Biên tập: Đào.
CHƯƠNG 16: Quyết định của Trần Thi Như.
Từ nhỏ đến lớn, cũng vì nghề nghiệp của cha mẹ, mà khiến cho Lục Nhiên vẫn luôn sống trong hoàn cảnh căng thẳng, đầy áp lực.
Cậu cũng không phải là bất hạnh, đời sống vật chất của cậu rất tốt, chỉ là tâm lý luôn bị đè nén, cả người chất chồng quá nhiều sự kỳ vọng.
Cha mẹ vô cùng cố chấp, muốn cậu mọi mặt đều phải hoàn hảo. Mỗi lần cậu đạt được yêu cầu, bừng bừng phấn khởi, hy vọng được khen ngợi, thì cha mẹ lại cho rằng đó là việc mà cậu nên làm. Còn mỗi lần không đạt được yêu cầu, cậu sẽ phải đối mặt với sự oán trách không thương tiếc từ bọn họ.
Cho nên vừa tốt nghiệp xong, cậu liền đợi hết nỗi mà đi xa phát triển. Hy vọng dưới bầu trời tự do, cậu có thể làm những việc mà bản thân muốn làm.
Vì để thoát ly hoàn toàn ra khỏi cha mẹ, cậu mới quyết định cư ngụ ở đây, chăm chỉ làm việc.
Cậu muốn sống trong căn phòng do chính mình bài trí, muốn cả cuộc sống lẫn tinh thần của bản thân đều được thỏa mãn.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến việc cậu bị Hiệp ước của Hoắc Nghị Thần thu hút.
Cậu xem mình là diễn viên, nhận lấy tiền thù lao cao, cộng thêm công việc này chẳng tính là hạ thấp bản thân, cho nên cậu liền vui vẻ tiếp thu.
Đồng thời, cậu cũng có thể thoát khỏi bầu không khí áp lực do cha mẹ cậu tạo nên, chân chính là bản thân cậu.
Khi Trần Thi Như nói rằng, có lẽ cậu sẽ khiến cha mẹ mất đi công việc hiện tại, phản ứng đầu tiên của Lục Nhiên là e ngại.
Từ trong sâu nội tâm, cậu vẫn luôn sợ mình sẽ làm cho cha mẹ thất vọng. Bất quá, cậu lại không ngừng cố gắng thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, luôn phản kháng trong thầm lặng.
Thế nhưng cậu cũng biết, tính hướng của cậu chính là một quả bom hẹn giờ. Trừ phi để bản thân sống ngột ngạt cả đời, bằng không khiến cho cha mẹ già thất vọng, là điều không thể nào tránh khỏi.
Mà điều cậu muốn nhất, chính là giải phóng hoàn toàn trên mặt tâm lý. Nên trong nháy mắt, cậu thậm chí còn hy vọng Trần Thi Như đi nói cho cha mẹ biết, cậu chính là một tên đồng tính luyến ái.
Cậu muốn ở trước mặt cha mẹ, được sống thật với chính mình.
Một khắc kia, Lục Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều. Mãi đến khi cánh tay bất chợt bị siết chặt, bóp đến xương cốt cậu đều có chút đau, cậu mới vội vã kéo suy nghĩ trở về.
Chắc là ông chủ đang nhắc nhở cậu chớ có ngây người nữa.
Cậu cười cười với Hoặc Nghị Thần, biểu cảm của cậu lúc này so với tinh thần phấn chấn trước kia, quả là một trời một vực.
Hoắc Nghị Thần nhận ra mình có hơi xúc động, tim khẽ nhói một chút, bụng rất không đành lòng.
Có lẽ, y không nên quá mức bức bách Lục Nhiên, chỉ để nhìn xem phản ứng của cậu là như thế nào mà thôi.
Tình huống mà Trần Thi Như nói, quả thật rất có khả năng phát sinh. Nhưng y, tuyệt đối sẽ không để cho người yêu của mình phải đối mặt với cảnh ấy, cho dù trước mắt hai người chỉ là đang diễn kịch.
Y định mở miệng nói chuyện, liền thấy Lục Nhiên đã có động tác kế tiếp.
Người kia vụt xáp tới gần, trước khi y kịp phản ứng, môi cậu đã nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng y một cái.
Kế đó cậu còn khe khẽ nháy mắt với y, như là một trò đùa dai, cuối cùng hàm ý cười tách rời khỏi y.
Ánh mắt Hoắc Nghị Thần tối sầm lại, tựa một cơn bão bất ngờ ập tới, rồi như bị áp chế mà biến mất không còn tăm tích.
Y nhìn người đang nở nụ cười kia, có chút chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi.
Đôi con ngươi của Lục Nhiên đầy kiên định, phảng phất như không ai có thể ngăn cản bọn họ đến với nhau: “Thế cũng chẳng sao, vì Hoắc ca, tôi có thể từ bỏ tất cả, cha mẹ, công việc, hết thảy đều được, duy chỉ có tách khỏi y là không.”
Người phụ nữ đối diện bị lời nói của Lục Nhiên làm cho kinh sợ.
Điều mà cô thưởng thức nhất, chính là Hoắc Nghị Thần chưa bao giờ có hành vi mờ ám với bất kỳ ai. Cho dù mấy năm trước, từng có tin đồn rằng y khá thân mật với một người bạn nào đó. Tuy nhiên, chẳng ai chứng minh được điều đó.
Mà bây giờ, y lại cho phép một người đàn ông công khai hôn y ngay chốn đông người, mặc dù chỉ khẽ đụng vào liền tách ra, nhưng…
Lẽ nào, Hoắc Nghị Thần thật sự bị một người đàn ông mê hoặc?
Lúc này, cô mới nghiêm túc đánh giá cái tên mà cô vẫn xem thường kia.
Ngoại hình cũng không tính là đẹp, trong số đám đàn ông mà cô quen biết, người đáng yêu hay thậm chí quyến rũ hơn cậu ta còn có cả tá. Điểm duy nhất đặc biệt, đại khái là khi cậu ta cười lên sẽ khá thu hút, tướng mạo sạch sẽ, có chút ôn hòa trí thức.
Đừng nói đây chính là tiêu chuẩn để Hoắc Nghị Thần rung động ư?
Trong đầu đầy ắp sự không cam lòng, bởi vậy lúc mở miệng lần nữa, lời lẽ không khỏi cay nghiệt hơn: “Phải rồi, cậu cũng chẳng có năng lực gì, chỉ biết từ bỏ hết mọi thứ để chờ đàn ông bao nuôi, đáng bị người ta phỉ nhổ.”
Đối phương cứ như xem không tới sự phẫn nộ của cô, trái lại chỉ nhàn nhạt nói: “Thế thì có sao đâu? Cố gắng cưa đổ y, để y cam tâm tình nguyện nuôi mình, đây chính là năng lực của bản thân tôi. Với lại, tôi chỉ sống vì mình, yêu người tôi muốn yêu thôi.”
Tự dưng, Lục Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, vò mẻ chẳng còn sợ sứt.
Ông đây được trai bao nuôi thì sao nào!
Lời này, vừa ra oai với đối phương, vừa như nói với chính bản thân mình.
Không khí ngột ngạt giằng co thêm một lát nữa, cuối cùng Trần Thi Như thua trận.
Xem ra, cô đã gặp trúng một nhân vật đáng gờm. Cô nên suy nghĩ lại, với thân phận của cô, có cần phải dây dưa không ngớt, để níu kéo một người đàn ông hay không. À, chính xác mà nói, không gọi là níu kéo, mà là cướp đoạt một người đàn ông.
Trần Thi Như móc một cái gương nhỏ trong túi xách ra, trước ánh mắt không hiểu của hai người đàn ông, cô phủ lại lớp trang điểm cho mình, rồi nhìn sang bọn họ, nói: “Hôm nay tôi có hơi loạn một chút, chẳng muốn nói chuyện nhiều với các người. Nghị Thần, vậy chắc dì Tần bên kia cũng không cần tôi nữa, vậy tôi đi đây. Không hẹn gặp lại.”
Dứt lời, cô cầm túi xách lên, đạp giày cao gót coong coong đi mất.
Cứ vậy mà đi?
Sức chiến đấu của vị tiểu thư này thật chẳng ra làm sao.
Chắc có lẽ lần này là may mắn, đụng phải một người phụ nữ có lòng tự trọng quá cao.
Lục Nhiên nói thầm trong lòng, sau đó liền vui vẻ một chút, tư thế lúc bỏ đi của Trần Thi Như quả rất kiêu ngạo, thật khiến cậu có cảm giác như ông chủ nhà mình mới là người bị cho rơi ấy.
Sau đó cậu quay sang nhìn người nãy giờ chỉ quan sát mà không nói kia, phát hiện đối phương chăm chăm ngó mình, chẳng hề chớp mắt, đôi con ngươi đen sâm sẫm, thật giống như muốn hít người ta vào luôn trong ấy.
Lục Nhiên ngẩn ra, rồi đưa tay quơ quơ trước mặt đối phương: “Ông chủ?”
Làm tới lần thứ hai, đối phương mới phát ra âm thanh.
“Ăn xong rồi?”
Đề tài bị dời đi quá đột ngột, Lục Nhiên còn chưa kịp thích ứng, ah một tiếng, kế tiếp gật gật đầu.
Cũng không tính là xong, một bữa cơm ầm ầm sóng dậy, về nhà không tiêu chảy là tốt lắm rồi.
Bất quá, coi như là ăn no.
Lúc ông chủ nhập bọn, đã kêu thêm một bàn đủ sơn hào hải vị, cậu không biết những người khác như thế nào, nhưng cậu đã ăn không ít.
“Vậy đi thôi, tôi tiễn cậu.” Hoắc Nghị Thần nói.
Khi Lục Nhiên xoay người lấy áo khoác, Hoắc Nghị Thần không khống chế được mà khe khẽ vuốt vuốt khóe miệng, nơi đó vẫn còn lưu lại xúc cảm của đối phương rất rõ ràng, ấm áp và mềm mại.
Nhận ra tâm tình của ông chủ tựa hồ rất tốt, bước đi cũng chậm hơn không ít, bộ dáng thích ý giống hệt một con mèo đang tản bộ.
Lục Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy cậu nên tranh thủ chút gì đó cho mình.
“Hoắc tổng.” Lúc tới gần chỗ để xe, Lục Nhiên mở miệng.
“Chuyện gì?” Đối phương quay mặt sang, đôi mắt đen sẫm thấp thoáng dưới ánh đèn đường, có vẻ dị thường nhu hòa.
Lục Nhiên cười cười hỏi: “Chuyện hồi nãy, có phải là tôi đã trợ giúp cho ngài vượt ngoài hạn mức rồi không?”
Cậu bắt gặp ánh mắt đối phương tối sầm xuống, theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm.
“Cậu là nói, nụ hôn kia sao?”
Lục Nhiên lập tức xua tay phủ định, nếu hôn một cái cũng tính tiền, vậy cậu chẳng khác nào bán thân rồi! Cậu chỉ bán nghệ chứ không bán thân nhaaa!
“Tôi là nói, chuyện tôi giúp ngài giải quyết vị tiểu thư đó!” Nghĩ đi đâu vậy!
“Nếu như là nụ hôn đầu, thì đúng là trợ giúp ngoài hạn mức.”
“Ah.” Lục Nhiên không khỏi lùi về nửa bước, trong đầu đột nhiên trống rỗng, chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Cậu rất muốn hỏi, tại sao anh cứ xoắn xuýt chuyện này mãi vậy!
“Tôi…” Sau đó cậu như nhớ tới cái gì, lập tức trợn trắng mắt: “Dĩ nhiên không phải là nụ hôn đầu.”
“Lần thứ hai?” Đối phương buồn cười nhìn cậu, sâu trong đôi mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Lục Nhiên mạnh miệng đáp lại đối phương: “Đúng vậy! Cho nên không phải là nụ hôn đầu, bởi thế không cần phụ trách. Yên tâm đi.”
“Nụ hôn đầu là phải phụ trách sao?”
“Nụ hôn đầu không biết chết ở đâu rồi!”
Sao bỗng dưng cậu lại như đàn bà, trong một buổi tối, ở bãi đậu xe, đứng tranh cãi với ông chủ về vấn đề này cơ chứ!
Nụ hôn đầu của cậu, nếu không nhắc tới, chắc cậu cũng quên mất đất.
Vì ảnh hưởng bởi giáo dục của gia đình, trước kia cậu là một người rất nhàm chán cứng ngắc - đây là lời của một tên đàn ông cưa cậu để SEX nhưng không đạt được mục đích đã nói, bởi vì bọn họ chỉ mới tiến hành đến nắm tay, liền OVER.
Sau đó cậu không tìm thêm bất kỳ người nào nữa.
Và, nụ hôn đầu của cậu…
Chắc vào hai năm trước, cái lần mới vừa vào công ty không lâu, lúc cùng với đối tượng ‘chuẩn bị tìm hiểu’ của cậu chia tay ….
Ah đúng rồi, cái người nọ, ông chủ nhà cậu cũng biết đấy.
Đối phương không thông qua khảo nghiệm của cậu, cho nên cậu liền quyết định chẳng lui tới nữa, ai mà ngờ tới người kia lại chạy tới nơi làm việc để quậy cậu.
Ngày đó, vào lúc hoàng hôn, tại một tiệm cà phê có cửa sổ thủy tinh chấm đất, đối tượng ‘chuẩn bị tìm hiểu’ lôi kéo cậu, ép cậu nói rõ lý do tại sao lại không muốn tiếp tục tìm hiểu nữa. Lúc đó, cậu vì muốn lập tức giải quyết phiền toái này, cho nên thuận miệng đáp rằng cậu đã thay lòng.
Người kia không tin, bảo cậu chứng minh.
Vì vậy cậu liền làm ra một hành động, mà mỗi lần cậu nhớ lại đều hận không thể giết chết đối phương luôn, đó là tiện tay bắt lấy một người đàn ông đi ngang qua phía sau, bảo đối tượng ‘chuẩn bị tìm hiểu’ nhìn cho kỹ, đây chính là kẻ đã làm tôi thay lòng đổi dạ.
Chưa xong, cậu còn đè môi tới, hôn đối phương một cách nồng nhiệt.
Đương nhiên, lúc đó cậu cũng chẳng định hôn sâu như thế. Bất quá, diễn viên quần chúng kia diễn hơi bị nhập tâm, suýt chút nữa đã hôn cậu đến tắc thở luôn.
Lúc đó, trời hoàng hôn không đủ nắng, đối phương lại rất cao, đứng ngược chiều ánh sáng, cậu còn có chút ngộp thở, cho nên không kịp nhìn rõ dáng dấp của diễn viên quần chúng kia ra sao.
----
3 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 16."
Anh diễn viên quần chúng sẽ không phải Thần ca chứ ạ? ╭(╯ε╰)╮
LIKE!!!
Dám cá diễn viên quần chúng đó chính là Hoắc Tổng