Bản gốc hoàn toàn là H kéo rèm. Vì truyện NP rape mà H kéo rèm thì kém đi sự hấp dẫn của truyện, cho nên mình xào nấu từ các bộ truyện NP có cảnh H khác của Tác Giả Lạc Dận cho ra phần H của chương này. Được hoàn thành nhờ sợ sự trợ giúp của Liễu Tư Triệt.
Chương 021: Ghen tị của phụ nữ thật đáng sợ.
"Đại thiếu gia ăn xong có hài lòng không?"
Cả người Tô Cẩm Hòa tê dại, tuy nhiên ý thức vẫn chưa có biến mất. Xung quanh đều bị che kín, hắn không nhìn thấy được mặt đối phương, nhưng nghe giọng nói thì chắc khoảng chừng ba, bốn người.
"Cảm giác được Ứng thiếu gia cưng chiều nó ra làm sao?" Thanh âm lành lạnh nhàn nhạt kia lại vang lên, rõ ràng của một ả đàn bà.
Tuy Tô Cẩm Hòa thấy rất xa lạ, bất quá thân phận của người kia hắn không cần suy nghĩ vẫn đoán ra được, đàn bà trong Tô phủ, có thể có mấy người?
"Kẻ ngu si nên có bộ dáng của một kẻ ngu si."
Ả đàn bà kia nói xong, Tô Cẩm Hòa liền bị khiêng lên, nửa đôi mắt khẽ híp trông thấy được một không mặt không tính là quá bất ngờ...
Dì ba.
"Một phế vật, giữ lại mày, cũng chỉ dùng được nhiêu đó." Ả nói xong thì vung tay lên, "Đưa đi đi."
"Mợ ba, có cần đút chút thuốc không?" Có người hỏi.
"Không cần, Cổ Nhị gia là ai, đút thuốc mà xảy ra vấn đề gì thì phiền phức lắm. Cứ vậy đi, khoảng hơn 15 phút nữa hắn sẽ cử động được, mau chóng lên."
Người Cổ Kính muốn là Tô Cẩm Hòa, nếu hắn uống thuốc kích thích làm trái ý Cổ Nhị gia thì ngược lại rước thêm phiền phức lớn. Chi bằng cứ để hắn không nhúc nhích được như vầy, y muốn làm sao thì làm.
Tô Cẩm Hòa bị khiêng lên, trước khi đi, ánh vào mắt Tô Cẩm Hòa là khuôn mặt lạnh như đá của ả Dì ba. Tô Cẩm Hòa rất muốn cười khổ, đàn bà áh, thành sự thì không mà bại sự có thừa.
Hắn vắt hết óc tìm mưu đặt kế, cả mạng cũng sắp bỏ vào luôn. Thắng lợi ngay trước mắt, không ngờ lại ra kết cục như vầy.
Còn kém, còn kém một tí tẹo thôi.
Nghĩ lại cũng phải, đám đàn bà này đã sớm nhìn hắn không vào mắt. Bởi vì Ứng Hoằng đối xử với hắn khác ngày xưa, cho nên vào thời điểm có liên quan đến tính mạng, không hi sinh hắn thì còn biết hi sinh ai ...
Tô Cẩm Hòa khép mí mắt lại, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy là biểu tình của ả Dì ba, nó giống y đúc như hôm ngẫu nhiên đụng phải ở trước cửa Tô phủ.
Khi đó, ánh mắt âm lạnh kia, chắc là do nụ hôn của Ứng Hoằng đi...
Sự ghen tị của đàn bà, là thứ đáng sợ nhất trên đời, Tô Cẩm Hòa lĩnh ngộ.
...
Cổ ký, vẫn chiếc giường la hán lúc trước.
Mặt trên trụi lủi chẳng có đệm chăn, cái bàn nhỏ cũng bị đẩy qua một bên.
Tô Cẩm Hòa cứng ngắc nằm trên đó, ngửi mùi trái cây ngọt ngấy trong không khí, chào đón vận mệnh mà mình chẳng biết.
Cả người hắn tê dại, một chút sức lực cũng không có, bất quá ý thức vẫn luôn rất tỉnh táo.
Chốc lát sau Tô Cẩm Hòa phát hiện ra tê dại kia đã biến mất, nhưng hắn lại không thể cử động.
Chỉ đơn giản là không có sức lực.
Tựa như vừa qua cơn sốt cao, ngay cả nhấc tay cũng không nổi, và ngay thời điểm hắn giãy dụa kia, có tiếng đẩy cửa vang lên.
Bước chân người ấy rất gấp gáp, chỉ phút chốc đã vòng qua bình phong, tầm mắt của cả hai không hẹn mà gặp, Cổ Kính đứng khựng lại.
Trong mắt y, chợt lóe lên một tia kinh ngạc cực khó phát giác.
Thời gian phảng phất như tĩnh lặng mất vài giây, sau đó, Cổ Kính đột nhiên nở nụ cười.
Y đặt lọ thuốc hít xuống, đi tới trước giường la hán.
"Đây chính là quyết định của Tô Đại thiếu gia, được lắm, cũng không tệ."
Tên đàn ông bên giường mang lại cho hắn áp lực rất lớn, Tô Cẩm Hóa há há miệng, đầu lưỡi tê tái, hắn nói không ra lời.
"Còn tận nửa ngày, không ngờ nhanh như vậy Tô đại thiếu gia đã nghĩ thông suốt, cậu là sợ cái gì? Sợ tôi bất ngờ đổi ý, cậu bán không được giá cao như vậy? Hay là sợ tôi chiếm lấy tòa nhà của cậu, cậu không còn được làm Tô Đại thiếu gia? Hoặc, sợ không thế tiếp tục cảm kích Ứng thiếu gia nữa?"
Những vấn đề này, Cổ Kính là tự biên tự diễn, y căn bản không cần Tô Cẩm Hòa trả lời.
Người trên giường la hán không nhúc nhích, Cổ Kính vén vạt áo lên.
"Vậy Tô đại thiếu gia à, đêm xuân khổ đoản, chúng ta bắt đầu đi."
Chân dài của Cổ Kính bước một bước, liền nằm đè lên người Tô Cẩm Hòa.
...
Cổ Kính từ từ cởi bộ cẩm bào trên người Tô Cẩm Hòa ra.
Có người nói, cởi quần áo là một quá trình tuyệt vời, quả đúng như vậy. Vẻ mặt Cổ Kính rất hưởng thụ, mơn trớn làn da, vuốt ve từng tấc thịt của Tô Cẩm Hòa. Hồi lâu sau Cổ Kính khẽ cười, y nhẹ nhàng hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Đáp lại y chỉ là cái nhìn hờ hững của Tô Cẩm Hòa.
Thấy vậy, Cổ Kính cũng không hề gì, vẫn luôn giữ nụ cười trên môi.
Động tác trên tay y bắt đầu quá đáng hơn. Y vân vê rất mạnh tay, xoa nắn hai cánh mông của hắn đến ê ẩm. Trong lúc vô tình, móng tay được cắt sửa tỉ mỉ kia còn nhẹ xược ngang bộ phận nam tính bên dưới. Hắn không thích bị người xa lạ đụng chạm, cũng không thích bị đàn ông sờ soạn, nhưng thân thể này lại không theo ý muốn của hắn. Mặc kệ nội tâm hắn giãy dụa như thế nào, dương vật vẫn theo xúc cảm vuốt ve kia mà có phần cương cứng.
Đến khi chán chê, Cổ Kính mới thay đổi động tác, y cho hai ngón tay vào miệng Tô Cẩm Hòa, trêu đùa đầu lưỡi hắn, như có như không mà gãi gãi nhẹ. Phần vì tê dại, phần vì bị ngón tay chặn lại, cho nên nước bọt của Tô Cẩm Hòa không theo ý muốn mà chảy xuống, trượt qua má và rơi vào sàn gỗ của giường la hán, khung cảnh đầy dâm mỹ.
Rút tay ra khỏi miệng Tô Cẩm Hòa, Cổ Kính vẽ nước bọt dọc theo đường cong thân thể hắn, cuối cùng dừng lại ở nơi bí ẩn phía đằng sau. Thấy Tô Cẩm Hòa trợn to cả hai mắt, trong ấy chứa đầy sự hoảng hốt, Cổ Kính khẽ khựng ngón tay lại, nhẹ giọng hỏi: “Không phải đã chuẩn bị tâm lý trước rồi à?".
Nói xong, y cắm mạnh ngón tay vào.
Dù có nước bọt làm trơn, nhưng vẫn khiến Tô Cẩm Hòa cảm thấy đau rát.
"Chờ một tí là ổn thôi…” Rồi y nhẹ nhàng lách ngón tay vào sâu hơn, thành ruột mềm mại, chặt chẽ ngăn chặn hành động của Cổ Kính. Song một lát sau, có vẻ thân thể hắn đã quá quen với những hành vi như thế này, nó bắt đầu nới lỏng ra.
Cảm nhận được điều đó, Cổ Kính cho thêm một ngón tay vào, để yên một lúc, rồi mới chuyển động ra ra vào vào. Tiếp theo là ba ngón tay, bốn ngón tay, tốc độ cũng dần nhanh lên.
Bỗng nhiên cả người Tô Cẩm Hòa run lẩy bẩy, dương vật cũng trào ra dịch nhờn, thấy thế Cổ Kính khẽ nhếc môi cười: “Nơi này?..” – Nói rồi y liền liên tiếp ấn vào điểm gồ lên đó, vừa làm vừa quan sát Tô Cẩm Hòa. Thấy hơi thở hắn dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng vì động tình, Cổ Kính cũng không đùa giỡn nữa, y vén cẩm bào qua một bên, để lộ vật nam tính đầy kiêu ngạo của bản thân.
Y đặt nó giữa khe mông của Tô Cẩm Hòa, đẩy mạnh một cái, toàn bộ liền chôn vùi vào bên trong. Thành ruột mềm dẻo siết chặt, mang lại cho y cảm giác vui thích không thôi.
Đột ngột bị xâm nhập làm thân thể Tô Cẩm Hòa đau như muốn xé làm hai nửa, hắn rất muốn thét lên thành tiếng, nhưng sự tê dại làm hắn không thể nào phát ra được âm tiết, tình dục vừa nảy mầm cũng theo đó tắt ngóm.
Sự thống khổ của Tô Cẩm Hòa, Cổ Kính đều nhìn thấy rõ, nhưng y không kiên nhẫn thêm được phút giây nào nữa, cứ thế mà chuyển động. Tiết tấu từ chậm rãi, sau đó lại nhanh dần, chiếc gường la hán theo sự chuyển động của y mà phát ra âm thanh kẻo ca kẻo kẹt.
Ý thức của Tô Cẩm vẫn rất rõ ràng, hắn bị đàn ông chơi, tựa như một con đàn bà, điều này thật khiến hắn phát tởm.
Mùi trái cây ngọt ngấy xen lẫn mùi tình dục xộc vào mũi hắn, như muốn bào mòn sự kiên nhẫn của hắn. Hắn rất muốn nôn, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng không làm gì được.
Mái tóc dài của Cổ Kính như có như không mà quét qua ngực, qua mặt Tô Cẩm Hòa, vừa có phần ngứa vừa có phần nhột. Tô Cẩm Hòa muốn cựa quậy, muốn hất tóc y ra, muốn bảo Cổ Kính ngừng lại. Bất quá hắn không thể làm được, hắn chỉ biết nhìn, nhìn vào khuôn mặt hoàn mỹ đang vui vẻ vì tình dục trước mắt.
“..Ư..h”- Dương vật của Cổ Kính đâm mạnh vào nơi mẫn cảm của Tô Cẩm Hòa, làm hắn vô thức rên ra tiếng, cũng may cổ họng tê dại khiến nó nghẹn trở về. Theo sự tốc độ va chạm của Cổ Kính, cuối cùng Tô Cẩm cũng bắn ra.
“Nhanh vậy?..”- Cổ Kính nhìn tinh dịch trên bụng Tô Cẩm Hòa, y khẽ cười, rồi vươn tay quết nhẹ một cái, sau đó chọc vào miệng hắn. “Thế nào? Của cậu đấy…Nếm thử xem..”- Y nhìn Tô Cẩm Hòa, Tô Cẩm Hòa nhìn y, ánh mắt hai người chạm nhau nhưng không ai hiểu đối phương đang nghĩ gì.
“Ha…chúng ta tiếp tục..”- Sau đó Cổ Kính ôm lấy hắn, tốc độ ngày nhanh, những cú va chạm chính xác, mạnh mẽ, làm thân thể hắn lại một lần nữa hưng phấn. Tô Cẩm Hòa hận chết những thư sướng mà Cổ Kính đem lại, hận cực kỳ.
Cuộc làm tình cứ như vậy dồn dập, quấn lấy hai người. Gian phòng giờ chỉ còn tiếng giường kẽo kẹt, tiếng thở dốc cùng mùi hương trái cây ngọt ngấy.
...
Đến khi kết thúc, Tô Cẩm Hòa chẳng còn biết trời đất là đâu.
Hắn khóc rối tinh rối mù. Khi đầu lưỡi hết tê dại, hắn không ngừng cầu xin Cổ Kính, tuy nhiên y vẫn không hề có ý định buông tha cho hắn. Ôm hắn, bế hắn, hoặc là để hắn ngồi trong lồng ngực của y.
Chân Tô Cẩm Hòa luôn run run rẩy rẩy, chiếc giường la hán bị bọn họ làm cho bê bối lộn xộn. Nhưng đáng thương một nỗi là ý thức của hắn vẫn còn rất tỉnh táo, tuy rằng xúc cảm từ thân thể khiến đầu óc hắn như muốn sưng lên, nhưng hắn cũng chưa quên mình là đang làm gì, và vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Chờ đến khi Cổ Kính kết thúc, Tô Cẩm Hòa ngay cả thở cũng không nổi, mê man mà ngủ.
Chẳng biết ngủ bao lâu, thân thể mệt mỏi đau đớn bỗng dưng thêm vào một trọng lượng không thuộc về hắn, mới vừa tỉnh lại, ký ức tựa như núi lở biển tràn ập tới.
Điên cuồng, cũng rất buồn nôn.
Hắn và một tên đàn ông làm.
Máu trong người như tuột xuống, khuôn mặt Tô Cẩm chỉ còn lại màu trắng bệch, chiếc giường la hán khiến hắn rất không khỏe, còn có mùi trái cây ngọt ngấy kia ...
Hắn cắn răng bò dậy, nhưng vừa động Cổ Kính cũng tỉnh theo.
Tô Cẩm Hòa run run rẩy rẩy nhặt quần áo của mình lên, dược hiệu mà ả Dì ba hạ cũng tan bớt, đầu lưỡi đã có cảm giác, tuy nhiên thân thể vẫn như nhũn ra.
Cổ Kính không nói một lời nhìn động tác của hắn.
Tô Cẩm Hòa đem đống quần áo bẩn thỉu kia mặc vào người, chân vừa bước liền nghiêng ngả lão đảo một cái, hắn vội vàng đỡ lấy thành giường.
Cổ Kính rất hứng thú nhìn hắn, "Tô Đại thiếu gia là đang muốn làm gì?"
Báo hại hắn khuynh hết toàn lực, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi kết cục bị Cổ Kính đùa giỡn, Tô Cẩm Hòa thu lại vẻ bi thương, khôi phục nét hờ hững, "Thứ mà Cổ Nhị gia muốn đã lấy được, dựa theo ước định, có phải nên trả giấy nợ lại cho tôi hay không?"
Cổ Kính không lên tiếng.
"Còn có, chiếc nhẫn kia nữa." Tô Cẩm khàn khàn nói, "Lần trước Cổ Nhị gia bảo là ngủ với anh, thì số nợ của cha tôi sẽ được xóa bỏ, vậy tất nhiên chiếc nhẫn kia cũng không nằm trong đó. Bởi thế Cổ Nhị gia à, hãy mau mau đưa đồ ra đi".
"Tô đại thiếu gia vừa bước xuống giường của tôi, liền muốn nói chuyện làm ăn với tôi ngay?"
Tô Cẩm Hòa cười cười, "Chứ sao? Chẳng lẽ tôi còn phải ngồi bàn luận tâm lý cuộc sống với Cổ Nhị gia à?"
Cổ Kính cũng cười theo, "Tô đại thiếu gia vô tình quá nhỉ, bộ ngài và Ứng Hoằng cũng là như thế sao, mỗi lần làm xong, liền lập tức đòi hỏi?"
Tô Cẩm Hòa thoáng quay đầu lại, nhìn tên đàn ông cường tráng trên chiếc giường la hán.
Cổ Kính ở trần, chăn mỏng vắt ngang bên hông, tóc dài túy ý xõa, có chút lười biếng, cũng rất mê người.
Đây là một bức tranh mà ai nhìn vào tim cũng sẽ đập thình thịch.
Cổ Kính có một loại quyến rũ làm cho người ta khuất phục, bất luận là nam hay nữ.
Tô Cẩm Hòa liếc mắt nhìn y, nhàn nhạt nói câu, "Anh đoán xem".
Cổ Kính chìm sắc mặt, nụ cười tắt mất, ngay lúc Tô Cẩm Hòa chuẩn bị rời đi, vụt kéo hắn lại.
Lần thứ hai Tô Cẩm Hòa bị ném tới giường la hán, khuôn mặt hoàn mỹ kia ánh vào trong mắt hắn.
"Tô đại thiếu gia đang định làm gì đó? Vụ làm ăn này chúng ta còn chưa bàn xong mà."
Khó khăn lắm mới mặc quần áo vào người, Cổ Kính nói...
"Tô đại thiếu gia bán thân mắc như vậy, chúng ta cũng đã nói rõ là một đêm, sao cậu có thể đổi ý. Vậy là bán hay không bán?"
Tô Cẩm Hòa nhìn y trân trối, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Một lần hay một trăm lần cũng không khác gì nhau, hắn có năng lực trả số tiền này, nhưng không dáng.
Hắn không giải thích lý do vì sao hắn lại xuất hiện ở Cổ ký, hắn cũng không kể ra chuyện ả Dì ba bỏ thuốc mình.
Hắn không thể để Cổ Kính chơi một trận không công, mà phải đem nợ xóa bỏ.
Có làm gì, thì chuyện cũng đã vậy.
Lúc Cổ Kính đến gần, Tô Cẩm Hòa ngẩng đầu lên nhìn ô cửa kính, nhưng đáng tiếc Cổ ký quanh năm tối tăm, hắn không nhìn thấy bầu trời bên ngoài, cũng không biết, còn bao lâu, trời mới chịu sáng lên ...
Cổ Kính nói được là làm được, hừng đông, Tô Cẩm Hòa bị đuổi trở về Tô phủ.
Cổ Kính không có thu dọn cho hắn, tới ra sao thì về như vậy, vẫn y nguyên bộ áo trên người, chỉ là phía trên đó, dơ bẩn không thôi.
Xe kéo dừng trước cửa Tô phủ, phu xe không hề có ý định giúp hắn, Tô Cẩm Hòa tự mình bò xuống.
Ngay cả sức để đi hắn cũng không có, nghiêng ngã lảo đảo đến cửa, ngồi bệt trên thềm đá, nhìn mặt trời đang dần nhô cao.
Mãi đến tận rất lâu sau đó, lão quản gia mới phát hiện ra hắn.
Lão quản gia vừa nhìn thấy hắn ánh mắt hắn liền đỏ, Tô Cẩm Hòa huơ huơ tay ra hiệu cho ông, "Không cần nói gì cả."
Sau đó hắn được dìu về viện tử của mình.
Suốt đoạn đường này lão quản gia không hề lên tiếng, thế nhưng Tô Cẩm Hòa biết ông đang khóc. Từ lúc đến Tô phủ cho tới giờ, lão quản gia chưa bao giờ dứt khóc, vui cũng khóc, buồn cũng khóc. Bất quá lần này ...
Xem như ông khóc cho mạng số của hắn đi?
Thật là nên khóc.
Ha ha.
4 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 21."
A Hòa của tuôi TTATT hận chết bọn mi, coi bộ này tui bực nhất là lúc mấy anh "xong chuyện" rồi trả e nó về y nguyên méo tắm rửa chỉnh đồ gì cho ấy =w=
Lúc này có yêu đương đâu mà chỉnh, chừng xong đợt trộm mộ 1 là bắt đầu sủng dần đều rồi :3
LIKE!!!
Ầy vất vả cho bạn editor r, h phảng phất mà vẫn phải cố kéo rèm lên cho độc giả. Cám ơn bạn nhiều nhé :">