Chương 5: Cảnh ngộ đáng thương.
Lúc Tô Cẩm Hòa bị ôm lấy, lão quản gia cùng tên người hầu đều ăn ý dời mắt đi, bọn họ chấp nhận câu nói của gã đàn ông kia.
Tô Cẩm Hòa khiếp sợ nhìn bọn họ, nhưng nhiều hơn nữa là nóng nảy, hắn tung một quyền ra, gã đàn ông kia nhẹ nghiêng đầu qua một bên, thoải mái né được nấm đấm của hắn.
Sau đó gã nhấc eo Tô Cẩm Hòa lên trên, để hắn chân không chạm đất mà dựa vào thân cột.
"Nếu Tô đại thiếu gia quên hết những chuyện trước kia, vậy tôi không ngại giúp cậu hồi tưởng lại."
Gã đàn ông nói xong liền túm lấy quần hắn, Tô Cẩm Hòa liều chết giãy dụa, nhưng ngặt cái sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, hắn mấy lần bị đập vào thân cột, ngoại trừ hơi thở trở nên dồn dập hơn, thì còn lại không có thay đổi gì quá lớn.
Gã đàn ông kia thuận lợi cởi sạch vải vóc trên người hắn. Lúc thân thể bị đụng chạm trực tiếp, Tô Cẩm Hòa không khỏi kêu lên thành tiếng, đó là một loại gào thét như dã thú đang tức giận, khàn cả giọng, từ đầu đến cuối quyền cước của hắn chưa từng dừng lại, bất quá không hề phản kháng được chút nào.
GrAhhh, tiếng Tô Cẩm Hòa suy yếu giãy dụa .
Lão quản gia nghe không vô, đong đầy nước mắt xoay người đi, tên người hầu kia cũng cúi mặt xuống, hận không thể nhét luôn cả đầu vào ngực. Nhưng mà chẳng ai dám tiến lên một bước, cả một câu nói cũng không.
Liền để mặc gã ta đối xử hung ác với Tô Cẩm Hòa.
Hắn chưa từng gặp phải chuyện hoang đường đến vậy, bị một gã đàn ông cưỡng bức, người đứng xem lại làm như không thấy, mà hai kẻ kia còn là người trong nhà hắn.
Giận dữ, xấu hổ, căm tức, khiếp sợ. Thời điểm gã đàn ông kia chạm vào hắn, kèm theo đau đớn bén nhọn, Tô Cẩm Hòa rít gào lên rồi ngất đi.
Người trong ngực mềm nhũn gục xuống, Ứng Hoằng dừng động tác lại, gã không có hứng thú với việc gian thi.
Gã mặt không đổi sắc xách người lên, ném qua cho lão quản gia, "Chữa trị cho cậu ta thật tốt."
Lão quản gia không dám nhiều lời, cũng không dám xem thêm, rũ mắt mà liên tục xưng phải. Ứng Hoằng sửa sang lại quần áo, không hề nhìn người ngất xỉu trong ngực lão quản gia lấy một cái, trực tiếp bỏ đi.
Lão quản gia nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Cẩm Hòa, khóe miệng đầy nếp nhăn khẽ mân lên, cuối cùng ngậm lấy nước mắt sai người hầu dìu Tô Cẩm Hòa về phòng.
Lúc hắn được đỡ lấy, lão quản gia cầm bộ quần áo hoa văn đắc tiền mà Ứng Hoằng vừa cưỡng ép lột xuống kia, khoát hờ lên trên người hắn.
...
Tô Cẩm Hòa cho là mình nằm mộng, một giấc mộng cực đáng sợ.
Đến khi hắn giật mình ngồi dậy, tất cả cho thấy hắn hoàn toàn không có nằm mơ.
Trên người hắn toàn là vết cào cấu, không phải Ứng Hoằng làm, mà lúc hắn phảng kháng tự mình tạo nên. Ứng Hoằng để lại cho hắn, là những vết ứ bầm tím đỏ.
Tô Cẩm Hòa ảo não gãi gãi tóc, cuối cùng chuyện quái gì đang xảy ra đây ...
Hắn mãi mê phiền muộn, thì lão quản gia đến.
Thấy hắn tỉnh rồi, lão quản gia cũng thở phào nhẹ nhõm, "Đại thiếu gia, ngài đã tỉnh."
Tô Cẩm Hòa vụt ngẩng đầu, hắn chưa quên chuyện ngày hôm nay lão quản gia chỉ biết khoanh tay đứng nhìn kia.
Lão quản gia cũng có chút lúng túng, ông ngại ngùng nhìn hắn nói, "Trước tiên ăn chút cơm đi, mới vừa nấu xong."
Tô Cẩm Hòa liếc nhìn cái mâm trong tay ông ta, cháo trắng nóng bốc khói, cạnh bên là dĩa đưa muối nhìn đã chẳng muốn ăn. Hắn là Thiếu gia Tô gia, mà chỉ được ăn có này đó thôi sao?
"Tô quản gia, có phải ông cũng nên nói thật với tôi rồi không, đến cùng ông còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa đây."
Ánh mắt lão quản gia loe lóe lên, ông dời mặt đi, "Không, không có ạ."
Tô Cẩm Hòa trực tiếp nhảy xuống giường, hắn vừa kéo vạt áo ra, vừa tàn nhẫn cuốn ống tay áo lên, "Ông nói thử xem, cái này là không có à!"
Dưới sự căm tức của Tô Cẩm Hòa, lão quản gia run run rẩy rẩy thở ra một hơi, đôi mắt kia, lần thứ hai thấm ướt.
----
Chương 6: Quá khứ bất hạnh.
Ông vừa kể xong, Đại thiếu gia im lặng thật lâu không nói.
Mới vừa tỉnh lại liền nghe phải sự tình như thế này, nhất thời không tiếp nhận được cũng là lẽ thường thôi. Bất quá lão quản gia tin tưởng, rất nhanh Đại thiếu gia sẽ phấn chấn lên, lấy lại thời huy hoàng cho Tô gia.
Đại thiếu gia cần thời gian, lão quản gia quyết định yên lặng lui ra, nhưng ông vừa mới xoay người đi, kẻ nãy giờ vẫn im ỉm kia đột nhiên lên tiếng ...
"Tô quản gia, rốt cuộc trong phủ còn lại bao nhiêu tiền?"
Lão quản gia quay lại, lắc lắc đầu, "Không còn, trong phủ đã sớm..."
"Tôi hiểu rồi, ông lui xuống trước đi."
Hình ảnh cuối cùng mà lão quản gia nhìn thấy là Tô Cẩm Hòa đang ngửa mặt lên trời thở dài.
Ông lặng lẽ lau lau khóe mắt. Tốt quá rồi, Đại thiếu gia phấn chấn lên, ngày khôi phục huy hoàng của Tô gia không còn xa nữa.
Đang lúc lão quản gia vì ý chí và dũng khí của Tô Đại thiếu gia mà kính nể không thôi, thì người trên giường bỗng trợn trắng hai mắt..
Giỡn cái gì vậy!
Đi đến một thời đại mà bất kỳ lúc nào cũng có thể phơi thây hoang dã là đủ lắm rồi, vốn hắn định làm cái Đại thiếu gia hưởng phước vài năm, ai ngờ đâu có một đống hỗn loạn đang chờ hắn đây này!
Hắn không chơi nữa!
Tô gia là nhà giàu mới nổi, có thể nói chỉ một đêm bất chợt giàu. Cho nên cái câu 'Mấy ai giàu ba họ' hoàn toàn ứng dụng lên trên Tô gia này.
Sau khi Lão thái gia chết, Tô lão gia chỉ biết rượu chè gái gú cho nên gia sản chẳng mấy chốc đã tiêu hết. Lão ta cưới năm người vợ bé, tốn không ít vốn liếng, cộng thêm mỗi ngày ăn ăn uống uống chơi chơi sướng sướng, chẳng hề làm bất cứ việc gì, bởi thế đó cũng là nguyên nhân tại sao Tô Cẩm Hòa lại rơi xuống giếng.
Tô lão gia căn bản không có quan tâm tới hắn.
Hai năm trước, Tô lão gia cũng chết luôn. Trước khi chết, lão ta đã đem toàn bộ Tô gia tiêu xài sạch bách, cái gì có thể bán ra tiền đều bán, đồ cổ, đồ dùng hàng ngày, đến ngay cả người hầu cũng không tha. Chỉ còn đám hầu gái đi theo làm của hồi môn của mấy bà vợ bé là may mắn tránh khỏi.
Đã thế, Tô lão gia mượn cũng không ít nợ, lão ta vừa chết chủ nợ liền tìm tới cửa. Đồ đạc còn sót lại trong Tô gia theo ấy bay luôn. Nhưng bấy nhiêu đó chưa thấm vào đâu so với món nợ mà Tô lão gia thiếu. Và ngay chính lúc này, Ứng Hoằng xuất hiện.
Ứng Hoằng là công tử nhà Hội trưởng Thương Hội của Phong Thành, hắn đứng ra thay Tô gia trả hết nợ nần, cũng giúp Tô gia miễn bị niêm phong nhà cửa, nữ quyến bị bán bỏ.
Từ đó trở đi, Ứng Hoằng liền trở thành chủ nhân của Tô gia.
Nói cách khác, toàn bộ Tô gia biến thành hậu cung của Ứng Hoằng.
Đám vợ bé của Tô lão gia trở thành người của gã, Ứng Hoằng chi trả chi tiêu cho toàn bộ Tô gia, nhưng chỉ hạn chế trong sử dụng sinh hoạt. Cho nên, hiện tại Tô gia ở trước mắt người ngoài vẫn duy trì vẻ hào nhoáng ngăn nắp, mặc áo gấm, ở tòa nhà lớn. Nhưng thực chất, bọn họ sống rất kham khổ.
Đương nhiên, đám vợ bé kia khá giả hơn người khác một chút, người phụ nữ của Ứng Hoằng, ít nhiều gì cũng vớt vát được đôi ba chỗ tốt.
Ứng Hoằng cho các ả sống tiếp cuộc sống của những quý bà. Con nối dòng duy nhất của Tô gia là một kẻ ngu si, Tô quản gia lại không có quyền làm chủ, cho nên Tô gia vẫn duy trì tình huống như thế này mãi.
Lão quản gia chưa nói, mà từ hành vi của Ứng Hoằng đối với Tô Cẩm Hòa, chỉ sợ Tô gia Đại thiếu gia sớm đã bị ăn luôn rồi.
Nếu có thể làm một Đại thiếu gia tất nhiên là tốt, nhưng mà bây giờ...
Mắc cười, ai muốn nán lại cái nơi quỷ quái này chứ!
Đám hỗn loạn đó chả có xíu liên quan gì tới hắn hết!
Lão quản gia vừa đi, Tô Cẩm Hòa liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Hắn thật cảm tạ Tô lão gia , lúc trước đem đồ đạc bán đến sạch sành sanh, ngoại trừ mấy bộ quần áo ra hắn chẳng còn tìm được thứ gì đáng giá.
Mà quần áo có khả năng là dùng tiền của Ứng Hoằng mua.
Nghĩ tới đây, người hắn nổi cả da gà, động tác dọn dẹp không khỏi nhanh thêm mấy phần.
Lão quản gia cũng đã nói, Tô gia không còn xu nào, hắn chẳng phí hòai hơi sức mà tìm kiếm. Lướt ngang một vòng, Tô Cẩm Hòa xách lấy bọc quần áo nhỏ, sau nhiều lần lạc đường cũng chạy ra được Tô gia.
Ai thích thì cứ chơi đi, ông đây rút.
Lần đầu Tô Cẩm Hòa ra khỏi phủ, quang cảnh bên ngoài quả giống hệt như trong phòng chụp ảnh. Nhìn mặt trăng nấp đằng sau mây đen, trong lòng không khỏi rít gào, chúng mày là đang chơi ông đây hả!
Thế này là sao, là sao chứ!!
Hắn không biết đường đi, mà nhìn sắc trời thì sắp sửa đóng cửa thành. Không kịp đổi lộ phí, hắn len vào một đội thương buôn, đứng xếp hàng chờ ra khỏi thành.
Thủ vệ mặc quân trang giản dị, cầm súng, mặt không kiên nhẫn hối người ta nhanh chân lên. Trong tiếng hét la của bọn họ, Tô Cẩm Hòa siết bọc quần áo của mình, trong lòng hồi hộp không thôi.
Quả nhiên, đợi đến phiên hắn, bị một tên thủ vệ trong đó ngăn lại.
Đối phương nhìn hắn buông lời cợt nhã, "Ối chà, đây không phải là Tô Đại thiếu gia hay sao?"
Gã vừa nói như thế, những người khác cũng quay đầu nhìn sang, "Đã trễ thế này, Tô Đại thiếu gia là muốn đi đâu vậy?"
Tô Cẩm Hòa lạnh lùng nhìn bọn họ, "Tránh ra."
Giọng điệu của hắn mười phần uy nghiêm, làm đám thủ vệ đồng loạt trầm mặc. Một lát sau, cả một khu cười vang lên.
Tiếng cười kia rất phiền lòng, cũng cực kỳ chói tai.
"Tô thiếu gia đừng nóng giận mà. Ngài xem, Tô quản gia đã cố ý dặn dò bọn tôi, tuyệt đối không nên để Tô thiếu gia ra khỏi thành, Tô thiếu gia không tìm được đường về nhà, sẽ lạc mất..."
Nói xong, lại một trận cười vang.
Tô Cẩm Hòa đen mặt.
"Ô ố, Tô đại thiếu gia tức giận này! Nhìn nhìn xem, miệng xệ xuống, sắp rơi ra đất luôn."
"Tô đại thiếu gia đừng tức giận, kẻo hại não, ngu ngốc thì sao..."
Người xung quanh nhìn thấy Tô Cẩm Hòa bị thủ vệ cười nhạo, không một ai tỏ vẻ đồng tình, ngược lại còn hùa theo.
Chuyện Tô Cẩm Hòa bị ngu ngốc, toàn bộ Phong Thành không ai không biết.
Cười đùa đã đời, mới có người tránh đường ra, "Hiện tại Tô thiếu gia không còn ngốc nữa, chắc chẳng lạc được, chúng ta chớ làm chậm trễ việc của Tô thiếu gia. Bất quá Tô thiếu gia à, ngài nhớ cho kĩ đó, giờ mão mới mở cửa thành. Đây không phải là Tô gia, gõ gõ là có người mở cho cậu, cậu có la rách cổ họng cũng không ai thèm để ý đâu."
Tên đứng bên cạnh cười thiếu điều chảy nước mắt, gã chống báng súng, làm bộ quan tâm nói, "Tô thiếu gia, có muốn tôi viết địa chỉ giùm ngài không? Bất quá, Tô thiếu gia chắc không biết chữ đâu, bởi vì ngài ngốc từ bé đến lớn mà, ha ha ha ha ha ha ha..."
"Tô thiếu gia nhớ cho kĩ, hai chữ này đọc là 【 Phong Thành 】. Nhất định phải nhớ kỹ đó, nhìn thấy nó là về đến nhà nhá."
"Tô thiếu gia đi mạnh giỏi, tốt nhất đừng để lạc nhé! Tô quản gia cũng dám cho cậu ta đi ra ngoài một mình, quả là..."
Trong lúc mọi người bận cười nhạo, Tô Cẩm Hòa đỏ mặt đi ra khỏi cửa thành.
Muốn cười cứ cười, chỉ cần ra khỏi nơi này hắn sẽ không còn là Tô thiếu gia gì gì nữa, mấy thứ lúc trước hoàn toàn không có liên quan tới hắn.
No see you again!!
----
*Haiz~, cái thành này về sau vì bị Cẩm Cẩm liên lụy mà chết hơn 1/2 đấy.
3 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 5 + 6."
ủa không có 3+4 hả nàng
3 + 4 bên Thạch Gia Trang bạn nhé! Trên Mục Lục có dẫn link ấy
LIKE!!!