"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 27 (Thượng).



Edit: Bori.

Beta: Đào.


Chương 27: Thượng.


Lục Nhiên bước tới, nhìn rõ hơn, trên bàn chẳng hề có bữa trưa.

Thế sao ông chủ lại gọi cậu lên đây ăn cơm?

“Nguyên liệu có sẵn, cậu tự chọn món rồi nấu đi.” Ông chủ cứ như đại gia, ra lệnh.

Quả nhiên… lỡ chân bước vào mộ phần.

Buổi sáng bắt cậu làm điểm tâm, giờ lại bảo cậu nấu cả cơm trưa, đừng nói sau này sẽ kiêm luôn ba bữa nha.

Ông chủ, anh dùng tiền mướn một diễn viên nghiệp dư, thuận tiện còn có thể làm cả đầu bếp, sao anh không bảo tôi lên giường luôn cho đủ bộ.

Lục Nhiên cứ thế xoắn xuýt, cảm thấy tiền lương ông chủ trả cho mình có vẻ ít so với những gì mà cậu phải đảm nhiệm. Tức khắc, ông chủ khôn khéo đã lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Tôi cũng không nỡ khiến cậu quá cực khổ. Vậy đi, sau này, đến khi cậu cần mua nhà, hãy cứ bảo tôi, tôi sẽ mua cho cậu.”

“Được rồi.” Đấy đấy, chẳng có chút khí thế, hoàn toàn giống như bị bao dưỡng.

Do thiết kế, cho nên căn phòng hơi thiếu sự thông thoáng, dù sao ở đây cũng không thể xây gian bếp quá lớn được. Vì vậy, Lục Nhiên quyết định không làm mấy món chiên xào gì, tùy ý nấu một phần canh là xong.

Lục Nhiên nhìn đống nguyên liệu đã được cắt gọt kỹ lưỡng, tính nhanh.

Lúc Lục Nhiên vén tay áo lên nấu ăn, cậu suy đoán, nhất định trong mắt ông chủ cậu là một kẻ mê tiền, chỉ cần lên giá thì cái gì cũng có thể làm được.

Ngay cả chính cậu, cũng sắp cho là thế luôn.

Tất nhiên cậu khá chú trọng đến đời sống vật chất, nhưng cũng theo đuổi cả đời sống tinh thần nữa. Bất quá bây giờ, ngay cả một người để rung rinh cũng chẳng có, biết tìm ai mà theo đuổi đời sống tinh thần đây.

Cho nên nói, việc gấp rút hiện tại chính là phải chuẩn bị đầy đủ tiền bạc, sau đó cậu mới có khả năng hưởng thụ những gì mà mình muốn.

Lục Nhiên khuyên nhủ bản thân, để cậu bớt cảm thấy tội lỗi khi mình quá xem trọng tiền bạc.

Đột nhiên, một đôi cánh tay choàng hờ qua eo Lục Nhiên, hơi thở nóng ấm còn hơn cả nước sôi trong nồi bỗng phà vào tai cậu, khiến cả người cậu xuất hiện phản ứng, cứ y như lúc bản thân rơi vào nguy hiểm, sợ đến run lẩy bẩy.

“Nghĩ gì thế?” Người ‘đánh lén’ hỏi cậu.

Thiếu chút nữa là Lục Nhiên đã hét lên thành tiếng, cũng may cậu không phải là tuýp người yếu bóng vía, âm thầm trấn an bản thân, hết sức ‘uyển chuyển’ mà kéo đôi cánh tay trên người mình xuống.

Cái tên này diễn chi mà giỏi cứ như ngôi sao Hollywood ấy.

Lúc không có ai cũng phải nhập vai vậy à!

“Tôi đang nghĩ… hình như chỉ có một cái giường.” Lục Nhiên tùy tiện tìm một chủ đề khác, tim cậu vẫn còn chưa trở lại nhịp điệu bình thường đây này.

“Cậu đã có đáp án.”

“Đúng ....” Lục Nhiên đậy kín nắp nồi, trong lúc chờ đồ ăn chín, cậu xoay người nhìn ông chủ, nói: “Có là giường Kingsize tôi cũng không ý kiến gì, thế nhưng nấu cơm xong mà còn phải ôm show cả việc rửa chén, phỏng chừng tôi chẳng còn giờ nghỉ trưa nữa”.

Có vẻ đến tận lúc này ông chủ mới chú ý tới vấn đề ấy, suy nghĩ một chút đáp: “Ý cậu là sao?”

“Ý của tôi là, chúng ta cứ ăn cơm riêng đi, tôi chỉ cần lên đây ngủ trưa thôi.” Như vậy tiết kiệm được thời gian làm cơm rồi.

Ông chủ khoan dung rộng lượng kia nhẹ gật đầu một cái, sau đó, dưới ánh mắt mong chờ thân thiện của Lục Nhiên, nói: “Không được.”

Lục Nhiên: “….” Sao cái tên này trong ngoài chẳng ăn khớp thế nhỉ?

“Vậy.... tôi không rửa chén.”

“Không được.”

Lục Nhiên xoay người tắt bếp, nghĩ thầm, nếu đã không được vậy còn hỏi ý kiến của cậu làm chi. Đây là muốn ăn đòn phải không?

Lúc nấu ăn, Lục Nhiên phát hiện dụng cụ trong gian bếp rất đầy đủ, đoán chừng không phải nhất thời làm ra, chắc từ khi mướn cậu làm người yêu giả, ông chủ đã bắt đầu xây dựng ‘Tổ ấm tình yêu’ này rồi.

Thời gian tương đối gấp rút, cho nên Lục Nhiên chỉ nấu bừa một món.

Bữa cơm, ông chủ ăn cứ như heo. Dĩ nhiên, y rất từ tốn, nhưng lượng cơm lại vượt quá dự tính của Lục Nhiên.

Hai mắt Lục Nhiên mở to, trừng trừng nhìn ông chủ nhà mình cứ hết một chén lại bới thêm một chén, nhìn xuống nửa chén cơm của bản thân, cùng với chút cơm ít ỏi còn sót trong nồi.

“Hoắc tổng, đã bao lâu anh chưa được ăn cơm?” Lúc sáng, cậu nhớ mình có mang điểm tâm đến, và tận mắt trông thấy đối phương ăn xong mà.

“Tôi ăn nhiều lắm hả?” Ông chủ ngẩng đầu, hỏi cậu.

Cũng không phải quá nhiều, chỉ hơn bình thường một chén thôi. Chỉ có điều, đối với ông chủ rất chú trọng tới dinh dưỡng cơ thể mà nói, nó rất không bình thường nha.

Ông chủ xin đừng trả lời, bởi đây là ‘Bữa trưa tình yêu’ cho nên muốn ăn hết sạch ahhh, nhẫn nại của cậu cũng có giới hạn đó. 

Hình như nhìn ra được nghi hoặc của Lục Nhiên, Hoắc Nghị Thần để chén đũa xuống, giải thích: “Tôi đang dự trữ cho buổi tối.”

“Buổi tối làm sao?” Câu trả lời khá bình thường, Lục Nhiên tương đối yên tâm rồi.

“Có lẽ buổi tối sẽ lại nổ ra một trận đại chiến ác liệt.”

Thông qua lời nói của ông chủ, Lục Nhiên nghe ra được trọng tâm: “Lại?”

Ông chủ dùng ánh mắt 'Tôi đã nói rõ ràng như vậy, cậu còn đoán chẳng ra', rồi nhíu mày nhìn Lục Nhiên, nói: “Ngày nào hai người bọn họ cũng khuyên nhủ tôi.”

Lục Nhiên bĩu môi, “Anh định không trở về nhà?”

“Trốn tránh chẳng phải là phong cách của tôi. Hơn nữa, tôi đang chiến đấu vì tương lai của hai chúng ta.”

Lục Nhiên buồn cười, gật gật đầu, “Tốt tốt, cực khổ cho anh rồi, nào ăn nhiều một chút,” Lục Nhiên gắp cho ông chủ một đũa thức ăn, “Tương lai sáng lạn của hai chúng ta, đều nhờ cả vào anh đấy, anh yêu.”

Người nào đó tự giác hưởng ứng theo: “Được rồi, em yêu, tôi sẽ cố gắng.”

[Mình xin thông báo lại, là mình vẫn tiếp tục edit bộ Số 10 phố Yên Đại Tà, xem như một món quá dành riêng cho readers trong nhà. Nhưng tiêu đề chương sẽ là Hiệu Thuốc Diệp Gia để đánh lạc hướng. Ngày mai buổi tối, mình post chương 31. Vui lòng không comment hỏi han gì bên dưới ^^]

—————————— 

Cùng ông chủ nói chuyện không đứng đắn một hồi, Lục Nhiên mới biết được, buổi tối của ông chủ trôi qua rất thảm thương, cha mẹ thay phiên nhau oanh tạc, muốn sửa chửa tâm lý y lại.

Tư tưởng của cha mẹ ông chủ rất tiến bộ, con mình đồng tính chứ chẳng phải là bị bệnh. Nhưng bọn họ lại phiền não, vì sẽ không được ôm cháu nội.

Hiện giờ, đang dồn trọng tâm vào giai đoạn: ‘Còn nhiều cô gái vừa mềm mại vừa xinh đẹp, còn có thể sinh con, vì sao không chịu yêu thử’.

Hoắc Nghị Thần đoán, bước tiếp theo sẽ là chiêu hạ thấp phái nam: ‘Vừa khô khan, vừa xấu xí, còn khó ngửi, hơn nữa lại chẳng sinh con được’, để nâng đề tài trước lên.

“Nhưng cậu yên tâm, tôi đã chuẩn bị đầy đủ để tiếp chiêu rồi. Cậu vừa mềm, còn thơm phưng phức. Tuy rằng không sinh con được, nhưng bù lại có thể ‘chiến đấu’ đến 75 phút, xem như là đủ tiêu chuẩn.”

Lục Nhiên bật cười, thực rất cảm ơn anh đã đánh giá cậu ‘cao’ như vậy ahhh.

Bất quá, chuyện có liên quan gì tới cậu chứ hả? Hơn nữa, tại sao lại bảo cậu yên tâm.

Lục Nhiên đang muốn chỉ ra chỗ sai của ông chủ một cách ‘dịu dàng’, khóe mắt đột nhiên phát hiện có bóng người đang đứng ở cửa.

Cậu sợ hết cả hồn, quay đầu nhìn, hóa ra là Trình Lôi, tay cô còn đang lúng túng để ở trạng thái gõ cửa, nhưng mà không có phát ra âm thanh. Chắc do nghe được nội dung quá ‘riêng tư’ của ông chủ, cô liền hóa đá không nhúc nhích nổi.

Lúc này Lục Nhiên mới yên tâm, chỉ cần không phải cha mẹ ông chủ là được. Hiện giờ, cậu còn chưa chuẩn bị xong tâm lý nha. Tuy nhiên sau đó, trong lòng lại hét ầm lên, tại sao cậu phải yên tâm cơ chứ.

Quả nhiên, cậu bị ông chủ lây nhiễm mất rồi.

“Chuyện gì?”

Hoắc Nghị Thần cũng chẳng ngó ngàng đến người đứng ngoài cửa, vẫn ‘thâm tình’ nhìn Lục Nhiên như trước. Giọng nói còn rất lạnh nhạt và máy móc.

Nội tâm Trợ lý Trình hoàn toàn sụp đổ, nhìn một màn vừa rồi, chẳng có chút nào giống với ông chủ nham hiểm mà cô đã đi theo nhiều năm cả. Và rõ ràng, chàng trai ngu ngốc kia đang bị đùa giỡn mà không biết ahhh. 

Bất quá, cô rất giống ông chủ nhà mình, có thể kiềm nén được nội tâm điên loạn của bản thân, trong ngoài khác biệt. Trợ lý Trình dùng chất giọng vừa khô khan vừa máy móc nói: “Xế chiều, sau khi từ Khu Khai Phát trở về, ngài có một buổi phỏng vấn.”

A, đúng rồi.

Lúc này Lục Nhiên mới nhớ tới, Trợ lý Trình mà không nhắc chắc cậu cũng quên khuấy đi mất, cậu từng cầu cạnh Hoắc Nghị Thần một buổi phỏng vấn đây mà.

Cậu liếc mắt về phía ông chủ, thấy đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm, sắc mặt chẳng vui chẳng giận, khiến cậu đoán không ra. Y hệt với lúc trước, chẳng hề hỏi cậu lý do tại sao lại đại diện tòa soạn, hẹn y ra phỏng vấn.

“Tôi đã biết.” Hoắc Nghị Thần nói xong, giọng nói có phần lạnh xuống, “Lần sau nhớ gõ cửa. Được rồi, trở về làm việc đi.”

Vẻ mặt của Trình Lôi sắp giữ không nổi nữa rồi.

Không muốn người khác nhìn thấy, vậy cứ thẳng thừng mà đóng cửa đi. Bất quá, hồi nãy ông chủ có nói đóng cửa sẽ bớt thông thoáng, ảnh hưởng tới sự thoải mái của người nào đó.

Bởi vì cửa không đóng, mà nó lại theo kiểu đẩy vào, cho nên nếu cô muốn gõ, tất nhiên phải đứng bên ngoài rồi. Thế là kiểu nào cũng phải nhìn thấy hai người.

Mặc kệ thường ngày thông minh sáng suốt cỡ nào, một khi đã yêu đương liền trở nên ngu ngốc ngay.

Nhưng Lục Nhiên ngồi bên cạnh ông chủ, lại hiểu rất rõ vì sao Hoắc Nghị Thần không chịu đóng cửa. 

Bởi vì như vậy thuận tiện để ‘bắt kẻ thông dâm’ đó.

Cửa không làm bằng chất liệu thủy tinh, nếu như đóng lại, bọn họ tới sẽ chẳng thấy được người bên trong đang làm gì cả. Cho nên mới phải mở ra, để khi cha mẹ ông chủ tới, đúng lúc bắt gian tại trận, hình ảnh bọn họ đang thân mật

Buổi chiều, trước khi ông chủ rời công ty, Trình Lôi còn cố ý đến tìm Lục Nhiên: “Buổi phỏng vấn kia, cậu có muốn theo cùng không?”

Lục Nhiên định từ chối, nhưng Trình Lôi cắt ngang:"Ông chủ bảo tôi tới hỏi cậu".

Lục Nhiên suy nghĩ một chút, chuyện này là mình đứng ra nhờ vả, nếu đối phương muốn bán cho cậu một cái ơn tình, cậu chỉ đành nhận lấy. Vì vậy, cậu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng đi theo Trợ lý Trình.

—————————

Cùng ông chủ tới Khu Khai Phát. 

Dọc theo đường đi, Hoắc Nghị Thần nghe điện thoại liên tục, thỉnh thoảng nói ‘Ừ, tốt, có thể’, căn bản bọn họ chẳng nói với nhau gì cả.

Hoắc Nghị Thần họp thì Lục Nhiên ngồi ở phòng tiếp khách chờ.

Đúng 3h chiều, cửa phòng tiếp khách mở ra, một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng bước vào. Cô ta mặc một bộ đầm màu đỏ rượu vang, mặt trái xoan, đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo. Chỗ nào cũng đều cho thấy rằng cô ta thuộc hàng mỹ nữ.

Cô ta đi qua nơi nào, là có một mùi thơm phưng phức theo tới đó.

“Hello, Lục Nhiên.” Giọng nói vô cùng mềm mại.

“Chào Lina.” Lục Nhiên đáp xong liền xoa xoa mũi, để tránh mình không cẩn thận mà hắt xì ra tiếng, sẽ làm cho mỹ nữ mất mặt. Nhưng quả thật cậu rất mẫn cảm với mùi hương này.

Lina ngồi xuống ghế sofa, hai chân bắt chéo, lộ ra đôi cẳng chân nhỏ xíu.

Cô ta vuốt vuốt mái tóc của mình, nghiêng nghiêng người, khiến đôi chân như có vẻ dài ra hơn một chút, rồi hỏi Lục Nhiên: “Tôi nghe Triệu Húc nói, cậu là người đứng ra hẹn buổi phỏng vấn này, có bí quyết gì vậy?”

“Biên tập Triệu chưa nói gì sao?” Lục Nhiên giả vờ kinh ngạc.

“Không có, cậu nói cho tôi biết đi, cả tòa soạn đều rất hiếu kỳ đấy.” Lina năn nỉ, kèm nụ cười ngọt ngào.

Lục Nhiên tự hỏi mình, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, đáp: “Đã tới giờ hẹn rồi, sau này hãy nói đi.” Phòng gì đâu mà bí quá, làm cậu thở không nổi luôn, tại sao phụ nữ thích xịt nước hoa nồng dữ vậy nè.

Quan trọng là, vì sao đàn ông lại thích mùi nước hoa nồng đến thế? Thật chẳng hiểu nổi.

Lina chẳng định buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, dường như đã hạ quyết tâm, phải moi móc được chút manh mối gì đó từ cậu. Cô ta đứng lên, đạp đôi giày cao mười phân, đi tới bên cạnh Lục Nhiên, đôi tay mềm mại nắm lấy cánh tay của cậu, giọng nói đầy nũng nịu: “Lục Nhiên, đâu chỉ mình tôi muốn biết, cậu coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người đi, được không?”

Lục Nhiên lấy tay che mũi, trước đó đã hắt xì một cái rồi, lúc này nhịn đến hai mắt đỏ cả lên, không nói được câu nào, chỉ dùng tay còn lại phất phất.

Lina đang nắm lấy cánh tay Lục Nhiên, định tăng thêm chút sức thì cửa phòng tiếp khách bật mở ra.

Người vừa đến trông thấy một màn dây dưa kia, ngược lại chẳng nói gì. Chỉ là khuôn mặt bình thường vốn không biểu cảm, nay lại chợt lạnh lẽo.

Y chính là Hoắc Nghị Thần.

“Tôi chỉ có 10 phút, nên nắm bắt thời gian.”

“A? Không phải ban đầu bảo 30p sao?” Lina sốt ruột hỏi, rõ ràng Biên tập Triệu nói thời gian rất đủ mà.

“Thưa cô Lina,” Trợ lý Trình đứng phía sau Hoắc Nghị Thần, nói: “Đột nhiên có chuyện phát sinh, mong cô thông cảm, giờ bắt đầu được rồi.”

Vừa trông thấy cảnh ban nãy, đừng nói ông chủ dứt khoát giảm từ 30p xuống 10p, mà ngay cả việc ông chủ hủy luôn buổi phỏng vấn, cô cũng chẳng hề cảm thấy kỳ lạ.

Cô gái này, cũng hơi bị xui xẻo.

Thấy ông chủ và Trợ lý Trình tới, tay Lục Nhiên vẫn còn che mũi, gật đầu ra hiệu một cái, không kịp nói câu nào, vội vội vàng vàng chạy nhanh ra ngoài.

Cậu mới ra khỏi cửa, người trong phòng tiếp khách liền nghe được một loạt tiếng hắt xì, còn liên tiếp không ngừng.

Người nào đó, ban nãy còn đầy mặt lạnh tanh, giờ nghe tiếng hắt xì kia, biểu tình dịu đi không ít, dường như còn mang theo ý cười, chỉ có điều vẫn chăm chú nhìn đồng hồ đeo tay của mình, không có chút xíu hứng thú đối với cô gái xinh đẹp trước mắt.

Nghe mẹ y nói, đây là Lục Nhiên chọn?

Ừ, ánh mắt Lục Nhiên vẫn luôn rất tốt. Tuy rằng chưa tới sinh nhật, nhưng đeo lên trước cũng chẳng sao.

Lina khẽ giơ tay vuốt nhẹ xương quai xanh, lại lơ đãng sờ sờ đuôi váy, lộ ra một khúc bắp đùi. Bất quá, người đàn ông đối diện vẫn thờ ơ như một khúc gỗ, căn bản chưa từng liếc mắt nhìn cô ta cái nào cả.

Lina không chút hoài nghi, có lẽ cô có mặc áo hay không, đối phương cũng chẳng hề quan tâm.

Lúc này, vị trợ lý đứng đằng sau Hoắc Nghị Thần mới lên tiếng nhắc nhở: “Còn chín phút nữa.”

Lina hoảng hồn, cô ta tới đây là để làm nhiệm vụ. Vậy nên, chẳng kịp nghĩ đến vấn đề nào khác, Linda mở máy ghi âm lên, để notebook xuống bàn, lập tức nắm chặt thời gian, bắt đầu buổi phỏng vấn.

---
4 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 27 (Thượng)."

ôi đến bao giờ 2 anh iu nhau chính thức đây :((((

Còn lâu :3 Yêu nhao là hết film rồi

Bao h mới hiểu nhau thêm đây , mờ ám à

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info