"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 17.


Edit: Bori.

Biên tập: Đào.


CHƯƠNG 17: Nhớ lại nụ hôn đầu tiên.



Từ trước tới nay, Lục Nhiên vẫn luôn cho rằng việc hai con người trao đổi nước bọt với nhau là một hành vi vô cùng ghê tởm. Bản thân cậu không hề có hứng thú, hay chờ mong quá nhiều vào chuyện hôn môi. Cũng có khi, đây chỉ là tâm lý ăn không được nho thì chê nho chua mà thôi.

Bất quá lần đó ngược lại, hoàn toàn không giống như dự đoán, khiến cậu sản sinh ra cảm giác buồn nôn. Chắc là do trong miệng đối phương có một luồng hơi thở vừa ngọt ngào vừa khiến người ta thoải mái.

Hơn nữa, kỹ thuật hôn môi của đối phương rất ư là xuất sắc.

Nụ hôn đầu tiên này đã qua lâu lắm rồi, cho nên Lục Nhiên chẳng còn cảm thấy rung rinh gì. Nhưng cậu vẫn có chút băn khoăn, bởi dù sao nó cũng liên lụy người ngoài vào .

Chẳng biết khi ấy, đối phương có cho rằng cậu bị bệnh thần kinh hay không nhỉ.

Lục Nhiên cố gắng không nhớ đến chuyện này nữa, bởi vì nó thực sự quá 囧囧.

Lúc phục hồi tinh thần lại, cậu u oán liếc mắt sang ông chủ nhà mình

Tại y nên cậu mới nghĩ đến nó.

Ánh mắt mang đầy sự khiển trách.

“Đang nhớ lại nụ hôn đầu tiên của cậu sao?” Tới bãi đỗ, ông chủ đứng dựa vào cửa xe, nhìn cậu và hỏi.

Lục Nhiên đành đi vòng qua bên kia, mở cửa leo lên xe, sao đó hung hăng đóng sầm cửa lại.

Chiếc xe cũng theo đó mà lắc lư một cái.

Thực bó tay với ông chủ luôn. Chẳng phải y rất thông minh hay sao? Lúc này có thể giả vờ không biết có được không!

Đàn ông 26 tuổi rồi mà không nhớ nổi nụ hôn đầu, kể cả đối phương là ai cũng chẳng rõ. Chuyện như vầy nói ra chỉ càng thêm xấu hổ.

Nhìn biểu hiện của Lục Nhiên, cùng với đôi mắt nhỏ càng lúc càng u oán kia, Hoắc Nghị Thần nhịn không được mà cúi đầu cười nhẹ.

“Làm một người yêu biết quan tâm chăm sóc, tốt nhất lúc này anh nên cố gắng nhịn cười.” Lục Nhiên vừa nói vừa thắt dây an toàn, mặt đầy buồn bực.

“Có tiền trợ cấp.” Ông chủ đột nhiên nói một câu như vậy, “Sẽ không để cậu thất vọng.”

Lục Nhiên thiếu chút nữa đã quên mất cái người dẫn ra đề tài không thoải mái này chính là kẻ ham tiền tài cậu đây.

Thật muốn đánh chính mình mà.

Cậu nhìn nhìn đối phương, tự nhiên không còn hứng thú đối với số tiền ấy nữa, dựa lưng vào ghế nói: “Tôi không muốn.”

Sau đó, xuất hiện một màn khiến cậu không khỏi khiếp sợ.

Cậu thấy ông chủ nhà mình chẳng nổ máy xe, mà bất ngờ gục đầu vào tay lái.

Cậu còn đang lo lắng y sẽ chán ghét mình, ai ngờ kết quả….

Thấy y gục trên tay lái bật cười. Tuy rằng không phát ra tiếng, nhưng từ âm thanh dưới tay lái truyền tới, cậu dám chắc chắn trăm phần trăm rằng ông chủ là đang cười nhạo cậu.

Hôm nay, mặt mũi của cậu đã bị mất sạch hết rồi, chưa tính đắc tội luôn cả Tổng biên tập và một vị tiểu thư xinh đẹp nữa.

Hy sinh lớn như vậy, mà ông chủ còn cười nhạo cậu. Hơn nữa, dường như dọc đường về, tâm trạng của đối phương cũng rất là vui vẻ.

Quả nhiên, tiền không phải dễ kiếm.

Về đến nhà, vừa thay đổi quần áo xong, Lục Nhiên lên máy tính ngồi, mở nick QQ rồi tìm Tổng biên tập Triệu nói chuyện.

Biên tập Lục Nhiên: Tổng biên tập Triệu, hồi chiều anh định nói chuyện gì với tôi thế?

Lúc ăn cơm, Triệu Húc đã hẹn tối nay liên lạc sau.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Ha ha, sao sớm vậy?

Dám chắc là hắn đang hiểu lầm cái gì, cho nên nói chuyện đầy âm dương quái khí. Bất quá, Lục Nhiên cũng lười giải thích.

Biên tập Lục Nhiên: Có liên quan đến việc cải bản* ư?

[Là điều chỉnh, đổi mới nội dung, phong cách, cũng như chu kỳ xuất bản của tạp chí này]

Lục Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề.

Lúc trước, có nghe nói là tạp chí sẽ cải bản, nhưng cụ thể là chuyện gì thì cậu cũng không hỏi kỹ, chỉ xem như tin đồn.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: À, lãnh đạo muốn đổi từ bán nguyệt thành tuần san thôi.

[Bán Nguyệt là nửa tháng một số, Tuần San là một tuần một số]

Biên tập Lục Nhiên: Tuần san? Tại sao thế?

Cậu cứ nghĩ cái tên “Bán Nguyệt” đã chứng minh thời gian xuất bản tạp chí rồi chứ. Nếu đổi thành tuần san, không lẽ cũng đổi luôn cái tên. Có khi nào sửa thành “Nhất Chu” không nhỉ?

[Nhất chu là một tuần]

Nhưng vấn đề là, nếu đổi thành tuần san, vậy lượng công việc của cậu sẽ quá tải mất.

Tự dưng giờ Tổng biên tập Triệu mới nói với cậu, đừng nói là có ý muốn sa thải cậu nha?

Sẽ không phải lấy việc công báo thù riêng đi!

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Chúng tôi muốn trở thành tạp chí hạng nhất.

Biên tập Lục Nhiên: Thế à, vậy cũng tốt lắm.

Trời ạ, ngay cả một nhà báo chuyên nghiệp cũng không có, ở đó mà đòi trở thành tạp chí hạng nhất.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Mà đổi thành tuần san, thì công việc của cậu sẽ nặng hơn.

Biên tập Lục Nhiên: Đúng vậy.

Tới rồi tới rồi, cậu chờ xem Triệu Húc muốn nói cái gì đây.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Chính vì thế, quản lý toà soạn quyết định chia công việc của cậu ra hai phần, cho người khác làm chung. Vừa lúc có một người mới đến, tới khi ấy cậu hướng dẫn cho cậu ta với.

Biên tập Lục Nhiên: À, vậy cũng được. Không có vấn đề gì. Anh cứ đưa cách liên lạc của người đó cho tôi là được rồi.

Hóa ra không phải muốn sa thải mình, thế không phải lo.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Khổ cực cho cậu rồi. Cậu ta là một người mới vào nghề thôi, do quản lý tòa soạn tự mình mang tới.

Biên tập Lục Nhiên: Đã rõ, không cần quá lo lắng đâu.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Được rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa cách liên lạc của cậu cho cậu ta, kêu cậu ta liên lạc với cậu sau. Cũng không cần gấp, chắc khoảng hơn nửa tháng sau. Mà thằng nhóc kia chẳng phải là nhà báo chuyên nghiệp gì, với lại tuổi tác vẫn còn nhỏ, nghe nói mấy ngày trước vừa mới bệnh một hồi, thân thể mỏng manh lắm.

Lục Nhiên nghe hiểu được hàm ý của biên tập Triệu. Người này tuổi còn nhỏ mà thân thể yếu ớt, lại được cấp trên đưa vào, ý muốn cậu đối đãi với cậu ta cẩn thận hơn chứ gì.

Biên tập Lục Nhiên: Tôi hiểu rồi.

Ngoại trừ lúc ban đầu nói chuyện, Triệu Húc kỳ quái là không còn giở thói gia trưởng nữa, nói chuyện vui vẻ hẳn ra.

Nghĩ lại cũng có thể hiểu được, đối phương căn bản chẳng xem cậu là cái gì, mắc mớ chi phải để trong lòng chứ.

Ngay lúc Lục Nhiên thả lỏng cảnh giác, đối phương liền ném cho cậu một quả bom nặng ký.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Lục, quản lý có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho cậu.

Biên tập Lục Nhiên: Có chuyện gì thế Tổng biên tập Triệu. Lại muốn thêm phụ san?

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Đều không phải, tôi sẽ nói thẳng vấn đề luôn.

Biên tập Lục Nhiên: Anh nói đi.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Nếu giữa cậu và Boss của Thiên Ức là loại quan hệ kia kia, quản lý hy vọng cậu có thể tranh thủ cơ hội xin một cuộc phỏng vấn riêng với Hoắc Tổng.

Loại quan hệ kia kia? Là loại quan hệ nào ah?

Trong lòng Lục Nhiên lộp bộp một tiếng. Lúc đó cậu cư nhiên lại quên bén đi mất, chỉ mãi lo phối hợp với ông chủ để đối phó Trần Thi Như, giờ tự tạo phiền phức cho bản thân rồi đây.

Lục Nhiên rất muốn thét lên rằng, hai người bọn họ không phải loại quan hệ kia kia!

Cậu biết ông chủ nhà mình là một người vô cùng khiêm tốn, hầu như rất ít khi nhận lời phỏng vấn. Công ty có chuyện gì, đều toàn do mấy phó tổng xuất hiện trước báo chí thôi. Triệu Húc kêu cậu làm chuyện này, quả thực là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.

Biên tập Lục Nhiên: Tổng biên tập Triệu, bình thường Hoắc tổng không chấp nhận phỏng vấn, tôi sợ không có biện pháp nào giúp anh được rồi.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Cậu đừng vội trả lời, cứ hỏi thử đi, có thể ngài ấy sẽ đồng ý không chừng.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Cậu chỉ cần giúp tạp chí tranh thủ một cơ hội là được rồi. Đến lúc đó, tôi sẽ phái những phóng viên khác đi cho.

Triệu Húc quả thực vô cùng để ý chuyện này, bắt đầu liên tục tấn công dồn dập.

Nói đến như vậy, cậu cũng không có khả năng từ chối mãi được, Lục Nhiên đành phải nhắm mắt đồng ý trước.

Biên tập Lục Nhiên: Được rồi, thế nhưng tính tình của Hoắc tổng tôi cũng không đoán nổi, có thể y sẽ từ chối cũng nên.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Phải không đó?

Mẹ nó, lại tới nữa rồi.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Tới lúc đó bàn sau.

Biên tập Lục Nhiên: Ừ…

Thật là tai họa mà.

Lục Nhiên phiền não cả đêm.

Về chuyện tạp chí đổi thành tuần san, một biên tập nhỏ như Lục Nhiên chỉ có thể tuân theo.

Đổi thành tuần san, cho dù có thêm người giúp thì mỗi tuần cậu cũng phải bận túi bụi cho xem. Nhất định sẽ càng mệt mỏi hơn so với trước kia.

Lại thêm cái thằng nhóc mới vào làm có ô dù, nói không chừng cũng chẳng biết cái quái gì, có khi lại còn gây thêm rắc rối cho cậu nữa ấy chứ. Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, cậu tuyệt đối đừng nên lạc quan quá sớm.

Ở trên QQ xác nhận với mọi người thêm một lần nữa về hạn chót nộp bản thảo, Lục Nhiên nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, đành bò lên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Sáng hôm sau rời giường, tâm tình của Lục Nhiên vô cùng phức tạp.

Hình như cậu mơ thấy chuyện gì đó không tốt, nhưng không tài nào nhớ ra được.

Vừa mặc quần lót, vừa cố gắng nhớ lại giấc mộng đêm qua. Cho đến lúc Lục Nhiên tới công ty, cũng chẳng nhớ được một chi tiết nào cả.

Ông chủ không thích ăn bánh bao mua dưới nhà, Lục Nhiên chẳng thể làm gì khác hơn là nấu cháo trứng ngô, thuận tiện dò hỏi ý tứ đối phương, để xem xem có thể hoàn thành nhiệm vụ mà biên tập Triệu giao cho hay không.

Hôm nay không gặp ông chủ ở bãi đậu xe, Lục Nhiên liền gọi điện thoại cho Hoắc Nghị Thần, đối phương lập tức bảo cậu lên thẳng tầng 17.

Lúc cậu bước vào phòng, bắt gặp ông chủ đang vuốt vuốt sóng mũi, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.

Tối hôm qua ra về đâu có muộn lắm đâu, chẳng lẽ do nghỉ ngơi không tốt?

Lục Nhiên một bên ăn cháo, một bên lặng lẽ quan sát ông chủ của mình.

Trên bàn chất một đống văn kiện cao lêu nghêu tới tận 30cm, có thể thấy lượng công việc vô cùng nặng nề. Cũng không biết có chuyện gì quan trọng mà mới sáng sớm điện thoại đã reo liên tục.

Bữa ăn này Lục Nhiên ăn đến đau dạ dày luôn rồi.

“Xin lỗi đã quấy rầy cậu.” Sau khi đặt điện thoại xuống, Hoắc Nghị Thần nói.

“Không sao”. Lục Nhiên chậm rì rì ăn cháo, “Tôi có giúp được gì không?”

Cậu nghe được nội dung cuộc điện thoại, tựa hồ không liên quan đến công việc của ông chủ, càng giống như là chuyện gia đình hay sao đấy.

“Không cần, nhưng hôm nay cậu theo tôi trở về nhà một chuyến.”

Lục Nhiên thu dọn cặp lồng, gật đầu: “Tôi biết rồi. Tiếp tục gây thiện cảm với cha mẹ anh chứ gì.”

“Cậu đi làm việc đi.”

“Ok… Anh chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Lục Nhiên nói xong, chần chừ đứng dậy, nhìn ông chủ mấy lần mà không chịu đi.

Thấy bộ dáng đối phương dường như rất bận rộn, cũng không định gây thêm phiền toái cho y, thôi để lần sau rồi nói vậy.

Cậu vừa mới đi tới cửa, âm thanh của ông chủ liền truyền tới: “Có phải có chuyện gì muốn nói hay không?”

Cậu hoàn toàn không biết, bộ dáng ngập ngừng của mình đã sớm rơi vào mắt đối phương, Lục Nhiên lắc đầu đáp: “Không có chuyện gì, anh đang bận, sau này rồi hãy nói.”

“Cứ nói bây giờ đi.” Đối phương bỏ tài liệu xuống bàn, một tay chống cằm, thản nhiên nhìn cậu.



---
*Đê ma ma >_> Truyện gì edit khó kinh khủng. Thật lòng muốn drop lắm luôn đấy nhá!
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 17."

chủ nhà mà drop tụi tôi die đó:((((cố lên

Người mới sẽ là nhóc hàng xóm Hoắc tổng chăng

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info