"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 14.




CHƯƠNG 14: Gặp gỡ ngoài ý muốn.

Ngoài công việc ở công ty hiện tại, Lục Nhiên còn làm thêm việc khác nữa. Cậu đang là biên tập của tạp chí Bán Nguyệt, một tạp chí hạng hai ở thàng phố D.

Tạp chí 1 tháng ra 2 lần, hơn nữa khâu cậu phụ trách không nặng nề lắm, cho nên áp lực cũng chẳng tăng thêm bao nhiêu. Cậu chỉ cần tận dụng thời gian rảnh rỗi tìm người viết bản thảo, sau đó chờ về nhà chỉnh chu lại, sửa lỗi chính tả, sắp xếp bài rồi cho đăng báo là xong. Công việc này tiền lương chẳng cao, nhưng tiện lợi ở chỗ là không cần cậu đến tòa soạn trình diện.

Mà Lục Nhiên luôn luôn nộp bài đúng hạn, cho nên chủ biên Triệu đối với cậu cũng rất dễ tính.

Bất quá Lục Nhiên biết, người kiêm chức biên tập ở tạp chí Bán Nguyệt cũng không phải là ít, do đó cậu cũng chẳng việc gì phải ngượng ngùng, yên tâm thoải mái cầm lấy tiền lương từ công việc thứ hai này.

Giờ đột nhiên phải làm số đặc biệt, lượng công việc của Lục Nhiên tăng lên, tranh thủ chưa tới giờ làm, cậu liền tìm mấy người tác giả có uy tín và cách hành văn không tệ.

Cậu đăng nhập một nick QQ khác.

Biên tập Lục Nhiên: Nghênh tỷ tỷ, Bán Nguyệt muốn làm số đặc biệt 315, có hứng thú viết bài bình luận về tác phẩm không?

Biên tập Lục Nhiên: Trương ca, 315 sắp xuất bản, đơn vị anh có kế hoạch cụ thể gì chưa? Viết một bài tư liệu nhỏ được không?

Biên tập Lục Nhiên: Người đẹp, viết một bài về 315 đi, nội trong 8 tiếng đó. Nhanh lên chút.

Lục Nhiên tung lưới ra, sau đó ngồi đợi thu hoạch, công việc còn lại đành phải chờ tới khi về nhà rồi làm tiếp.

Hẹn bản thảo đối với cậu không khó, bởi vì thành phố D có rất nhiều xí nghiệp cần hoàn thành nhiệm vụ báo chí*. Cho nên《 Bán Nguyệt 》vừa chuẩn bị xuất bản, các phóng viên đã chen chúc nhau ùa tới. Thậm chí có người còn gặp riêng cậu, năn nỉ cậu gửi bài giùm.

Điều khó khăn duy nhất, là đột nhiên gia tăng lượng công việc. Nếu như bài nộp lên có chất lượng không cao, cậu đành phải tự mình viết bản thảo, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.

Cách ngày 15 tháng 3 chỉ còn một tuần, dù Lục Nhiên mắc bệnh rề rà, cũng phải cố gắng cày cục chăm chỉ.

Tuy rằng nick QQ trên máy tính đã đăng xuất, nhưng điện thoại di động vẫn còn treo online. Lúc này, màn hình di động sáng lên, cho thấy có người muốn nói chuyện phiếm với cậu

Nếu đơn thuần là nói chuyện phiếm, cậu sẽ không tiếp. Nhưng trông thấy là tổng biên tập nhắn tin tới, cậu chỉ có thể mở ra nhìn một chút.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Lục, thế nào, có kịp không?

Biên tập Lục Nhiên: Cũng không có vấn đề gì, còn vài phần, nhưng cũng sắp hoàn thành.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Vậy được, tôi rất yên tâm phía bên cậu, những người khác tôi còn phải thúc giục thêm nữa nè. Bọn họ vừa nghe tôi thông báo rằng muốn làm số đặc biệt, liền oán hờn khắp nơi.

Biên tập Lục Nhiên: Ủng hộ tổng biên tập Triệu vô điều kiện!

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, qua một phút đồng hồ mà vẫn không thấy trả lời lại, Lục Nhiên tưởng đâu rằng đã kết thúc cuộc trò chuyện, đang định để điện thoại di động xuống, bất ngờ màn hình lại sáng lên.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Ha ha, buổi tối cậu có rảnh không?

Biên tập Lục Nhiên: Buổi tối? Tạm thời không bận bịu gì, làm sao?

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Mời cậu ăn cơm, bày tỏ lòng biết ơn.

Biên tập Lục Nhiên: Không cần, thực ra cũng chẳng tăng thêm bao nhiêu lượng công việc đâu.

Tổng biên tập Triệu của Bán Nguyệt: Coi như cho tôi một ít mặt mũi đi, bình thường ở tạp chí không chạm mặt, ăn một bữa cơm với cậu cũng chẳng được nữa sao?

Lục Nhiên không có biện pháp, chỉ có thể đáp ứng đối phương cùng nhau ăn bữa cơm này.

Hai người liền hẹn thời gian và địa điểm.

Triệu Húc luôn cho Lục Nhiên cảm giác rất kỳ lạ, bởi thế cậu không muốn cùng đối phương tiếp xúc quá nhiều.

Triệu Húc và cậu là cùng một loại người, về mặt tính hướng. Cậu biết rõ.

Nhưng cậu thực sự không thích cái loại cảm giác như gần như xa ấy.

Người kia, nếu nhớ liền thân mật với cậu. Còn nếu không nhớ, dăm bữa nửa tháng ngoại trừ công việc thì một chút liên lạc cũng chẳng có.

Giả sử đây là lạt mềm buộc chặt, vậy cậu quả thực chơi không nổi.

Thế nhưng mỗi khi đối phương mượn cớ, nửa mời nửa ép buộc như thế này, cậu lại không thể nào từ chối được.

Dù sao giữa hai người chẳng nảy sinh vấn đề gì, thậm chí cả chút xíu mờ ám cũng không, hẹn gặp mặt chỉ toàn là do khía cạnh công việc, cậu thực sự rất khó mở miệng từ chối.

Trước khi hết giờ làm việc, cậu đã lần lượt nhận được bản thảo hồi âm, đều xem như đạt được yêu cầu đề ra, bởi thế tâm lý cậu cũng có phần thả lỏng hơn.

Địa điểm gặp mặt là ở một nhà hàng cơm Tây tĩnh lặng.

Là người có học, Triệu Húc rất thích sự tao nhã, ví dụ như khi tất cả mọi người uống bia, hắn lại uống rượu vang đỏ.

Ngoại trừ khoái học làm sang, những phương diện khác, trái lại cũng không tồi.

Hai người ngồi chung một bàn, Lục Nhiên tùy tiện gọi vài món, liền bắt đầu nghe tiếng đối phương bàn luận về chính sách quốc gia, về lãnh đạo đất nước. Bảo cái gì là triết lý nhân sinh, cái gì là an ninh xã hội.

Lục Nhiên vờ như nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra mọi sự chú ý cậu đều dồn hết vào dao nĩa và đĩa thịt bò bít tếch trên bàn.

“Cậu có ước mơ gì?’ Nói xong về 'giấc mộng đất nước', Triệu Húc đem suy nghĩ bay xa kéo trở về, hỏi Lục Nhiên.

Lục Nhiên miệng nhai thịt, suy nghĩ một chút, nói: “Sống cuộc sống mà tôi muốn.”

“Cậu muốn sống như thế nào?” Hình như đối phương cảm thấy rất hứng thú với đề tài này.

“Ừm….”. Lục Nhiên để dao nĩa xuống, “Tiền tiêu không hết, chẳng phải làm việc. Sau đó đi du lịch khắp nơi, nâng cao tầm hiểu biết.”

“Ước mơ rất tốt.” Triệu Húc nói, “Nhưng cũng rất xa vời.”

Triệu Húc đeo gọng kính thẫm màu, cả người lộ ra một luồng phong cách cổ hủ. Bất quá vì theo trào lưu, quần áo trên người hắn lại khá thời trang. Đây là ấn tượng đầu tiên hắn mang đến cho người khác, một người rất tao nhã và trí thức.

Nhưng ở trong mắt Lục Nhiên, bộ dáng khác người của Triệu Húc thật không ra làm sao.

Học vấn chẳng tính là cao, cũng chẳng nắm bắt tốt xu hướng thời trang. Cả hai thứ đều muốn đạt được, nhưng cuối cùng lại chẳng làm tốt cái nào cả. Nom xem rất là lố bịch.

Cậu không thích gặp mặt Triệu Húc, chủ yếu là do thái độ của đối phương đối với mình.

Hắn có chút kênh kiệu ngạo mạn, cho rằng không ai có thể hơn hắn. Bởi thế thỉnh thoảng mập mờ hai ba câu với cậu, giống như là thương hại, chờ cậu chủ động ngã vào lòng.

Và cậu, cho dù cô đơn tới già, cũng sẽ không bao giờ thích loại người như vậy.

Hơn nữa, không phải là không có người theo đuổi cậu, thậm chí người ta hơn hẳn Triệu Húc kia. Sở dĩ đến nay cậu vẫn còn độc thân, chẳng qua chỉ là yêu cầu của cậu tương đối đặc biệt, quá lý tưởng hóa mà thôi! Dù vậy, cũng không đến lượt cái thể loại khác người như Triệu Húc.

Tuy Lục Nhiên dồn hết sự chú ý để nghịch điện thoại, bất quá bề ngoài cũng không có nửa điểm thất lễ với đối phương.

Lúc đối phương ra ám hiệu với cậu, muốn việc tiếp xúc giữa bọn họ có thể tiến thêm một bước, Lục Nhiên liền làm bộ ngây thơ coi như không hiểu ý hắn, khiến cho đối phương tức giận đến nỗi lộ ra vẻ mặt đáng tiếc ‘Thảo nào vẫn độc thân’.

Đoán chừng đã qua hơn mười mấy phút, bữa cơm này chắc có thể kết thúc được rồi, ngực Lục Nhiên bắt đầu tung hoa reo hò.

Đúng lúc này, cậu trông thấy một nam một nữ đi vào cửa.

Bởi vì dung mạo của hai người kia thực vô cùng xuất sắc, cho nên cậu theo bản năng mà liếc một cái. Kết quả phát hiện, thế nhưng lại là ông chủ của mình!

Lục Nhiên vội giả bộ không phát hiện, hơi khẽ nghiêng đầu, để tránh đối phương nhìn thấy mình. Nhưng rất tiếc, đã chậm một bước.

Người kia dẫn theo một người phụ nữ, hướng về phía này đi tới. Mặc dù Lục Nhiên muốn an ủi mình rằng ông chủ chỉ tiện đường xượt ngang, nhưng khi đối phương dừng lại bên cạnh bàn, cậu liền không thể nào tiếp tục rúc đầu làm đà điểu nữa.

“Nhiên Nhiên, bạn của em à?”

Người đàn ông đứng trước mặt cậu, mở miệng cất cao giọng nói.

“Ah….” Lục Nhiên suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Ừ!”

Cậu rất ít khi gặp phải loại tình huống làm cho cậu thật không biết nên trả lời ra sao như vầy.

Dưới cái nhìn của cậu, Triệu Húc chưa đến mức được xem như là bạn. Còn lý do cậu lúng túng, là vì cậu không có cách nào giới thiệu với đối phương, nói người này là tổng biên tập của cậu. Bởi, người đàn ông cao lớn trước mặt, mới đúng là ông chủ chân chính trả lương hàng tháng cho cậu.

Cậu chỉ sợ đem phần công việc thứ 2 nói ra, phần công việc thứ 1 sẽ bị tước mất.

Đáy mắt Hoắc Nghị Thần thoáng qua vẻ kỳ quái.

Phản ứng của Lục Nhiên làm cho y khá bất ngờ, cũng cảm thấy rất hứng thú.

Tiếp xúc mấy ngày nay, bất kể là đột nhiên thân mật như người yêu, hay là bất ngờ thân thiết như bạn bè, thì biểu hiện của người này đều rất thành thạo. Chưa từng giống như vừa rồi, chỉ có trả lời vấn đề là ‘bạn’ hay không, mà cũng do dự trước sau.

Hắc Nghị Thần híp mắt, chẳng lẽ là…

Có vẻ như đoán được Hoắc Nghị Thần nhất định sẽ nghĩ sai, Lục Nhiên lập tức ngăn cản suy nghĩ của đối phương lại, “Chỉ là bạn bè.”

Xin anh, đừng hỏi, hiểu thế đủ rồi.

Cậu dùng ánh mắt để truyền đạt lời muốn nói.

Vừa nghĩ tới việc có người phỏng đoán mình và Triệu Húc là mối quan hệ kia, cậu thật muốn nôn ghê gớm, quả là không có cách nào tiếp nhận được.

“Lục, vị này là…” Triệu Húc nhìn người trước mặt, cảm thấy có chút quen quen, nhưng hắn xác định là hắn chưa gặp qua, cũng chưa từng phỏng vấn qua.

Lục? Xưng hô vừa mới mẻ vừa độc đáo, lại vô cùng thân thiết.

Hoắc Nghị Thần bắt tay với đối phương, lễ phép khiêm tốn mỉm cười nói: “Hoắc Nghị Thần, Nhiên Nhiên… Bạn trai.”

----
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 14."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info