CHƯƠNG 15: Đối chọi gay gắt.
Vẫn luôn bình tĩnh mỉm cười, bỗng Lục Nhiên cứ như bị sét đánh, biểu tình nháy mắt cứng lại rồi.
Ở cái thời đại này, giữa đàn ông với nhau, nếu nói là ‘bạn bè’ vậy họa may còn không có gì. Nhưng nếu như nói là ‘bạn trai’, vậy nhất định không có khả năng không có gì!
Ông chủ nhà cậu làm sao vậy, cứ như vậy mà come out à?
Đừng quên phía sau y còn có một vị tiểu thư xinh đẹp nữa nhaaaaaa!
Lại nhìn vị tiểu thư xinh đẹp kia, biểu tình cũng không tốt hơn chút nào so với mình, kinh ngạc đến há hốc miệng ra, đôi môi đỏ mọng bởi vì kinh ngạc quá độ mà nhợt nhạt đi không ít.
Lại nhìn Triệu Húc, trình độ kinh ngạc cũng không kém hơn so với Trần Thi Như.
‘Cư nhiên là Hoắc Nghị Thần!’
Là vị doanh nhân mà tạp chí bọn họ vẫn luôn muốn phỏng vấn, nhưng do trình độ bản thân quá thấp mà không thể tiếp cận được đó ư?
Ngạc nhiên hơn, y lại chính là bạn trai của Lục Nhiên? Sao Lục Nhiên có bạn trai mà không nói cho hắn biết, còn ra đây hẹn ăn cơm với mình nữa chứ? Hắn ôm ý tưởng cứu vớt Lục Nhiên, vậy nên mới cho đối phương thêm một cơ hội nữa. Nhưng đối phương đã có bạn trai, thế quái nào lại còn chơi trò mập mờ với hắn?
Càng đáng giận hơn là, chẳng lẽ Lục Nhiên không biết tạp chí rất muốn phỏng vấn Hoắc Nghị Thần ư? Cậu ta cư nhiên chưa từng nói qua việc này?
Hắn tức giận nhìn sang Lục Nhiên.
Dù sao Triệu Húc vẫn là “cấp trên” của mình, Lục Nhiên cũng không muốn chọc giận đối phương, giờ phải nhanh chóng nghĩ ra cách cứu mình thoát khỏi tình huống này mới được.
Khẽ đảo mắt một cái, cậu vội nhào tới phía Hoắc Nghị Thần, dùng cùi chỏ âm thầm huých cánh tay đối phương, ra vẻ thoải mái nói với Triệu Húc: “Tôi vốn định lát nữa sẽ nói cho anh biết tin tốt này, không ngờ tới lại tình cờ gặp anh ấy ở đây”.
Cậu xoay chuyển tình huống, tựa như chủ nhà mà hỏi Hoắc Nghị Thần: “Hoắc ca, nếu đã gặp, vậy cùng nhau ăn đi.”
Đối phương rất dễ tính, cũng không từ chối.
Vừa nãy, lúc Hoắc Nghị Thần công khai quan hệ của hai người, Lục Nhiên bị dọa đến sợ hãi. Nhưng may là cậu phản ứng kịp, hiểu ra đối phương đang yêu cầu cậu diễn kịch cùng.
Về phần diễn cho ai nhìn…
Lục Nhiên khẽ liếc nhìn sắc mặt càng lúc càng kém của người phụ nữ đứng bên cạnh Hoắc Nghị Thần.
Vị này, chắc chắn là người mà hôm qua ông chủ nhà cậu đã nói, bị mẹ y ép buộc nhét cho.
Nếu ông chủ không sợ người phụ nữ này đi mật báo cho dì Tần, vậy cậu cũng chẳng việc gì phải sợ. Bất quá theo phỏng đoán của cậu, chưa chắc người phụ nữ này sẽ đem mọi chuyện nói ra. Bởi vì, chịu thua một phụ nữ cực kỳ xuất sắc khác, cũng không có gì là lạ. Nhưng thua dưới tay một người đàn ông bình thường như cậu, có lẽ sẽ rất mất mặt.
Xem ra, cậu không chỉ đóng vai người yêu thu phục cha mẹ ông chủ, mà còn phải cùng ông chủ giả bộ âu yếm, đem những con ruồi cái xung quanh y đánh đuổi đi hết.
Số lượng nhiệm vụ lại gia tăng, cũng không biết có tăng thêm tiền lương hay không.
Thời điểm Hoắc Nghị Thần bắt đầu ngồi xuống, không khí của nhà ăn này, nhất là xung quanh bốn người, rõ ràng có chút gì đó rất khác thường .
Sau đó, toàn bộ nhân viên phục vụ đều được thay đổi, tay chân càng thêm nhanh nhẹn nhẹ nhàng, lúc bày biện chén đĩa không hề phát ra tiếng vang. Âm nhạc cũng chuyển thành nhạc nhẹ, còn biểu diễn cả đàn vi-ô-lông.
Lục Nhiên thầm giật mình, xem ra hôm nay lại dựa hơi ông chủ mà hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt rồi.
Hoắc Nghị Thần đã ngồi bên cạnh Lục Nhiên, vậy Trần Thi Như không thể không ngồi cạnh người đàn ông đeo gọng kính thẫm màu nọ.
Rất nhanh, Lục Nhiên liền thoát khỏi loại cảm giác như ngồi trên bàn chông lúc ban đầu, bắt đầu hưởng thụ loại đãi ngộ hiếm có này.
Hoắc Nghị Thần tựa hồ muốn chọc giận người phụ nữ kia, cho nên vẫn luôn chăm sóc cậu, còn tự mình cắt nhỏ phần bít tếch trên đĩa cậu.
Lục Nhiên nghĩ thầm rằng, đĩa thịt này mà đem bán đấu giá, cậu cũng có thể kiếm không ít tiền đi.
“Suy nghĩ cái gì vậy? Chuyên tâm ăn đi nào.” Một giọng nói truyền vào bên tai, trầm thấp dễ nghe xen lẫn sự cưng chiều rõ rệt. Khoảng cách của nó gần đến nỗi cậu mơ hồ như cảm giác được cái nóng bỏng từ trong hơi thở y phả ra.
Lục Nhiên cố nén không cho bản thân trợn trắng mắt, nghĩ thầm rằng ông chủ nhà cậu diễn kịch cũng không thua kém chút nào. Xem xem biểu hiện quả đúng lúc đúng chỗ, mặt của vị tiểu thư đối diện đều tức đến phát xanh rồi kia.
Kẻ đầu tiên ngồi không yên đó chính là Triệu Húc, bất quá hắn đã từ trong nỗi tức giận khôi phục lại thần thái ban đầu, thể hiện dáng vẻ của phần tử trí thức mà hắn vốn có.
Hắn tích cực tiếp cận Hoắc Nghị Thần, cũng bày tỏ ý tứ tạp chí của bọn họ muốn phỏng vấn y. Bất quá từ sau khi ngồi xuống tới giờ, người ta vẫn chẳng hề để ý đến hắn.
Tự cảm thấy không mấy hay ho, Triệu Húc đứng dậy nói: “Tôi còn có việc phải làm, tôi xin đi trước. Lục, buổi tối liên lạc sau.” Ném ‘kẻ dự bị’ như Lục Nhiên là nhỏ, câu được con cá lớn như Hoắc Nghị Thần mới là quan trọng.
Hắn phải nghĩ biện pháp xuống tay từ chỗ Lục Nhiên, tranh thủ cơ hội để phỏng vấn được Hoắc Nghị Thần.
Nhìn bộ dáng của Triệu Húc, liền biết đối phương đã không xem hắn như bạn giường dự bị nữa, điều này làm cho Lục Nhiên thoải mái hơn không ít, gật gật đầu, “Được —— ”
Nói còn chưa dứt lời, mặt đã bị ông chủ xoay qua một bên, đối phương cười như không cười mà nhìn cậu nói: “Buổi tối em đâu có dư thời gian, đúng không?”
Chất giọng của đối phương trầm thấp êm tai, mang theo sự mê hoặc thản nhiên, ý tứ hàm xúc, tạo nên một câu nói rất là mờ ám. Lục Nhiên bị y làm cho bối rối, không thể kịp thời phục hồi tinh thần lại được.
“Hoắc ca”, một người đối diện khác rốt cục cũng ngồi không yên, “Cậu ta chính là người mà anh nói?”
Hoắc Nghị Thần buông Lục Nhiên ra, chuyển mắt sang nhìn Trần Thi Như, gật gật đầu.
“Anh chưa nói cậu ta là đàn ông.”
“Tôi cũng chưa nói em ấy là phụ nữ.”
“Dì Tần sẽ không đồng ý.”
“Điều này cũng chẳng nhọc cô quan tâm.”
Thấy không có ai thèm để ý tới mình, Triệu Húc xám xịt đi ra tính tiền, tuy nhiên lại được báo rằng đơn này đã có người trả rồi.
Hắn quay đầu lại, nhìn người đàn ông chất lượng cao đang cúi đầu bình thản ung dung ăn cơm kia, dần dần đoán được chuyện gì đang xảy ra giữa ba người bọn họ. Trong lòng thầm than xui xẻo, sao để hắn gặp phải chuyện như vầy cơ chứ.
Tần Dĩnh không ở đây, tất nhiên Hoắc Nghị Thần sẽ không dễ nói chuyện như khi ở nhà. Tuy rằng vẫn giữ vững phong độ của một phái nam, nhưng chỉ đối với mỗi một mình Lục Nhiên mà thôi.
Lục Nhiên đè nén trái tim đang bùm bùm như đánh trống của mình lại, thầm mắng bản thân không chuyên nghiệp, tại sao có thể bị diễn xuất của ông chủ mê hoặc đến phát ngốc, để ông chủ một mình độc diễn!
Cậu nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp vốn có, rất tự nhiên mà kéo đĩa của đối phương qua, cũng học bộ dáng lúc nãy của y, cắt bít tếch thành những miếng nhỏ vừa miệng.
Loại sự tình này, nếu Hoắc Nghị Thần không làm, cậu thật chẳng biết nó còn chứng tỏ được sự thân mật của đôi bên. Dù sao trong thực tiễn, cậu vẫn chỉ là một chú chim non. Đương nhiên, ngoài miệng cũng không thể rảnh rỗi.
“Trần tiểu thư, xin chào, tôi là Lục Nhiên.”
“Tôi không muốn biết tên cậu là gì.” Trần Thi Như chán ghét nhíu mày, hạng người vô danh bừa bãi này, không có tư cách cùng cô xưng tên họ.
“Cô vẫn nên biết thì tốt hơn, để tránh sau này nhớ lại, ngay cả thua trong tay ai cũng không biết.”
“Ý của cậu là, tôi thua cậu?” Trần Thi Như không thể tin mà hỏi lại.
“Đúng vậy”, Lục Nhiên nâng nâng mí mắt, lộ ra một nụ cười mà cậu tự nhận cũng không tệ lắm, “Tôi ở cùng Hoắc ca đã được nửa năm rồi, rốt cuộc anh ấy thích nam hay là nữ, tôi biết rất rõ.”
Đối phương vừa nghe xong, mặt tức thời đỏ rực, không biết là do tức giận hay là vì xấu hổ.
“Hoắc Nghị Thần, anh không sợ bị người khác biết sao?” Trần Thi Như không muốn nói chuyện với tên chướng mắt này nữa, ngược lại đi hỏi Hoắc Nghị Thần.
“Đây chẳng phải là bí mật gì.” Hoắc Nghị Thần không cho là đúng.
Nếu ai đó thật sự có hứng thú đối với đời sống riêng tư của y, vậy từ biểu hiện ngày thường thôi cũng phỏng đoán được bảy tám phần rồi. Chứ không, sao có người đưa tặng đàn ông cho y.
Y cũng không sợ hình ảnh thân mật giữa mình và Lục Nhiên bị lan truyền, tuy rằng nhà hàng này không do y mở, nhưng dù sao ông chủ của nó cũng chẳng dám đắc tội y.
“Vậy còn cha mẹ anh, anh cũng không sợ?”
Hoắc Nghị Thần cầm bàn tay chưa kịp cắt xong miếng thịt bò của Lục Nhiên, nhẹ siết lấy và nói: “Sắp tới, tôi định thẳng thắng với bọn họ chuyện này.”
Sắc mặt Trần Thi Như càng lúc càng đen.
Cô biết, hôm nay Hoắc Nghị Thần đồng ý đi dùng bữa với mình, toàn là nhờ Tần Dĩnh vừa đấm vừa xoa.
Nhưng cô không quan tâm, chỉ cần cho cô đầy đủ cơ hội, cô tin chắc cô có thể bắt được người đàn ông này.
Vậy mà mới vừa ra khỏi cửa, đối phương liền nói với cô, y đã có người yêu. Còn thẳng thừng bảo rằng do cha mẹ không đồng ý người nọ, cho nên mới kéo cô vào trong mớ hỗn loạn này. Hiện rất mong cô thứ lỗi.
Tuy nhiên rất nhanh cô đã nắm được tình hình, nếu cha mẹ Hoắc Nghị Thần không đồng ý người nọ, có nghĩa là điều kiện của người nọ không tốt bằng chính mình. Như vậy cô vẫn còn hi vọng, cho nên cô chưa có nổi giận.
Bất quá, lỡ như Hoắc Nghị Thần quả thật là một kẻ đồng tính luyến ái, xem ra phần thắng của cô không nhiều. Bởi, dù sao giới tính của cô cũng không thể nào thay đổi được.
Nhưng cô vẫn không cam lòng.
Một người đàn ông chất lượng tốt như vậy, sao lại đi yêu một tên đàn ông khác cơ chứ?
Hơn nữa, còn là một tên kiêu căng vênh váo!
Gia giáo của cô rất tốt, điều này khiến cô chẳng thể tùy tiện đứng lên gào thét, tuy nhiên cô cũng không để cho tên đàn ông kia yên ổn.
“Lục Nhiên phải không? Cậu có biết nhà tôi và nhà Hoắc gia có giao tình vài chục năm, tôi và Hoắc ca cũng xem như là thanh mai trúc mã.”
Lục Nhiên nghe thấy tên của mình, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Trần Thi Như.
“Tôi có thể khẳng định cho cậu biết, những gia đình cao quý như chúng tôi, sẽ chẳng bao giờ cho phép một người bình thường như cậu bước chân vào. Chưa tính cậu là đàn ông, cho dù cậu là một người phụ nữ xinh đẹp, cậu cũng không có bất cứ cơ hội nào cả.”
Lục Nhiên thấy Hoắc Nghị Thần không nói lời nào, biết là đối phương làm biếng, đem vấn đề khó nhằn này ném cho mình .
Lục Nhiên đành phải mỉm cười tiếp chiêu: “Thời đại thay đổi rồi cô à, sao cô biết Hoắc gia sẽ không chấp nhận tôi?”
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho dì Tần ngay, dì ấy mà biết chuyện, sẽ tức khắc khiến cho cả nhà cậu không còn chỗ đứng trong xã hội này nữa.”
Trái tim Lục Nhiên mạnh nhảy dựng, cậu biết, Trần Thi Như đang nói thật.
Nếu có một ngày, cậu ép cho Tần Dĩnh nóng nảy, chỉ sợ đối phương sẽ như lời Trần Thi Như, đá đổ bát cơm của cha mẹ cậu.
Hoắc Nghị Thần ở một bên không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Nhiên, trong mắt thản nhiên hiện lên ánh sáng nhu hòa.
Y muốn biết, Lục Nhiên sẽ đáp trả như thế nào.
Nhưng cô vẫn không cam lòng.
Một người đàn ông chất lượng tốt như vậy, sao lại đi yêu một tên đàn ông khác cơ chứ?
Hơn nữa, còn là một tên kiêu căng vênh váo!
Gia giáo của cô rất tốt, điều này khiến cô chẳng thể tùy tiện đứng lên gào thét, tuy nhiên cô cũng không để cho tên đàn ông kia yên ổn.
“Lục Nhiên phải không? Cậu có biết nhà tôi và nhà Hoắc gia có giao tình vài chục năm, tôi và Hoắc ca cũng xem như là thanh mai trúc mã.”
Lục Nhiên nghe thấy tên của mình, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Trần Thi Như.
“Tôi có thể khẳng định cho cậu biết, những gia đình cao quý như chúng tôi, sẽ chẳng bao giờ cho phép một người bình thường như cậu bước chân vào. Chưa tính cậu là đàn ông, cho dù cậu là một người phụ nữ xinh đẹp, cậu cũng không có bất cứ cơ hội nào cả.”
Lục Nhiên thấy Hoắc Nghị Thần không nói lời nào, biết là đối phương làm biếng, đem vấn đề khó nhằn này ném cho mình .
Lục Nhiên đành phải mỉm cười tiếp chiêu: “Thời đại thay đổi rồi cô à, sao cô biết Hoắc gia sẽ không chấp nhận tôi?”
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho dì Tần ngay, dì ấy mà biết chuyện, sẽ tức khắc khiến cho cả nhà cậu không còn chỗ đứng trong xã hội này nữa.”
Trái tim Lục Nhiên mạnh nhảy dựng, cậu biết, Trần Thi Như đang nói thật.
Nếu có một ngày, cậu ép cho Tần Dĩnh nóng nảy, chỉ sợ đối phương sẽ như lời Trần Thi Như, đá đổ bát cơm của cha mẹ cậu.
Hoắc Nghị Thần ở một bên không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Nhiên, trong mắt thản nhiên hiện lên ánh sáng nhu hòa.
Y muốn biết, Lục Nhiên sẽ đáp trả như thế nào.
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 15."
Woah liền 1 chặp ra 2 chap luôn, tui cứ tưởng nhà mình drop bộ này rùi chớ. Tks Đào Đào nhé 5ting!!!
P/S: Chap 13 trên mục lục bị dẫn link sai đấy
LIKE!!!