"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

[REVIEW] TRÁNH SỦNG - Cáp Khiếm Huynh - Quyển 3.

[REVIEW] TRÁNH SỦNG.

Cáp Khiếm Huynh.

Quyển 3.

---

Cổ Thần Hoán thay đổi, cuộc sống của hắn bây giờ chỉ còn làm việc, làm việc và làm việc. Hắn chẳng khác nào một cỗ máy, khuôn mặt không còn bất kỳ cảm xúc gì nữa.

Hắn thường xuyên chạy ra nghĩa địa ngồi một mình, thậm chí nửa đêm nửa hôm chịu hết nổi hắn sẽ y như người điên mà lao ra ấy. Có bữa trời mưa, thuộc hạ hắn sợ hắn bị ướt nên cầm dù đến cho hắn thì phát hiện, hắn dựa vào bia mộ của Thời Thiên, ngủ một cách ngon lành và an bình, mặc cho nước mưa lác đác rơi trên người.

Nếu không phải hắn vẫn còn bình tĩnh xử lý công việc, bọn họ sẽ cho là hắn bị tâm thần.

Hắn sống thui thủi một mình không cần bất cứ ai bên cạnh, có vẻ như hắn định sống độc thân như vậy cho đến hết quãng đời còn lại.

Một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm ...

Bốn năm sau.

Hắn bị đưa vào bệnh viện vì lái xe gây tai nạn, dù bị thương nhưng hắn chẳng biết đau đớn là gì, hắn khẳng định với thuộc hạ, hắn nhìn thấy Thời Thiên.

Thời Thiên của hắn đã không còn sẹo trên mặt, Thời Thiên rạng rỡ và thành thục hơn rất nhiều. Thời Thiên không chết, Thời Thiên vẫn còn sống.

Mặc kệ thuộc hạ bảo hắn vì ảo giác mà nhìn nhầm, hắn vẫn nhất quyết điều tra cho bằng được. Và kết quả, đúng thật là có người như vậy. Nhưng, chỉ giống nhau mỗi khuôn mặt, vì người đó là Tiêu Thích, con trai thứ hai của dệt may Tiêu gia. Cậu ta được Tiêu gia nhận nuôi từ hồi bé tí cho đến lớn, hoàn toàn không phải là Thời Thiên. Lý do sao lại có khuôn mặt kia, cậu ta nói mình bị tai nạn xe, diện mạo phỏng nặng nên mới dùng đến dao kéo, phẫu thuật theo một mẫu có trên mạng.

Dù trên lý thuyết là thế, nhưng Cổ Thần Hoán vẫn không buông tha. Hắn cài người vào Tiêu gia, tìm lấy sợi tóc của Tiêu Thích rồi đi xét nghiệm ADN, quả nhiên Tiêu Thích chính là Thời Thiên.

---

Thời Thiên dự định châm ngòi boom tự sát. Lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, cậu nhìn thấy một cái phao cứu sinh. Bỗng dưng ý chí sinh tồn nổi dậy, cậu cầm theo phao và lao ra ngoài. Dù đã chạy khỏi nơi nguy hiểm, nhưng lực nổ của boom cũng rất lớn. Dẫn đến cậu bị hôn mê, tim bị tổn thương. 

Gần đó là du thuyền của nhà họ Tiêu, Tiêu Thích nhìn thấy Thời Thiên thì kêu người cứu lên. Vì Tiêu Thích bị ung thư chẳng còn sống được bao lâu, cho nên Tiêu Thích tặng trái tim của mình cho Thời Thiên, hy vọng cậu ấy sống hộ mình quãng đời còn lại.

Lúc Thời Thiên tỉnh, nghe được đầu đuôi câu chuyện, cậu cảm thấy mình mang ơn nhà họ Tiêu, cho nên cậu đáp ứng thay Tiêu Thích sống tiếp thân phận Nhị thiếu gia Tiêu gia. Đồng thời kiêm luôn vị hôn thê của Tiêu Dật, người yêu của Tiêu Thích, cũng chính là Đại thiếu gia Tiêu gia.

---

Khi Cổ Thần Hoán nắm được tình hình, hắn bắt đầu lấn sân sang lĩnh vực dệt may, hòng nhích đến gần Tiêu gia hơn một chút. Hắn dự định thả con mồi cho Tiêu gia nhảy xuống, sau đó dùng công ty Tiêu gia uy hiếp Thời Thiên trở về bên hắn. Nhưng hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám làm, hắn sợ Thời Thiên hận hắn.

Bất quá, hắn không làm, công ty Tiêu gia cũng rơi vào thế phá sản. Hắn bị Thời Thiên hiểu lầm, cậu mắng hắn té tát, mặc do hắn giải thích thế nào cậu cũng không tin. Bởi thế hắn hứa hắn sẽ trợ giúp Tiêu gia vượt qua cơn khó khăn này. Tuy mất một số tiền lớn, nhưng miễn Thời Thiên vui là hắn sẵn lòng.

Lúc này, Nguyên Hiên xuất hiện. 

Cậu ta nói cậu ta mất trí nhớ, không còn chút ký ức nào cả. Thời Thiên tin, Thời Thiên cảm thấy nhẹ lòng vì cậu ta quên đi chuyện mình đã chọn Cổ Thần Hoán, mặc cho Nguyên Hiên bị bắn chết.

Thời Thiên nợ Nguyên Hiên, cho nên cậu rất kiên nhẫn với cậu ta. Sẵn sàng đáp ứng bất cứ yêu cầu nào từ cậu ta. Trừ tình cảm.

Nhưng Thời Thiên nào biết, Nguyên Hiên là mang theo mối hận thù của năm phát đạn mà trở về. Cậu ta quyết phải trả lại đủ số, trên người Cổ Thần Hoán.

Chuyện làm ăn của Tiêu gia là cậu ta gây nên, cậu ta muốn ly gián mối quan hệ của Thời Thiên và Cổ Thần Hoán, tuy nhiên không được thành công cho lắm. Bất quá, cậu ta còn nhiều chiêu số.

---

Cổ Thần Hoán dùng mọi biện pháp để được Thời Thiên tha thứ, nhưng cậu vẫn mảy may chẳng chút cảm giác. Tựa như bọn họ là hai người xa lạ, không hận và cũng không còn để tâm. Cổ Thần Hoán thà rằng cậu hận hắn, như thế chứng tỏ cậu có yêu hắn. Chứ bình thản như vầy, không phải thứ hắn muốn.

Tin Thời Thiên và Tiêu Dật chuẩn bị đính hôn, quả là sét đánh giữa đầu óc hắn. Hắn chẳng còn biết làm gì hơn, là tìm mọi cách kéo dài thời gian, níu chân Thời Thiên lại.

Hắn thuê một nữ minh tinh hạng A, vờ làm người yêu của hắn. Trước mặt công chúng và Thời Thiên, hắn tỏ ra cực thâm tình, cực cưng chiều cô ta. Hắn đang chứng minh cho Thời Thiên thấy hắn thật lòng.

Sau đó, hắn và cô ta bày kế, tạo hiện trường giả như là Thời Thiên vừa say rượu loạn tính, cướp đi sự trong trắng của cô ta. Rồi Cổ Thần Hoán vô tình bắt gian ngay tại trận. Cô ta theo đà đó khóc lóc bám riết Thời Thiên không tha, buộc Thời Thiên phải ở lại thành phố K giải quyết, không thể theo Tiêu Dật trở về thành phố S được.

Dù biết đây chỉ là kéo dài thời gian một cách tạm thời, nhưng hiện tại hắn chẳng biết phải làm gì khác hơn.

Cũng lúc đó, mọi chuyện có chuyển biến.

Tin Thời Thiên đính hôn không chỉ làm Cổ Thần Hoán nóng nảy, mà Nguyên Hiên cũng vậy. Cậu ta không nhịn được nữa, bắt đầu mở ra kế hoạch trả thù.

Nguyên Hiên bắt cóc Thời Thiên, giam vào tầng hầm sâu dưới một căn căn biệt thự bảy tầng. Nguyên Hiên bố trí người canh giữ xung quanh đó, không để lọt một con ruồi bay vào.

Khi Cổ Thần Hoán hay tin, hắn rất hoảng loạn. Hắn biết Nguyên Hiên hận Thời Thiên, hắn sợ Nguyên Hiên sẽ làm gì đó thương hại đến cậu. Tuy hắn rất muốn xông vào cứu Thời Thiên ra, nhưng hiển nhiên Nguyên Hiên bây giờ không là Nguyên Hiên ngày xưa. Người canh giữ xung quanh biệt thự đều có mang súng, và cạnh bên biệt thự là một căn cứ quân sự, nếu có tiếng súng, chắc chắn sẽ to chuyện lên, dù Cổ Thần Hoán hắn cũng không dám tùy ý làm bậy.

Cho nên hắn đáp ứng Nguyên Hiên, một mình một người vào căn biệt thự đó. Kèm theo lời dặn dò thủ hạ, một giờ sau nếu hắn không đi ra, hãy xông vào.

Và, một giờ đẫm máu bắt đầu.

Dù Cổ Thần Hoán có cố gắng xoay chuyển cục diện như thế nào, Thời Thiên nằm trong tay Nguyên Hiên là hắn vẫn phải chịu cúi đầu. Hắn dự định uy hiếp Nguyên Hiên để thủ hạ của cậu ta thả hai người đi. Nhưng hắn không ngờ, Nguyên Hiên dám chỉa súng, bắn thẳng vào người Thời Thiên. Mặc dù chỉ trúng cánh tay, tuy thế Cổ Thần Hoán rất hoảng sợ, hắn sợ hắn lại phải trơ mắt nhìn Thời Thiên chết, cho nên hắn buông tay.

Nguyên Hiên bắn hắn, dùng gậy gỗ đập mạnh vào người hắn, tiếng xương cốt đứt gãy vang lên răng rắc. Xong cậu ta bắt Thời Thiên ngoan ngoãn cho cậu ta làm, bằng không cậu ta bắn Cổ Thần Hoán. Ban đầu Thời Thiên có chút kháng cự, chẳng ngờ cậu ta nhẹ nhàng bâng quơ cầm súng bắn đùng đoàng vào người Cổ Thần Hoán. Thời Thiên ngơ ngác, cậu không dám làm trái ý Nguyên Hiên thêm nữa, sợ rằng phát kế tiếp sẽ lấy mạng hắn mất.

Dù bị thương nghiêm trọng, nhưng Cổ Thần Hoán không có ý định trơ mắt nhìn Thời Thiên bị Nguyên Hiên cưỡng bức. Hắn cầm gậy gỗ đập mạnh vào người Nguyên Hiên. 

Cổ Thần Hoán thoát được dây trói, nhưng hai tay lại máu thịt bê bết, gần như lộ cả xương ra ngoài. Hắn nghiêng ngã lảo đảo đến gần Thời Thiên, hắn muốn gỡ dây trói cho cậu, tuy nhiên hai mắt hắn cứ mờ mờ ảo ảo, sau một lúc lâu hắn mới thành công được.

Lúc này, Nguyên Hiên đứng dậy, cậu ta cầm cái ghế gỗ có trong phòng, đập mạnh vào người Cổ Thần Hoán. Chưa hả dạ, cậu ta còn dùng chân đá đầu hắn một cước.

Thời Thiên hốt hoảng che chắn cho Cổ Thần Hoán, Nguyên Hiên lại không vừa ý. Cậu ta nói hắn làm biết bao nhiêu chuyện thương tổn Thời Thiên, vì sao Thời Thiên không hận hắn. Còn cậu ta, làm đủ chuyện vì Thời Thiên, vì sao Thời Thiên không chọn cậu ta.

Thời Thiên nói, thà rằng cậu chết chung với Cổ Thần Hoán, chứ không muốn sống với một người ghê tởm như Nguyên Hiên.

Vì thế, Nguyên Hiên sai người lôi Cổ Thần Hoán và Thời Thiên lên sân thượng. Rồi cậu ta đưa súng cho Thời Thiên, còn mình thì cầm một ống thiết rỗng ruột. Cậu ta nói nội trong 5 phút tự tin sẽ đánh chết được Cổ Thần Hoán, Thời Thiên chọn Cổ Thần Hoán thì nổ súng bắn cậu ta đi.

Nguyên Hiên đập phát thứ nhất vào đầu Cổ Thần Hoán, máu tươi chảy ra. Thời Thiên chỉ biết khóc chứ chẳng dám bắn, sao Thời Thiên có thể bắn Nguyên Hiên được. Cuối cùng, Nguyên Hiên nói. Chỉ cần Thời Thiên nhảy lầu, mọi ân oán Nguyên Hiên sẽ xóa bỏ hết.

Thời Thiên không còn lựa chọn nào khác, cậu nhìn Cổ Thần Hoán một cái rồi xoay người nhảy xuống. Nhưng, bị một cánh tay bắt lấy. Đó là Cổ Thần Hoán.

Mặc bản thân sức cùng lực kiệt, mặt cho thân thể đau đớn đến tê dại, mặc máu theo vết thương trên đầu chảy xuống. Cổ Thần Hoán vẫn cố nắm lấy cánh tay Thời Thiên không buông. Hắn thà chết chứ không buông.

Máu theo khóe miệng Cổ Thần Hoán chảy ra, nhỏ tí tách vào mặt Thời Thiên. Bộ dáng này của Cổ Thần Hoán, làm Thời Thiên đau lòng khuôn xiết, cậu kêu hắn buông, thế nhưng hắn vẫn cố chấp không buông.

Nguyên Hiên không đứng yên, cậu ta cầm súng lên, chỉa vào Cổ Thần Hoán. Bắn ngay cái chân trụ của hắn, dẫn đến cả hai bị tuột xuống một đoạn dài.

Cuối cùng, Thời Thiên phát hiện một ban công gần đó, cậu hỏi Cổ Thần Hoán còn sức không quăng mình qua đó. Cổ Thần Hoán đã kiệt quê, nhưng tình cảm cho hắn thêm nghị lực, hắn ném được Thời Thiên đi. Tuy nhiên bản thân lại rơi xuống lầu.

Thời Thiên hốt hoảng, cậu sợ hãi vô cùng. Nhưng Nguyên Hiên nói cho cậu biết, bên dưới có nêm khí, sẽ không chết được đâu.

Cùng lúc đó, thuộc hạ Cổ Thần Hoán tràn vào. Nguyên Hiên bị bắt, Cổ Thần Hoán được đưa đi cấp cứu, Thời Thiên được băng bó vết thương.

---

Lúc Cổ Thần Hoán tỉnh lại, hắn nghĩ lần này hắn sẽ gặp họa được phúc, Thời Thiên sẽ tha thứ hắn. Nhưng hiển nhiên, hắn quá tự tin rồi.

Thời Thiên không có ý định quay lại với hắn. Cậu không thể nào tha thứ cho hắn sau quá nhiều sai lầm như vậy. Cậu biết vụ hắn và cô diễn viên bày mưu lừa cậu. Cậu cảm thấy trong tình cảm không nên lừa lọc lẫn nhau như thế. Cậu khuyên hắn nên quên cậu đi.

Thêm nữa, cậu xin Cổ Thần Hoán buông tha cho Nguyên Hiên. Và cậu hứa với Nguyên Hiên, trước khi Nguyên Hiên tìm được một nửa của mình, cậu sẽ không ở cạnh ai cả. Nếu Nguyên Hiên cả đời không gặp ai, cậu cũng sẽ cả đời độc thân.

Sau đó, cậu cùng Tiêu Dật đi nước ngoài du lịch.

---

Cổ Thần Hoán vừa lành vết thương là nối gót chạy theo Thời Thiên ngay. Hắn quyết tâm bám theo cậu mãi không tha, hắn tin rồi sẽ có một ngày cậu chấp nhận hắn thôi.

Nơi mà Thời Thiên đến là nước A.

Vì đây là nước ngoài, vượt khỏi tầm kiểm soát của Cổ Thần Hoán, cho nên Nghiêm Ngũ ló dạng.

Gã bắt Tiêu Dật, dùng bút tích của Cổ Thần Hoán hẹn Thời Thiên ra một ngọn núi tuyết gặp mặt. Thời Thiên tưởng là Cổ Thần Hoán nên không đề phòng gì, vì cậu biết Cổ Thần Hoán sẽ không thương tổn cậu. 

Cũng lúc ấy, Cổ Thần Hoán đến tìm Thời Thiên không gặp, thấy tờ giấy có bút tích của mình nên hốt hoảng chạy sát theo sau.

Lúc Thời Thiên biết là Nghiêm Ngũ thì hối hận cũng đã muộn.

Nghiêm Ngũ bây giờ già hơn xưa rất nhiều, tóc đã lốm đốm sợi bạc. Gã khuyên Thời Thiên hãy đi theo mình, gã sẽ không chạm vào Thời Thiên nếu cậu không muốn. Và khi gã chết, toàn bộ gia sản sẽ để lại hết cho Thời Thiên. Còn bằng không, gã sẽ cho boom nổ, núi tuyết lở, cậu và Cổ Thần Hoán liền chôn vùi dưới tuyết.

Thời Thiên trả lời, bằng một nhát dao vào ngực gã. Kẻ thù hại cha giết mẹ, cậu thà chết chứ không theo gã. Nghiêm Ngũ tức giận, kéo hơi tàn ra lệnh cho thủ hạ nổ boom, rồi lên phi cơ bay đi mất. Dưới trận tuyết lở, Cổ Thần Hoán vội vàng ôm siết lấy Thời Thiên vào lòng, hy vọng có thể bảo vệ được cậu. 

---

Thời Thiên tỉnh lại, hiện cậu đang nằm trong một cái hang, bên cạnh là Cổ Thần Hoán. Cổ Thần Hoán vì ôm cậu lăn vào đây, cho nên đầu đập vào đá, máu chảy ướt một vũng, hiện đã hôn mê bất tỉnh.

Nhưng vì thời tiết lạnh giá, lại thêm mất máu quá nhiều, bởi thế dù hôn mê hắn vẫn run rẩy không ngừng.

Thời Thiên cởi áo khoát đắp lên cho hắn, dùng khăn choàng cổ quấn quanh cổ hắn, chẳng mấy chốc máu thấm ướt cả cái khăn.

Lúc này, cậu thử thăm dò độ dày của tuyết, nhắm chừng cũng không quá sâu. Có thể đi lên được. Tuy nhiên tuyết đã phá hỏng toàn bộ tuyến đường, cho nên muốn tìm về nhà giữa một màn trắng xóa như thế này là chuyện cực khó khăn.

Cậu lay gọi Cổ Thần Hoán tỉnh dậy, nói rõ tình hình với hắn.

Vì chân của Cổ Thần Hoán bị thương, có ra khỏi đây cũng không đi được bao xa. Cho nên hắn mỉm cười bảo Thời Thiên hãy đi lên một mình, nếu cậu về được hãy kêu người tới cứu hắn. 

Nhưng hắn lẫn Thời Thiên đều biết, tuyết đang không ngừng rơi, một khi rời khỏi nơi này, tuyết sẽ chôn vùi mọi vết tích. Có gọi người tới cứu cũng chẳng biết chỗ nào mà lần.

Hắn nói vậy, là để Thời Thiên yên lòng bỏ mặc hắn ở lại đây mà đi tìm sự sống. Còn hơn là kéo chân cậu chết cùng.

Thời Thiên nhìn hắn thật lâu, sau đó cậu lấy áo khoát cùng khăn choàng lại, bảo rằng cậu cần nó hơn Cổ Thần Hoán. Ngụ ý là Cổ Thần Hoán trước sau cũng chết, dùng mấy thứ này chẳng có ích gì.

Sau đó cậu không quay đầu lại, bỏ đi.

Để lại Cổ Thần Hoán với con tim chết lặng, đợi chờ cái chết đến với mình.

---

Cổ Thần Hoán tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong bệnh viện. Xung quanh là thủ hạ của hắn. Xem ra hắn được cứu.

Dù biết Thời Thiên bỏ lại mình mà đi, nhưng tình cảm hắn dành cho cậu vẫn không suy xiển. Sau khi khỏi bệnh, hắn tìm đến nhà Thời Thiên. Thì mới biết, cậu do bị rét lạnh xâm nhập mà bị bại liệt toàn thân. Chẳng còn cảm giác hay tri giác, cả ngày chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác. Ánh mắt không tiêu cự.

Xem ra cậu không may mắn tìm được đường về, mới trở nên như thế này.

Có người hả hê, bảo rằng Thời Thiên đáng đời. Tham sống sợ chết, và giờ nhận quả báo.

Vì quá phẫn nộ, không nhịn được nữa, nên Tiêu Dật bật người nói hết mọi chuyện ra.

Ngày hôm ấy, bọn họ không phải do may mắn tình cờ nên tìm thấy Cổ Thần Hoán. Mà là Thời Thiên, choàng chiếc khăn choàng đẫm máu kia, đứng lẻ loi giữa trời mưa tuyết suốt một ngày một đêm, làm cái định vị sống, để cho thuộc hạ của Cổ Thần Hoán tìm ra hắn. Cổ Thần Hoán thì ở trong hang động ấm áp, còn Thời Thiên phải đứng ngoài trời hứng từng trận gió rét cắt da cắt thịt. Nếu không có Thời Thiên, hắn đã sớm chết rồi, đừng có mà xỉa xói người khác.

Bất ngờ, đau lòng, cùng hối hận.

Cổ Thần Hoán bật khóc, hắn không ngờ hắn sống được là nhờ sự hy sinh to lớn của Thời Thiên. Ai lại có đủ kiên trì đứng trong trời tuyết lạnh cắt da cắt thịt như vậy suốt một ngày một đêm cơ chứ. Hắn không xứng đáng, không xứng đáng để cậu phải làm như vậy. Hắn thà cậu bỏ đi, tự lo cho bản thân cậu còn hơn.

Cổ Thần Hoán xin phép Tiêu Dật, được mang Thời Thiên về, hắn thề sẽ chăm sóc và bảo vệ cậu suốt cả cuộc đời.

Tiêu Dật không muốn, nhưng chợt nghĩ đến, có lẽ tình yêu mà Thời Thiên dành cho Cổ Thần Hoán rất lớn, mới khiến cậu mặc kệ sống chết bản thân như vậy. Do đó, Tiêu Dật đồng ý. Tiêu Dật muốn cậu được hạnh phúc khi sống cạnh người mà cậu dành hết tình cảm kia.

Cho nên Tiêu Dật giao Thời Thiên cho Cổ Thần Hoán.

Một người bị bệnh bại liệt toàn thân, sẽ cần người khác chiếu cố rất nhiều mặt. Cổ Thần Hoán tự tay làm hết. Từ tắm rửa vệ sinh, phục vụ ăn uống, đến mát xa thân thể cho cậu để nó không bị teo lại. Hắn rất cẩn thận và nhập tâm, hoàn toàn không cảm thấy phiền hà hay chán nản.

Trước khi đi ngủ hắn sẽ cài chuông báo cách 2 tiếng một lần, hắn cần tỉnh dậy trở người cho Thời Thiên, kẻo cậu nằm lâu một tư thế sẽ bị tụ máu.

Hắn thường đẩy Thời Thiên đi dạo, trò chuyện với cậu, đọc sách cho cậu nghe, mặc cho Thời Thiên chưa bao giờ đáp lại,

Thời gian cứ thế trôi, lại đến một mùa tuyết rơi nữa.

Hôm đó, Cổ Thần Hoán quên mất mang bao tay cho Thời Thiên, đến khi hắn phát hiện, hai tay cậu đã lạnh cóng. Hắn đau lòng và hối hận không thôi, vừa ủ ấm cho cậu, vừa mắng nhiếc bản thân. Bỗng dưng, tay Thời Thiên khẽ nhúc nhích. Hắn tưởng là ảo giác, nhưng nó lại nhúc nhích. Hắn bật người nhìn vào mắt cậu, rõ ràng, đôi mắt kia đã có tiêu cự. Nó in hằng bóng dáng hắn trong ấy.

Thời Thiên của hắn, đã có lại tri giác.

---

Vào một đêm giao thừa.

Cổ Thần Hoán ôm Thời Thiên trong lòng, hai người vừa xem pháo hoa vừa trao nhau nụ hôn đắm đuối. Cổ Thần Hoán thật không dám tin, mọi thứ cứ như là mơ. Thời Thiên đón nhận tình cảm của hắn, bọn họ ngọt ngào tay trong tay, thắm thiết tràn đầy.

Hai người trò chuyện một hồi, để chọc Thời Thiên vui, Cổ Thần Hoán giả giọng chó sủa gâu gâu gâu, biểu hiện lòng trung thành. Thời Thiên liền bật cười. Cổ Thần Hoán thấy thế, định mở miệng kêu thêm vài tiếng, nhưng bị Thời Thiên ngăn lại.

Cậu nói không được làm như vậy nữa, hắn là Cổ Thần Hoán.

Là của Thời Thiên cậu.

---

13 Bình Luận "[REVIEW] TRÁNH SỦNG - Cáp Khiếm Huynh - Quyển 3."

Eo ôi viết hay mà sao lại tự chê mình thế Đào Đào ơi. Có điều khúc Nghiêm Ngũ giả Cổ Thần Hoán cốt là để dụ Cổ Thần Hoán ra giết để bớt nguy hại đến mình sau này mà hỉ. Hình như mình lỡ spoil hết truyện rồi thì phải :))

mọe nó thiệt cẩu huyết =v= cơ mà thik nửa đoạn sau, lúc ảnh chăm cho em lúc e bị bại liệt ấy TT^TT

Haha, nhiều tình tiết quá nên không nhớ rõ cho lắm :3 Đại loại vầy vầy thou.

hờ hờ, ko chăm là tra trong tra mịe rồi =))

Truyện này nếu đọc chắc đọc hết quyển 2 thôi, quyển 3 nhảm quá. Chẳng hiểu sao các nv sống dai như gián. Anw, cảm ơn Đào đã spoil nhé

Kinh khủng thật, thê thảm thật, chuẩn gián đập không chết, chưa thấy cha nào vừa tiện vừa tra như họ Cố kia =[]= vậy mà cuối cùng vẫn về với nhau được #quỳ

Tội mỗi bạn nguyên hiên, cơ mà bắn 5 phát rơi xuống biển không chết. Anh nhân vật chính bị bắn đánh xong té lầu vẫn không xi nhê thì tác giả viết nhầm tiên hiệp rồi

Bản review của Đào hay quá xá, mình xem đi xem lại mà vẫn đầy cảm xúc. Cơ mà khúc cuối đêm giao thừa lúc Cổ Thần Hoán giả tiếng chó chọc Thời Thiên vui nó bị thiếu ở những bản qt mình đọc, chỉ có cảnh Thời Thiên tới yến hội bắt ghen thôi hà. Không biết do bản qt thiếu hay tác giả sửa nữa 😥

1 Vote cho tác giả xuyên vào tiểu thuyết của mình, hoàn thành cuộc đời của bạn thụ :)

Thụ sống dai vl:) cứ teenfic kiểu j ấy,zị mà vẫn he đc phục tg thiệt, cảm ơn bài rw này ạ

Bạn ơi cho mình xin link trọn bộ này với ạ

Ko hiểu sao bộ này HE được. Chắc do tg thích cẩu huyết nhưng có chấp niệm vs HE

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info