"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 13.


Edit: Bori.


Beta: Ngọc Quỳnh.


CHƯƠNG 13: Nghề tay trái.

Tần Dĩnh vẫn luôn chú ý đến con trai mình, thấy y đột nhiên cười cười, cho rằng đây là thời cơ tốt liền chủ động kéo Trần Thi Như đi tới.

“Thần Thần, con kể chút chuyện hồi con đánh bóng ở trường đại học đi, trùng hợp năm đó Thi Như cũng là đội trưởng đội cỗ vũ này.”

“Lâu rồi không đánh bóng, đã không còn nhớ rõ nữa.” Hoắc Nghị Thần áy náy nói.

Vừa dứt lời, y đứng lên hơi khom người, nói với hai người phụ nữ kia: “Thật có lỗi, con còn một số việc chưa giải quyết xong, con ra ngoài một chuyến.”

“Con đi đâu thế?” Tần Dĩnh cũng đứng lên, “Còn chưa có ăn cơm nữa mà.”

Bà vội vàng nhìn qua Trần Thi Như, đưa một ánh mắt an ủi rồi đuổi theo Hoắc Nghị Thần.

Tần Dĩnh thấp giọng: “Con làm cái gì thế, ban nãy còn tốt lắm mà, có thấy con nghe điện thoại gì gì đâu, tự dưng lại bận chuyện là sao?” Giọng của bà tăng thêm vài phần nghiêm khắc.

Hoắc Nghị Thần lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, rất nhanh nghe được tiếng trả lời.

“Nhiên Nhiên, công việc xử lý đến đâu rồi, hội trường đã trang trí xong chưa?”

Tần Dĩnh đưa mắt nhìn Hoắc Nghị Thần đầy nghi hoặc, chẳng lẽ nó bận công việc thật?

Hoắc Nghị Thần hạ mắt, tức khắc trong điện thoại truyền đến giọng nói cực dễ nghe của đối phương: “Đều đã chuẩn bị xong, Hoắc tổng muốn đến kiểm tra sao?”

“Tôi lập tức qua đó.”

“Được rồi, tôi chờ anh.”

Cúp máy, Hoắc Nghị Thần quơ quơ chiếc điện thoại trong tay nói: “Ngày mai con có cuộc hội nghị quan trọng, đối phương đưa ra một vài yêu cầu đặc biệt, con đến đó xem xem hội trường đã chuẩn bị như thế nào rồi.”

Tần Dĩnh nghe thấy tiếng của Lục Nhiên trong điện thoại, lúc đầu cứ nghĩ con trai là muốn lấy cớ bỏ đi, nhưng xem ra đúng là có chuyện quan trọng cần giải quyết, chỉ đành không tình nguyện mà thả người.

Hoắc Nghị Thần chạy xe đến thẳng nhà Lục Nhiên. Lúc này, tâm tình của y vô cùng tốt, vô cùng khoan khoái.

Chẳng biết là do thoát khỏi tay Tần Dĩnh, hay là do sắp sửa gặp mặt tình nhân bé nhỏ nữa.

Phản ứng của Lục Nhiên không làm y thất vọng, tuy rằng ban đầu đối phương có vẻ sửng sốt, nhưng lập tức hiểu rõ vấn đề, nói đúng trọng tâm câu chuyện.

Đột nhiên, Hoắc Nghị Thần rất muốn biết, trong mối quan hệ hợp đồng này, rốt cuộc chuyện gì mới có thể làm khó được đối phương?

Tạm biệt chưa được bao nhiêu giờ lại gặp nhau.

Đón ông chủ vào nhà, Lục Nhiên buồn cười hỏi: “Tình hình hiện tại, cứ như chúng ta đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt ấy. Anh nhớ tôi, sau đó lén lén lút lút cha mẹ đến đây để gặp tôi.”

Hoắc Nghị Thần từ chối cho ý kiến, ngược lại ngửi được mùi thơm từ trong nhà bay ra, hỏi: “Cậu đang nấu canh hả?”

Bàn tay Lục Nhiên vừa định tiếp nhận áo khoác của Hoắc Nghị Thần, đột nhiên khựng lại, rồi cậu chạy như bay vào phòng bếp: “Thiếu chút nữa quên mất.”

Hoắc Nghị Thần đang chuẩn bị đưa áo khoác cho Lục Nhiên, thấy vậy đành thu tay lại, tự mình treo lên, tìm dép lê, đi vào phòng ngồi xuống, động tác liền mạch một cách quen thuộc.

“Anh ăn cơm chưa?” Cậu ở trong bếp hỏi vọng ra.

“Chưa.”

Cậu ló mặt ra, đầy kinh ngạc hỏi: “Bình thường không phải Hoắc tổng đều kín lịch dự tiệc à? Hôm nay sao lại bị bỏ đói rồi?”

Hoắc Nghị Thần cười như không cười trả lời: “Thì tôi đang ngồi chờ cậu làm cơm đây này.”

"Mới không ăn có hai bữa, không nghĩ lại tới mức như vầy? Xem ra câu: 'Con đường ngắn nhất để đi đến trái tim, là ngang qua dạ dày', quả nhiên rất có đạo lý.

Tiếng nói từ trong bếp truyền ra, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng người đàn ông ngồi ở phòng khách vẫn nghe vào hết không sót chữ nào, khóe miệng y vô thức cong lên thành nụ cười.

“Thật đúng là bắt người tay ngắn*.” Lục Nhiên từ phòng bếp đi ra: “Đưa tôi nguyên liệu, rồi bắt tôi nấu cho anh ăn. Hừm, giờ anh muốn ăn món gì?”

“Sao cũng được, lúc đầu cậu tính nấu món gì thì cứ làm món đó.” Hoắc Nghị Thần dễ tính đáp.

“Ban đầu tôi chỉ định nấu canh thôi, bất quá nhiêu đó không đủ thỏa mãn anh phải không?”

Đối phương dường như lý giải ra ý tứ khác, nhướng lông mày, cười cười có chút mập mờ.

Đây tuyệt đối không phải là biểu cảm mà một ông chủ nên có, Lục Nhiên nhếch miệng: “Được rồi, để tôi tự quyết định vậy.” Cậu làu bàu quay đầu đi.

Lúc ăn cơm, thật ngoài dự kiến của Lục Nhiên, ông chủ nhà cậu vậy mà chủ động nhắc tới chuyện riêng tư.

“Ah, hóa ra là anh bị bắt xem mắt, thật đáng thương.”

“Toàn bộ thế giới chắc chỉ có mình cậu cảm thấy tôi đáng thương.” Hoắc Nghị Thần dở khóc dở cười.

“Không đáng thương sao phải đến chỗ tôi ăn chực cơm thế này?” Lục Nhiên gắp một đũa khoai tây vào trong bát của Hoắc Nghị Thần: “Không biết anh có ăn được dấm chua hay không, tôi có bỏ một ít, nếu không khoai sẽ không giòn.”

Đột nhiên thấy ông chủ có chút ngây người, Lục Nhiên nhướng nhướng mày: “Nếu anh không thích người khác gắp thức ăn cho mình, tôi đương nhiên sẽ nhớ kỹ thói quen này.”

Như bị người ta rắc vài giọt nước lạnh vào người, Hoắc Nghị Thần rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu, lắc đầu nói: “Sẽ không…hành động thân mật như vậy, có thể giữ lại.”

Là mình bỏ tiền ra để thuê người yêu giả, mà lúc nãy thiếu chút nữa đã quên mất. Đối phương chẳng qua thực hiện đúng nội dung hợp đồng, cố gắng làm một người yêu hoàn mĩ thôi.

Yên lặng ăn cơm xong, Lục Nhiên tắm táp rồi mà vẫn không thấy ông chủ có ý định rời đi, đừng nói là muốn ngủ ở đây luôn đó chứ?

Phát hiện ra Lục Nhiên đang đề phòng nhìn mình, Hoắc Nghị Thần phủi phủi quần đứng dậy, nói: “Tôi phải trở về rồi.”

“Tôi nghĩ anh muốn ở lại đây chứ.”

Hoắc Nghị Thần đi ra tới cửa, nghiêng người nhìn Lục Nhiên nói: “Nếu mối quan hệ của chúng ta bị phát hiện, tôi sẽ xem xét đề nghị của cậu.”

Lục Nhiên đưa áo khoác cho đối phương, hôm nay là lần thứ hai cậu đứng ở trước tủ giày tiễn người này về: “Đây cũng chẳng phải là đề nghị tốt gì.”

“Phải không?” Hoắc Nghị Thần nhìn cái mặt hận không tiễn mình về sớm của người nào đó, nói: “Tôi thì thấy ngược lại.” Sau đó liền dứt khoát rời khỏi.

Hoắc Nghị Thần về đến nhà, hài lòng thấy trong nhà đã yên tĩnh trở lại.

Hoắc Tuấn đang đánh cờ một mình, còn Tần Dĩnh đang ngồi trên sofa xem TV.

Tần Dĩnh thấy y trở về, mỉm cười gọi con trai: “Thần Thần, đến đây tâm sự với mẹ.”

Thực ra, bà đang muốn thăm dò ý tứ của Hoắc Nghị Thần.

“Con đã từng tiếp xúc với chú Trần rồi, chắc hẳn con cũng biết nhà họ dạy dỗ con gái rất là nghiêm khắc. Bởi thế Thi Như lớn lên dịu dàng, xinh đẹp giống y hệt mẹ con bé vậy.”

Ngó thấy Hoắc Nghị Thần nhắm mắt im lặng, vẻ mặt không có hứng thú, Tần Dĩnh đụng đụng bả vai y: “Có nghe mẹ nói chuyện không vậy?”

“Mẹ...” Cuối cùng Hoắc Nghị Thần cũng mở mắt ra: “Con có người yêu rồi, con rất thương hắn. Con sẽ không thỏa hiệp.”

“Lời này, giống hệt như hồi mẹ gặp mối tình đầu của mình…” Ánh mắt bà thoáng đảo ra phía sau lưng, thấy Hoắc Tuấn không để ý lắm, mới nói tiếp: “Lúc trước mẹ cũng thề non hẹn biển, muốn sống muốn chết với mối tình đầu của mình. Nhưng rốt cuộc không phải mẹ cũng kết hôn với cha con, sinh ra con hay sao? Không được nói quá lên, biết chưa?”.

“Mẹ là mẹ, con là con. Đàn ông và phụ nữ không giống nhau.”

“Vậy con xác định, ngoại trừ con ra, cô ta sẽ không đi thích người khác?”

“Còn có ai ưu tú hơn con để cho cậu ta dựa vào nữa chứ?” Hoắc Nghị Thần kiên quyết biểu hiện sự tự tin của mình.

“Nói như vậy, cô ta rất ỷ lại vào con hả?” Tần Dĩnh cả kinh, “Vậy lại càng không được, người mà tương lai mờ mịt, mẹ sẽ không chấp nhận đâu.”

“Cha mẹ của cậu ta đều là giáo sư.”

“Lại càng không được, tài chính quá kém, về sau nảy sinh mâu thuẫn lại phiền tới con.”

“Cậu ta rất tốt, con tính giới thiệu cho hai người gặp mặt…..”

“Không được. Mẹ không gặp. Mẹ không có nhìn mặt con hồ ly tinh kia đâu.” Tần Dĩnh lớn tiếng cắt ngang, ngăn không cho Hoắc Nghị Thần nói tiếp, rồi đùng đùng đứng dậy, giận dữ bỏ đi.

Hoắc Nghị Thần cảm thấy đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương.

Mẹ của mình, gần mười năm rồi mà vẫn còn làm nũng với con trai, nếu như không nhẫn tâm thì không thể đối phó được.

Dĩ nhiên y có thể lý giải tâm tình của bà là muốn tìm người con dâu vừa ý. Nhưng về lý có thể được, mà về tình thì không. Dù sao tìm bạn đời là tìm người sống cùng y, chứ không phải sống cùng bà.

Mà quan trọng hơn là, y không thích phụ nữ, phải làm cho cha mẹ dần dần nhận ra điều này mới được.

Hôm sau, Lục Nhiên dậy sớm hơn bình thường nửa giờ, cậu còn nhớ đêm qua ông chủ của cậu đã đưa ra một yêu cầu rất không hợp lý.

Cậu nhìn xuống dưới, thấy quán bánh bao đã mở cửa, trong lòng lười biếng, liền không làm bữa sáng mà trực tiếp mua hai cái bánh bao xách đến công ty.

Hai người vừa vặn gặp nhau ở bãi đậu xe.

Sao trước kia cậu không có phát hiện tỷ lệ mình và ông chủ gặp mặt nhau lại cao đến vậy nhỉ? Mặc dù đã nói sẽ cùng ăn sáng, nhưng như thế này cũng thật quá trùng hợp mà!

Lục Nhiên đứng chờ ở cửa thang máy, kế đó thấy ông chủ của cậu một thân âu phục đi tới. Giày da va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, cà-vạt cùng kiểu tóc tạo cho người khác cảm giác sâu không lường được.

Lục Nhiên bắt buộc bản thân phải dời ánh mắt đi, để tránh đối phương cho rằng mình mê mẩn y. Ấn mở cửa thang máy, mời ông chủ đi trước.

“Chào buổi sáng, thật không ngờ là anh còn nhớ.” Lục Nhiên nói.

Hại cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý là ông chủ sẽ quên mất chuyện nhỏ này rồi.

“Cậu nhớ, thì sao tôi quên được.”

Không gian trong thang máy rất nhỏ hẹp, làm hai người không thể đứng quá xa nhau, lời nói phát ra cứ như đang thủ thỉ bên tai. Điều này khiến cho Lục Nhiên có chút cảm giác khác thường.

“Anh là quý ngài bận rộn, quên thì cũng là bình thường thôi mà.” Lục Nhiên đáp.

“Chuyện đã nói với cậu, tôi tất nhiên sẽ không quên.”

Lục Nhiên nghiêng đầu liếc trộm đối phương, người kia đang nhìn về phía trước, phát hiện ánh mắt cậu thì khẽ mỉm cười với Lục Nhiên một cái.

Đến lầu 8, Lục Nhiên đưa hộp đồ ăn cho ông chủ nhà mình: “Hương vị có hơi nồng, tốt nhất là anh không nên ăn trong phòng làm việc.”

“Là cái gì?”

“Bánh bao.”

“Bánh bao? Sáng sớm cậu dậy làm hả?”

“Không phải, tôi mua ở dưới nhà.”

Cửa thang máy mở ra, ông chủ cứ hỏi liên tục, Lục Nhiên bất đắc dĩ phải trả lời từng vấn đề.

Khi cậu nói mua ở dưới nhà, biểu tình của đối phương có vẻ không được vui cho lắm.

“Sớm biết là mua, tôi thà ở nhà ăn còn hơn.” Ông chủ nói xong câu đó, cánh tay giơ lên, nhấn vào nút đóng cửa.

Lục Nhiên thức thời lùi xuống nửa bước, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, gương mặt hoàn mĩ của ông chủ dần dần biến mất trước mắt.

Thái độ vậy là sao, buổi sáng dậy sớm nấu cơm sẽ rất vất vả đó có biết hay không, người làm ông chủ như anh thì hiểu cái gì chứ.

Lục Nhiên cầm cà mên, đứng ở hành lang, cắn cắn bánh bao, trong lòng thầm phỉ nhổ.

Vừa ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, điện thoại trong túi quần vang lên, Lục Nhiên nhìn tên người gọi, lập tức trả lời.

“Triệu biên, có chuyện gì?” Là Triệu Húc - bên biên tập tạp chí.

“Số 315* tôi muốn có thêm phụ san.” Triệu Húc nói.

Tuy rằng năm ngoái số 315 không có thêm phụ san, nhưng nếu bên biên tập lên tiếng thì Lục Nhiên không còn gì để nói, liền trả lời: “Được, tôi sẽ lập tức làm bản thảo.”

Cúp điện thoại, Lục Nhiên lại bắt đầu bận rộn.



---

*Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

*Ngày 13/5 là ngày Quyền người tiêu dùng thế giới.
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 13."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info