"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 27 - Hạ (1).



Edit: Bori.

Beta: Đào.



Chương 27: Hạ (1).


Sau khi vào thang máy, Lục Nhiên nhìn con số trên cửa, hỏi ông chủ: “Hoắc tổng, chẳng phải anh nói người này đi trước người kia đi sau à? Anh cũng nhanh quá rồi đấy.”

Vốn hôm nay, hai người là cùng ăn sáng bên ngoài. Bất quá ông chủ muốn gọi điện thoại, Lục Nhiên nói chờ y, nhưng ông chủ bảo cậu đến công ty trước đi, hai người một trước một sau sẽ tốt hơn.

Ý này là muốn kéo xa khoảng cách một chút, không nên quá lộ liễu khi ở công ty?

Lục Nhiên đành đi trước, không ngờ ông chủ lại đuổi theo nhanh như vậy. Cái này mà gọi là một trước một sau hả trời.


Đây đúng là một trước một sau, bất quá khác xa so với suy nghĩ của Lục Nhiên.

Thời gian còn sớm, Lục Nhiên bị ông chủ kéo lên tầng 17.

Ở tầng 17, vừa vặn có bộ ghế sofa dùng để tiếp đãi khách hàng, hai người liền ngồi vào đó tán gẫu.

“Tình hình chiến đấu hồi tối hôm qua ra sao?” Lục Nhiên hỏi.

Cậu đoán ông chủ kéo cậu tới đây, đại khái là muốn nói về chuyện tối hôm qua.

“Cũng không tệ lắm, gà bay chó sủa.” Biểu tình ông chủ rất bình tĩnh, hoàn toàn khác biệt so với suy nghĩ của cậu, “Hai người bọn họ hỏi, đàn ông có gì tốt.”

“Anh trả lời thế nào?”

“Không có, tôi chỉ kể chuyện nhà họ Trần, nhà họ Viên cưới con dâu môn đăng hộ đối, kết quả là vẫn tan vỡ dẫn đến ly hôn đó thôi.”

“Sau đó?” Nhà họ Trần, nhà họ Viên là ai cậu chẳng có biết. Bất quá cũng không ảnh hưởng tới nội dung câu chuyện của hai người.

Hoắc Nghị Thần nhướng người, xích lại gần Lục Nhiên một tí, biến khoảng cách bình thường trở thành khoảng cách mập mờ, “Sau đó hỏi tôi…”

Lục Nhiên không phát hiện ra rằng vai của bọn họ cơ hồ dính vào với nhau, đối phương nghiêng nghiêng đầu lại càng khiến tư thế của cả hai như sắp hôn môi tới nơi.

Trình Lôi vừa bước vào, thấy ông chủ đang ôm ôm ấp ấp người yêu của y.

Cô xoay đầu, nhìn cái túi màu đỏ đang cầm trên tay, giả vờ chẳng phát hiện gì hết.

Quả thực đủ rồi nha, đừng nói sau này ngày nào cũng phải chứng kiến hình ảnh chọc mù mắt chó FA như vậy nha?

Cuối cùng, để cô lon ton theo phía sau quét dọn hỗn loạn?

Cô cũng không phải khó khăn gì, nhưng một trong hai đương sự ― Lục Nhiên lại hoàn toàn không phát hiện được bầu không khí giữa bọn họ có cái gì đó mờ ám. Còn đương sự thứ hai, cư nhiên trừng cô, ý bảo cấm nhìn, cấm nhiều chuyện.

Cô chỉ đành trộm liếc nhìn, thật sự rất đau khổ.

Trình Lôi buồn bực, rốt cuộc ông chủ định làm gì vậy.

Hiệp ước của bọn họ, cô đã từng đọc qua không bỏ sót một chữ. Quả thật vô cùng khách quan. Hoàn toàn không có chút lẫn lộn tình cảm cá nhân của Boss vào.

Cho nên lúc đó cô cứ tưởng rằng, ông chủ thật sự tìm một người yêu giả thích hợp.

Nhưng trải qua một khoảng thời gian lén lút quan sát, cô khẳng định 100% mọi chuyện không phải như cô đã nghĩ.

Dựa vào hiểu biết của cô đối vối ông chủ, cô nghi ngờ trước đây đã xảy ra một ít chuyện gì đó mà cô không biết, có liên quan đến suy nghĩ và tính toán trong lòng của ông chủ.

Trông thấy một bóng người từ trong thang máy đi chệch sang bên phải, hoàn toàn không gây sự chú ý cho hai người, Hoắc Nghị Thần cảm thấy rất hài lòng, cũng thu hồi tia phân tâm trở lại.

Y nhìn biểu tình nghiêm túc ham học hỏi của Lục Nhiên, khẽ cười, thân thể không chút dấu vết mà lui về sau một tí, kéo dài khoảng cách ra, nói: “Sau đó, hai người bọn họ liền hỏi tôi, cậu có chỗ nào tốt.”

Lục Nhiên tràn đầy hứng thú, hỏi: “Anh trả lời thế nào?”

Hoắc Nghị Thần mở rộng hai tay ra, thả lỏng bản thân dựa vào ghế sofa, ngẩng đầu nhìn chùm đèn thủy tinh treo trên trần, “Tôi nói cậu dịu dàng, lương thiện, biết quan tâm chăm sóc, toàn thế giới không kiếm được người thứ hai tốt như cậu.”

Lục Nhiên vừa nghe xong lập tức phụt cười, hoàn toàn xem những lời này là nói đùa, mặt mày cong cong: “Anh muốn chọc cho họ tức chết hả? Một câu khẳng định nếu không phải tôi sẽ không được, là ok ngay mà.”

Ông chủ vậy mà gật gật đầu, dường như cảm thấy mảng miếng kia khá hay, sau này có thể dùng thử.

“Gần đây bọn họ khống chế thời gian của tôi rất nghiêm khắc, buổi tối không thể ở bên cạnh cậu được rồi.”

Trong lòng Lục Nhiên phỉ nhổ lia lịa. Hiện ở đây không có người ngoài, anh hãy nói chuyện một cách bình thường có được không hả? Tôi đòi anh ở bên cạnh hồi nào? Bất quá, trên mặt vẫn mỉm cười, nói: “Vậy thật tiếc quá.”

Ông chủ quan sát biểu tình của Lục Nhiên, sau đó bóc trần sự thật: “Cậu có thèm mong đợi gì ở tôi đâu chứ.”

“A…”

“Hay là, cậu có hẹn? Vào tối nay?”

Lục Nhiên giật mình, thế quái nào mà mới nói hai ba câu, ông chủ đã đoán được hết thảy mọi thứ rồi.

Cậu để lộ sơ hở ư? Bất quá, cậu vẫn vội vàng phủ nhận: “Gặp một người bạn thôi?”

“Bạn?”

“Uhm…Có chút việc riêng.”

Lục Nhiên vừa nói xong, cảm giác trên cổ có thêm một bàn tay, da tay thô ráp, độ ấm cao hơn so với tay cậu, nhéo nhéo gáy cậu, còn nhấn vào xương quai xanh bên dưới. Nháy mắt, cả người Lục Nhiên cứ như bị điện giật mà tê rần rần, sau đó eo suýt mềm nhũn ra luôn.

Cũng may, cái tay kia nhanh chóng rút về, đối phương tỏ vẻ chẳng hề có chuyện gì, cười rất vô hại: “Đừng để tôi phát hiện cậu lén phén sau lưng tôi.”

Lục Nhiên có chút chật vật mà xoay người 90 độ, tựa vào tay vịn ghế sofa, cảnh giác nhìn tên đàn ông vừa ném đá giấu tay với mình kia.

“Sao vậy?” Đối phương chẳng chịu nhận tội, mà còn hỏi ngược lại cậu.

Lục Nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Nghị Thần hết mấy giây, sau đó cơ thể càng nhích sát vào ghế sofa hơn, cách đối phương càng xa càng tốt: “Tự dưng động tay động chân, làm tôi giật cả mình.”

“Sợ cái gì, quen sẽ tốt thôi.”

Lục Nhiên mím chặt môi, giờ trái lại không biết phải phản bác như thế nào.

Nếu mình cứ một hai đòi hỏi cho rõ, nhất định con hồ ly này sẽ nói ‘Diễn kịch thôi, không cần quá để ý’ hoặc ‘Chỉ có nhiêu đó mà còn chịu không được, thế sao diễn vai người yêu giả được?’. Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ, mình cứ dung túng đối phương mãi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho xem.

Hai người tôi xem cậu, cậu xem tôi, chờ động tác tiếp theo của đối phương. Bỗng, có tiếng chuông điện thoại vang lên, thu hút sự chú ý của cả hai.

Trình Lôi khẽ liếc sang bọn họ, hắng giọng một cái, nhận cuộc gọi.

Không khí khẩn trương nháy mắt tan thành mây khói.

“Cậu đi làm việc được rồi.” Ông chủ lên tiếng.

“Ok, anh cũng vậy. Khi nào cần cứ gọi cho tôi.”

Chẳng biết lời mình vừa nói có cái gì làm vừa lòng ông chủ, dưới tươi cười đầy xấu xa của đối phương, Lục Nhiên vội vã đi vào thang máy.

———————

Lúc xưa, ấn tượng mà cậu dành cho ông chủ không phải như vậy.

Sao cứ có cảm giác đối phương càng ngày càng xảo quyệt. Rõ ràng trước kia, đa số thời gian đối phương đều rất ôn hòa, bây giờ hoàn toàn chẳng có cảm giác ‘chính nhân quân tử’ nào cả.

Lục Nhiên nhíu mày suy tư, rốt cuộc cảm giác của cậu có vấn đề, ông chủ vẫn như vậy. Hay là người kia đã thay đổi?

Nghĩ kỹ một chút, hình như cũng có hơi quai quái...

Chỉ mới trận đầu tiên, mà đối phương đã lôi cổ cậu vào…

Lục Nhiên cào cào tóc, lại một lần nữa vứt bỏ suy nghĩ thăm dò ông chủ, lần nào cũng đều nhận lấy thất bại cả.

Lục Nhiên cứ thế mà làm việc cho đến hết ngày, tan sở liền tới một nhà hàng Nhật Bản, cạnh trường Đại học Thành phố.

Thằng nhóc bên tòa soạn hẹn gặp mặt ở đây, Lục Nhiên có thói quen đến sớm hơn giờ hẹn một chút.

Nhà hàng này Lục Nhiên rất quen thuộc, lúc lên đại học cậu đã tới vài lần. Có điều đây không phải nhà hàng chân chính của Nhật, họ vẫn bán những món ăn Trung Quốc, cho nên mới hợp với khẩu vị của cậu. Do đối tượng muốn hướng đến là sinh viên, bởi thế nhà hàng cũng chẳng để ý bày trí gì nhiều.

Từ sau sự việc kia, Lục Nhiên chưa từng tới đây thêm lần nào nữa.

Lục Nhiên uống trà, không khỏi nhớ lại một số chuyện cũ, ngẩng đầu một cái, xém chút nữa cậu đã tưởng mình vẫn còn ở trong quá khứ.

Đột nhiên xuất hiện một người hoàn toàn không nên xuất hiện.

Lục Nhiên lập tức nhíu chặt đôi mày lại, “Đỗ Lâm? Sao anh có mặt ở đây?”

Cậu tới là để gặp thằng nhóc bên tòa soạn, đừng nói cậu ta chính là Đỗ Lâm nha? Không có khả năng, cho dù Triệu Húc có hơi ngớ ngẩn, nhưng cũng không thể nào nghĩ Đỗ Lâm chỉ mới 18 tuổi được. 

Bất quá, khi nhìn thấy thiếu niên đứng phía sau Đỗ Lâm, tức khắc Lục Nhiên đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu ta quay quay chiếc mũ lưỡi trai trong tay, đầy mặt tươi cười nhìn Lục Nhiên đang ngồi đối diện, lộ ra một cái răng nanh: “Lại gặp nhau rồi, Lục Nhiên. Tôi gọi là Trần Cáp, Húc ca kêu tôi đến làm trợ lý cho anh.”

Cậu ta nói xong, xoay đầu nhìn người đàn ông kia, hất cằm chỉ vào chỗ bên cạnh Lục Nhiên, “Đừng nói nhớ đến nỗi liếc mắt một cái đã đi hết muốn nổi, cứ ngồi đi, đứng tồng ngồng làm gì.”

Lục Nhiên cảm thấy hình như mình bị trúng kế.

Lần đầu tiên cậu gặp Trần Cáp, là khi tham gia một buổi tiệc rượu cùng với Hoắc Nghị Thần, chính là đứa bé trai xinh đẹp nọ.

Tuy rằng lúc đó cậu có lớn miệng phách lối tuyên bố rằng sẽ luôn hoan nghênh đối phương tới tranh giành Hoắc Nghị Thần với mình, nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng cậu ta lại nghĩ ra biện pháp như vầy.

Rõ ràng thiếu niên này đang đào một cái hố chờ cậu từng bước từng bước lọt vào, thật sự là xảo trá.

Hơn nữa, sao hai người bọn họ lại quen biết nhau?

Để cướp được Hoắc Nghị Thần từ tay cậu, lẽ nào Trần Cáp đặc biệt hao tổn tâm trí, tìm Đỗ Lâm đến, hòng khiến cậu ghê tởm?

Mấy ngày trước, có nghe Cung Trí Siêu nói Đỗ Lâm đã trở về, cậu cũng chẳng để trong lòng. Ấy vậy mà không ngờ hôm nay lại đột nhiên gặp hắn ta ở đây, cậu thật chẳng biết phải dùng biểu tình gì để đối mặt. Bởi vì cậu chẳng bao giờ nghĩ tới việc hai người bọn họ sẽ gặp lại nhau lần nữa.

Việc làm này của Đỗ Lâm, khiến Lục Nhiên hiểu rõ.

Lục Nhiên chưa từng thừa nhận hắn ta là mối tình đầu của mình, bởi vì trong khoảng thời gian ấy, chỉ có mình Đỗ Lâm dây dưa với cậu. Sau đó, cậu cũng hơi hơi xiêu lòng, muốn cùng hắn ta thử một thời gian, thì bị đối phương bỏ rơi.

Lúc đó, Lục Nhiên cảm thấy tức giận nhiều hơn đau lòng, cậu cảm giác mình đã bị gạt, quả thực quá ngu xuẩn mà.

Bây giờ suy nghĩ lại, tức giận đối phương làm chi cho lãng phí tình cảm của bản thân.

Đỗ Lâm quan sát vẻ mặt của Lục Nhiên, phát giác đối phương chẳng có biểu tình gì, liền ảm đạm ngồi xuống bên cạnh Lục Nhiên.

“Trần Cáp, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu đã thành niên rồi mà, sao lúc làm việc còn phải dẫn theo một người hầu vậy?”. Đừng trách cậu chẳng thèm nhường nhịn thiếu niên nhỏ hơn cậu gần mười tuổi này, ai bảo đối phương làm cho cậu không thoải mái chứ.

“Không phải người hầu mà! Là tôi nghe nói các anh có quen nhau, do đó mới cố ý dẫn Đỗ Lâm tới đây, định nhờ mặt mũi của ảnh, để anh dạy dỗ tôi tốt hơn. Tôi chỉ đơn giản nghĩ vậy thôi.” 

“Ah, phải không?” Lục Nhiên cười như không cười, hoàn toàn phớt lờ người đàn ông bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, trò chuyện cùng Trần Cáp: “Tuổi còn nhỏ đã biết đi cửa sau, đúng là con ngoan trò giỏi.”

Lục Nhiên cũng học hỏi đối phương, dùng giọng nói mang theo chút nũng nịu đáng yêu.

“Lục Nhiên.” Người đàn ông bị lãng quên nãy giờ kia, nhịn không được mở miệng: “Là tôi muốn gặp cậu. Cung Trí Siêu không chịu nói cho tôi biết cậu ở đâu, tôi chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ.”

Lúc này, Lục Nhiên mới nhàn nhạt quay đầu nhìn hắn ta.

Vốn Đỗ Lâm cứ tưởng rằng Lục Nhiên sẽ dữ tợn nhìn mình, sau đó chất vấn, quở trách. Nhưng không ngờ tới lúc đối phương quay qua, vẻ mặt vẫn chẳng thay đổi, còn cười cười.

Chẳng có chút gì là oán hận và căm thù, nụ cười ấm áp giống y đúc như trong trí nhớ của hắn ta.

Tim Đỗ Lâm tức khắc nảy lên thình thịch, mắt đong đầy hy vọng mà nhìn người hắn ta đã từng đánh mất nhưng chẳng thể nào quên kia.
1 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 27 - Hạ (1)."
Nhận xét này đã bị tác giả xóa. - Hapus

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info