"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Vẫn chờ người online - Chương 3.

Edit: MA.

Beta: Đào.


Chương 3: Dẫn em đi dạo.



Tuy rằng chưa tìm được tiếng nói chung, nhưng online mà gặp “người quen cũ”, trong lòng Hà Tấn cũng có chút vui vẻ: “Có vẻ như trò chơi này đã thay đổi khá nhiều.”



Trả lời cậu, là một khung lựa chọn màu đỏ xuất hiện trên màn hình -----



『 Thương Hỏa Vô Tình 』 mời ngài "Cùng kỵ", thỉnh lựa chọn 『 Từ chối 』/『 Đồng ý 』.



Cùng với một câu: “Tới, tôi dẫn em đi dạo.”



Chẳng biết từ lúc nào, bên người đối phương đã xuất hiện một con mãnh thú màu đỏ, trên đầu mọc ra điêu văn màu đen. Toàn thân nó giống y hệt như con chim Thần kia, với những ngọn lửa cháy rực quanh người…. Mắt Hà Tấn sáng lên, nhấn “Đồng ý”.



Tiểu loli áo xanh tự động nhảy lên tọa kỵ, nũng nịu dựa vào người Thương Hỏa Vô Tình.



Hà Tấn: “…”



Trong màn hình, “cậu” dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, một thân áo vải, mà đối phương lại cao to mạnh mẽ, cẩm bào huyền giáp*, toàn thân hiện lên thần quang*…. Nhìn thế nào, cũng thấy không hợp ah (=_=)



[Cẩm bào huyền giáp: Áo cẩm bào bên trong và chiến giáp màu đen bên ngoài; Thần quang: đại khái là ánh sáng của Thần]



Mặc kệ tám năm trước là ra làm sao, nói cho cùng khi đó hai người đều còn nhỏ, có kết hôn cũng chỉ xem như một trò chơi thôi. Nhưng bây giờ thì khác, Hà Tấn đã hai mươi hai tuổi, tam quan hoàn thiện, tâm lý của một thẳng nam thật khó có thể chấp nhận bản thân lại cư nhiên là “bà xã của người khác”. Và cậu cảm thấy rất không được tự nhiên với việc “chính mình” bị một phái nam khác ôm vào trong lòng.



Bất quá trò chơi chính là trò chơi, cái tư thế nam ôm nữ này hoàn toàn là do hệ thống mặc định mà ra, không có lựa chọn khác.



“Thần thú” kia cõng hai người, bắt đầu chạy nhanh, tuy không bay lên trời, nhưng bốn vó lại lượn lờ sương khói, tựa như đạp mây mà đi… rất là phong cách.



Hà Tấn tìm đề tài để giảm bớt lúng túng: “Đây là tọa kỵ gì vậy? Nhìn thật đẹp.”



Thương Hỏa Vô Tình: “Liệt Diễm Cùng Kỳ.”



Tiểu Tiên A Tấn: “Còn con chim bay theo anh kia?”



Thương Hỏa Vô Tình: “Sí Hồn Chu Tước.”



Tiểu Tiên A Tấn: “Vì cớ gì sau lưng anh lại có cánh?”



Thương Hỏa Vô Tình: “Là Ma Chi Dực.”



Tiểu Tiên A Tấn: “…”



Hà Tấn không nói, tuy cảm thấy mấy cái này rất lóa mắt, nhưng cậu một cái cũng chưa từng nghe qua, hỏi này hỏi nọ mãi, có hơi chút ngớ ngẩn.



Cũng may có người chở, nhìn ngắm phong cảnh cũng không tồi.



Bọn họ rời khỏi hoa cốc ban nãy, chạy vào một con đường mòn giữa núi, hai bên là non xanh nước biếc, hoa rơi lả tả.



Mấy cái game online bây giờ đều làm rất là chân thực, hoàn toàn thích hợp với các loại ổ cứng, sẽ không xảy ra hiện tượng lag dữ liệu, card hay các vấn đề khác. Những chi tiết nhỏ cũng được xử lý kỹ càng, làm cho đồ họa vô cùng tinh xảo và xinh đẹp



Hà Tấn đeo phone vào, liền nghe được bản nhạc nền của map – tiếng gió thổi qua kẽ lá, tiếng chim hót ríu rít, âm thanh Liệt Diễm Cùng Kỳ chạy nhanh và nhẹ nhàng tựa như đạp trên bông vải, ngẫu nhiên còn xuất hiện tiếng hí, khiến người nghe không khỏi rung động trong lòng.



[Phone: tai nghe; map: bản đồ]



Tiểu Tiên A Tấn: “Thật đẹp…”



Thương Hỏa Vô Tình: “Đợi đến khi mũ thực tế ảo được tung ra, nơi này sẽ càng đẹp hơn nữa. Lúc đó, không chỉ nhìn thấy, mà còn có thể hòa nhập vào nó… À, em có tham gia rút thăm trúng mũ thực tế ảo chưa?”



Tiểu Tiên A Tấn: “Có, trước đã điền vào bảng đăng ký rồi.” Hà Tấn bỗng có chút mong đợi.



Thương Hỏa Vô Tình: “Ha ha…”



Trong lúc nói chuyện, Thương Hỏa Vô Tình đã dẫn cậu đến đầu ngõ của một thôn xóm cổ xưa. Trên tấm bảng được đỡ lên bằng những cọc gỗ có ghi: Thôn Tân Thủ.



Thương Hỏa Vô Tình: “Nhận ra nơi này không?”



Hà Tấn quét mắt một vòng, do dự hỏi: “Nơi này là… Thôn Tân Thủ?”



Thương Hỏa Vô Tình: “Ừm.”



Hàng rào đơn sơ bằng cỏ lau, thôn dân đốn củi bên dòng súi, Cương Thiên Sư chuyên phân phối nhiệm vụ cho tân thủ*, Vương Bán Tiên bán đan dược ở đầu thôn… Cảnh tượng quen thuộc cùng với đám NPC kia, khiến đoạn ký ức tăm tối của Hà Tấn chậm rãi rõ ràng lên!



[Tân thủ: Người chơi mới]



Mặc dù cảnh tượng trong trí nhớ so với hiện tại không biết thô sơ hơn bao nhiêu lần, nhưng mỗi một người chơi khi mới vừa tiếp xúc với game online đều sẽ ôm ấp một vài kiểu tình cảm khác nhau, đối với “Thôn Tân Thủ”.



Năm đó, lần đầu tiên Hà Tấn học được nhảy lộn vòng, chính là ở đây. Lần đầu tiên biết cách mua đồ, uống thuốc hồi máu, lần đầu tiên chém quái, sau đó thu được điểm kinh nghiệm, thu được thành tựu, nắm giữ trang bị lợi hại… Mỗi một lần trưởng thành, thăng cấp, đều làm cho cậu tràn đầy cảm giác thành công.



Cậu như tìm về được tâm tình của tám năm trước, khi lần đầu chơi game ---- tựa hồ thoát khỏi lao tù, giương cánh bay lượn trên đám mây, thoải mái, tự do, vui sướng… Khóe miệng Hà Tấn bất giác cong lên.



Nếu nói thời điểm login lần hai, chính cậu cũng không xác định lắm mình có muốn chơi game lại hay không, thì bây giờ cậu bỗng có chút dao động.



Thương Hỏa dẫn cậu vòng qua thôn xóm, đi đến phía sau núi, chỉ thấy trên những mỏm đá và ruộng bậc thang có không ít Sơn hầu* đang gãi đầu gãi tai.



[Sơn hầu: khỉ núi]



Thương Hỏa hủy bỏ trạng thái cưỡi, chân hai người vừa mới chạm đất, liền có Sơn hầu nhào tới định cào cấu. Hà Tấn theo bản năng định phản kích, nhưng ngay khi cậu luống ca luống cuống tìm phím kỹ năng, thì dưới chân, lấy Thương Hỏa làm trung tâm, đột nhiên xuất hiện một vòng gợn sóng màu máu, lan tràn với tốc độ ánh sáng. Chỗ nó đi qua, Sơn hầu chấn động, bay bay, không một con may mắn thoát khỏi!

Cùng lúc đó, màn hình của Hà Tấn cũng nhanh chóng lấp lóe-----

〖 Hệ thống 〗:『 Thương Hỏa Vô Tình 』 giết chết 1 con Sơn hầu, ngài thu được 1 điểm kinh nghiệm.


〖 Hệ thống 〗:『 Thương Hỏa Vô Tình 』 giết chết 1 con Sơn hầu, ngài thu được 1 điểm kinh nghiệm.


〖 Hệ thống 〗:『 Thương Hỏa Vô Tình 』 giết chết 1 con Sơn hầu, ngài thu được 1 điểm kinh nghiệm.



〖 Hệ thống 〗...








Sau hai giây kỹ năng, cả ngọn núi hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ trong nháy mắt, trên trăm con Sơn hầu đều hóa thành than tro.



Tiểu loli áo xanh đột nhiên tăng hơn trăm điểm kinh nghiệm: “…”



Thương Hỏa Vô Tình bĩnh tĩnh đứng trước mặt Hà Tấn, kiếm chưa ra khỏi vỏ, quần áo không dính máu, phảng phất như sự kiện tàn sát Sơn hầu vừa nãy không hề liên quan tới hắn.



Mỏm núi cuộn lên một trận gió lạnh, đỉnh đầu của nam tử kia hiện lên một khung đối thoại: “Chúng ta quen biết nhau ở ngay chỗ này, còn ấn tượng không?”



Người khác nhau, khí tràng khác nhau, cách nói khác nhau.



Mà cảnh tượng Sơn hầu, vẫn mở ra phần ký ức đã bị phủ đầy bụi của Hà Tấn…



Thương Hỏa Vô Tình: “Ừm.”



Hà Tấn nghĩ, chẳng lẽ tên này là cái tên… chim non… từng cầm thanh kiếm cùn, không ngừng chém Sơn hầu… và còn chết tới N lần? (=_=)



Người phàm, trước khi tu thành Linh, sẽ không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật gì, chỉ có thể dùng đao, kiếm, đá hoặc các loại công cụ bên người, thậm chí còn dùng tay không. Cho nên người phàm có cấp bậc thấp, đánh quái rất dễ bị ngủm.



Lúc đó Hà Tấn đi ngang qua đây, vô tình bắt gặp Thương Hỏa đang bị Sơn hầu bu lấy, cho nên tốt bụng ra tay cứu viện, hai người liền như thế mà kết bạn.



Khi ấy, việc quen biết một người bạn qua mạng đối với Hà Tấn mà nói, là một chuyện rất ư mới mẻ. Hơn nữa, từ nhỏ không phải là lớp trưởng thì cũng chính là bí thư chi đoàn, cho nên trong lòng Hà Tấn càng thích đảm nhiệm chức vị cao, hoặc chăm sóc người khác.



Mặc dù là bạn học rủ rê, nhưng Hà Tấn lại không theo kịp tiến độ thăng cấp của bọn họ. Vì vậy sau một quãng thời gian, liền bị bỏ lại phía sau, chỉ có thể tự mình tìm tòi. Đến lúc quen biết Thương Hỏa, Hà Tấn liền tự nhiên mà chơi cùng hắn.



Rốt cuộc đã vén lên bức màn bí ẩn của “Thương Hỏa Vô Tình”, Hà Tấn vui vẻ nói: “Hóa ra là cậu à!” Thế nhưng, hắn vốn tên là “Thương Hỏa”, không có hai chữ “Vô Tình” mà.



Tiểu Tiên A Tấn: “Sao anh lại đổi thành “Thương Hỏa Vô Tình” rồi?” Khó trách lúc mới đầu cậu không nhận ra được!



Thương Hỏa Vô Tình: “Em nói xem?”



Câu trả lời của đối phương khiến Hà Tấn không biết phải nói gì, cậu sững sờ trong chốc lát, thì thấy Thương Hỏa nói tiếp: “Em vừa đi là đi biền biệt tám năm, tôi còn có thể hữu tình* sao?”



[Vô tình là không tình, hữu tình là có tình]



Hà Tấn cho là hắn đang nói đùa, cũng trêu lại một câu: “Sao thế, chẳng lẽ trò chơi này ly hôn còn phải cần hai người cùng online à?”



Gió lạnh thổi qua, một hồi im lặng.



Chỉ thấy Sí Hồn Chu Tước bên vai Thương Hỏa kêu thảm một tiếng: “Chi ----- ah!”



Tiếng kêu nghe có chút quái dị, như là đang gọi: “Heo ah…”



[Heo là trư, na ná chữ chi]



Mười mấy giây sau, Thương Hỏa mới phát tới một câu: “Vô luận là Linh Tiên hay là Thần Ma, thì chỉ người được cầu hôn mới có quyền giải trừ hôn ước.”



Hà Tấn chợt hiểu, tự xem như mình là bên bị cầu hôn, mới dẫn đến chuyện Thương Hỏa Vô Tình mãi tám năm vẫn không ly hôn được.



Cậu có chút băn khoăn: “Xin lỗi, làm lỡ cậu nhiều năm như vậy… Nếu không, lát nữa anh dẫn tôi đi tới chỗ giải trừ hôn ước đi?”



Sí Hồn Chi Tước: “Chi ah…”



Hà Tấn: “…”



Tựa hồ Thương Hỏa khẽ giơ tay lên một chút, nhưng cũng không có động tác gì, Hà Tấn đang muốn hỏi lại, màn hình liền run lên.



〖 hệ thống 〗: Ngài bị Thương Hỏa Vô Tình công kích.


〖 hệ thống 〗: Ngài chịu 1650 thương tổn.


〖 hệ thống 〗: Ngài đã chết.



〖 hệ thống 〗: Ngài đạt được 300 điểm kinh nghiệm.




… Lại bị Knock out…





※ Chuyện cũ ở Linh Tiên ※ (Hai)





Hà Tấn liếc mắt nhìn đẳng cấp nhân vật trên màn hình ---- “Bán Yêu (10)”

Rốt cuộc đã thăng lên được cấp mười, từ “Linh” biến thành “Bán Yêu” rồi! ~\(≧▽≦)/~



Hình đại diện của cậu cũng từ một đứa nhỏ tám tuổi biến thành chừng mười tuổi, tóc màu xám trắng, không nhìn ra nam nữ. Bất quá thân thể cao lên không ít, tốc độ đi đường cùng chạy bộ đều trở nên nhanh hơn!



Hà Tấn hung phấn đi tới chỗ Cương Thiên Sư nhận thêm nhiệm vụ mới ---- hái thuốc.



Cái này đơn giản, Hà Tấn xoay người chạy về phía địa điểm chấp hành nhiệm vụ, lúc đi qua vách núi, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang giết Sơn hầu.



Nhiệm vụ giết Sơn hầu trong 『 Linh Tiên 』thực sự là một rào cản, tám chín phần mười game thủ đều đã gục ngã ở đây, đặc biệt là Phàm nhân có đẳng cấp thấp, chủ yếu tấn công ở khoảng cách gần.



Hà Tấn là bị bạn học rủ vào đây, mở đầu có người hỗ trợ, cho nên chưa từng trải qua bất cứ chuyện khó khăn gì. Huống hồ cậu chơi là “Linh”, có thể sử dụng phép thuật, công kích tầm xa. Tuy rằng uy lực không lớn, nhưng có thể từ từ mài chết quái, cho nên cậu cũng không oán hận đám Sơn hầu này quá nhiều



Bất quá người chơi khác lại chẳng được may mắn như vậy, đã có không ít Phàm nhân đi khiếu nại, nói đây là lỗi bug hệ thống, lực sát thương của Sơn hầu lớn quá, rất không khoa học!



Không ngờ bên phía công ty trả lời là: Mục đích của nhiệm vụ này, là để mọi người trải nghiệm cảm giác gập ghềnh trên con đường tu tiên…



Chúng game thủ thi nhau phỉ nhổ, nhưng lại không thể làm gì, sau một quãng thời gian, “giết Sơn hầu nhất định phải tổ đội”, liền thành nhận thức chung của mọi người.



Hà Tấn phát hiện bóng người quen thuộc kia chính là Thương Hỏa, đang ở trên mỏm núi tương ái tương sát với đám Sơn hầu, chẳng biết đã chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi!



Cứ tưởng là chờ đến khi Thương Hỏa biết được sự lợi hại của Sơn hầu, thì sẽ tự lên kênh thế giới gọi người tổ đội. Nhưng Hà Tấn đi một vòng lớn trở về, con người ngu xuẩn này cư nhiên còn đang mãi mê tìm chết!



… Thật cố chấp. (=_=)



Hệ thống của trò chơi thiết lập, động tác mà nhân vật nam trong này chết, phi thường oanh liệt ---- một tay che ngực, hai đầu gối quỳ xuống, ọc một ngụm máu, thẳng tắp nằm úp sấp ra đất.



Trước đây, Hà Tấn cũng đã từng trông thấy người khác chết, tuy nhiên nhìn Thương Hỏa ngỏm, không hiểu sao cậu lại có chút buồn cười.



Nhân vật chết rồi, người chơi có thể chọn cách đi tới điểm hồi sinh gần nhất để sống lại, thi thể trên đất cũng sẽ biết mất.



Nhưng cái tên này vẫn cứ nằm mãi ở đó, không có bất kỳ thao tác nào… Đây là bị giết đến nổi nóng sao? Ha ha!



Hà Tấn hái xong thảo dược liền lượn về mỏm núi, thấy người kia đã chết lại trở về, vẫn ngu ngốc đi một người.



Bất quá lần này, lúc hắn chỉ còn dư lại một giọt máu da, cư nhiên phát tín hiệu cầu cứu với Hà Tấn đang đi ngang qua: “99999999*…” Sau khi khung đối thoại hiện lên một giây, người kia liền bị ba con Sơn hầu đồng thời cào tới, một tay che ngực, hai đầu gối quỳ xuống, ọc một ngụm máu, thẳng tắp nằm úp sấp ra đất!



[Đại khái là cách gọi tắt của chữ cứu đi]



Thương Hỏa: “…”



Rốt cuộc Hà Tấn không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng!



Cậu gửi lời mời thêm bạn tốt, nói: “Tổ đội, tớ giúp cậu.”



---
*Đôi lời: Bộ này là Võng Du, không phải thuần hiện đại, cho nên trong game mình sẽ giữ nguyên một số tên riêng theo nghĩa Hán Việt, còn ngoài đời mình sẽ dịch sát hơn. Bạn nào có chơi game sẽ biết, trong game những cái tên riêng như Sơn hầu, Cùng kỳ, Thiềm thừ ... này nọ đều được các NPH giữ nguyên để tăng tính cổ xưa cho game. Mình cũng thế. Và mình đã giải thích ở đây rồi, cho nên về sau bạn nào còn thắc mắc chuyện này nữa, mình sẽ không giải đáp đâu nhé!
3 Bình Luận "Vẫn chờ người online - Chương 3."

Nút like âu? Σ( ° △ °|||)
Hà Tấn à, em nói kiểu đó thì ai mà không đè ra giết em? Phải nói chồng em giết em mà được 300exp thì em sướng bỏ cha rồi ╮(╯_╰)╭

Chào chủ nhà, êm là dân tàu ngầm, chuyên gia đọc nhưn không cmt, cảm thấy rất tội lỗi QAQ Nhưn mà do bệnh lười mà truyện nào cũng hoàn rồi nên không động tay. Nhứt là sau khi đọc 2 bộ hệ thống đã hoàn của chủ nhà càng thấy tội lỗi hơn QAQ Vậy nên từ nay êm xin dành lần đầu (cmt) của êm lên chủ nhà, cắm cọc mọc rễ và cmt đều đều. Chủ nhà cố gắng mau ra chap mới. (⊙▽⊙)

Mục đích của cả cái comt chính là câu cuối cùng chứ gì (¯―¯٥) Biết tỏng

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info