"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 12.




Chúc cả nhà năm mới An Khang Thịnh Vượng. 
Có đam đọc quài quài nhé :*

Edit: Bori.

Biên tập: Moonie Nguyen.


CHƯƠNG 12: Giới thiệu nữ nhân.

Lục Nhiên cứ cho rằng căn nhà mình thuê cũng không tính là nhỏ, một người ở, vẫn rộng rãi chán.

Thế nhưng, khi cậu và ông chủ vừa đặt bước chân đầu tiên vào, cậu bỗng dưng cảm thấy, sao mà nhỏ thế nhỉ.

“Cửa cao hai mét đấy.” Lục Nhiên thầm trợn mắt khinh bỉ. Bộ cửa này thấp đến vậy hả, lúc đi vào, người kia còn cố ý cúi đầu nữa, cứ như sợ bị đập trúng ấy.

Lục Nhiên đi vào phòng ngủ, rất nhanh liền trở ra, đưa cho Hoắc Nghị Thần một đôi dép lê nói: “Còn mới đó.”

Cậu biết, mặc dù ông chủ nhà mình không tới mức bị OCD*, có điều y cũng là một người yêu sạch sẽ, nếu dép lê người khác đã dùng qua, có khả năng y sẽ không thích ứng được.

Hoắc Nghị Thần rất hài lòng với sự săn sóc ân cần của Lục Nhiên, chút khó chịu ban nãy cũng bay đi mất tăm. 

Hóa ra căn nhà này cũng không phải gọn gàng ngăn nắp như trong tưởng tượng của y, tuy nhiên nó lại có không khí của một cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Vừa vào phòng, y liền đặt mông ngồi lên ghế sofa, dựa hẳn cả người lên đó.

Cậu ấy trái lại rất biết hưởng thụ đó chứ, chiếc sofa này không tồi, ngồi còn dễ chịu hơn cả cái ở nhà mình nữa.

“Anh muốn uống gì? Nước lọc, nước trái cây, hay nước giải khát?” Viên chức nhỏ đứng đối diện ông chủ, hỏi.

“Nước trái cây?”

“Nước dưa hấu nhé, do chính tôi ép đấy.” Thấy đối phương tựa hồ có hứng thú, Lục Nhiên quay trở lại phòng bếp, “Dưa hấu là tôi mới mua hôm qua, cũng coi như vẫn còn tươi.”

Cậu vừa nói xong, Hoắc Nghị Thần liền nghe thấy tiếng thái thái cắt cắt, sau đó lại đến một loạt âm thanh máy móc ông ông truyền đến, quả thực muốn điếc cả tai.

Qua khoảng một phút, đám tạp âm này cũng chịu dừng lại.

Hoắc Nghị Thần tiếp tục dựa người vào ghế sofa, sau đoạn tiếng ồn kia, y mới phát hiện ra không khí yên lặng thật sự khiến người ta thoải mái vô cùng.

Rất nhanh, một bóng dáng từ phòng bếp đi ra, cậu đang bưng hai ly đồ uống màu đỏ, một ly trong đó là cho y.

Y uống thử một ngụm, lập tức vị ngọt thanh đạm cùng mùi hương thơm ngát tràn ngập trong khoan miệng.

Hoắc Nghị Thần bình thường không thích đồ ngọt cho lắm, nhưng hương vị nhàn nhạt thế này cũng không làm người khác phát ngán, xúc cảm lạnh lạnh ngược lại còn rất ngon miệng.

“Cậu thật biết hưởng thụ cuộc sống.” Hoắc Nghị Thần nhấc chân dài đặt lên chân còn lại, bày ra một tư thế vắt chéo chân đầy tiêu sái.

Kiểu ngồi giống nhau, nhưng người này lại có khí thế hơn mình nhiều. Lục Nhiên có chút giận hờn, tuy nhiên đè nén nó xuống, nói: “Nếu không phải do anh đến, tôi còn định dùng muỗng xúc ăn nữa kìa.”

“Cái gì?” Hoắc Nghị Thần không hiểu nhìn về phía đối phương.

“Xúc ăn đó, anh chưa từng ăn như vậy à?” Lục Nhiên kinh ngạc, nhưng nháy mắt liền hiểu rõ, cách ăn đơn giản và thô bạo kia, sao một người có xuất thân đại gia Hoắc lão bản biết được.

Hoắc Nghị Thần lắc đầu, cũng không định giấu diếm về việc bản thân yếu kém trong phương diện này: “Đúng thật là chưa từng ăn như vậy.”

“Nếu có cơ hội, tôi sẽ cho anh ăn thử một lần.” Lục Nhiên nhấp một ngụm nước dưa hấu nói.

Màu đỏ của nước dưa hấu như thoa lên sắc môi hơi nhạt của người kia một lớp hồng phớt, khiến nó trở nên mềm mượt sáng bóng.

Lục Nhiên phát hiện ông chủ cứ nhìn chăm chăm vào môi mình, tùy tiện rút một miếng khăn giấy lên lau lau.

Cậu tưởng rằng có nước trái cây dính ở khóe miệng.

Bắt gặp vẻ tiếc nuối khi thu hồi ánh mắt của đối phương, Lục Nhiên có chút khó hiểu.

Bầu không khí bỗng dưng im lặng.

Theo lý thuyết, đáng lẽ lúc này Lục Nhiên phải mở miệng mời y ở lại ăn cơm. Nhưng cậu biết rõ, ông chủ của cậu bề bộn nhiều việc, nếu không ăn bên ngoài thì hẳn là phải về nhà cùng ăn với cha mẹ. Hoàn toàn không có khả năng ở lại ăn cơm với mình. Vậy nên cậu cũng không biết nên nói gì, chỉ đành chờ đối phương biết nhìn hoàn cảnh chút, chủ động rời khỏi.

Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Nghị Thần vang lên.

“Chuyện gì?” Hoắc Nghị Thần nhận điện thoại, mắt không chớp hỏi.

Sau một lát, y nói: “Tôi về đây, ở dưới lầu chờ tôi, một lát tôi xuống ngay.” Nói xong, y liền cúp điện thoại.

“Trợ lý Trình đến đón anh hả?”

“Ừ, cô ấy hỏi tôi có ở lại ăn cơm không?” Hoắc Nghi Thần thuận miệng nói, cũng như ám chỉ, cậu là chủ nhà mà cư nhiên không định giữ y lại ăn bữa cơm?

“Ah, tôi đoán anh hẳn phải về nhà nên mới không mời anh ở lại.” Lục Nhiên đã sớm tìm tốt lý do rồi.

“Tôi còn tưởng, nếu không có tôi ăn cơm cùng, chắc là cậu sẽ lại dùng lí do 'nấu cho mình cậu sẽ không có giá trị bằng nấu cho tôi ăn', vì thế chỉ tùy tiện ăn đại cái gì đó cho qua bữa hoặc nhịn luôn cho gọn?”

Y vừa nói vừa khoác áo lên, bước về phía cửa.

Lục Nhiên tiễn y ra, lười biếng tựa trên tủ đựng giày, nói: “Dĩ nhiên là không rồi, do buổi sáng chẳng có thời gian mới ăn uống qua loa như vậy thôi. Còn buổi tối có thời gian hơn.”

Cậu thấy ông chủ có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của mình, còn gật gật đầu.

Hoắc Nghị Thần đi xuống lầu, sau khi lên xe, phân phó Trợ lý Trình: “Đi siêu thị gần đây.”

“Hoắc tổng?”

Nhóc con Lục Nhiên này nói dối rất trơn tru, xem chừng là diễn viên trời sinh rồi.

Vừa rồi lúc cậu mở tủ lạnh, y có liếc mắt nhìn qua, ngoại trừ chút đồ uống, hoa quả thì chẳng có thức ăn gì khác, định uống gió Tây Bắc chắc?

Đến siêu thị, sai trợ lý mua một ít đồ ăn, rồi quay trở lại dưới lầu nhà Lục Nhiên.

“Đi lên đưa cho cậu ta đi.” Ông chủ Hoắc nói.

Lục Nhiên buồn bực, giờ này mà ai còn gõ cửa nữa. Nhưng vừa mở cửa, cậu đã ngớ cả người.

“Trợ lý Trình, sao cô lại tới đây? Không phải cô….”

“Hoắc tổng thấy trong nhà cậu không có đồ ăn, nên bảo tôi đi mua mấy thứ rồi đưa tới cho cậu.” Trợ lý Trình mặt không đổi sắc nói.

Trong lòng cô đầy oán giận và tủi thân, với tư cách người đã cùng Hoắc Nghị Thần trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn trong sự nghiệp, một trợ lý vĩ đại đầy ưu tú như cô giờ lại phải lưu lạc đi mua thức ăn cho người ta. Huống chi người này còn không phải là người yêu của cô.

Từ chi tiết nho nhỏ kia, Trợ lý Trình khôn khéo đã nhìn ra được, tương lai sắp tới đây, rất có thể cô sẽ phải chuyển từ làm trợ lý cho một người, thành sai vặt cho hai người rồi...

Thật đúng là một người yêu đạt tiêu chuẩn mà, Lục Nhiên thầm nghĩ.

“Cảm ơn cô, ngại quá, tôi vốn đang chuẩn bị đi mua đồ ăn đây.” Lục Nhiên cười cười tiếp lấy thức ăn.

Trợ lý Trình không nói thêm câu nào, đi xuống lầu.

Lục Nhiên bước tới bên cửa sổ nhìn xuống, phát hiện chiếc xe công vụ màu đen của ông chủ nhà cậu vẫn đang đậu ở dưới.

Một lúc sau, Trợ lý Trình ngồi vào ghế điều khiển, chiếc xe đen lập tức phóng vút đi.

Lúc Hoắc Nghị Thần về tới nhà, không ngoài dự kiến, mẹ y quả nhiên đã bắt đầu hành động.

Có một cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh bà, thấy y bước vào liền đứng dậy, muốn giúp y cởi áo khoác, như thể đã quen từ lâu lắm rồi.

Cô gái mỉm cười đưa tay, Hoắc Nghị Thần cũng lễ phép gật đầu, nhưng y lại tự mình cầm áo khoác treo lên.

“Việc này tôi có thể tự làm được.” Tuy rằng không cho cô ta mặt mũi, nhưng vẫn mở miệng chừa bậc thang để cô ta leo xuống.

Vẻ lúng túng lướt qua rất nhanh trên mặt cô gái rồi biến mắt, thay bằng nụ cười ngọt ngấy.

Nãy giờ Tần Dĩnh ngồi trên ghế nhìn, nhưng thấy vậy bèn đứng lên đi đến bên cạnh Hoắc Nghị Thần, kéo tay y nói: “Lại đây nào, Thần Thần! Vị này chính là thiên kim nhà Trần tổng của khoa học kỹ thuật Phong Tuyết đó. Trần Thi Như vừa từ nước ngoài trở về, mẹ mời người ta đến nhà để con làm quen.”

Nhìn bầu không khí giữa mẹ y và cô gái kia, chắc chắn hai người không phải chỉ vừa mới quen  biết nhau.

“Haiz~, là lần trước mẹ cùng với ba con đi Bordeaux, vừa lúc gặp được Thi Như. Con bé chiêu đãi ba mẹ rất nhiệt tình. Từ nhỏ Thi Như đã hiểu chuyện, khi còn bé các con cũng gặp mặt nhau rồi, con không nhớ sao?” 

Hoắc Nghị Thần lắc đầu: “Thật có lỗi, không nhớ rõ.”

Từ khi Hoắc Nghị Thần bước vào phòng, ánh mắt Trần Thi Như đều dính chặt trên người y, chưa từng dời đi chỗ khác.

Theo cô, người đàn ông này có sức hấp dẫn lớn chết người, ngũ quan cùng vóc dáng hoàn mỹ làm cho khí chất của anh ta sáng lên rực rỡ.

Ngày xưa, tuy bọn họ chưa từng tiếp xúc gần gũi, nhưng cũng gặp nhau không ít lần rồi.

Cô có nghe được rất nhiều lời đánh giá của người khác về y, biết rõ người này đối xử với bất kỳ ai cũng như một nam châm cùng cực, càng muốn đến gần lại càng khó có thể tiếp cận, vậy nên cô chỉ mới đứng quan sát từ xa mà thôi.

Bất quá, không ngờ tới, đột nhiên mẹ anh ta lại tìm đến cô. Tỏ vẻ hy vọng cô có thể thử làm người yêu của con trai bà.

Đã có chỗ dựa vững chắc như vậy, cô cũng không ngại mà thử một lần. Biết đâu mị lực của cô lại có thể hút được thỏi nam châm kia.

Bầu không khí của Hoắc gia chia ra làm hai, một bên là Tần Dĩnh nắm lấy tay Trần Thi Như không ngừng nói chuyện phiếm, vô cùng hưng phấn. Tiếng nói của hai người rất lớn, như thể đang cố ý cho người nào đó nghe được. Cảnh này lại khiến cho hai người đàn ông ngồi một bên có vẻ yên ắng, đầy lãnh đạm.

Hoắc Tuấn không nhìn nổi nữa, đi đến sau lưng con trai, rút tờ báo ra: “Đêm hôm khuya khoắt còn đọc báo gì nữa.”

Hoắc Nghị Thần tháo mắt kính xuống, đặt sang một bên.

Bình thường y cũng không có đeo kính, thị lực của y hẳn 10/10, chỉ có khi xem báo mới cần đeo để bảo vệ mắt.

“Ba cũng tham gia vào chuyện mời cô ta đến đây?” Y hỏi cha mình.

“Tính tình của mẹ con mà con còn không biết à, ba làm sao mà phản đối được?”

“Hai người vội vã muốn có cháu trai?” Hoắc Nghị Thần mở miệng dò xét.

“Đúng, mẹ con không muốn con chịu cảnh cô đơn nữa, bởi thế tìm một người thích hợp cho con. Ba mẹ cũng không ở trong nước mãi được, chỉ có mình con, ba mẹ sẽ rất lo.”

“Yên tâm đi, con quen rồi.” Hoắc Nghị Thần nhẹ giọng nói.

Thái độ chẳng đoái hoài của con trai khiến người làm cha như ông cảm thấy rất xấu hổ. Không phải bọn họ không muốn ở bên con trai mình, nhưng đã lăn lộn trong giới kinh doanh đến hơn nửa đời người rồi, lúc tuổi về già muốn đi thăm thú khắp nơi. Vậy nên mới ném hết sự nghiệp cho đứa con trai khi đó chỉ mới vừa tròn hai mươi tuổi, ấy mà bọn họ lại quên mất, tuổi trẻ cũng cần theo đuổi những điều tốt đẹp.

Mãi tới mấy năm về trước, Tần Dĩnh bỗng đột nhiên ý thức được tình cảm cá nhân của con mình hình như rất thiếu thốn, bọn họ chưa từng nghe con trai nhắc đến bất kỳ ai. Nghe nhân viên trong công ty nói, chưa từng thấy y đi chơi, thậm chí ngay cả bạn thân cũng không có. Lúc ấy hai người bọn họ mới cuống cuồng, muốn bù đắp cho con trai của mình.

Chỉ là cách biểu đạt của Tần Dĩnh có chút thái quá, nhưng đó cũng vì muốn tốt cho con của bọn họ.

Hoắc Tuấn đẩy Hoắc Nghị Thần, nửa là mệnh lệnh nửa là chờ mong nói: “Sang đó tâm sự với hai người họ đi, mẹ con sẽ vui ngay.”

“Con không có cảm giác gì với cô gái đó hết, nói chuyện chỉ làm cho cô ta thêm hy vọng mà thôi.” Hoắc Nghị Thần ngồi không nhúc nhích, “Huống hồ, con đã có người trong lòng rồi.”

Hoắc Tuấn trầm tư, sau đó nói: “Tâm tình của mẹ con ba hiểu, với người không rõ lai lịch, con sẽ không biết người đó có mưu đồ gì với con hay không.”

“Người đó không có mưu đồ gì với con hết, là con đang theo đuổi người ta.”

Hoắc Tuấn không biết nói gì hơn, thở dài, quay lưng rời đi.

Hoắc Nghị Thần tự rót cho mình một tách trà.

Nhìn nhìn tách trà, đột nhiên nhớ tới ly nước dưa hấu trong nhà nhân viên nhỏ của mình, cùng với đôi môi đượm hồng như một bức tranh tuyệt đẹp ấy.

---


*OCD: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Bao gồm quá ưa sạch sẽ).
0 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 12."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info