Cậu muốn bọn họ dời sự chú ý đến trên người Cung Trí Siêu, kết quả hai người kia hoàn toàn không để ý tới mình, còn đang mãi tôi một câu anh một câu thảo luận về vụ việc của Lục Nhiên.
"Nó bảo là ông chủ của nó, giám đốc của Thiên Ức... Sao tự dưng tôi cảm thấy chuyện này có chút huyền ảo nhỉ?" Cung Trí Siêu liếng thoắng nói.
"Hoắc tổng?"
"Cậu biết hả? Lẽ nào y thường xuyên tới nơi này?"
"Không phải, sếp của ông xã tôi có quen, từng nghe bọn họ nhắc qua. Ôi chao? Nghe đâu rất khó xơi nha, Tiểu Lục cậu làm thế nào mà cám dỗ được y hay vậy ?"
Khó xơi là ý gì hả?
Bất quá, Lục Nhiên chưa có ngốc tới mức hỏi ra tiếng, bằng không sẽ ngoác mỏ mà chờ hai người kia công kích bằng tia lửa điện đi. "Hai người các cậu muốn tán gẫu thì cứ việc tán gẫu, bẻ lái sang tôi làm gì?" Lục Nhiên nhấc lông mày, bất mãn nói.
"Hỏi thăm chút xíu thôi mà, cậu xem mỗi lần Tiểu Siêu thất tình đều tìm chúng ta tâm sự đó thôi. Cậu cũng nên chia sẻ một tí đi ." An Văn Đào nói.
"Nhưng tôi đâu có thất tình!" Lục Nhiên giận dữ.
"Cậu gấp cái gì chứ, tôi cũng đâu có ý trù ẻo cậu thất tình." An Văn Đào vui mừng không khép miệng lại được.
"Các người cứ tán gẫu đi, tôi rửa tay cái." Không muốn thảo luận quá nhiều về ông chủ nhà mình, Lục Nhiên chuẩn bị né tránh một chút.
Kỳ thực cậu muốn nói lắm chứ, bất quá cậu và Hoắc Nghị Thần ngoại trừ 'tiếp xúc trong công việc' ra, kỳ thực cũng chẳng có thân quen gì, vậy nên không muốn bàn tán sau lưng y. Hơn nữa, quan hệ của hai người rất đặc biệt, cậu chỉ có thể giữ kín ở trong lòng.
Huống hồ, theo bản năng, cậu cảm thấy ông chủ nhà mình bản lãnh thông thiên, nếu cậu mà nói ra, lỡ đâu truyền vào tai đối phương, thật giống như mình đang lấy y ra để khoe khoang, cho nên cậu quyết định che giấu, ngoài 'phạm vi công việc', sẽ cố hết sức tránh nhắc tới người kia.
Thấy Lục Nhiên đứng dậy rời đi, An Văn Đào nhìn theo bóng lưng cậu, nháy nháy mắt với Cung Trí Siêu: "Thấy không?"
"Thấy cái gì?" Cung Trí Siêu ngu ngơ hỏi.
"Trong lòng Tiểu Lục có chuyện, tám chín phần mười là có liên quan đến vị Hoắc tổng kia."
"Ý cậu là nó bị người ta khi dễ?" Cung Trí Siêu lập tức nổi giận.
"Không phải", An Văn Đào rất giỏi về phương diện phỏng đoán lòng người, hắn cảm thấy Lục Nhiên không có biểu hiện chán ghét khi hai người bọn họ bàn luận về Hoắc tổng, nhưng cũng không mấy tích cực, nom xem vừa mong đợi lại vừa xấu hổ.
Mà này không giống biểu hiện cần có của người đang yêu đương.
"Trước đó anh nói Tiểu Lục khó hầu hạ, là chuyện gì vậy?" An Văn Đào đột nhiên rất có hứng thú với thế giới nội tâm của Lục Nhiên.
"Chính là tôi giới thiệu đàn ông cho nó, thế mà nó chẳng chọn được ai cả. Tôi nghe nói hết thảy đối tượng theo đuổi nó, cơ bản đều bị nó cho rơi."
"Sao lại như vậy?" Lẽ nào cậu ta định cô đơn cả đời ư?
"Còn không phải là vì cái tên Đỗ... Người nọ tên gì tôi quên mất rồi, hắn một quấn hai quýt theo đuổi Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên cũng nhờ hắn mới ý thức được mình là đồng tính, đang rung rinh định tiếp thu đối phương, đối phương liền nói với nó là mối tình đầu của mình đã trở lại, hắn vẫn yêu mối tình đầu hơn, vì vậy liền từ bỏ Nhiên Nhiên. Từ đó về sau, Nhiên Nhiên cứ khăng khăng đàn ông đồng tính thay đổi quá nhanh, kẻ đã từng yêu đương sẽ giống như một quả boom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ tung. Hơn nữa, nó còn rất ghét những ai chủ động theo đuổi nó, thật kiêng dè. Rốt cuộc, nó càng ngày càng cực đoan."
An Văn Đào suy tư, sợ bị người ta theo đuổi...
----
*Do bộ này quá khó cho nên từ giờ sẽ do Đào edit lẫn beta. Và sẽ khui thêm một hố mới cho các bạn edtor trong nhà. Đề nghị mọi người vote thể loại :3
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 21."
vất vả cho chủ nhà rùi!
Hóa ra là do còn người họ Đỗ nên Lục Nhiên mới không tin vào ty nữa à :))
hehe, reader mới, chủ nhà cố lên nhé :">