"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 19.



Edit: Bori.

Biên tập: MA.


CHƯƠNG 19: Đêm trước khi bại lộ.



Cậu thấy độ ăn ý giữa mình và ông chủ càng lúc càng cao. Dưới tình huống không có chuyện ngoài ý muốn, thì ông chủ nhà cậu quả thật là một mẫu người yêu lý tưởng.

Tất nhiên, chuyện ngoài ý muốn ở đây chính là lúc ông chủ nhà cậu tức giận.

Từ trước tới giờ, Lục Nhiên chưa từng trông thấy ông chủ tức giận, trái lại chỉ bắt gặp đối phương không được vui vẻ cho lắm.

Ngày nọ, ông chủ nhận một cú điện thoại, ở ngay trước mặt cậu. Không biết là ai, nhưng ông chủ vừa nghe được giọng nói của đối phương, liền cúp máy luôn.

Sau đó, Lục Nhiên thảm khỏi nói, cả ngày đều phải diễn kịch với ông chủ. Xem ra, y quyết tâm khiến cha mẹ mình mau mau phát hiện vấn đề, rồi vạch trần mọi chuyện.

Buổi chiều, Lục Nhiên định nghỉ sớm, về nhà viết bài. Vừa mới chuẩn bị tan làm, đã bị ông chủ bắt được, nói muốn dẫn cậu về nhà ăn cơm.

Thái độ của cha mẹ ông chủ dành cho cậu vẫn thế. Lục Nhiên thật chẳng thể nào thích ứng được sự nhiệt tình quá mức kia.

Ở trong lòng cậu, hai người đều rất sắc bén, nhưng bề ngoài luôn tỏ ra bình dị gần gũi, khiến Lục Nhiên vừa mừng mà cũng vừa lo.

Chỉ có cha mẹ như vầy, mới dạy ra được một người nhã nhặn tựa ông chủ nhà mình đây.

“Sao hôm nay con mời Nhiên Nhiên đến ăn cơm mà không nói sớm với mẹ. Trong nhà làm gì còn thức ăn.” Tần Dĩnh khẽ lườm Hoắc Nghị Thần, nhẹ quở trách, “Để mẹ đi mua thêm một ít nguyên liệu nữa.”

“Không cần đâu dì Tần, tụi con chỉ tình cờ gặp phải, vốn cũng không có hẹn trước. Hoắc ca thấy con ăn cơm một mình quá buồn chán, cho nên kéo con về đây. Dì không cần để ý đến con đâu, tùy tiện nấu món gì cũng được ạ.”

Tần Dĩnh nói thiếu nguyên liệu đó chính là thiếu thịt cua tôm cá này nọ. Lục Nhiên cũng chẳng hy vọng mỗi lần cậu tới đều phải phiền phức thế.

“Vậy sao được.” Tần Dĩnh chuẩn bị lên lầu thay quần áo, “Nói thế nào con cũng là bạn tốt của Thần Thần, phải tiếp đãi cho tốt chứ”.

Trong lòng Lục Nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp, giả vờ ở trước mặt Tần Dĩnh, lôi lôi kéo kéo Hoắc Nghị Thần: “Con với Hoắc ca ra mua là được rồi, dì chẳng cần đi đâu ạ.”

Đối phương bị cậu nắm lấy tay áo, mới khẽ liếc nhìn cậu một cái, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, hoặc là tùy tiện có gì ăn nấy, hoặc là để tụi con đi mua cho.”

Tần Dĩnh vừa dợm bước lên cầu thang, liền rơi vào tình trạng tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

“Dì Tần đừng ngại, bình thường con với Hoắc ca ăn uống tùy tiện lắm. Dì cứ xem con như người trong nhà đi.”

“Con không để bụng là được rồi.”

Lục Nhiên xem như thấy được sự quan tâm lo lắng mà Tần Dĩnh dành cho con trai của bà, chỉ sợ Hoắc Nghị Thần không có bạn bè, cho nên coi cậu tựa con ruột vậy.

Lục Nhiên bỗng có chút áy náy.

Dì Tần tốt với cậu như vậy, thế mà mình lại đi gạt bà. Bây giờ, dù có cày thiện cảm nhiều đến cỡ nào, nhưng một khi bọn cậu come out, cả hai bên đều sẽ cảm thấy khó chịu.

Lúc đi ngang qua Hoắc Tuấn, Tần Dĩnh khẽ đưa tay khều khều đối phương vào một góc khuất.

Hoắc Tuấn chẳng hiểu đầu cua tai nheo mà theo chân bà xã, đến cách con trai và bạn tốt của nó một khoảng cách xa.

“Anh có cảm thấy cái gì đó là lạ không?” Tần Dĩnh khẽ liếc hai người đang đứng cách đó không xa.

“Lạ chỗ nào?” Hoắc Tuấn hỏi.

“Anh xem cử chỉ của hai đứa nó kìa? Có thấy lạ không?”

“Sao vậy? Em lại nghi thần nghi quỷ gì nữa?”

“Không phải em nghi thần nghi quỷ,” Biểu tình đoan trang dịu dàng ban nãy của Tần Dĩnh biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt nghiêm túc khó tính, “Thời gian gần đây, em luôn đặc biệt quan sát. Anh không thấy con trai nhà mình rất thân thiết với Lục Nhiên hay sao? Mới vừa rồi, cậu ấy lôi lôi kéo kéo Thần Thần đi mua thức ăn nữa kìa. Còn bảo hai đứa nó thường hay ăn cơm cùng nhau lắm.”

“Em muốn nói cái gì đây?” Hoắc Tuấn bị Tần Dĩnh làm cho mơ hồ luôn rồi, “Thế chẳng phải quan hệ của bọn nhỏ rất tốt sao?”

“Không phải đâu.” Trực giác của phụ nữ nói cho bà biết, hai người bọn họ không chỉ có ‘mối quan hệ tốt’ đơn giản như vậy. “Quên đi, có lẽ do em nhạy cảm quá, để em quan sát kỹ lại đã.”

Tần Dĩnh nói xong, liền đuổi Hoắc Tuấn ra chỗ khác.

Bà biết Hoắc Nghị Thần chỉ có một vài người bạn thôi, tình cảm cũng không sâu nặng, chưa từng thấy con bà đưa đứa nào về nhà cả.

Nhưng cậu trai này lại ngoại lệ. Thần Thần dẫn cậu ta tới sân bay rước bọn họ, không có chuyện gì cũng mời về nhà. Có đôi khi, một nhà ba miệng đi ra ngoài chơi, vẫn phải kéo đối phương theo. Chuyện này thật sự quá kỳ quặc mà.

Hôm nay còn ‘tình cờ’ đụng mặt nữa.

Làm phụ nữ, bà tin chắc trên thế gian này không có cái chuyện ‘tình cờ’ như vậy đâu.

Sao con mình lại coi trọng cậu thanh niên trẻ tuổi này đến thế?

Lục Nhiên nhìn thấy hành động của Tần Dĩnh và Hoắc Tuần, khẽ quăng cho Hoắc Nghị Thần một ánh mắt. Vậy mà đối phương còn cười cười với cậu nữa chứ.

Xem ông chủ nhà cậu thảnh thơi chưa kìa. Haiz, giờ đã bắt đầu công bố dần dần, thật khiến cậu khẩn trương mà.

Không thể để một mình Tần Dĩnh bận rộn, Lục Nhiên rất tự giác tiến vào phòng bếp.

Mà người Hoắc gia khá kỳ quái, nhà giàu nứt đố đổ vách nhưng lại chẳng chịu thuê lấy một người đầu bếp, ngay cả đi chợ cũng phải tự mình đi. Nghe nói, mỗi ngày đều có người đến quét dọn, xong công việc liền rời khỏi. Cho nên nhiều lúc có hơi bất tiện.

“Cũng do Thần Thần, tính tình nó thích cô độc. Dì muốn mướn vài người đến nấu cơm, quét dọn nhà cửa, để nơi này có thêm sinh khí*. Ấy vậy mà nó nhất định không chịu. Thần Thần nói, không thích có người lạ cứ lui tới trước mặt nó. Dì cũng hết cách.”

[Đại khái là không khí ấm áp cần có của một căn nhà]

Thật không ngờ Tần Dĩnh lại kể cho cậu nghe chuyện này.

“Ah, Hoắc ca rất chú trọng riêng tư.”

“Nó không phải chú trọng riêng tư,” Tần Dĩnh thuần thục lấy nguyên liệu nấu ăn ra, rồi đưa một cái tạp dề qua, “Cái đó gọi là quái gở. Biết vậy, lúc còn trẻ dì sinh cho nó thêm một đứa em trai hoặc đứa em gái cũng được. Xem xem nó hiện giờ kìa, chỉ biết mỗi việc kiếm tiền thôi.”

Lục Nhiên rất có mắt nhìn, nhanh chóng nhận lấy tạp dề, giúp đối phương mặc, còn thắt lại thành một cái nơ.

“Quái gở này, không phải nói đến cách Thần Thần đối nhân xử thế, mà là tính tình nó rất lầm lì cô độc.”

Giống như thấy được nghi vấn của Lục Nhiên, Tần Dĩnh vừa thả thịt chảo dầu nóng, vừa giải thích: “Nếu tính tình của nó không quái gở, thì sao nhiều năm rồi, đến ngay cả một đối tượng nó cũng không có. Ah…nói đến đây, Nhiên Nhiên, dì muốn hỏi con chuyện này.”

Lục Nhiên nghiêng nghiêng đầu: “Có chuyện gì vậy dì Tần?”

“Con nói cho dì biết, rốt cuộc Thần Thần có bạn gái hay không vậy?”

Lục Nhiên nghĩ thầm, hóa ra ngay từ khi cậu bước vào phòng bếp, mẹ của ông chủ dồn cậu rơi vào bẫy rập. Vòng vo cả nữa ngày, đây mới là chủ đề chính. Đã thế còn dùng hơn mười mấy phút đón đầu cậu, mẹ ông chủ cũng thật kiên nhẫn ghê.

Trong chuyện lừa gạt cha mẹ ông chủ lần này, cậu tuyệt đối là nhân vật rất quan trọng.

Huống hồ chi, mình là ‘người yêu giả’ của y, dĩ nhiên biết rõ người đó là ai rồi.

Tần Dĩnh nhìn trúng điểm này, nên mới đưa đẩy thăm dò cậu đây mà.

Lục Nhiên biết, nếu cậu nói Hoắc Tổng có bạn gái, chắc chắn sau đó Tần Dĩnh sẽ tra hỏi về người con gái kia. Lừa qua lừa lại, tội càng thêm tội.

Còn nếu như nói không… Cậu đương nhiên không có khả năng nói vậy. Mục đích ông chủ thuê cậu tới là để làm việc này mà?

“Hoắc ca, anh ấy… có người yêu rồi.” Cậu chỉ có thể nói như vậy, không biết dì Tần có nhận ra mình đang thay đổi khái niệm từ ngữ không nữa.

Tần Dĩnh đang định hỏi tiếp, chợt nghe Lục Nhiên hô 'cẩn thận'. Sau đó, một tràng âm thanh lốp bốp vang lên, bà liền bị người phía sau kéo mạnh ra.

Kế tiếp, bà mới phát hiện, nguyên liệu vẫn còn ướt nước, cho nên lúc bỏ vào chảo, dầu nóng bắn tung tóe. Hên là Lục Nhiên nhanh mắt, trực tiếp kéo bà ra xa, lại dùng chính tay của cậu che lại.

“Ôi trời ơi, Nhiên Nhiên, con không sao chứ?” Tần Dĩnh bắt lấy cánh tay của Lục Nhiên, phát hiện trên đó sưng lên rất nhiều nốt đỏ. Tần Dĩnh sốt ruột hỏi.

“Không có việc gì đâu dì Tần, con chỉ bị bắn chút dầu. Việc nhỏ thôi ạ.”

“Đâu chỉ chút dầu.” Tần Dĩnh kéo Lục Nhiên vào phòng khách, nói: “Thần Thần, con có thuốc trị phỏng không?”

“Dội nước là được rồi dì…” Lục Nhiên cắn răng, chết tiệt, toàn bộ lượng dầu đều dính lên cánh tay, còn lấm tấm mấy giọt nước sôi nữa. Đây có thể xem như trời phạt cậu lừa gạt người ta hay không?

Trên cầu thang có tiếng bước chân vội vàng, Hoắc Nghị Thần vừa chạy xuống vừa hỏi: “Mẹ bị làm sao vậy?”

“Không phải mẹ, mà là Nhiên Nhiên. Nó bị dầu văng vào tay.

“Nhiên Nhiên?” Người kia bước càng nhanh hơn, thoắt cái đã tới nơi, nắm cánh tay của Lục Nhiên, bên trên đã đỏ một mảnh lớn: “Sao lại không cẩn thận như vậy?” Trong lời nói mang theo vẻ trách cứ xen lẫn sự lo lắng.

“Đừng trách cậu ấy, tất cả đều do mẹ. Lúc đó, mẹ không chú ý nguyên liệu còn ướt nước, đã bỏ vào trong chảo dầu nóng, là Nhiên Nhiên ngăn cản giùm mẹ đấy.

“Không có gì đâu.” Lục Nhiên muốn rút cánh tay trở về, ông chủ siết mạnh quá, làm cậu đau. Ngoài đó ra, nơi hai người tiếp xúc, nhiệt độ nhanh chóng lên cao, mà cậu thật không có quen như vậy, tim cũng đập loạn lên rồi, “Nấu ăn, khó tránh khỏi có lúc sẽ bị phỏng.”

Cậu kéo kéo cánh tay, muốn rút về, nhưng đối phương dường như không có ý định thả ra, vẫn còn cau mày xem xét chỗ đau của cậu.

Trong mắt Lục Nhiên có chút mê mang, ông chủ là thật sự lo lắng tiểu viên chức này bị thương ư? Hay là y đang diễn quá nhập tâm đây….

---
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 19. "

truyện càng ngày càng hay :))) kiu kiu chủ nhà

điềm văn mà nghe khen cứ tưởng thăng cấp lưu ấy XD chương sau anh Thần giận em Nhiên nè :3

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info