Còn 120 chương nữa hoàn rồi >////<
Chương 230: Thượng Cổ Bí Cảnh (14) – Đầm lầy đen (Hắc Sắc Chiểu Trạch).
Âm Tế Thiên nghe Bắc Minh hét lên đầy lo lắng, phản ứng đầu tiên chính là muốn sử dụng thuấn di rời khỏi lưng Khế ước thú.
Nhưng không ngờ tới, thân thể hắn như bị thứ gì đó hít chặt, khiến hắn không thể nào động đậy!
Âm Tế Thiên quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp cái long quyển phong của mấy hôm trước đang ở trên không xoay mòng mòng, ngay trung tâm của nó là một lỗ đen chẳng thấy đáy. Bắt gặp cảnh này, ai cũng không khỏi hốt hoảng!
Hắn còn chưa kịp giãy dụa, cả người đã bị hút mạnh vào trong long quyển phong!
Thời điểm đó, Âm Tế Thiên ngó thấy mọi người xung quanh cũng giống như hắn, bị hút luôn!
Bắc Minh ngơ ngác nhìn cảnh ấy, trong lòng hoảng hốt, ánh mắt nhất thời đỏ lên, con ngươi hằn lên vô số tơ máu. Y gấp rút xông lên, tuy nhiên, bị Bắc Thần đứng bên cạnh chặn lại!
Bắc Minh quay đầu giận dữ hét: “Làm gì đó?”
Đây là lần đầu tiên Bắc Thần thấy Bắc Minh điên cuồng đến như vậy, không khỏi sửng sốt!
Lúc trước, mỗi khi chạm mặt Bắc Minh, y đều là một bộ dáng thong dong lạnh nhạt, tao nhã tôn quý, sẽ không vì bất kì chuyện gì mà tỏ vẻ sốt ruột. Nhưng hiện tại, y tựa như một đầu sư tử bị quấy nhiễu khỏi giấc ngủ mê, giận dữ tới điên cuồng!
Bắc Thần vội lấy lại tinh thần, nói: “Ngươi đừng có gấp, long quyển phong kia chỉ là một cánh cửa truyền tống!”
Bắc Minh vừa nghe, hơi khẽ thu lại thất thố cùng giận dữ, hỏi: “Là ý gì?”
Bắc Thần giải thích: “Ta đã từng bị hút vào đó, khi ấy ta còn tưởng chết chắc rồi! Không ngờ tới, ta bị quăng đến một nơi xa lạ. Kế tiếp, lại bị nó kéo sang chỗ này, mới có thể may mắn gặp được cha ngươi cùng với bọn người Chấp Pháp trưởng lão.”
Bắc Minh đưa mắt nhìn long quyển phong đang dần dần biến mất, lạnh mặt, trầm giọng hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
Y sợ nó giống cái động đen vừa rồi, người nào rơi vào đó, đi ra chỉ còn là nhúm xương trắng!
Bắc Thần tức giận lườm y một cái: “Bộ ngươi tưởng ta dư hơi lắm hay sao mà đem chuyện này ra đùa giỡn? Nếu vừa rồi ngươi xông lên, chưa chắc có thể rơi xuống cùng một chỗ Tịch Thiên đâu. Đến lúc đó, chỉ sợ hai người các ngươi còn bị tách xa hơn! Cho nên, hiện tại chúng ta phải tìm cách đi qua Vùng đất của những oan hồn kia! Không chừng ở đằng trước, chúng ta có thể gặp được Tịch Thiên!
Bắc Minh im lặng nhìn chỗ trống mà ban nãy Âm Tế Thiên đứng!
Đội ngũ có hơn trăm người, giờ chỉ còn y và Bắc Thần. Hơn nữa, long quyển phong đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, y cũng chẳng biết đi đâu mà tìm Tịch Thiên. Chỉ còn mỗi cách này, tin tưởng lời Bắc Thần nói, tin tưởng Tịch Thiên đang ở đằng trước đợi mình!
Bắc Minh ném Khu Quỷ phù trên tay cho Bắc Thần, xoay người, triệu hồi một Khế ước thú khác ra!
“Đợi lát nữa chúng ta cùng ngồi chung một Khế ước thú, hai bên có thể chiếu ứng lẫn nhau!”
“Ừm!”
Bắc Thần nhìn Bắc Minh, thầm thở phào một hơi!
Lời ban nãy hắn nói với Bắc Minh quả là sự thật, tuy nhiên chỗ bị quăng tới lại hung hiểm vô cùng, chẳng biết một phàm nhân như Tịch Thiên có thể bình an vượt qua, bình an về tới đây hay không nữa.
Bắc Thần dán Khu Quỷ Phù lên trên thân kiếm, đâm vào thân thể của đám oan hồn, rồi rút mạnh ra!
Tuy nhiên, oan hồn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, vẫn đứng tại chỗ gào thét với bọn họ!
Bắc Thần nhíu chặt mày: “Ta thấy, nhất định vấn đề nằm ở chỗ thanh kiếm!”
Bắc Minh lạnh mắt nhìn đám oan hồn phía trước: “Ngươi cứ yên ổn ngồi trên lưng Khế ước thú đi! Oan hồn cứ để ta chém!”
Bắc Thần cười nói: “Vậy vất vả cho ngươi rồi!”
May một nỗi Bắc Minh chỉ cần đâm vào, là có thể khiến oan hồn tiêu tan. Chứ nếu không, chẳng biết một người như y phải chém tới khi nào!
Hai người ngồi trên Khế ước thú, vọt vào bên trong lá chắn!
Oan hồn bên trong ấy lập tức trở nên điên cuồng, nhào về phía bọn họ, chính xác mà nói, là nhào về phía Khế ước thú và Bắc Thần. Bất quá, đều bị Bắc Minh từng con từng con một chém giết, oan hồn theo mũi kiếm hóa thành một làn khói đen!
Lúc ban đầu Bắc Thần còn chưa chú ý chuyện này, mãi đến khi bọn họ chạy vào Vùng đất của những oan hồn được một chén trà nhỏ, hắn mới phát hiện ra rằng, oan hồn không hề công kích Bắc Minh.
“Minh tiểu tử, có phải trên người ngươi có mang pháp bảo đuổi quỷ hay không?”
“Không có!”
Bắc Thần nghi hoặc: “Thật kỳ lạ!”
Bắc Minh buồn bực không lên tiếng, chỉ chăm chú chém oan hồn. Lúc này, trong lòng y đang bận lo lắng đến an nguy của Âm Tế Thiên, cho nên không có tâm tình đi tìm hiểu lý do tại sao oan hồn lại không công kích mình.
---
Bên kia, sau khi Âm Tế Thiên bị hút vào trong long quyển phong, cảnh vật trước mắt nháy mắt biến thành một màu tối đen.
Bất quá, trên thân không có cảm giác đau đớn gì, hắn suy đoán hẳn là mình không có bị long quyển phong ăn tươi nuốt sống!
Ước chừng qua khoảng một nén hương, đôi mắt dần dần nhìn thấy một ít ánh sáng, theo sát đó, cả người chậm rãi đáp xuống.
Âm Tế Thiên nhìn địa phương không sáng hơn là bao so với long quyển phong này, mày khẽ nhíu.
Sắc trời trên đỉnh đầu hắn âm u, giống như đã vào khuya, dưới lòng bàn chân, lại là một cái đầm lầy đen hôi thối lầy lội. Nhờ đó mà toàn bộ không gian, có vẻ như gia tăng thêm sự thối nát hủ bại!
Âm Tế Thiên cảm thấy cực kỳ may mắn khi hắn rơi vào một đỉnh núi, chứ không phải là đầm lầy phía dưới.
Hắn ngửi được một mùi khác thường, nhanh tay bịt mũi lại: “Thật thối!”
“Mùi hôi thối này có chứa kịch độc!” Phía sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn.
Nghe tiếng, Âm Tế Thiên vội vàng xoay qua, chỉ thấy một người dính đầy thân sình đen, đi ra từ phía sau tảng đá.
Bởi vì sắc trời quá mức âm u, cho nên hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương!
Thẳng đến khi đối phương đi đến trước mặt hắn, đưa một viên đan dược cho hắn, hắn mới phát hiện người mà cả thân đầy sình lầy này, chính là Huyền Ngọc trưởng lão bị mất tích mấy ngày trước.
Âm Tế Thiên nhìn Huyền Ngọc trưởng lão đã mất đi vẻ ngăn nắp gọn gàng thường thấy, thay vào đó là sình đen dính khắp mặt, đáy mắt không khỏi xẹt qua một tia phức tạp. Bất quá, hắn vẫn nhếch khóe miệng, trào phúng nói: “Ta còn tưởng ngài đã bị Thực Yêu cấp cao nuốt vào vụng rồi chứ!”
Huyền Ngọc trưởng lão nhét đan dược vào tay hắn, mỉa mai nói: “Ta còn chưa ngu ngốc đến mức đi liều mạng với Thực Yêu cấp cao!”
Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày, bỏ đan dược vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Đan dược mà ngài đưa chắc không có vấn đề gì chứ?”
Huyền Ngọc trưởng lão trừng hắn một cái: “Không độc chết ngươi được đâu!”
Âm Tế Thiên xùy một tiếng, chuyển mắt nhìn xung quanh, dùng thị giác quan sát. Tuy hắn có thể quét đến cảnh vật ngoài đó ngàn dặm, nhưng lại không tìm được lối ra!
“Sao ngài tới được đây?”
Huyền Ngọc trưởng lão đi lướt qua hắn, nói: “Ngươi tới làm sao, thì ta cũng tới như vậy!”
Ngày đó, bà biết tu vi của mình không bằng Thực Yêu cấp cao, cho nên sau khi bọn Âm Tế Thiên chạy đi, bà cũng tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng không ngờ, lúc bà mới vừa xoay người, lại bị hút mạnh vào trong long quyển phong, kế đó bà bị quẳng tới đầm lầy đen này!
Âm Tế Thiên đứng sau lưng bà, tò mò hỏi: “Chỗ này chỉ có hai người chúng ta?”
Huyền Ngọc trưởng lão hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi còn nhìn thấy người thứ ba?”
“Thế nhưng, lúc ấy có hơn trăm người bị hút vào trong long quyển phong cùng với ta. Cớ gì, chỉ còn có mình ta rơi xuống đây!”
“Ta không nhìn thấy những người khác, chỉ nhìn thấy một mình ngươi từ trên không trung đáp xuống!”
Âm Tế Thiên thấy không thể hỏi được gì từ Huyền Ngọc trưởng lão nữa, đành phải đem đề tài quay lại trên người bà: “Tại sao ngài lại chật vật như vậy?”
Huyền Ngọc trưởng lão thâm ý liếc hắn một cái: “Đợi lát nữa, ngươi sẽ biết ta vì cái gì lại chật vật như vậy!”
Âm Tế Thiên đón lấy ánh mắt của bà, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, chẳng lẽ sắp có chuyện lớn gì đó phát sinh?
“Ngài ở trong này nhiều ngày như vậy, mà còn chưa tìm được lối ra à?”
Huyền Ngọc trưởng lão cười nhạo nói: “Nếu ta tìm được lối ra, ta còn ở lại chỗ này làm gì?”
Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày, thấy Huyền Ngọc trưởng lão đi một chút thì dừng một chút, hơn nữa còn không ngừng nhìn đông tìm tây, như đang kiếm cái gì đó!
Hắn nghi hoặc hỏi: “Ngài đang tìm cái gì à?”
Sắc mặt Huyền Ngọc trưởng lão khẽ cứng lại, nghĩ nghĩ, sau đó lấy ra một cái bản vẽ, đưa cho hắn nhìn: “Ta đang tìm dưỡng linh thảo, nếu ngươi nhìn thấy cây cỏ nào màu đen, thì báo cho ta một tiếng!”
Âm Tế Thiên cầm bản vẽ, nhìn cái cây nhỏ màu đen được vẽ trên đó, ánh mắt khẽ chuyển: “Ngài chắc chắn ở đây có loại cây này?”
Huyền Ngọc trưởng lão vừa tìm vừa nói: “Ta chỉ biết dưỡng linh thảo thích sinh trưởng ở những nơi tối tăm ẩm ướt, về phần nơi này có hay không, còn cần phải tìm mới biết!”
Âm Tế Thiên hỏi: “Vì sao ngài phải tìm dưỡng linh thảo?”
Huyền Ngọc trưởng lão đột nhiên trầm mặc!
Âm Tế Thiên thấy bà không đáp, ánh mắt khẽ dời sang chỗ khác. Hắn đi lướt qua bà, thản nhiên nói: “Trên sườn núi cách đây trăm dặm, có vài bụi cây giống như trên bản vẽ, không biết có phải là cái mà ngài muốn tìm không!”
Huyền Ngọc trưởng lão kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Âm Tế Thiên nhếch miệng: “Chỉ cần tìm được thứ mà ngài muốn là tốt rồi, ngài hỏi chuyện của ta để làm gì!”
Tuy Huyền Ngọc trưởng lão không tin hắn lắm, nhưng vẫn đi về hướng hắn nói.
Âm Tế Thiên đi theo đằng sau, vẫn luôn chú ý động tĩnh xung quanh, nhìn xem có thể tìm được long quyển phong đã đưa bọn họ tới đây hay không. Hắn đoán, chắc nó sẽ là truyền tống đưa bọn họ trở về chỗ cũ.
Bất quá, không biết có phải do hắn ảo giác hay không, mà bất luận là hắn đi hay dừng, hắn vẫn luôn cảm thấy mình đang di chuyển!
3 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 230."
Giựt tem nè ^^
Nhà vắng toe không ai giành tem :'( Lâu quá ms thấy
LIKE!!!