"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Dây Dưa Không Rõ - Chương 31.




Chương 031: Nhận định sai lầm.



Hắn đối với Ứng Hoằng có bóng ma, nhắc tới gã Tô Cẩm Hòa sẽ phản xạ có điều kiện nghĩ tới một câu, tôi không đi dược chứ?



Đáp án không cần nói cũng biết.



Tô Cẩm Hòa mặt đưa đám mà thay quần áo, đến khi xong xuôi mới chợt nhớ là trong phòng còn có người. Tô Hộ đã sớm tỉnh dậy, vẫn luôn yên lặng ngồi chờ lệnh, độ tồn tại thấp đến ngay cả lão quản gia cũng không phát hiện.



Nhìn thấy gã ta, Tô Cẩm Hòa mới bất giác nhớ tới, hắn có mua cho mình một vệ sĩ.



Có Tô Hộ ở đây, hắn sợ cái quái gì nữa!



Tô Cẩm Hòa vén vén cổ tay, hăng hái bước lên, "Đi, đi ra gặp Ứng thiếu gia với tôi".



Bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của Tô Cẩm Hòa làm lão quản gia cứ tưởng mình bị ảo giác. Ông không có nhìn lầm chứ, sao lại cảm thấy hôm nay Đại thiếu gia uy phong quá vậy...



Sau lưng tựa hồ đang tỏa ra ánh sáng vô cùng chói lọi.



Tô Hộ đã từng làm cận vệ cho Vương gia, có thể nói là mẫu người toàn năng. Và quan trọng nhất là, gã ta biết võ.



Có vệ sĩ, có tiền, mọi thứ đều nằm vững trong tay hắn, do đó hắn rất là phấn khích.



Ngay cả sống lưng cũng ưỡng đến hết cỡ.



Bất quá hắn hiểu, hiện nay hắn chưa phải là đối thủ của Ứng Hoằng. Cho dù là manh mối của vụ rơi giếng, hay là số bạc lớn kia, đều không thể để cho Ứng Hoằng biết đến. Muốn trở mình cũng phải từ từ chậm rãi, cho nên hắn chỉ dám lặng lặng lẽ lẽ mở rộng thực lực, còn trước mặt Ứng Hoằng vẫn không thể lộ ra chút xíu sơ hở. 



Trước cửa Tô phủ, Ứng Hoằng mặc một bộ kính trang* ngồi trên lưng ngựa, thấy hắn đi ra, khẽ nghiêng đầu.



[Jinzhuang: Nói chung là quần áo gọn gàng không vướng tay vướng chân]



Ứng Hoằng đầy người gió bụi, mặc dù eo lưng thẳng tắp, cũng khó dấu nổi nét mệt mỏi.



Gã chỉ mới về tới Phong Thành.



Không kịp nghỉ ngơi liền chạy vội tới tìm hắn, điều này thật khiến Tô Cẩm Hòa vô cùng bất ngờ.



"Trở về ."



"Ừm." Ứng Hoằng gật đầu một cái, "Lại đây."



Đối với hắn, gã quen ra lệnh rồi.



Tô Cẩm Hòa liếc Tô Hộ một cái, mới bước lên phía trước.



Ứng Hoằng dùng roi ngựa nâng cằm hắn lên, nhìn trái phải, không biết là đang kiểm tra cái gì. Điều này cũng khiến Tô Cẩm Hòa nhớ tới tình cảnh trước khi Ứng Hoằng đi, nếu không phải gã hôn hắn, ả dì ba cũng chẳng việc gì ghen tuông đến phát rồ.



Vì vậy hắn lui về phía sau một bước nhỏ, lúng túng tránh khỏi roi của Ứng Hoằng.



Nhưng Ứng Hoằng lại uốn cong cơ thể, ôm lấy lưng Tô Cẩm Hòa, kéo hắn tới trước mặt.



Tô Cẩm Hòa đã kề sát vào ngựa của Ứng Hoằng, sức mạnh trên lưng làm hắn phải nhếch chân lên, mặt Ứng Hoằng liền gần ngay mặt hắn, râu ria lún phún phía trên cũng hiện ra rõ ràng. Khoảng cách này thật khiến hắn bất an, tim đập cũng nhanh hơn.



"Những ngày tôi không có ở đây, nghe lời chứ?"



Tô Cẩm Hòa khẽ liếc liếc ra đằng sau, làm bộ muốn tránh ra. Nhưng hắn vừa mới nhúc nhích, Ứng Hoằng đột nhiên dùng sức, ôm hắn càng chặt hơn, hiện chỉ còn mỗi mũi chân là chạm đất.



Do đó hắn đành phải gật đầu, "Nghe lời."



Lúc này, Ứng Hoằng mới có chút thả lỏng, "Lưỡi lành?"



Biểu tình của Tô Cẩm Hòa có chút mất tự nhiên, hắn lặng lẽ liếc liếc Tô Hộ vài cái, tôi nói chứ anh đứng ngốc ở đó làm gì hả, mau tới cứu giá đi!



Tô Hộ không phải người Phong Thành, gã ta hoàn toàn chẳng hay biết gì về con người nơi đây. Ở trong mắt gã ta, cử chỉ thân mật giữa Ứng Hoằng và Tô Cẩm Hòa, là biểu hiện mối quan hệ của hai người không tầm thường. Gã ta đã từng được dạy dỗ rằng, gặp phải chuyện như vậy, cho dù nghe thấy tiếng kêu cứu, cũng không được nhảy vào phá hư. Đây là tình thú của chủ nhân.



Bất quá hiện giờ vị trí thay đổi, chủ nhân của gã ta lại là bên kêu cứu.



Hôm qua Tô Cẩm Hòa đã dành chút thời gian tán gẫu với gã ta, đáng tiếc là cuộc trò chuyện không đủ sâu sắc.



Bởi đó thứ cần dặn dò, lại chưa có dặn dò.



Bọn họ vẫn còn chưa quen với thân phận mới.



Tô Hộ yên lặng không nhúc nhích, đầy mặt nghiêm nghị mà đứng một bên bảo vệ. Lúc này nếu có người tiến lên, sợ rằng Tô Hộ là kẻ đầu tiên bước ra xua đuổi. Tô Cẩm Hòa tuyệt đối không nghĩ tới, Tô Hộ và hắn, chỉ mới ngày đầu tiên đã chia sai đội hình.



Tô Hộ cứng đơ như khúc củi, dáng dấp uy nghiêm kia thật không biết là làm cho ai xem. Hắn lại không tiện gọi thẳng mặt gã ta, vì vậy đành đáp lời: "Đã sớm lành lặn."



Nói xong, Ứng Hoằng một lần nữa dùng súc, Tô Cẩm Hòa thầm nói trong bụng đừng bảo là gã muốn kiểm tra nha. Thân thể bỗng chốc nhẹ đi, chân liền hoàn toàn hỗng khỏi mặt đất.



Ứng Hoằng không kiểm tra, ngược lại chỉ kéo hắn lên lưng ngựa.



Hai chân Tô Cẩm Hòa để một bên, bị Ứng Hoằng ôm vào trong lòng.



Điều này khiến hắn nhớ tới hôm gặp Minh Hôn kia.



Bộ dáng chính mình liều chết ôm chặt Ứng Hoằng không buông tay, thật không dám nhìn lại, dẫn đến đã lúng túng nay càng thêm lúng túng.



Sau đó hắn buồn bực, kỳ thực hắn rất sợ Ứng Hoằng, vừa nhìn thấy gã, hùng tâm tráng trí gì gì đó bay sạch, người cũng bắt đầu rúm ró lại. Nhưng ngoại trừ này đó ra, mỗi lần nhìn thấy gã, cảm giác đầu tiên của hắn là lúng túng.



Cảm giác đó cũng có thể là do hành vi của Ứng Hoằng đối với hắn, cũng có thể là do ánh mắt sâu thăm thẳm của Ứng Hoằng, nó như chứa đựng rất nhiều thứ trong ấy.



"Mở miệng ra."



"A?" Tô Cẩm Hòa ngẩng đầu, chỉ thấy được mỗi cái cằm của gã, Ứng Hoằng nhìn thẳng phía trước, kéo nhẹ dây cương cho ngựa chạy. Tô Cẩm Hòa phát hiện không đúng, nhìn hai bên đường một chút, "Định đi đâu ?"



"Há miệng."



"Lưỡi của tôi thực sự đã lành lặn." Tô Cẩm Hòa chê cười nói.



Ứng Hoằng đột nhiên cúi đầu, nụ cười Tô Cẩm Hòa khựng lại. Hắn nhìn thấy tay của Ứng Hoằng hướng về phía mình, còn chưa có đụng tới, hai quai hàm đã cảm thấy đau đớn, vì vậy Tô Cẩm Hòa ngoan ngoãn há miệng ra.



Tay Ứng Hoằng khẽ vờn trước miệng hắn, Tô Cẩm Hòa bất chợt cảm thấy, có thứ gì đó chạm vào đầu lưỡi, ngay sau đó tản ra một vị ngòn ngọt.



Hắn ngẩn người, đây là kẹo.



"Vị gì ?" Ứng Hoằng hỏi hắn.



"Ngọt." Còn có chút mùi sữa bò, vừa vào miệng liền tan ra, thực phẩm không có thuốc bảo quản nên rất thơm nồng.



Lúc này ngựa đã nhấc bước, lộc cộc lộc cộc tiến về phía trước.



Tô Hộ thấy hai người thân mật như vậy, cực thức thời mà dời tầm mắt, yên lặng đi theo ở phía sau.



"Quả nhiên lành".



Tô Cẩm Hòa nhếch nhếch miệng. Cho dù còn thương tật, cũng chẳng ảnh hưởng đến vị giác mà, đây không phải là làm điều thừa hay sao ...



"Há ra cái nữa." Ứng Hoằng lại nói.



Lần này Tô Cẩm Hòa chẳng chút nghi ngờ, ngoan ngoãn há miệng, nhưng rất tiếc ngậm không phải là kẹo.



Mặt của gã phóng to trong mắt hắn, có cái gì quét qua lưỡi, dư vị của mùi sữa bò bị cuốn đi, hô hấp Tô Cẩm Hòa rối loạn, sau đó toàn bộ miệng đều bị công hãm.



Tô Cẩm Hòa tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn nhìn thấy Tô Hộ yên lặng đi lẽo đẽo đằng sau. Xem ra hắn nên dành chút thời gian liên hệ tình cảm với Tô Hộ thêm, để cho gã ta rõ người cần phòng bị là ai ...



Hôn, chính là nguy hiểm đó!



Tô Hộ hoàn toàn không tiếp thu được độc thoại nội tâm của Tô Cẩm Hòa, vẫn yên lặng theo đuôi, gã ta chỉ biết, quan hệ của người này với chủ nhân không bình thường.



...



Ứng Hoằng cơ hồ hôn hắn suốt một đường.



Gã dường như đang nghiệm chứng đầu lưỡi Tô Cẩm Hòa xem có thật sự khỏi hẳn hay không.



Trên đường cái của Phong Thành, hai tên đàn ông ngồi trên lưng ngựa, miệng không có tách ra được mấy lần.



Tô Cẩm Hòa bị gã hôn đến choáng choáng váng váng, thân thể hỗn loạn nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Có một tiểu thiên sứ mặt đưa đám nói với hắn, lần này thì tốt rồi, trước gom gạch đá* ở Tô phủ chưa đủ nhiều, giờ mở rộng phạm vi ra đường cái luôn ...



[Kéo cừu hận]



Cô gái nào thầm thương trộm nhớ Ứng Hoằng đều đỏ rực hai mắt, lần trước chỉ bỏ thuốc tê, khéo lần này bỏ luôn thuốc độc ấy. Đừng manh động ah, sẽ chết người đó!



Hành động lần này của Ứng Hoằng giúp hắn gây thù hằn còn chưa tính. Quá trớn như vậy, Ứng Hoằng không thèm để ý, nhưng hắn lại cảm thấy mất mặt đó!



Bất quá nghĩ lại, ai biết trước đây Ứng Hoằng đã từng làm chuyện thế này hay chưa. Hắn còn biết mất mặt là gì, chứ Tô Đại thiếu gia thì ..



Hắn liền ôm một bụng cam chịu mà tự thôi miên, mãi đến tận khi ngựa dừng lại.



Ứng Hoằng buông hắn ra.



Đôi môi Tô Cẩm Hòa vừa sưng vừa tê, bị gió thổi vào sẽ đau nhoi nhói, hắn sờ một cái, trên đó có dính chút máu.



Bị hôn rách da luôn.



Đây xem như là một loại trả thù?



Tô Cẩm Hòa thầm nguyền rủa trong bụng. Tâm tình đang không tốt, vừa nhìn thấy bảng hiệu trước mắt, chút xíu cặn còn lại cũng sạch veo ...



Cổ ký.



Bọn họ chạy đến chỗ của Cổ Kính.



Hắn kinh ngạc nhìn Ứng Hoằng, gã đàn ông kia vẫn một bộ sóng gió không sờn.



"Xuống dưới." Ứng Hoằng phóng xuống ngựa, lập tức vươn tay về phía Tô Cẩm Hòa.



Tô Cẩm Hòa không dám nhúc nhích, hắn không biết mục đích Ứng Hoằng đến nơi này là làm gì, "Đây là..."



Hắn bất động, Ứng Hoằng liền trực tiếp ôm hắn đi xuống.



Gã khẽ cong eo, đặt Tô Cẩm đứng trên đất.



"Đi vào."



Tô Cẩm Hòa nhìn cái bảng hiệu tựa như cơn ác mộng kia, hắn đã từng nhủ thầm cả cuộc đời sẽ không bước vào đây thêm một lần nào nữa, nhưng mà...



Hắn theo bản năng lùi về sau, bất quá Ứng Hoằng nắm lấy tay hắn, mạnh mẽ kéo hắn tiến vào.



Tô Hộ theo sát phía sau, Tô Cẩm Hòa đang hốt hốt hoảng hoảng, nhưng nhìn thấy gã ta thì thoáng bình tĩnh lại.



"Tô, Tô Hộ, anh ở đây chờ, tôi có chút chuyện cần làm."



Ứng Hoằng không dừng bước lại, Tô Hộ vừa nói ra tiếng "Vâng" mới khẽ liếc mắt nhìn một cái, rồi đảo sang Tô Cẩm Hòa, cuối cùng thẳng hướng cầu thang mà đi.


---

*Kính trang

3 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 31."

cô hơm gắn nút like hở, muốn like 1 cái ghê :v ~~

Hòa hòa cũng thực khổ mà hí hí hí
Ta kết tác giả này rồi
Ta cũng kết chủ nha nữa,
Thực hận tạ sao biết nhau qua muộn mà

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info