"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Dây Dưa Không Rõ - Chương 39.




Chương 039: Xé rách mặt.



Tô Cẩm Hòa đưa sổ sách cho Tô Hộ. Bây giờ chỉ mới qua nửa ngày mà đám son môi đã tống xuất đi hơn phân nửa, với tốc độ như vậy, không tới buổi trưa hắn đã có thể về nhà đếm tiền rồi.



"Nói cho bọn họ biết rõ, một chữ cũng không thể bỏ sót."



"Vâng" Tô Hộ cẩn thận cầm lấy sổ sách, vừa muốn đi ra ngoài, phía trước lại có hai người vào tới.



Gã ta nhận ra Ứng Hoằng, cũng biết mối quan hệ giữa Ứng Hoằng và Tô Cẩm Hòa chẳng tầm thường. Cho nên gã ta không trực tiếp ngăn cản, mà khẽ liếc sang Tô Cẩm Hòa bên kia. Tuy nhiên ngay lúc chần chờ này, Ứng Hoằng vọt vào.



Tô Cẩm Hòa vừa mới đứng dậy, liền bị Ứng Hoằng quăng một bạt tai làm té ngã.



Tiếp theo đó là một đá.



Cú này trúng ngay ngực, Tô Cẩm Hòa ư một tiếng co rúm người lại, Ứng Hoằng cũng bất kể ra sao, liên tiếp đá túi bụi.



Cổ Kính không nghĩ tới gã lại đánh người, vội vã kéo Ứng Hoằng ra. Cho dù mọi chuyện chỉ trong tíc tắc, nhưng Tô Cẩm Hòa đã thật sự trúng vài cú đá, đang nằm trên đất ho khan.



Tô Hộ đứng ngay cửa, lúc gã ta đuổi vào thì Cổ Kính đã kéo Ứng Hoằng ra rồi. Tô Hộ vội vàng bước tới đỡ Tô Cẩm Hòa dậy.



Mấy cú đá kia của Ứng Hoằng chẳng chút nghĩ tình, đầu Tô Cẩm Hòa bị đụng vào đất sưng vù lên, làn da bị ma xát trầy xước. Hắn không ngừng ho khan, phun bọt máu khắp nơi.



Tô Hộ dìu hắn ngồi lên ghế, rồi quay người lại đối đầu với Ứng Hoằng.



Ứng Hoằng bị Cổ Kính kéo lùi ra sau một bước, phản ứng này của Tô Hộ khiến gã lại hung tợn xông lên.



"Ứng thiếu gia, cần gì chứ, bớt nóng đi, bộ dáng như vậy quá khó coi." Cổ Kính giữ Ứng Hoằng không buông tay, nhìn động tác có vẻ tùy ý, nhưng hai người là âm thầm hơn thua sức lực, cho nên nhất thời nửa khắc bọn họ không có tách ra.



Bên này, trước khi Tô Hộ có động tác, Tô Cẩm Hòa vừa ho khan vừa kéo áo gã ta lại. Tô Hộ định giãy giụa, hắn hung hăng kéo mạnh, sau đó cho gã ta một cái lắc lắc đầu.



Tô Hộ mặt âm trầm như muốn giết người. Nếu là trước kia, chỉ sợ đầu Ứng Hoằng đã lìa khỏi cổ.



Mặc dù hiện tại người mà gã ta che chở phía sau không phải là Vương gia, nhưng gã ta không cho phép bất cứ ai sỉ nhục chủ nhân của mình.



"Tô Hộ!" Tô Cẩm Hòa lớn tiếng quát, làm cả người Tô Hộ cứng đờ. Tô Hộ cắn răng phẫn hận, giằng co một chút, cuối cùng vẫn là lui về sau một bước. Lúc này, Tô Cẩm Hòa mới buông tay ra, "Cậu ra đằng trước trông tiệm đi, tôi có chuyện muốn bàn luận với hai ông chủ đây."



Tô Hộ khẽ lườm, tình hình như vậy sao gã ta có thể an tâm để Tô Cẩm Hòa đơn độc ở chung với Ứng Hoằng cơ chứ. Tuy nhiên Tô Cẩm Hòa đã ra lệnh, gã ta nhất định phải ra ngoài.



Bất đắc dĩ, Tô Hộ đành phải rời đi.



Trước khi đi, Tô Hộ lạnh lùng liếc Ứng Hoằng một cái.



Ứng Hoằng xì khinh bỉ, "Quả thật bản lãnh, cả nuôi chó cũng dám nhe răng với tôi."



Tô Cẩm Hòa chùi chùi máu trên môi, nở nụ cười, "Không dám, Ứng thiếu gia nói quá lời."



"Cậu còn chuyện gì mà không dám cơ chứ?"



Xác định gã sẽ không tiếp tục động thủ, lúc này Cổ Kính mới buông tay ra. Y ngồi xuống bên cạnh, nhàn nhã hút thuốc, đây là chuyện của hai người bọn họ, y không can thiệp.



"Có rất nhiều." Chùi miệng xong, hắn nhìn nhìn chiếc khăn tay, rồi giơ nó lên, oán giận nói, "Ứng thiếu gia, ngài xem, ngài làm lưỡi tôi bị thương rồi, thật đau."



Hô hấp Tô Cẩm Hòa còn không có thông thuận, mặt cũng có chút xanh. Hắn mới vừa bị đánh, nhưng lại tỏ ra như không hề gì, lúc nói chuyện, thậm chí mang theo nét cười.



Không nhanh không chậm, giống hệt tán gẫu, cho dù là đang oán giận, cũng nhẹ nhàng tựa mây trôi, phảng phất như đang nói chuyện của người nào khác.



Bộ dáng này, hết sức chướng mắt, hoặc nói là chói mắt.



Tô Cẩm Hòa phải nên khúm núm, nhìn thấy gã giơ tay liền sợ đến run cầm cập, quỳ trên đất van xin khoan dung.



Gã rất muốn xông tới, xé rách da mặt hắn, để hắn lộ ra bộ dáng trước kia.



Nhưng liếc thấy Cổ Kính ngồi một bên, Ứng Hoằng cố nén cơn giận.



"Tô Cẩm Hòa, có phải gần đây, tôi quá dung túng cậu hay không?"



Tô Cẩm Hòa cười, "Sao Ứng thiếu gia lại nói như thế?"



"Cậu làm cái gì, cậu không biết à?"



Tô Cẩm Hòa vẫn mỉm cười, "Tôi vẫn luôn nghe lời mà."



"Nghe lời? Vậy chuyện bên ngoài kia là sao hả?" Ứng Hoằng liếc mắt ra phía sau lưng, "Tô Cẩm Hòa, cậu thật là to gan, dám động vào đồ của tôi."



Tô Cẩm Hòa cũng theo gã đưa mắt nhìn ra cửa. Cổ Kính phát hiện, Tô Cẩm Hòa vẫn cứ ung dung không vội, cho dù hiện tại hơi thở chưa kịp điều hòa, tuy nhiên chẳng gây ảnh hưởng đến hắn một chút nào cả.



Y chậm rãi hút thuốc, mắt hoàn toàn dính chặt lấy Tô Cẩm Hòa.



Nụ cười trên môi Tô Cẩm Hòa khẽ nhạt, "Ứng thiếu gia hỏi, là đám hàng của Cổ Nhị gia kia à?"



Trước khi Ứng Hoằng trả lời, hắn tiếp tục nói, "Đám hàng kia, không phải Cổ Nhị gia cho tôi hay sao?"



Cổ Kính lẫn Ứng Hoằng đồng thời khựng người, Cổ Kính ngậm chặt lấy tẩu thuốc, cả nhả khói cũng quên luôn.



Tô Cẩm Hòa xem bọn họ, càng cặn kẽ nhấn mạnh, "Đám hàng kia, không phải Cổ Nhị gia bồi thường cho tôi à?"



Thấy Tô Cẩm Hòa nhìn sang, Cổ Kính gật đầu một cái, Tô Cẩm Hòa liền tiếp tục, " Lúc đó, Cổ Nhị gia không biết tôi bị bỏ thuốc, hiểu lầm một số chuyện, qua rồi mới rõ sự thật, cho nên rất trượng nghĩa dùng đám hàng kia để bày tỏ lòng áy náy. Tôi không có lý giải sai chứ?"



Cổ Kính cười gằn, y mạnh gật đầu một cái, "Quả thật không sai."



Chuyện đúng là như vậy, nhưng theo như hắn trình bày, lại ra một ý nghĩa khác.



Tô Cẩm Hòa này, nửa đời trước đầu óc chưa dùng tới, cho nên nửa đời sau đầu óc xếp chồng với nhau mà dùng.



Đủ thông minh.



"Cổ Nhị gia cũng nói, không thừa nhận tôi thuộc về bất kỳ người nào. Vậy đối tượng bồi thường, chẳng phải là người vô tội bị hại như tôi sao. Việc này, tôi cũng không có lý giải sai chứ?"



Cổ Kính bật cười ra tiếng, y dụi tắt tàn thuốc, khoái trá gật đầu, "Đúng, nói không sai."



"Cho nên..." Tô Cẩm Hòa chuyển hướng sang Ứng Hoằng, "Đám hàng kia là cho tôi, tôi muốn xử lý như thế nào, liền xử lý như thế đó. Đây, cũng không sai nhỉ?"



Bốn mắt giao nhau, khuôn mặt Ứng Hoằng đầy bình tĩnh, Tô Cẩm Hòa cười tủm tỉm nhìn lại gã.



"Đây là tiền tôi dùng thân thể đổi lấy, loại này tiền, xài cũng không thoải mái cho lắm."



Ứng Hoằng lại một lần nữa vung tay lên, Tô Cẩm Hòa không biết lấy đâu ra tốc độ, cũng vụt đứng dậy theo. Hắn bắt lấy cánh tay của Ứng Hoằng, cười nói, "Ứng thiếu gia, xin tự trọng."



Ứng Hoằng híp híp mắt, Tô Cẩm Hòa, là muốn tạo phản?



"Chuyện vừa rồi, tôi không tính toán với Ứng thiếu gia ngài. Hiện tại, ngài lấy quyền gì động thủ với tôi, Ứng Hoằng." Nụ cười hầu như không còn, Tô Cẩm Hòa nhìn gã chẳng chút tình cảm.



Hôm nay thực sự là một ngày náo nhiệt, Cổ Kính sẽ chẳng bao giờ cảm thấy nhức nhối vì mất đám hàng kia nữa. Lấy chúng nó đổi một trò hay, thật xứng đáng.



Y rất muốn tặng cho Tô Cẩm Hòa một tràng pháo tay, quá tuyệt.



Y cũng không ngờ tới, có một ngày Tô gia Đại thiếu gia lại cứng rắn đến như thế.



Quả thực, cứ như hai người khác nhau.



"Tô gia vẫn luôn nhận được sự chăm sóc từ ngài, bây giờ tôi khỏi bệnh, Tô gia sẽ do tôi tới làm chủ. Nợ Ứng thiếu gia, sớm muộn gì Tô Cẩm Hòa tôi cũng sẽ trả. Phần ân tình này, bất kể là tôi, hay là Tô gia, đều sẽ mang ơn Ứng thiếu gia cả đời."



Tô gia nợ gã, mà không phải toàn bộ Tô gia đều là của Ứng Hoằng, đó là hai chuyện khác nhau.



"Gia nghiệp Ứng gia rất lớn, Ứng thiếu gia không cần hao tổn trí óc vào những chuyện nhỏ nhoi. Tôi mở cái cửa hàng, Đông Lộ cũng quay về rồi, chúng tôi định làm chút buôn bán lẻ. Vốn bỏ ra ít, lợi nhuận cũng không nhiều, bất quá hẳn là đủ nuôi sống gia đình. Làm phiền Ứng thiếu gia quá nhiều, thật có chút ngại ngùng. Tự mình biết mình, tôi cũng nên có."



Ứng Hoằng thu hồi sức lực, Tô Cẩm Hòa cũng buông tay ra. Hắn mỉm cười nhìn gã. Chốc lát sau, Ứng Hoằng phất tay áo.



"Tốt lắm, Tô Cẩm Hòa, tôi xem cậu kết thúc như thế nào."



Ứng Hoằng nói xong, trực tiếp bỏ đi.



Chiếc cánh kia, lông còn chưa mọc đủ, hắn đã muốn bay. Nếu Ứng Hoằng không cho hắn biết cái gì là tự lượng sức mình, gã liền uổng phí khi sinh ra trên cõi đời này.



Tốt lắm, Tô Cẩm Hòa, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là hối hận, rất nhanh.



Ứng Hoằng đi, nụ cười trên môi Tô Cẩm Hòa cũng tắt. Hắn nhìn ra phía cửa, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói, "Lần này nguy rồi, đắc tội cả Ứng thiếu gia."



Đâu chỉ đắc tội, mà gọi là không nể mặt mũi luôn.



Hắn và Ứng Hoằng đối nghịch.



Hắn đắc tội một tên, không phải dạng tầm thường.



Ứng gia này, nói một câu toàn bộ Phong Thành đều sẽ run run rẩy rẩy. Ứng lão gia tử là Hội trưởng Thương hội của Phong Thành, đừng xem đây là một huyện nhỏ, người ở thành phố lớn khác nhìn thấy ông cũng phải nghiêng người cúi chào kìa. Bọn họ giao thiệp rất rộng, quan lớn gì cũng có liên hệ. Thực lực của Ứng gia, sâu không lường được.



"Lần này, nên làm sao đây nhỉ?" Giọng điệu này nghe có vẻ vô cùng khổ não, nhưng mặt Tô Cẩm Hòa lại cực kỳ thoải mái, thậm chí mang theo vài phần thích thú.



Cổ Kính cầm lấy tẩu thuốc, đứng lên nói "Vậy chuyện của hai chúng ta, xem như là huề nhau rồi phải không?"



"Tất nhiên." Tô Cẩm Hòa cười.



"Thế, còn giận tôi không?" Lửa đã sớm bị y dập tắt, y dùng phần thân dài của tẩu thuốc, nâng cằm Tô Cẩm Hòa lên.



Tô Cẩm Hòa không trốn, cằm dán vào vật ấm áp kia, hắn vẫn là mỉm cười, "Chuyện này á hả, còn phải xem ngày sau liệu Cổ Nhị gia có chiếu cố cửa hàng nhỏ của tôi hay không đã?"



...



Trên đường trở về.



Tô Hộ vẫn là một mặt bình tĩnh.



"Chuyện hôm nay không trách cậu, nó quá đột nhiên." Chẳng ai nghĩ tới Ứng Hoằng lại bất ngờ động thủ, trước đó hắn cũng không có thông báo muốn Tô Hộ đề phòng Ứng Hoằng, mà trong mắt Tô Hộ, hắn và Ứng Hoằng còn có mối quan hệ mập mờ nữa.



Tô Hộ không lên tiếng.



"Đừng có gấp, về sau còn nhiều cơ hội đòi lại. So với tự trách, chi bằng nghĩ xem mai mốt lấy gì để đối phó gã."



Nói xong, Tô Cẩm Hòa duỗi thẳng eo, thoải mái nói ra một câu cực kỳ nặng nề, "Tô Hộ, hiện tại hai chúng ta đang cầm tính mạng ra đùa giỡn đấy"



Đắc tội Ứng Hoằng, kết cục không thể nào tưởng tượng được. Tô Cẩm Hòa nhìn thấu điều đó, so với chịu nhục chờ vươn mình, chi bằng vung tay cho một cú. Như vậy có chết cũng sẽ không hối hận, dù sao mạng hay vận mệnh, đều phải do chính tay hắn nắm giữ.



Tô Hộ không có bất kỳ nét lo âu nào, ngược lại đột nhiên hỏi một câu, "Còn đau không?"



Tô Cẩm Hòa sờ sờ miệng, "Không đau."



...



Sự tình đúng như Tô Cẩm Hòa dự đoán, so với hắn tưởng tượng còn sớm hơn nhiều. Ngày thứ hai, liền xảy ra chuyện.
4 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 39."

haizz, em nó liều thật, dám mặt đối mặt với Ứng Hoàng luôn, mà ta vẫn chưa hiểu cách buôn bán này lắm

Chứ không có đường ra, chỉ còn biết liều một phen thôi. Nhưng may là tác giả có cho ẻm Bàn tay vàng, không thì liều hay không liều cũng chết chắc.
Còn cách buôn bán thì TG chưa giải thích mà, chương sau mới rõ. Giờ chỉ đơn giản là ẻm lấy đám hàng của Cổ Kính mà không tốn xu nào, xong mở tiệm cho ngta làm thẻ kèm theo đồ. Còn lại lý do vì sao thì chờ chương sau sẽ hiểu :3

hehe nàng làm ta hóng chương sau quá mà tác giả của 2 nàng thật nhanh nha, đọc thật đã

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info