"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 25.


Edit: Bori.

Beta: Đào.

Chương 25: Bạn trai cũ.



“Nhiên Nhiên, hôm qua tao tình cờ gặp bạn học cũ, nghe bảo Đỗ Lâm đã quay trở về rồi.” Cung Trí Siêu bô lô bô la trong điện thoại.

“À…” Lục Nhiên gật đầu, đợi cả buổi cũng không thấy gã nói tiếp, cậu hỏi: “Mày nói xong rồi hả?”

“Đúng vậy.”

“Mày điện thoại cho tao chỉ để nói cái này?” Lục Nhiên thật không thể tưởng tượng nổi, “Mày ở không lắm hả?”

“Tao có lòng tốt nhắc nhở mày thôi. Tao nghe nói hắn còn hỏi thăm tình hình của mày nữa. Sợ lúc hai người chạm mặt, lại khiến mày trở tay không kịp.”

“Tao làm gì mà…” Lục Nhiên chợt nhớ tới bên cạnh vẫn còn người khác, bèn xoay mặt hướng ra phía cửa sổ, giọng nói cũng đè xuống thấp hơn. Nhưng không gian trong xe khá chật, cho dù cố gắng nói nhỏ, thì người khác vẫn nghe được rõ ràng, “Sao tao lại không trở tay kịp. Mày mà không nhắc, tao cũng sắp quên béng đi mất trên đời còn tồn tại một người như vậy.”

“Thiệt hay giả đấy?”

Giọng của Cung Trí Siêu rất lớn, chẳng khác tiếng heo bị chọc tiết, làm đầu óc Lục Nhiên ong ong cả lên. Bất đắc dĩ nói: “Cái gì mà thiệt hay giả ở đây.”

“Khi xưa, rõ ràng nhìn mày rất đau lòng kia mà.”

Nhưng nó cũng không hoàn toàn là do bị người nọ bỏ rơi.

Lục Nhiên thật muốn chui qua điện thoại bóp chết Cung Trí Siêu luôn cho rồi, bất quá ngại ông chủ còn ngồi bên cạnh, cậu không thể nhiều lời, giọng điệu khó chịu mà trực tiếp cúp điện thoại đi.

Không khí trong xe có phần chùng lại, xen lẫn chút gì đó lúng túng.

Đều tại cái giọng quan quát của Cung Trí Siêu mà những gì hai người nói đều đã bị ông chủ nghe hết. Vậy chẳng khác nào vạch trần luôn chuyện tình yêu cũ rích trước kia của cậu rồi.

Thế nhưng, cậu không muốn để ông chủ biết ahh.

“Biệt danh của người bạn kia cũng thật thú vị.” Khiến Lục Nhiên ngạc nhiên chính là, ông chủ không mấy quan tâm lắm với nội dung cuộc trò chuyện giữa cậu và Cung Trí Siêu, mà lại hứng thú với một cái tên gọi.

Tâm tình Lục Nhiên cũng nhanh chóng tốt lên: “Anh nói ‘Lão Cung’ sao? Gã tên thật là Cung Trí Siêu. Bạn bè của tôi đều gọi gã như vậy hết á. Bởi vì gọi bằng ‘Lão Trí’ hay ‘Lão Siêu’ sẽ thấy trịnh trọng quá. Hơn nữa, kêu gã là Tiểu hay A thì quả thực rất buồn nôn. Nếu sau này có cơ hội gặp mặt, anh cũng sẽ đồng ý với tôi rằng, gã rất phù hợp với danh xưng ‘Lão’ kia.”

Ông chủ không đáp lời, ngón tay gõ gõ nhịp nhàng vào tay lái, một lát sau mới nói: “Sao không gọi ‘Tiểu Siêu’?”

Lục Nhiên lẩm nhẩm, rồi vỗ đầu một cái, thế mà từ trước tới giờ bọn họ không ai nghĩ tới cái tên đó. Nhưng mà kêu ‘Lão Cung, Lão Cung’ đã nhiều năm rồi, khó mà sửa được, liền nói: “Kêu quen rồi, cũng lười sửa.”

“Kêu ‘Tiểu Siêu’ đi. Sau này, ở trước mặt tôi, không được gọi gã là ‘Lão Cung’ nữa.”

Lục Nhiên nghe thế, đang muốn kháng nghị thì đối phương lập tức bổ sung thêm: “Lúc không có tôi, cũng không được phép gọi như vậy luôn.”

Lục Nhiên há há miệng, không biết nên nói cái gì mới phải.

Mãi cho đến khi gặp đèn đỏ, xe dừng lại, đối phương nghiêng đầu qua nhìn cậu.

Con ngươi ông chủ đen thẳm, tựa hồ có một sức hút kỳ lạ, khiến Lục Nhiên không thể nào dời tầm mắt đi được.

“Ớ…” Qua vài giây, Lục Nhiên mới hồi phục lại tinh thần, tự cho rằng mình đoán được ý của ông chủ, cậu liền hỏi: “Anh sợ dì Tần biết tôi gọi một người đàn ông khác như vậy, sẽ có ấn tượng xấu hơn với tôi ư?”

Đèn đỏ chỉ còn lại vài giây, người đàn ông kia lại cứ chăm chú nhìn cậu không rời.

Lục Nhiên lập tức bổ sung: “Tuy rằng phát âm có chút giống giống, nhưng ý nghĩa thì khác một trời một vực mà, nó cũng đâu có liên quan đến nhau đâu.”

Ông chủ vẫn nhìn cậu chằm chằm. Đến lúc Lục Nhiên sắp bùng nổ, ông chủ cũng không cho bất cứ ý kiến nào, chỉ quét mắt từ trên xuống dưới, đánh giá cậu. Sau đó, quay mặt về phía trước nhìn đường, tiếp tục lái xe, còn ghét bỏ nói: “EQ của cậu chỉ có nhiêu đó thôi hả, tôi còn tưởng cậu là người rất thông minh ấy chứ.”

Này này, có cần phải đả kích người khác như vậy không!

Lục Nhiên ngồi thẳng cơ thể lên, ý đồ phải đem chuyện này nói cho rõ ràng trắng đen.

Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám nói cậu EQ thấp nha. Ngay chính cậu, cũng cảm thấy mình làm người rất không tệ. Bị ông chủ phán như vậy, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự tự tin của cậu đó.

“Được rồi, tôi không có ý gì khác, cậu thông minh lắm.” Thấy Lục Nhiên thật sự để ý tới chuyện này, Hoắc Nghị Thần liền nhẹ giọng an ủi, sau đó dừng xe trước cửa một quán ăn, nói: “Đừng giận, ý tôi không phải là chê bai cậu.”

“Vậy chắc tôi còn phải cám ơn anh, anh là đang khen tôi chứ gì?” Dĩ nhiên Lục Nhiên không tin.

“Ừ, EQ thấp cũng không sao, tôi thích người có EQ thấp.” Hoắc Nghị Thần vừa gật đầu, vừa cố nhịn cười, cuối cùng nói một câu chữa cháy: “Tôi giỡn thôi, đừng coi là thật.”

Nếu đối phương đã xuống nước chịu thua, Lục Nhiên không bỏ qua thì nom xem mình có vẻ quá hẹp hòi. Cậu mở cửa xe, nhìn ông chủ nói: “Cho dù anh không giỡn, thì tôi cũng chẳng làm gì được anh.”

Hoắc Nghị Thần nhướng mày, cũng xuống xe.

Tuy rằng bị ông chủ phỉ nhổ, nhưng đã làm giảm không ít bực tức trong cậu đối với nội dung cuộc điện thoại do Cung Trí Siêu gọi tới, tâm tình Lục Nhiên chẳng mấy chốc vui vẻ lên.

Ông chủ có vẻ rất hứng thú với cái biệt danh ‘Lão Cung’, tuy nhiên lại không quan tâm tí gì đến nội dung cuộc điện thoại. Điều này làm cho Lục Nhiên cảm thấy cực kỳ may mắn, có lẽ đối phương bận tập trung lái xe, cũng không nghe rõ Cung Trí Siêu nói cái gì nữa.

Do trong lòng có quỷ, vậy nên Lục Nhiên quyết định không truy cứu chuyện ông chủ chê mình EQ thấp nữa.

Nơi ông chủ dẫn cậu tới không phải một nhà hàng hạng sang, nếu cậu và bạn bè đi ăn cơm cũng sẽ chọn nơi dân dã như thế này.

“Đồ ăn ở đây không tệ lắm.” Ông chủ thay cậu chọn món ăn, rồi nói với Lục Nhiên, “Tôi nghĩ cậu không thích suy nghĩ chọn món ăn, nên tôi gọi giùm cậu luôn. Nếu không ngon miệng, cậu có thể gọi món khác.

“Không cần, vậy càng tốt.” Nghe tên mấy món kia, chắc cậu sẽ thích thôi.

Đột nhiên, Lục Nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: “Tôi nhớ trong 1800 điều, hình như có nói anh rất không thích chọn món mà.” Đừng hỏi tại sao những chuyện nhỏ nhặt này cậu cũng biết, đó hoàn toàn nhờ vào vị trợ lý tài năng của ông chủ đây.

Không biết mình đã nói sai cái gì, mà ông chủ lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu, y như lúc nói cậu có EQ thấp vậy. Sau đó, y nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Tôi thay đổi.”

Lục Nhiên: “…” Ngay cả giải thích cũng lười nói với cậu luôn.

Sau khi ăn cơm xong, hai người vừa uống trà vừa trò chuyện, ông chủ cũng khôi phục lại thái độ bình thường, không trêu chọc cậu nữa. Dáng vẻ cao ngạo, nhưng không khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Qua lời nói, mới biết ông chủ đã come out với ba mẹ y. Lục Nhiên cũng không kinh hãi, bởi vì một màn lúc sáng đã vô cùng rõ ràng rồi.

“Bây giờ tôi phải làm cái gì?” Lục Nhiên hỏi.

Bước đầu tiên đã xong, kế tiếp sẽ chính thức hứng chịu thử thách ‘sóng to gió lớn’.

“Cậu tự do phát huy đi.” Ông chủ nhấp một ngụm trà, dường như không hài lòng với mùi vị, y nhíu chặt đôi mày, cũng không nói gì nữa.

Tự do phát huy, phạm vi này quá rộng rồi.

Cậu nên trang Bạch Liên Hoa*, hay lăn lộn khóc lóc om xòm? Tỏ vẻ lý trí, hoặc giả khùng giả điên?

[Trang Bạch Liên Hoa: Vờ như là một người thánh thiện, cao thượng, thuần khiết]

Thấy Lục Nhiên cau đôi mi, trầm tư suy nghĩ, Hoắc Nghị Thần dùng chén trà che đi khóe miệng hơi nhếch lên của mình, nhanh chóng khôi phục lại như cũ, nói tiếp: “Bọn họ sẽ không làm khó cậu.”

“Vì sao?”

Chẳng phải trên TV đều diễn, nói nên ép phe yếu thế biết khó mà rút lui sao?

“Bọn họ sẽ xuống tay từ chỗ tôi, cậu chỉ cần tiếp tục yêu tôi tha thiết là được.”

“Ok, tôi hiểu rồi. Anh cũng không được thay lòng đổi dạ đó.”

“Sẽ không.”

Sáng sớm hôm sau, Lục Nhiên theo thói quen ăn sáng cùng ông chủ. Sau khi xong xuôi, cậu đi xuống lầu, liền phát hiện ánh mắt của những đồng nghiệp nhìn cậu, có gì đó không đúng.

Biểu hiện của mọi người, Lục Nhiên đều thu vào đáy mắt, trong lòng cũng hiểu được một hai, rồi bình tĩnh trở về địa bàn của mình.

Ngô Mẫn ngồi kế bên thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu một cái, bộ dáng muốn hỏi lại không dám.

Tới lần thứ năm Ngô Mẫn nhìn cậu, Lục Nhiên mới bất đắc dĩ xoay người hỏi: “Cái cổ của cô có khỏe không?”

Ngô Mẫn nhìn lén bị bắt tại trận, mặt lập tức đỏ hồng, miệng há ra nhưng không biết phải nói gì.

“Muốn hỏi chuyện của tôi và ông chủ phải không?”

Ngô Mẫn lập tức gật đầu như giã tỏi.

“Vậy thì hỏi đi, việc gì mà phải ấp a ấp úng.”

“Em không biết anh có kiêng kỵ chuyện này không nữa.”

“Có gì đâu.” Lục Nhiên xoay nửa vòng ghế, mặt đối mặt với Ngô Mẫn, “Tôi dám công khai với anh ấy, thì còn sợ người khác nói gì sao.”

Ngô Mẫn thấy Lục Nhiên vẫn bình tĩnh như vậy, lập tức tỉnh táo tinh thần trở lại, cả cơ thể đổ dồn về phía trước, ánh mắt lấp lánh hỏi: “Mau nói cho em biết đi, rốt cuộc anh và ông chủ là sao thế này?”

“Trước tiên, cô nói cho tôi biết, hiện tại ở công ty đã lan truyền bao nhiêu phiên bản rồi?”

---
*1/3 rồi nhé :3
3 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 25."

chủ nhà ơi tung chương mới truyện này đi :((((

Rồi rồi, mai sẽ lôi ra làm ^^ nhà chỉ có một beta nên làm k kịp

Truyện hay quá, edit rất mượt. Đừng drop nha, cố lên chủ nhà ơi!!!<3<3<3

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info