"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Dây Dưa Không Rõ - Chương 29.


Chương 029: Hợp tác lâu dài.



Đột nhiên Tô Cẩm Hòa có chút hoài niệm thuốc lá, hắn rất muốn hút một hai ngụm, để giúp bản thân bình tĩnh hơn.



Tô phủ không đúng.



Mỗi một người đều không thích hợp.



Rõ ràng là lời nói dối với trăm ngàn chỗ hở.



Vậy sao không có ai phát hiện?



Thời điểm bọn họ vớt hắn lên không đúng, bất kể là độ cao khi còn bé hay độ rộng của bây giờ. Miệng giếng chật hẹp như thế, chắc rằng muốn cứu hắn cũng tốn không ít sức lực.



Rốt cuộc tình huống lúc đó ra sao?



Và ai là người phát hiện hắn ở dưới giếng?



Vị trí của nó rất vắng khuất, bên trên còn có ròng rọc, đối với một người hấp hối sắp chết như hắn thì sao có hơi sức mà kêu cứu.



Là ai?



Người nào?



Hay là toàn bộ Tô phủ.



Miệng giếng xanh xanh đen đen kia làm hắn nhớ tới ánh mắt đáng sợ của Đông Lộ, rõ ràng  cậu ta muốn giết hắn.



Thực sự, ban nãy cậu ta muốn giết hắn.



Có khi nào là Đông Lộ làm?



Tô Cẩm Hòa lắc đầu, lúc hắn rơi vào giếng lần đầu thì Đông Lộ chỉ mới là đứa bé con, lại thêm khi ấy Tô lão gia còn chưa biết đến gia đình cậu ta.



Đám vợ bé của Tô lão gia không sinh được con nên đố kỵ?



Cũng không đúng, lần thứ nhất bọn họ còn chưa gả vào đây, lần thứ hai Tô lão gia đã chết. Có Ứng Hoằng làm chủ Tô gia, các ả căn bản không cần phải để tâm đến kẻ ngu si như mình



Thêm ai nữa?



Tô gia còn mấy tên người hầu, bọn họ đều ký khế ước chung thân, nhưng mặt mũi tính tình ra sao Tô Cẩm Hòa cũng chẳng biết.



Cuối cùng là lão quản gia.



Ông lớn tuổi như vậy rồi, muốn ném một thanh niên vào trong giếng cũng không phải chuyện dễ dàng, trừ phi có người giúp đỡ.



Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả đều khả nghi.



Bọn họ không có lý do để giết hắn, và bọn họ cũng có ly do để giết hắn. Bất kể nói thế nào, sự tình đã tạo thành, hắn hai lần suýt chết.



Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, cứ như cái giếng kia bất cứ lúc nào cũng có thể há mồm, nuốt chửng lấy hắn.



Tô Cẩm Hòa liên tục lùi ra sau, trên đầu có ánh mặt trời ấm áp, nhưng không khí của Tô phủ làm hắn cảm thấy lạnh lẽo khuôn nguôi.



Vì vậy, hắn tông cửa sau chạy.



Không có mục đích, chỉ là đơn thuần muốn chạy khỏi nơi này.



...



Tô Cẩm Hòa phát hiện, từ sau khi đến thế giới này, độ bình tĩnh của hắn tăng lên.



Nguyên bản hắn không phải là một người hay xúc động, thích làm việc chắc ăn, cũng do tính cách đó, càng đến thời điểm cấp bách hắn lại càng bình tĩnh.



Rời khỏi Tô phủ không bao lâu, Tô Cẩm Hòa chậm rãi tỉnh táo lại.



Tuy Tô phủ nguy hiểm, nhưng tựa hồ đối phương không có ý định lấy mạng hắn. Giết chết đứa bé cùng kẻ ngu si quá đơn giản, không cần thiết phải phí quá nhiều công sức. 



Tạm thời hắn vẫn an toàn.



Nhưng hắn tin chắc, đối phương sẽ không chịu buông tha, sẽ còn xuống tay với hắn.



Và khi đó, hắn mới biết được mục đích của đối phương, nhưng nếu thật sự đến một bước kia, e là có làm gì cũng chẳng cứu vãn kịp.



Hắn không muốn làm ma rõ ràng*, cho nên trước khi đối phương có hành động tiếp theo, hắn cần phải tìm ra đối phương.



[Là con ma biết nguyên nhân mà mình chết]



Tô Cẩm Hòa quyết định tạm án binh bất động, hắn cứ giả bộ vô tri, rồi chậm chậm điều tra.



Nói như thế, đám vợ bé kia cũng không thể động vào, giữ lại các ả còn có tác dụng.



Về phần Dì ba, không cho ả một bài học Tô Cẩm Hòa hắn không hả được cơn giận. Nhưng cũng không như dự định lúc trước, đánh phế một trận rồi đuổi ra Tô phủ. Bây giờ cân nhắc lại, Dì ba không thể bỏ qua, mà cũng không thể xử quá đáng.



Tô Cẩm Hòa nghĩ đi nghĩ lại, cả người triệt để khôi phục, lúc tâm tư ngừng suy nghĩ, hắn phát hiện mình đang đứng ở đầu đường Nháo thị.



Cư nhiên đi xa như vậy.



Tô Cẩm Hòa định quay đầu lại, đột nhiên nhớ tới Hoàng Tông Nhân. Bọn họ lâu rồi không có liên lạc, giờ nhân dịp Đông Lộ không ở, hắn ghé qua gặp gã một mặt vậy.



Nghĩ đến đây Tô Cẩm Hòa liền xoay người, hắn định tới quán trà, cách chỗ này cũng không xa.



Hắn kêu một chiếc xe kéo, thẳng tiến về phía quán trà. Đoạn đường này, Tô Cẩm Hòa mãi mê suy tính xem nên ăn nói thế nào với Hoàng Tông Nhân, tuy rằng cuối cùng không có phát huy được tác dụng, nhưng dù sao Hoàng Tông Nhân cũng đứng ra giúp hắn một chuyện lớn.



Quán trà ngay trước mắt, tâm tư Tô Cẩm Hòa bất chợt bị một trận ồn ào đánh gãy.



"Sao thế?" Hắn hỏi người kéo xe kia.



Người kéo xe không hề liếc mắt nhìn qua, "Ông chủ Cát đang chơi đùa một tiểu ca*."



[Cách gọi người đàn ông trẻ của TQ]



Tô Cẩm Hòa không biết ai là ông chủ Cát, cũng không biết người mà lão ta chơi đùa là kẻ nào, cho nên hỏi tiếp: "Đang xảy ra chuyện gì?"



Người kéo xe nhận ra Tô Đại thiếu gia, cũng biết đầu óc của hắn trước kia có vấn đề, có rất nhiều chuyện không biết. Chẳng phí lời thêm, nói thẳng, "Ông chủ Cát là buôn bán lá trà, thường xuyên ra vào Kinh Thành. Hiện nay Kinh Thành không được yên ổn, đám vương tôn quý tộc chạy sạch sẽ, chỉ chừa lại cái đít khỉ không ai chùi. Mấy hôm trước ông chủ Cát đi trong Kinh về, mang theo một tiểu ca, chính là kẻ bên đó."



Tô Cẩm Hòa ngồi trên xe kéo, vị trí hơi cao, hắn nhón một cái là có thể thấy người bị quần chúng vây quanh kia. Chỉ là vị trí hơi xa, mà người nọ cũng không có ngẩng đầu, hắn không thấy được mặt đối phương.



"Nghe đâu tiểu ca kia làm việc cho Vương gia, lúc Vương gia chạy, không mang theo được nhiều người như vậy, cho nên có kẻ bị bỏ lại. Trước kia bọn họ theo Vương gia, làm không ít chuyện thương thiên hại lí, cho nên kết quả cũng chẳng tốt đẹp. Không biết ông chủ Cát dùng cách gì, ngang nhiên lấy ra được một người. Ông chủ Cát bỏ ra số tiền lớn, cho rằng mang theo người của Vương gia sẽ rất nở mày nở mặt. Nhưng đáng tiếc, nay không giống xưa, tiền này của ông chủ Cát là mất trắng. Ông ta tức điên, mỗi ngày đều lôi tiểu ca kia tới chỗ đông người mà dằn vặt, công khai muốn bán hắn ta đi. Thực chất là định giày vò tiểu ca kia cho đến chết, tâm tình theo đó cũng sảng khoái đôi chút."



Ở Phong Thành còn tốt, chứ nếu trong Kinh Thành, tiểu ca kia đã sớm bị người ta đánh chết. Bất quá, cho dù là vậy, người dân vây xem cũng dùng không ít lời xấu mà thóa mạ, còn có người xông lên đạp mấy đá, hoặc chọi gạch chọi đá. Mọi thứ, ông chủ Cát hoàn toàn xem như không thấy, mặc cho bọn họ nhục nhã.



Thế sự vô thường mà.



Tô Cẩm Hòa không khỏi cảm thán, đưa mắt nhìn qua, sau đó mới thanh toán tiền rồi xuống xe kéo bước vào quán trà.



Cũng giống như lần trước, không bao lâu Hoàng Tông Nhân liền tới.



Nhìn thấy Tô Cẩm Hòa, gã thầm thở phào nhẹ nhõm, "Tô Đại thiếu gia cậu sắp hù chết tiểu nhân."



Tô Cẩm Hòa cười cười, "Xin lỗi, xảy ra chút chuyện, không kịp báo cho ngài hay."



"Cũng không có gì, bên Cổ Nhị gia thế nào rồi?" Hoàng Tông Nhân ân cần nói, "Buổi tối hôm ấy, lúc tôi đưa đồ qua cho ngài, ngài lại không ở. Hôm sau tôi cho người hỏi thăm, được biết là thân thể Đại thiếu gia không khỏe đang nghỉ ngơi. Sau đó nghe nói Tô Tiểu thiếu gia cũng trở lại, tôi không dám lộ liễu, chỉ sai người quan sát kỹ, đến khi được tin báo Đại thiếu gia ra khỏi phủ, tôi thấy không có chuyện gì, mới thoáng yên tâm."



"Nói ra dài dòng lắm" Tô Cẩm Hòa bất đắc dĩ cười cười, chuyện hắn bị hãm hại rồi đưa đến chỗ Cổ Kính, hắn không định nói cho Hoàng Tông Nhân biết, "Chuyện của Cổ Nhị gia đã được giải quyết, khiến Hoàng tiên sinh lo lắng, tôi lại bất đắc dĩ không thể phân thân, cho nên hôm nay mới tới tìm ngài."



Hoàng Tông Nhân tức khắc tỏ vẻ cậu không có gì là tốt rồi.



Tô Cẩm Hòa lại nói, "Tiền đã không cần nữa, làm phiền Hoàng tiên sinh nói với ông chủ lớn một tiếng. Lần này Tô Cẩm Hòa mang ơn, ngày sau có thể giúp gì, xin cứ mở miệng."



Hoàng Tông Nhân vừa nghe lời này liền cuống lên, cả giọng điệu cũng thay đổi, gã liên tục xua tay, hoảng sợ nói, "Đại thiếu gia chớ nói như vậy, Đại thiếu gia tìm đến tiểu nhân, nói là cần tến gấp, tiểu nhân tức khắc đi làm. Hiện nay, ông chủ lớn bên kia cũng biết rồi, chuyện này không phải muốn buông là buông được."



"Cái này tôi.."



"Đại thiếu gia ngài xem" Không chờ hắn nói xong, Hoàng Tông Nhân vội vã lấy một cái cái hộp nhỏ ra, rất giống với cái mà Ứng Hoằng cho hắn, chỉ là giá trị đồ vật bên trong khác hẳn. Hoàng Tông Nhân vừa mở ra, đập vào mắt là một chồng ngân phiếu phẳng phiu, con số trên tấm đầu tiên khiến Tô Cẩm Hòa hít mạnh một hơi. Hoàng Tông Nhân đẩy cái hộp ra trước mặt Tô Cẩm Hòa, nói "Tôi đang muốn nói với Đại thiếu gia, ý của ông chủ là, không cần Đại thiếu gia trả lại, tiền nợ Cổ Nhị gia ông chủ ra hết, Đại thiếu gia cứ giữ lấy, đây cũng xem như là thành ý để cả hai hợp tác lâu dài."



Hợp tác lâu dài, bốn chữ này làm bụng Tô Cẩm Hòa cả kinh.



"Hoàng tiên sinh, thực không dám giấu giếm, tôi thực sự là một tên gà mờ, tôi sợ làm hỏng chuyên mua bán này..."



Ban đầu là hắn nói quá sự thật, hiện hắn không thể lật lọng. Lai lịch ông chủ lớn đứng sau lưng Hoàng Tông Nhân như thế nào hắn còn không biết, nhưng hắn hiểu, hắn đắc tội không nổi.



"Ông chủ tin tưởng bản lĩnh của Đại thiếu gia, năng lực của Tô lão thái gia chúng tôi đều hiểu rõ."



"Nhưng mà tôi không phải là ông nội tôi, tôi chỉ hiểu da lông thôi." Tô Cẩm Hòa cũng gấp.



"Da lông còn tốt hơn so với người ngoài nghề như chúng tôi."



"Tôi..."



Hoàng Tông Nhân chìm sắc mặt xuống, gã đẩy chiếc hộp nhỏ kia ra đằng trước, "Tiền đã chuẩn bị xong, Đại thiếu gia phải nhận lấy, cuộc mua bán xem như chắc chắn, mong rằng Đại thiếu gia nói lời giữ lời."



Đừng nói cầm, chỉ nhìn cái hộp thôi hắn cũng thấy nóng cả hai mắt. Hắn cứ cho là không lấy tiền của Hoàng Tông Nhân là xong, ai ngờ mọi chuyện không đơn giản như vậy.



Người làm ăn cũng giống như hồ ly tinh, bắt được mùi tanh, có chết cũng không nhả miệng.



"Tôi sẽ cho người chuẩn bị đồ đạc, Đại thiếu gia sửa soạn một chút, lúc nào lên đường đi Thiên Lĩnh thì nói tôi biết một tiếng. Đại thiếu gia đừng có mà rút lời, nó chẳng khác nào lấy mạng tiểu nhân, Đại thiếu gia cũng tốt hơn đâu."



Lời này không phải là Hoàng Tông Nhân hù dọa hắn, hiện giờ bọn họ đã là người cùng một thuyền, Tô Cẩm Hòa đổi ý, Hoàng Tông Nhân cũng không có kết quả tốt.



Gã cũng đang ám chỉ với hắn, ông chủ lớn kia, không phải là người mà gã và Tô Cẩm Hòa có thể đắc tội.



Vẫn nên, ra sức tuân thủ lời giao ước đi.



...



Tô Cẩm Hòa ôm hộp tiền kia ra khỏi quán trà, nháy mắt một cái thành người có tiền, nhưng đường của người có tiền, cũng không phải dễ đi.



Số tiền này, đừng nói mua mấy cái Tô gia, sợ là có thể mua luôn nửa Phong Thành.



Hắn cần tiền, có tiền sẽ không bị Ứng Hoằng bày bố, có tiền hắn còn có thể làm rất nhiều chuyện, bao quát việc gia tăng sự an toàn cho bản thân.



Nhưng mà...



Buôn bán của Tô gia.



Tô Cẩm Hòa khẽ cắn răng, thôi, lúc trước cũng định làm liều một trận rồi, kết quả bây giờ so với dự đoán còn tốt hơn nhiều, ít nhất hắn có bạc lận lưng.



Chuyện đã như vậy, đi được tới đâu hay tới đó.



Tô Cẩm Hòa đang muốn kêu xe kéo, bên kia đột nhiên vang lên một trận cười, chắc lại có người nhục nhã tiểu ca kia.



Tô Cẩm Hòa suy nghĩ một chút, đột nhiên thay đổi chủ ý, tiến về phía đám người kia.


---
2 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 29."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info