"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Dây Dưa Không Rõ - Chương 1 + 2.


Chúc Mừng Năm Mới!



Chương 1: Phần đệm.



Vị nằm trên giường run run mi mắt, hơi thở yếu ớt bỗng dưng đều đều trở lại. 



Hắn vừa có phản ứng, người vây quanh giường cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm.



Lão quản gia chắp hai tay trước ngực, nước mắt rưng rưng mà cảm tạ trời đất, còn kém quỳ xuống đất dập đầu binh binh mấy cái: “Tạ ơn trời đất tổ tông phù hộ, lão thái gia phù hộ!”



Người ăn mặc như thầy thuốc kia cũng rất kích động, kéo tay áo lau lau khóe mắt: “Đại thiếu gia phúc lớn mạng lớn, ông trời che chở đây mà…”



Hai vị bên này vội vàng tạ ơn thần linh, người trên giường bỗng mở mắt ra, khi nhìn thấy bọn họ, hai mắt trợn trắng, tiếp tục ngất nữa.



Chương 2: Thiếu gia Tô gia.



Đang lúc mơ hồ, có thứ gì đó cứ mò mẫm người hắn mãi, làm hắn chẳng thể tiếp tục ngủ nữa.



“Đã khỏe?”



Đột nhiên có tiếng đàn ông vang lên, hắn giật mình một cái tỉnh táo hẳn ra, cấp tốc mở mắt, một khuôn mặt xa lạ đang gần hắn trong gang tấc.



“Aaaaaaa----”



Trong lúc hắn hét toáng, gã đàn ông kia nghiêng thân nằm đè lên trên người hắn, đồng thời thuận thế túm hai tay hắn kéo quá đỉnh đầu, rồi thoải mái dùng một tay kềm lại.



Vì kinh hãi quá độ, tim hắn đập như nổi trống. Ngay cả hô hấp cũng đứt quãng không liên tục được. Lồng ngực lấy tốc độ nhanh nhất phập phồng phập phồng, thỉnh thoảng còn đụng phải gã đàn ông phía trên.



Gã đàn ông kia cười như không cười nhìn bộ dạng khi chạm khi rời của bọn họ, đem khoảng cách này rút ngắn đến hầu như không có.



Gã đè người xuống, trọng lượng quá lớn làm hắn không thể nào thở nổi. Hắn nhúc nhích phần dưới, hai chân đạp đạp với ý đồ hất gã đàn ông kia ra. Nhưng đáng tiếc, mục đích chẳng những không đạt thành, mà hành động của hắn còn giúp cho gã đàn ông kia nắm được chân mình.



Cảm giác trong lúc ngủ mơ nháy mắt chuyển thành chân thực.



Hắn ngạc nhiên nhìn gã đàn ông kia sờ soạng người mình một lượt, không phải đụng chạm đơn thuần, mà là những động tác rất lớn mật.



So với lúc hắn ngủ còn quá đáng hơn.



“La cái gì…” Gã đàn ông kia dùng giọng điệu bình thản nói, phảng phất như đang quở trách hắn không nên có biểu hiện kích động đến vậy.



Chú mày nói xem anh đây la cái gì?



Chú mày vừa mở mắt ra liền thấy trên giường của mình nhiều thêm một gã đàn ông, chú mày có la hay là không?



Hơn nữa, gã đàn ông kia còn đang dê chú mày nữa!!



Nhưng những lời này hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì tay của gã đàn ông kia đã chui vào trong vạt áo hắn mất rồi. Cảm giác khác thường khiến hắn không khỏi nhíu chặt mày, trong con ngươi cứ như muốn phun ra lửa.



Gã đàn ông kia tùy tiện liếc nhìn qua hắn, vừa thưởng thức việc đụng chạm vừa dùng giọng điệu xấc láo nói: “Quả nhiên là hết ngốc rồi.”



“Anh là ai?” Không thể động đậy, hắn giãy dụa mấy cái như con cá chết, sau đó không cam lòng buông tha, hung tợn hỏi.



Gã đàn ông kia cười ha ha, ngón tay bất chợt dùng sức, tựa hồ muốn dùng hành động để trả lời hắn. Gã mập mờ ghé vào lỗ tai hắn khẽ thì thào: “Cậu nói thử xem…”



Hắn run run một cái, suýt chút nữa kêu thành tiếng, lửa giận gì gì cũng tắt luôn.



Cảm giác này là ...



"Đại thiếu gia, sao..." Người hầu bị kinh động nên chạy vào, tuy nhiên khi nhìn thấy tình cảnh trên giường, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong .



Theo sau đó, là một người phụ nữ mặc cẩm bào sang trọng.



Ả ta búi tóc cao, trang điểm chút phấn, trong thanh tú lộ ra vài phần quyến rũ.



Đây là một thiếu phụ có dung mạo xinh đẹp.



"Sao ngài lại ở chỗ này chứ." Người phụ nữ vừa nhìn thấy gã đàn ông trên giường kia, đôi mắt rõ ràng sáng ngời lên, ả mở miệng bắt chuyện, nhưng tựa hồ không có ý muốn tiến vào phòng.



Gã đàn ông kia có chút không vui, gã tiếc nuối liếc nhìn hắn, sau đó đứng dậy khỏi người hắn.



Vừa đi ra cửa vừa sửa sang lại áo ngoài.



"Tôi tới xem một chút, có phải cậu ta đã thật khỏe hẳn rồi không." Ra tới cửa, gã ta hết sức tự nhiên mà nắm lấy cằm người phụ nữ, lắc lắc.



Người phụ nữ khẽ liếc vào trong phòng, quái gở hừ lên một tiếng, "Không chết, ngốc cũng khỏi. Mà thôi, đừng nói tới nó, xui, bàn chuyện của chúng ta đi."



Gã đàn ông kia không chút dị nghị, tùy ý ả ta kéo cánh tay mình, đi mà không thèm quay đầu lại một lần.



Tiếng cười vừa kiều mị vừa mập mờ của người phụ nữ ấy càng lúc càng xa. Trong quá trình đó, không còn nghe thấy tiếng của gã đàn ông kia nữa, tiếng nói vừa có phần êm dịu vừa có phần ưu nhã...



Người hầu nhìn hắn một hồi, rồi cúi đầu thưa, "Đại thiếu gia ngài nghỉ ngơi đi, tôi lui xuống trước, có chuyện gì ngài lại thét to lên."



Đi cả, chỉ còn lại một kẻ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì như hắn.



Gã đàn ông kia là ai?



Gã sờ soạn hắn làm gì chứ?



Các người là ai nữa?



Ở đây là ở đâu?



Còn có...



Ông đây căn bản không phải là Đại thiếu gia của các người có biết không hả!!!





*Cẩm bào: áo dài bằng gấm, ống tay rộng của quan lại thời phong kiến. Nhưng chắc bà ấy mặc cái này:

5 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 1 + 2."

chương này cũng bị biến thành hình vuông rồi T.T .... Bên thạch gia trang không có đăng chương 1+2 chỉ đăng link T.T

Thì chương ai edit người nấy đăng mà T.T Máy nàng bị lỗi font đó. Inb facebook đi ta gửi bản word cho

Cám ơn 2 nàng đã edit ^O^ có thể cho ta hỏi 4 anh công có ai sạch ko a? Tks ≧﹏≦

Hình như Hà đại soái sạch đó :3

Xin chào chủ nhà ta là người mơi xin phép được dựng lều ở đây ^^

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info