Chương 023: Có khách ngột đột đến thăm.
Lão quản gia vội vã chạy tới, nhìn thấy bọn họ thì bước chân khựng cứng, sắc mặt rõ ràng biến đổi, nhưng rất nhanh ông đã cụp mắt xuống, cúi đầu hô, "Tiểu thiếu gia."
Dưới sự kinh ngạc của Tô Cẩm Hòa, người nọ buông hắn ra, sau đó xoay người ừ một tiếng nhàn nhạt với lão quản gia.
Tình cảnh này làm hắn cực độ khiếp sợ, tầm mắt cứ liên tục đảo quanh giữa hai người, đây là chuyện quái nào vậy? Ở đâu tự dưng chạy ra thêm một tiểu thiếu gia, chẳng phải Tô gia chỉ có một mình hắn là con nối dòng hay sao?
Đang nghĩ ngợi, người kia đột ngột quay lại, thái độ biến chuyển 360 độ, thân thiết ôm lấy cánh tay Tô Cẩm Hòa, đầy mặt ý cười, "Em là Đông Lộ, chắc anh hai không nhớ ra em đâu."
Đầu tiên Tô Cẩm Hòa nhìn vào chỗ dính chặt lấy nhau của hai người, sau đó mới chậm rãi lắc đầu.
Hành động này của cậu ta, làm cho hắn rất phản cảm.
Cứ như là không cảm nhận được sự chống cự của Tô Cẩm Hòa, Đông Lộ ôm chặt cánh tay hắn, đầy mặt nhiệt tình nói, "Nghe tin anh hai đã tỉnh, em vội vội vàng vàng chạy tới, đây thật sự là chuyện vô cùng tốt."
"Đông Lộ phải không?" Chẳng biết vì sao, đáy lòng hắn rất bài xích sự quen thuộc của Đông Lộ. Bất kể là một tiếng tiểu thiếu gia của lão quản gia, hay là thái độ tự nhiên kia. Hắn mấy lần dùng sức cũng không gỡ được cánh tay ra, cậu ta cứ như bạch tuột, ôm đến Tô Cẩm Hòa chẳng còn sức lực, đành mặc kệ không giãy giụa. Chỉ không mặn không nhạt hỏi một câu "Tôi không quen biết gì cậu, cậu nói đi, cậu là ai?"
Đông Lộ cũng không ngại thái độ từ chối người ngàn dặm của Tô Cẩm Hòa, cậu ta chỉ vào mũi mình, khoái trá giới thiệu "Em là em trai của anh á".
"Em trai? Sao không ai nói cho tôi biết, tôi còn một đứa em trai." Câu nói này, có vẻ là Tô Cẩm Hòa tự nhủ, nhưng mà ánh mắt lại chuyển sang lão quản gia.
Cứ như là một đứa trẻ ngoan tích cực, tranh nhau trả lời người lớn, không chờ lão quản gia đáp lời, cậu ta đã vội vã đáp: "Anh hai không biết cũng phải, bởi vì em là con trai vợ bé của Tô lão gia, em khác với anh hai, em là người ngoài."
Thời điểm Đông Lộ nói lời này, mặt đỏ lừ lừ, ngoại trừ nhiệt tình còn xen thêm vài phần trẻ con, giống một chú thỏ nhỏ vô hại.
Nhưng trong mắt cậu ta, chẳng có chút ngây thơ nào.
Ngược lại càng làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo, dù cho cậu ta có nhiệt tình cỡ nào, cũng không thể khiến khóe miệng hắn nhếch lên một chút.
Mặt Tô Cẩm Hòa không chút biểu tình mà nhìn cậu ta.
Đông Lộ đang nhe răng cười.
Hai người cứ như vậy đấu mắt.
"Tiểu thiếu gia, ngài muốn ở lại trong phủ?" Lão quản gia đột nhiên mở miệng, đánh gãy bọn họ.
Ông vừa hỏi xong, Đông Lộ lập tức nhìn sang, nụ cười kia cứ như ảo thuật mà biến mất chẳng còn bóng dáng tăm hơi. Bầu không khí đột ngột thay đổi, cậu ta lạnh mặt hỏi lão quản gia, "Ông cảm thấy tôi không nên ở lại nơi này à?"
Đầu lão quản gia đã cúi thấp nay lại càng thấp hơn, "Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp hành lý thỏa đáng cho ngài."
"Cũng không vội." Lúc này Đông Lộ mới thoả mãn quay đầu, đối mặt với Tô Cẩm Hòa, cậu ta lại một lần nữa cười tươi, càng thêm thân mật mà kéo tay hắn, cánh tay kia của Tô Cẩm Hòa cơ hồ bị cậu ta ôm trọn vào ngực, vừa cọ, vừa dặn dò lão quản gia, "Trước nấu chút nước cho anh hai, lát nữa ảnh muốn tắm rửa."
Lão quản gia thưa vâng, xách valy của Đông Lộ vào trong. Lúc ông ngẩng đầu, Tô Cẩm Hòa thoáng nhìn thấy trong mắt ông xẹt qua tia lo lắng.
Đơn giản chỉ vài câu đối thoại, phản ứng của bọn họ, Tô Cẩm Hòa rất rõ ràng.
Tựa hồ lão quản gia rất kiêng kỵ Đông Lộ này.
Mà Đông Lộ này...
Tô Cẩm Hòa chưa bao giờ thấy một người có khả năng trở sắc mặt nhanh tới như vậy.
Trừ phi là nhân cách phân liệt, bằng không ai lại có thể vừa nhiệt tình như lửa, nháy mắt đã lạnh lẽo như băng.
Hắn không thích cậu ta.
Không cần trực giác, lần đầu tiên nhìn thấy liền không thích.
"Tôi không thích người khác quyết định thay tôi, tàu xe mệt nhọc, muốn tắm rửa thì cậu cứ việc tắm rửa, tôi đi nghỉ ngơi."
Hiện tại thân thể hắn không khỏe lắm, hắn không hơi sức cũng không tâm tình đâu mà suy nghĩ quá nhiều, có cái gì, chờ thể lực hắn khôi phục rồi nói.
Bây giờ hắn đứng còn vất vả.
Tuy nhiên Đông Lộ lại không biết điều đó.
Cậu ta vẫn hi hi ha ha nhìn hắn, mãi đến tận khi Tô Cẩm sắp sửa rút được cánh tay ra khỏi, cậu ta mới nhàn nhạt mở miệng...
"Ứng thiếu gia không có ở Phong Thành ."
Tô Cẩm Hòa dừng lại.
"Nhìn dáng dấp anh hai, cũng không nhàn rỗi."
Bỗng dưng Tô Cẩm Hòa nhớ tới mình chỉ mặc áo lót, mà áo lót này không phải tơ lụa, chỉ là vải bố bình thường, rất mỏng rất xuyên thấu. Cho nên một thân đầy vết tích muôn màu muôn vẻ của hắn, dưới ánh mặt trời căn bản che chẳng kín nổi.
Theo bản năng hắn kéo vạt áo lại, lúc ấy Đông Lộ đột nhiên vươn người, lần thứ hai ôm hắn vào trong lòng. Chỉ là không nắm chặt cánh tay như ban nãy, mà ôm lấy eo hắn, kề sát vào tai Tô Cẩm Hòa, nhẹ ngửi...
Lúc Tô Cẩm Hòa trở về liền ngã gục ra giường, ngoại trừ thay quần áo ra hắn chẳng làm gì cả, cho nên trên người hắn bây giờ, rất đậm mùi vị.
Mùi do Cổ Kính để lại.
Khứu giác và thân thể cùng nhau chết lặng, cho nên Tô Cẩm Hòa cũng không để ý lắm, giờ nghe Đông Lộ nhắc, hắn nhất thời cảm thấy có chút không tự nhiên
Bước chân đang định trở về phòng cũng hơi khựng lại.
"Hay là anh hai cảm thấy, mang theo một thân toàn là ... của đàn ông, sẽ ngủ càng ngon hơn."
Lưng cứng đờ, Tô Cẩm Hòa lạnh mắt nhìn lại, Đông Lộ vẫn cứ cười hi hi ha ha ngó hắn.
Nụ cười kia, phải nói là cực kỳ ngây thơ.
Tựa như cái gì cậu ta cũng không hiểu, chỉ có ý nhắc nhở Tô Cẩm Hòa tắm rửa tẩy sạch bụi bẩn thôi vậy.
Đơn giản, thuần khiết như vậy.
Tình thế này, người không biết chuyện còn tưởng đâu rằng Tô Cẩm Hòa là tên anh trai ác độc, mà Đông Lộ lại là một đứa em mà bất kể mình bị bắt nạt ra sao, đều sẽ cười hi hi ha ha, chạy sau đuôi anh trai.
"Anh hai không cần nghĩ quá nhiều, em chỉ là muốn anh thoải mái hơn một chút. Lại nói anh em chúng ta đã lâu không gặp, vừa vặn có dịp, nên tâm sự cho thật tốt vào." Đông Lộ nói rất chân thành, bên trong câu chữ còn mang theo hàm ý lấy lòng, như một đứa nhỏ sợ bị từ chối chơi cùng, chỉ sợ Tô Cẩm Hòa cự tuyệt ý tốt của mình.
Tô Cẩm Hòa chưa bao giờ nghĩ, một nụ cười thôi cũng chướng mắt đến độ này.
Nhưng hắn lại không cách nào từ chối.
Chẳng phải do ý tốt của Đông Lộ, mà là hắn phải đi tắm rửa .
...
Phòng tắm của Tô phủ.
Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Hòa tới đây.
Mỗi gia đình giàu có đều có phòng tắm riêng của mình, Tô phủ cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên muốn dùng phòng tắm lại là một chuyện rất hao tốn nhiên liệu, đối với Tô gia chỉ dùng một cây củi cũng phải tiết kiệm mà nói, sử dụng phòng tắm quả thật là quá xa xỉ.
Nhưng lão quản gia không phản bác lời Đông Lộ, rất nhanh phòng tắm đã thu dọn xong, cũng chuẩn bị nước nóng kỹ càng.
Mới vừa bước vào đây, Tô Cẩm Hòa nhìn cái gì cũng đều mới mẻ, đang lúc ngắm hoa văn trên tường, hắn phát hiện Đông Lộ đá bắt đầu cởi quần áo.
"Cậu... Muốn tắm cùng với tôi?"
Đông Lộ tháo cúc tay áo, khẽ gật đầu, "Chứ sao? Nguyên cái bể lớn như vậy anh định dùng một mình? Chẳng phải Tô phủ rất túng thiếu à?"
Cậu ta vừa nói liền chận Tô Cẩm Hòa á khẩu không trả lời được. Đúng, Tô gia rất nghèo, căn bản không có tư cách phô trương lãnh phí. Nấu nhiều nước như thế, chỉ sợ mấy ngày tới chẳng có củi đâu mà dùng.
"Vậy cậu tắm đi, tôi lau mình là được."
Đông Lộ đã cởi áo sơ mi, thấy Tô Cẩm Hòa định đi, không thèm để ý cái quần mới chỉ tháo được một nữa, trực tiếp đuổi theo. Cậu ta bắt lấy cánh tay Tô Cẩm Hòa, vô cùng nghiêm túc nhưng cũng rất đúng trọng tâm nói:" Anh hai như vầy, lau mình sẽ không sạch được",
Tô Cẩm Hòa chẳng kiên trì nữa, chắc là trong lòng cũng rất do dự, hắn thực sự không muốn tắm chung với Đông Lộ, nhưng mà hắn không thể không rửa ráy.
Không chú ý còn tốt, vừa nghĩ tới Cổ Kính để lại cái gì đó trong người mình, Tô Cẩm Hòa cứ ước sao hắn có thể chà rớt luôn cả lớp da ra.
"Lại thêm sức khỏe anh hai trước giờ không tốt lắm, bộ dạng như vầy biểu sao em có thể yên tâm để anh ở lại một mình, lỡ anh té xỉu thì biết tính sao bây giờ. Anh hai, anh chưa quên rằng bệnh của anh là do anh té xuống nước mới bị à, cho nên lúc này, chúng ta đề phòng vẫn hơn."
Nói xong, Đông Lộ liếc liếc phía dưới.
"Còn nữa, chuyện như vậy lại không tiện để người ngoài biết, chúng ta là anh em trong nhà, anh hai không cần giấu em, em cam đoan sẽ không cười anh. Em chỉ muốn giúp anh thôi mà, anh hai cũng không muốn mang một thân dơ bẩn hoài nhỉ."
Ánh mắt Đông Lộ bỗng dưng trở nên cực kỳ chân thành, nhưng trong lòng Tô Cẩm Hòa, bất luận cậu ta có nói thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể nào nảy sinh lòng tín nhiệm được.
Lại thêm chuyện như vậy, sao hắn có thể tùy ý nói ra miệng.
Dù sao hắn cũng là 'anh hai' của cậu ta.
Tuổi của hắn, đã sớm bước qua giai đoạn 'đồng ngôn vô kỵ'* rồi.
(Lời con nít không cố kỵ).
Đã mấy lần Tô Cẩm Hòa định né ra một khoảng cách với cậu ta, hoặc là phân rõ giới hạn với cậu ta.
Nhưng hiện tại, thời cơ không đúng.
Hắn chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Tính cách Đông Lộ thoạt có vẻ như một đứa nhỏ, đồng thời đứa nhỏ kia còn có đặc điểm rất bám người. Tô Cẩm Hòa biết hắn cản không được, mà hắn cũng sợ mình lại rơi xuống nước, cho nên dứt khoát cởi quần áo, bước vào trong phòng tắm.
Song song đó hắn thầm nhắc nhở mình, người này, nhất định phải cẩn thận đề phòng.
Đông Lộ mỉm cười nhìn hành động của hắn, cũng theo sau đó cởi sạch sẽ quần áo trên người.
----
0 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 23."