Chương 025: Thân phận của Đông Lộ.
Lão quản gia là bận quét dọn gian phòng cho Đông Lộ.
Ở Tô phủ cũng được một thời gian, đối với nơi này hắn đại khái hiểu chút ít, Tô Cẩm Hòa biết có hai viện tử là của Dì năm đã tái giá.
Hiện, lão quản gia đang ở đó.
Vừa nhìn thấy hắn, lão quản gia nhất thời cứng đờ, Tô Cẩm Hòa nói, "Tôi tới làm gì, chắc trong lòng ông hiểu rõ".
"Đại thiếu gia, tôi dìu ngài trở về." Tô Cẩm Hòa lảo đà lảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã, lão quản gia vội vã chạy tới.
"Không cần." Gạt ra bàn tay đang vươn tới, Tô Cẩm Hòa nhìn ông chẳng chớp mắt.
Môi lão quản gia giật giật, cuối cùng đáp ứng, "Đại thiếu gia qua bên này nói."
Lúc ấy Tô Cẩm Hòa mới phẩy tay áo một cái, xoay người bước đi.
...
Từ khi Dì năm tái giá, hai viện tử kia cũng bỏ không, trải qua mấy năm hoang tàn, hiện nơi này đóng đầy mạn nhện và tro bụi.
Lão quản gia dùng tay áo lau lau một cái ghế, đỡ Tô Cẩm Hòa ngồi xuống.
"Vấn đề này, tôi là lần thứ hai hỏi ông, rốt cục ông còn chuyện gì gạt tôi nữa hả? Tô quản gia, quá tam ba bận, đây cũng xem như là cơ hội cuối cùng tôi dành cho ông." Ngửi mùi mốc meo hòa cùng mùi tro bụi, Tô Cẩm Hòa nhìn về phía trước, "Hay là ông cảm thấy, tôi gặn hỏi hết lần này đến lần khác như vậy sẽ rất thú vị."
"Đại thiếu gia, không phải tôi muốn gạt ngài". Nhớ tới bộ dạng chật vật của Tô Cẩm Hòa sáng nay, lão quản gia áy náy cúi đầu. "Đông Lộ thiếu gia là đứa trẻ do Mợ năm mang đến, lão gia vừa chết, Mợ năm cũng tái giá. Bọn họ chẳng còn liên quan gì với Tô gia, cho nên tôi mới không nhắc tới."
"Nói từ đầu, từng chuyện một. Còn nữa, tôi muốn biết rốt cục năm đó Tô gia đã xảy ra chuyện gì?"
Lão quản gia nhìn dấu giầy mà bọn họ giẫm trên đất, sau đó ngước lên ngó Tô Cẩm Hòa, nửa ngày sau mới mở miệng.
"Tôi theo bên người Lão thái gia rất nhiều năm, thời điểm ngài ấy xây tòa nhà này, tôi liền phụ trách quản lý cả Tô phủ". Lúc lão quản gia kể, khuôn mặt của ông đầy vẻ hoài niệm, có thể thấy ký ức khi đó đối với ông vô cùng tốt đẹp. "Nguyên bản Lão thái gia ở ngoài ngoại thành, sinh sống bằng nghề đốn củi. Đột nhiên có một ngày, Lão thái gia phất lên. Không ai biết tiền của ngài ấy từ đâu mà tới, nói chung ngài ấy đột nhiên biến thành một trong những trọc phú hàng đầu của Phong Thành. Mua đất, xây tòa nhà lớn. Tất cả mọi người rất khó hiểu, có người đồn rằng ngài ấy lượm được bảo bối ở trong núi, cũng có người bảo ngài ấy gặp trúng quý nhân. Thậm chí có người còn bảo ngài ấy được thần tiên chỉ dẫn. Bất quá, cũng có người chính mắt nhìn thấy ..."
Lão quản gia nhíu mày lại.
"Bọn tôi là kẻ dưới, chuyện tình của chủ nhân bọn tôi không dám hỏi tới. Tôi chỉ biết, cách một quãng thời gian Lão thái gia sẽ ra ngoài ít lâu, sớm thì nửa tháng, lâu thì mấy tháng. Mỗi lần trở về ngài ấy đều mang theo rất nhiều tiền, Tô gia cứ thế mà có chỗ đứng ở Phong Thành này. Nhưng những người đi buôn bán xa về kể lại, bọn họ có bắt gặp Tô lão gia thường đi loanh quanh trên núi sâu. Người trong Phong Thành cũng kể, nói ngài ấy hay đến nghĩa địa ngoài ngoại ô ..."
Cửa Tây và cửa Bắc của Phong Thành cách nhau một bãi đất hoang, không có lối đi, cũng không có ai sinh sống, cho nên sử dụng làm nghĩa địa.
Lúc trước Tô Cẩm Hòa đi lầm đường, vốn nên tiến về phía trước, ai ngờ hắn lại quẹo qua. Hơn nửa đêm từ cửa Tây chạy sang cửa Bắc, cho nên mới đụng phải Ứng Hoằng.
"Ngài ấy không giao thiệp với bên ngoài, bởi thế chẳng có ai thân quen. Sự việc không được chứng minh, lâu dần cả Phong Thành đều đồn đãi, Lão gia tử là làm ăn trên xác người chết. Nhưng không có chứng cứ, cho nên đến bây giờ kia cũng chỉ là lời thiên hạ."
Tô Cẩm Hòa cực khó hiểu, rốt cục Tô lão gia tử là làm nghề gì. Bất chợt, hắn nhớ tới Hoàng Tông Nhân, e rằng hắn phải đi Thiên Lĩnh một chuyến, khi đó tất cả mọi chuyện đều sẽ được sáng tỏ.
Còn Hoàng Tông Nhân, chẳng biết tối hôm qua gã có tới đây không nữa. Mà cái này nói sau, hắn ra hiệu cho Lão quản gia tiếp tục.
"Sau đó Lão thái gia cưới vợ sinh con, cũng chính khi ấy, Tô phủ bắt đầu xảy ra biến cố."
Tô Cẩm Hòa nhìn Lão quản gia nhíu chặt mày, cơ hồ sắp xoắn tít lại với nhau, gần như hòa vào những nếp nhăn trên trán.
"Đứa con đầu lòng của Lão thái gia, không có ... ở mông ..." Lão quản gia ấp a ấp úng nửa ngày, cũng chẳng nói ra được hai chữ kia, bất quá Tô Cẩm Hòa đoán được.
Hắn thầm hít một hơi, chấn động không cách nào nói thành lời.
Nguyền rủa ác độc nhất trên đời này, đó chính là sinh con không có hậu môn ...
Tô lão gia tử là làm bao nhiêu chuyện ác, mới xảy ra chuyện như vầy.
"Cuối cùng đứa trẻ kia chết, Lão thái gia chôn nó xong thì bắt đầu rầu rĩ không vui. Lại sau đó, Lão phu nhân tiếp tục có, nhưng mà thai kia không giữ được..."
Qua mấy năm, Lão phu nhân có tận máy cái thai, nhưng không sảy thì cũng bệnh chết non.
Mà những đứa trẻ này, đều là con trai.
"Trời vừa sụp tối là Lão phu nhân bắt đầu khóc, khóc đến xé nát tim gan, bọn tôi không dám nghe, tuy nhiên vẫn lọt vào tai một ít ..."
Lão phu nhân oán giận Tô lão thái gia làm chuyện thất đức.
"Lão thái gia chưa bao giờ cãi lại, cũng không nổi nóng, Lão phu nhân khóc ngài ấy liền ngồi nghe. Sau đó có một ngày, Lão thái gia đi xa, lần này trở về không có mang theo tiền, tuy nhiên tinh thần có vẻ tốt hơn hẳn."
Tô Cẩm Hòa biết, là Tô lão gia tử đem 'Bảo vật' mà ông nhặt được trả trở về, điều này cũng dẫn đến nội dung trên mảnh lụa trắng kia.
Tô lão gia tử trịnh trọng nhắc nhở, tuyệt đối không nên tiếp tục cái nghề của ông.
Rốt cục năm đó ông nhặt được cái gì? Còn có ông là làm buôn bán gì ...
"Không bao lâu sau, Lão phu nhân lại có thai, lần này sinh ra một bé trai bầu bĩnh, chính là Lão gia. Tiếc là, Lão phu nhân không thể nhìn thấy, bởi đứa trẻ vừa sinh ra bà ấy liền tắt thở. Lúc đó khó sinh, nghe nói phải mổ bụng mới đem đứa trẻ lấy ra được."
Tô lão gia tử cho rằng mọi chuyện cứ thế trôi qua, nhưng đáng tiếc, không phải vậy.
Trời sinh Tô lão gia hết ăn lại nằm, vô học, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm một chuyện tốt. Mặc kệ Tô lão gia tử giáo dục thế nào, đều là bùn nhão không trét được nên tường.
Ngài ấy biết đây là báo ứng của mình, tiền tài bất nghĩa đều phải trả nợ trở về, vì vậy đành chấp nhận.
Chờ đến độ tuổi thích hợp, ngài ấy chọn cho Tô lão gia một cô nương dịu hiền. Bất quá lại y hệt như khi xưa, con dâu mang thai mấy lần cũng không thể giữ được. Tô lão gia tử suy nghĩ rất nhiều biện pháp, Phong Thành theo đó mà bàn tán xôn xao. Cuối cùng Tô lão gia tử cúng vào chùa miếu một số tiền lớn, ăn chay niệm phật, do đó thành tâm của ngài ấy được báo lại, Tô Cẩm Hòa ra đời.
Cũng là khó sinh, cũng là mổ bụng mẹ lấy con ra.
Mọi người đồn rằng, dòng dõi Tô gia nếu muốn duy trì, đều phải dùng mạng người để đổi.
Cũng do bí mật kia, cho nên kẻ một đời chỉ cưới một người phụ nữ như Tô lão gia tử, lại cho phép con mình cưới vợ bé.
Không giống với Tô lão gia, từ nhỏ Tô Cẩm Hòa đã rất lanh lợi đáng yêu, người gặp người thích, Tô lão gia tử cũng vô cùng thương yêu hắn.
Nhưng hạnh phúc chẳng được mấy năm, Tô lão gia tử qua đời.
Từ đó Tô lão gia không còn trói buộc, càng thêm tiêu xài, vốn chỉ lén lút có mấy ả đàn bà, sau này thẳng thắn rước về nhà nuôi luôn, trước sau cưới tận ba bà vợ bé.
Chắc do oán nghiệt đời trước tích tụ quá nhiều, những bà vợ bé trẻ tuổi xinh đẹp kia, không có một ai sinh được nửa cái đứa con cho Tô lão gia.
Ngay thời gian này, Tô Cẩm Hòa rớt giếng, biến thành kẻ ngu si.
Có khả năng đây cũng là báo ứng của Tô gia. Tô lão gia không thèm để ý đến chuyện này, chẳng quan tâm đến đứa con trai duy nhất, tiếp tục cuộc sống xa xỉ, mãi đến tận khi gặp mẹ của Đông Lộ.
So với đám vợ bé của Tô lão gia, mẹ Đông Lộ có tuổi tác lớn nhất, dù sao khi đó Đông Lộ cũng đã mười sáu.
Nhưng lại xinh đẹp nhất.
Tuy mẹ Đông Lộ tàn hoa bại liễu, nhưng sự quyến rũ không hề suy giảm, tuyệt đối là mỹ nữ số một số hai.
Cha Đông Lộ là người làm ăn, khi đó bọn họ đang định đưa Đông Lộ đi du học, một nhà ba người vui vẻ, hòa thuận và cực kỳ hạnh phúc.
Tô lão gia nhìn trúng mẹ Đông Lộ, thầm làm không ít chuyện xấu, cuối cùng dùng giá cao hủy đi gia nghiệp của cha Đông Lộ.
Cha Đông Lộ chết, gia sản tiêu tan.
Tô lão gia tìm tới mẹ Đông Lộ, ám chỉ rằng bà mà chịu làm vợ bé của ông, ông sẽ chăm sóc cho bà và Đông Lộ thật tốt.
Khi đó mẹ Đông Lộ vì con trai, cũng không suy nghĩ nhiều, bà đáp ứng gả cho Tô lão gia, nhưng ông phải cho Đông Lộ đi du học.
Tô lão gia vui vẻ tiếp thu, vì vậy mẹ Đông Lộ thành vợ thứ năm của ông.
Từ đó Đông Lộ cũng vào Tô gia ở.
Đông Lộ ở Tô gia hai năm, Tô lão gia tử làm tròn lời hứa, đưa cậu ta đi du học, sau đó Đông Lộ chẳng hề trở về.
Đông Lộ đi không lâu, Tô lão gia liền chết. Dì năm vốn không có tình cảm gì với ông, cho nên đám tang cũng không tham gia, trực tiếp tái giá.
Cho nên Dì năm kia thật chẳng có liên quan gì tới Tô gia, không cần thiết nhắc tới. Nhưng ai mà ngờ tới, hai năm sau, Đông Lộ trở lại.
Nhìn thấy cậu ta chợt nhớ đến khi xưa. Vì để chứng minh thành ý của mình, lúc trước Tô lão gia đã từng nói qua, Tô Cẩm Hòa ngu si, Đông Lộ mới chính là con ruột của ông, hết thảy mọi thứ trong Tô gia đều là của Đông Lộ, bất luận tương lai có xảy ra chuyện gì, người của Tô gia nhất định phải coi cậu ta như là chủ nhân.
Cho nên hiện tại, Lão quản gia thật không biết phải nên làm thế nào.
...
Trước kia Tô Cẩm Hòa còn rất khó hiểu, rõ ràng Tô gia chỉ có một mình hắn, tại sao phải gọi hắn là Đại thiếu gia, mà không phải xưng hô như Ứng Hoằng ấy, trực tiếp gọi Ứng thiếu gia. Hiện tại hắn đã hiểu, bởi vì Tô gia còn có một Tiểu thiếu gia nữa.
Một đứa em trai không cùng máu mủ, nhưng trên danh nghĩa là thế.
Do chính miệng cha hắn thừa nhận.
"Đại thiếu gia, tôi không phải cố ý, tôi..."
"Không cần giải thích, tôi hiểu". Tô Cẩm Hòa nói, "Nếu cha tôi đã nói như vậy, mà Đông Lộ cũng thừa nhận, vậy cậu ta chính là người nhà họ Tô, tôi sẽ xem cậu ta như em trai của mình."
Lão quản gia kinh ngạc A ra tiếng, ông không rõ vì sao Tô Cẩm Hòa lại quyết định như vậy, dù sao Đông Lộ cũng là...
"Hiện Tô gia do tôi làm chủ, tất cả mọi người đều phải nghe lời tôi. Nếu Đông Lộ có gì dị nghị, hoặc là làm chuyện gì không nên làm, cứ trực tiếp đuổi cậu ta ra ngoài. Các người không làm được, thì cứ gọi cảnh sát tới, Tô phủ không chào đón kẻ có bụng dạ khó lường."
Lão quản gia lại một lần nữa kinh ngạc, bất quá rất nhanh đã thưa vâng.
"Đối xử với cậu ta cũng không cần quá đặc biệt, mọi người ra sao thì cậu ta y vậy. Hiện Tô gia rất nghèo, cậu ta có thể tiếp thu thì ở lại, còn muốn đi cũng chẳng ai ngăn. Đương nhiên, chỉ cần cậu ta chịu đựng được, sống yên yên ổn ổn, cậu ta sẽ thực sự là em trai của Tô Cẩm Hòa tôi".
Tô Cẩm Hòa vừa nói vừa loạng choà loạng choạng đứng lên, hắn phải đi ngủ thôi, ngồi chiếc ghế lạnh lẽo này một hồi, bụng cứ như bị chuột rút, trong lẫn ngoài đều đau.
Hắn biết đến lão quản gia sợ cái gì, là mục đích mà Đông Lộ trở về. Hắn cũng sợ cậu ta gây bất lợi cho mình, bất quá hắn đã không còn thằng ngốc xưa kia nữa.
Đối với 'đứa em trai' từng sống chung với mình hai năm, tuy hắn có đề phòng mà lại không hề lo lắng. Dù sao thân phận vẫn còn đây, Đông Lộ khác với Ứng Hoằng, quyền chủ động nằm trong tay Tô Cẩm Hòa hắn.
Tuy rằng hắn chẳng còn gì cả, thế nhưng, hắn chính là chủ nhân của Tô gia.
Thế là đủ rồi.
1 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 25."
LIKE!!!